Ngày hôm sau, Phạm Ngũ Gia tự mình đến cửa chịu đòn nhận tội, rồi tặng một đống thuốc bổ dược liệu, còn có một ngọc Phật quý giá.
Đến lúc nước tới chân mới nhảy, dù sao cũng không có quan hệ thân thiết.
Tiêu Đạc mà đồng ý gặp hắn? Cửa lớn cũng không cho tiến vào, sau đó là đống lễ vật, hắn không chỉ có ném cái ngọc Phật bể nát, còn phân phó hạ nhân, đem thuốc bổ dược liệu chôn dưới đất bên cạnh nhà xí.
Người đi chôn dược liệu run lên, cảm thấy hiểu được, vị Phạm Ngũ Gia này đã đắc tội Vương Gia nhà mình, hơn nữa còn là tội chết, sớm muộn gì cũng không có kết cục tốt.
Mấy ngày kế tiếp, bởi vì trên tay Tiêu Đạc bị thương, không muốn để Đoan Vương phi và cơ thiếp thấy rồi hỏi, nên ngủ lại ở Noãn Hương Ổ. Như là bù lại một tháng trước, thêm Phượng Loan vào phủ cả nửa năm luôn rỗi rãnh, ho khan, mỗi đêm đều tăng giờ làm việc, đem số lượng trước kia bù trở về.
Bù đắp vài ngày sau, Phượng Loan thật tình ăn không tiêu.
Nàng hờn dỗi, "Lục Lang, bây giờ đang là ban ngày hãy cho ta nghỉ một chút đi."
Nàng cự tuyệt, "Chỉ cho một lần nữa thôi nha."
Nàng phẫn nộ, "Chàng không đau thắt lưng à? Lại tiếp tục, ta tức giận đó."
Kỳ thật Tiêu Đạc cũng biết. Gần đây đã vận động quá mức, cũng muốn nghỉ một đêm, chẳng qua là nhịn không được nên dụ dỗ nàng, "Được rồi, ta đáp ứng nàng đêm nay nghỉ ngơi một chút, nàng lấy cái gì đến cảm tạ ta đây?"
Phượng Loan xoay người, một đôi mắt sáng trừng to như hạt nhãn, "Chàng muốn cái gì?"
"Ồ." Đoan Vương Điện hạ suy nghĩ, "Không bằng như vậy đi." Hắn xoay người đi xuống, mang tới một cái hộp dài mở ra, lấy ra một quyển sách lụa, lật vài tờ rồi tìm được, "Lần sau chúng ta thử xem kiểu này đi, nàng phải đáp ứng, đêm nay ta sẽ không nháo nàng."
Phượng Loan vừa thấy tư thế vặn vẹo kỳ quái này, thì lắc đầu, "Không được, không được, sẽ gãy thắt lưng mất."
"Nàng có đáp ứng hay không?!" Đoan Vương Điện hạ vươn ma trảo xuống, uy hiếp hỏi.
"..." Phượng Loan cắn răng vứt sách xuống đất, "Chàng thật đúng là." Nghĩ lại tính tình của hắn, nếu gay gắt, chỉ sợ về sau mình càng chịu thiệt, chỉ phải cố nhịn, "Vậy được, nhưng ta phải nghỉ hai đêm."
Tiêu Đạc tính toán một lát, "Vậy lại thêm một kiểu"
"Ta muốn nghỉ ba đêm."
Tiêu Đạc cao giọng cười to, "Thành!" Cuối cùng lấy ba đêm nghĩ, đổi hai tư thế mới mẻ, hai người nhất trí thông qua quyết định này, sau đó..., ôm hôn nhau một hồi rồi mới nằm ngủ.
Ngày hôm sau, Phượng Loan phát giác bản thân mình bị thiệt thòi lớn.
Tiểu Quận Vương đầy tháng! Hôm nay Tiêu Đạc nhất định muốn ở cùng Đoan Vương phi, hai ngày sau, hình như nói là cũng vẫn ở bên chính thê, căn bản mình vốn là chẳng chiếm được tiện nghi gì.
Tên kia, thật sự là gian tặc!
Không nói Phượng Loan thấy căm giận, đến trưa, họ hàng phủ Đoan Vương đều lại đây chúc mừng.
Tương Cung tần trong cung thưởng cho tiểu Quận Vương một cái khóa vàng, một đôi vòng tay vàng, còn có một cây như ý Phỉ Thúy Bình An, ngụ ý chuyện tốt thành đôi, tứ giác đầy đủ, đây là một phần lễ vật chúc mừng. Sau đó Phượng Nghi tần cũng ban cho, ngoài ra còn có muội muội ruột cùng một mẹ với Tiêu Đạc là Thái Bình Công chúa, tự mình lại đây chúc mừng.
Trong ngày đó, tất nhiên Thái Tử Phi ngồi ghế cao nhất, Đoan Vương phi ngồi ghế chủ trì, sau đó là Thái Bình Công chúa, Túc Vương phi, An Vương phi, Thành Vương phi, một vòng toàn là hoàng thân quốc thích.
Một bàn còn lại, là Phượng gia Phụng Quốc phu nhân, Phạm gia Phụ Quốc phu nhân, Mục gia Lý Quốc phu nhân. Cùng với mẹ đẻ của Đoan Vương phi, Mục phu nhân, nhị muội Nghiễm Xương Hầu phu nhân vân...vân, một vòng này là Công khanh xuất thân Hào Môn.
Còn sót lại là các nữ quyến quan lại, phần nhiều đều khá là thân thiết với phủ Đoan Vương, không thể nhớ được hết từng người.
Phượng Loan cùng chúng cơ thiếp ở trong một gian phòng, đây là quy củ, miễn cho cơ thiếp chiếm sự nổi bật của Vương Phi và tiểu Quận Vương, như vậy có vẻ phủ Đoan Vương không có quy củ. Cho nên ngược lại được thanh tĩnh vui cười, một phòng tất cả đều là người quen, bốn người một bàn lớn, rượu và món ăn đều ăn không hết.
Miêu phu nhân đề cử món ăn cho Phượng Loan, "Phượng Trắc phi, cá bạc này ăn rất ngon." Lại vừa cười vừa nói: "Hôm nay chúng ta có thêm vài món, làm sao mà ăn hết được? Xem như ăn luôn cho bữa tối rồi."
Tương Trắc Phi bĩu môi, "Cũng có phải ngày thường không được ăn đâu." Thấy chướng mắt với nàng ta, nịnh bợ Vương Phi cũng thế, ngay cả Trắc phi cũng gấp gáp nịnh bợ, thật sự là khiến người ghê tởm! Đương nhiên, chủ yếu vẫn là bởi vì Miêu phu nhân không nịnh bợ Tương Trắc Phi nàng ta, nên trong lòng hết sức khó chịu.
Kiếp trước lẫn kiếp này Phượng Loan hoàn toàn chán ghét Tương Trắc Phi, thấy trong lòng nàng ta chỉ toàn ghen tuông ganh tị. Vốn là cơ thiếp kết bè kết đảng âm thầm tranh đấu, chẳng qua rất bình thường, nhưng tốt xấu gì trên mặt mọi người vẫn xem như không. Giống mình vậy, lại không thể cả ngày cứ dày vò Miêu phu nhân hay Ngụy thị.
Nào có ai giống nàng ta, ỷ vào vị phân của bản thân cao hơn Miêu thị một chút, liền không cho người ta mặt mũi.
Kiêu ngạo cái gì mà kiêu ngạo? Còn chưa có sinh con trai đâu.
Nhưng cũng không có ý cãi nhau với Tương Trắc Phi, chỉ lo nếm thử món cá bạc, liên tục gật đầu, "Quả nhiên ăn ngon." Chỉ chỉ cái đĩa, nói với Ngụy thị, "Ngươi cũng nếm thử đi."
Ngụy thị cũng không muốn gia nhập vào chiến đoàn này, chỉ là không thể đắc tội với Phượng Loan, cúi đầu ăn hai miếng cá bạc, lại ngẩng đầu mỉm cười gật gật đầu, xem như cảm ơn.
Kể từ đó, chỉ có một mình Tương Trắc Phi bị lạnh nhạt.
Đây cũng là đánh vào mặt nàng ta.
Tương Trắc Phi vô cùng tức giận, đang muốn phát tác, lại tìm không ra cớ phát tác.
Đang lúc này, nha hoàn bên ngoài hô lên, "Thái Bình Công chúa giá lâm."
Nhóm người Phượng Loan đồng loạt đứng lên, không rõ, công chúa đến tìm chúng cơ thiếp làm cái gì.
Thái Bình Công chúa so với Tiêu Đạc nhỏ tuổi hơn, vừa được hai mươi tuổi, bộ dạng có vài phần giống Tiêu Đạc, nhưng vóc người nhỏ gầy đáng yêu, nếu không phải trang sức và y phục công chúa đẹp đẽ quý giá mặc trên người, dọa đám người bên trong, chỉ sợ còn tưởng rằng là tiểu thư nhà quan nào.
Phượng Loan thấy rõ ràng, trong số hoàng tử hiện nay Tiêu Đạc không coi là được sủng ái, Tương Cung tần xuất thân đơn bạc, Thái Bình Công chúa cũng không có thế lực gì trước mặt nhóm tỷ muội, cho nên có vẻ nội hàm. Ở kiếp trước, mình lấy thân phận nô tỳ tiến vào Vương phủ, không lên được mặt bàn, nên hoàn toàn không hề biết gì về vị công chúa này.
"Các ngươi ngồi đi." Thái Bình Công chúa mỉm cười, tự mình ngồi vào bàn tiệc, "Bên ngoài nhiều người, nên ta vào đây gặp hai vị tiểu tẩu tử (chị dâu nhỏ), trò chuyện cùng các ngươi." Nàng chào hỏi Phượng Loan và Tương Trắc Phi, mặc kệ Miêu phu nhân và Ngụy thị, tùy ý mấy nàng đó đứng ở vách ngăn, cũng không để ý tới.
"Mời Công chúa." Phượng Loan rất cung kính, thay nàng ta lấy ly rót rượu.
Người ta công chúa uống hay không uống là một chuyện, cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải làm.
Thái Bình Công chúa nhìn có vẻ rất dễ nói chuyện, tươi cười đáng yêu, "Ngồi đi, ngồi đi." Thậm chí còn lôi kéo Phượng Loan, "Tiểu tẩu tử không cần khách sáo, ta tới tìm các ngươi nói chuyện, các ngươi như vậy, chẳng phải là lập quy củ sao?" Quay đầu nhìn nhìn Tương Trắc Phi, "Ngươi cũng ngồi đi."
Phượng Loan và Tương Trắc Phi mới vừa ngồi xuống.
Thái Bình Công chúa cười nói: "Lại nói tiếp, sau khi hai vị tiểu tẩu tử vào cửa, ta nên đến chúc mừng. Nhưng khi đó thân mình hơi không khoẻ, bị bệnh, lại đây mắc công đụng phải không khí vui mừng."
Tương Trắc Phi vội nói: "Không dám, không dám." Mới vừa rồi Phượng Loan giành rót rượu trước, Tương Trắc Phi rất căm tức, nhưng lại không dám ở trước mặt công chúa nổi giận, lúc này cướp lời nói: "Công chúa điện hạ có thể hạ cố đến chơi, đây là phúc khí của chúng ta." Vì biểu hiện thân phận mình không giống nhau, còn thêm một câu, "Biểu tỷ muốn đến khi nào chẳng được."
Thái Bình Công chúa nhíu nhíu mày, "Tuy rằng ta lớn hơn ngươi, nhưng ngươi đã gả cho ca ca ta, làm tiểu tẩu tử của ta, sau này cũng không cần gọi ta là biểu tỷ nữa."
Nụ cười của Tương Trắc Phi cứng đờ, ủy khuất nói: "Dạ, Công Chúa Điện Hạ."
Sau đó, tựa hồ Thái Bình Công chúa đối với Phượng Loan có hứng thú, luôn cùng nàng nói giỡn.
Dù sao xuất thân của Phượng Loan không như người khác, hơn nữa kiếp trước đã làm cung nữ tám năm, mặc kệ nói tới chuyện lý thú của nhà Công khanh Hào Môn nào, hay lời đồn đại trong hoàng cung, đều có thể nói chuyện được, tầm mắt còn nhìn xa, hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Đánh ngã Tương Trắc Phi vứt ở một bên, lại không dám phát tác, bàn tay dưới bàn chỉ có thể âm thầm xoắn khăn.
Nói một hồi lâu, Thái Bình Công chúa mới đứng dậy cười nói: "Hôm nay là ngày mừng đầy tháng của tiểu Quận Vương, ta phải đi xem cháu trai trước, rồi lại tới tìm các ngươi nói chuyện."
Tuy nói là 'các ngươi', kỳ thật cũng không phải Tương Trắc Phi.
Phượng Loan cười nói: "Dạ, Công Chúa Điện Hạ có rảnh thì cứ lại đây."
"Ừm." Thái Bình Công chúa gật gật đầu, khóe mắt đảo qua khăn tay đầy nếp nhăn của Tương Trắc Phi, không thể không chau mày, thật sự là bụng dạ hẹp hòi không kiến thức! Cũng không nói nhiều, liền dẫn người đi ra ngoài.
Chờ đến khi yến hội tan, Tương Trắc Phi trở về viện, nhào lên giường ra sức khóc một hồi.
Mà Phượng Loan, mang theo tâm tình phức tạp trở về Noãn Hương Ổ.
Lúc đó Bảo Châu cũng ở bên cạnh, một mặt hầu hạ, một mặt khó hiểu hỏi: "Thái Bình Công chúa bị sao vậy? Sao lại không thích Tương Gia biểu muội, ngược lại càng yêu thích Trắc phi đây?"
"Đồ ngốc." Phượng Loan liếc nàng một cái, kêu đám người Khương ma ma lại đây, tỉ mỉ giải thích, "Các ngươi nhớ kỹ, Thái Bình Công chúa không phải là thích ta, để ý ta. Đó là nàng ta cùng với Cung Tần nương nương diễn trò, một bên vai mặt đỏ, cưng chìu người Tương Gia, một bên vai mặt trắng, lung lạc người của Phượng gia phủ Phụng Quốc Công." Nhìn quanh một vòng, "Hiểu chưa?"
"Hiểu rồi." Tất cả mọi người im lặng kỳ dị.
Phượng Loan nhẹ cười lạnh.
Tương Cung tần và Thái Bình Công chúa không phải người ngu, biết Phượng gia là một trợ lực cho Tiêu Đạc, há có thể ngồi yên không để ý đến? Vẫn cho Tương Trắc Phi bò đến trên đầu mình, diễu võ dương oai, đó là kẻ ngốc mới làm chuyện này.
Bởi vì chỉ có Tiêu Đạc tốt, Tương Cung tần và Thái Bình Công chúa mới có cuộc sống tốt.
Tương Cung tần tính toán rất khá, vừa muốn Mục gia và Phượng gia vì Tiêu Đạc xuất lực, lại muốn cho Tương Gia bọn họ thơm lây, tiện thể nâng lên Tương Trắc Phi, chậc chậc, thật sự là chuyện gì cũng muốn hoàn mỹ.
Nhưng mình lại không thể xem thường.
Về sau Tiêu Đạc đăng cơ, Tương Cung tần có thể nắm vững vị trí Thái hậu rồi. Tương Gia cũng sẽ được thăng chức rất nhanh, Tương Trắc Phi nước lên thì thuyền lên, Thái Bình Công chúa lập tức trở thành trứng vàng, người quan trọng nhất trong số tỷ muội. Cho nên ba nữ nhân này, chính mình cần lên tinh thần để ứng phó, không thể qua loa.
*******
Mà phía trước, tuy rằng đã tan khách, Tiêu Đạc còn cùng các huynh đệ uống rượu vòng hai.
Đây là con trai đầu tiên của hắn, còn là con trai trưởng, tất cả các hoàng tử đều tới chúc mừng, để tỏ lòng cao hứng, đương nhiên muốn uống đến "Không say không về", mới có vẻ huynh đệ tình thâm.
Hôm nay Tiêu Trạm cũng tới.
Hắn mang trên mặt nụ cười ấm áp bình tĩnh, chỉ là không nói nhiều, bản thân lẳng lặng ngồi ở một bên uống rượu. Hôm nay hắn mặc trường bào cẩm tú màu xanh, hơn nữa gương mặt như ngọc, phong thần tuyển lãng (xinh đẹp sáng sủa), yên tĩnh nhàn nhã, giống như một công tử phong lưu đi ra từ trong bức tranh cổ, tỏa ra một loại ánh sáng nhấp nháy của ngọc thô chưa mài dũa.
"Lão Thất." cái miệng của An Vương không bao giờ ngừng, uống nhiều rượu rồi, liếc mắt, "Hôm nay sao ngươi cứ như cái hũ nút vậy? Cũng không chịu nói chuyện." Bản thân lại rót hai chung rượu vàng, gào to nói: "Nào, nào, có gì không hài lòng? Nói với Tam ca, Tam ca ta..., ta thay ngươi giải quyết."
Tiêu Trạm có bệnh thích sạch sẽ, vừa thấy hắn ợ hơi ra toàn mùi rượu, liền cau mày, "Không có việc gì, ngươi lo uống rượu đi thôi."
Tiêu Đạc là chủ nhân, hoà giải nói: "Đến đến đến, uống đi, uống đi."
"Ợ!" An Vương lại ợ no, xoa nhẹ bụng, "Ồ, ta nhớ lại rồi." Người này, cái mồm luôn rộng, còn uống say, nên miệng mồm chưa hề đóng, "Lão Thất vốn là..., hình như muốn cưới tiểu thư Phượng gia làm Thành Vương phi, kết quả..., hắc hắc, kết quả bị lão Lục cướp đi làm Trắc phi." Nháy mắt nhìn huynh đệ, "Tiểu tử ngươi, đây là trong lòng đang ghen rồi."
"Loảng xoảng!"
"Loảng xoảng coong!"
Âm thanh hai ly rượu bể nát đồng thời vang lên, dọa An Vương giật mình.