Con Dâu Hoàng Gia

Chương 60

Tiêu Đạc tiến lên ôm eo nhỏ của nàng, cảm khái nói: "Bé ngốc, như vậy rất tốn kém."

"Lục Lang." Phượng Loan nhìn hắn, trong đôi mắt sáng lấp lóe ánh sao sáng chói, "Ta đã là người của chàng rồi, chẳng lẽ còn muốn phân chia lẫn nhau? Chàng đối với ta có tình, ta đối với chàng cũng có ý, còn cái gì không đưa được? Còn cái gì không nỡ?"

Lời nói của nàng chân thành tha thiết, ánh mắt thanh tịnh như nước, khiến người xúc động.

Trên đời này, ai không hi vọng người khác móc tim móc phổi đối tốt với mình? Tuy trời sinh tính tình Tiêu Đạc lạnh lùng, nhưng giờ phút này vẫn còn trẻ, tình ý ôn nhu như vậy bày ở trước mắt, muốn nói không có chút động tâm nào, đó là không thể nào.

Phượng Loan dịu dàng nói: "Lục Lang, chàng chỉ cần nói có thích hay không thôi."

Tiêu Đạc nở nụ cười thật sâu, "Đương nhiên rất thích."

Sao có thể không thích chứ? Ngẫm lại xem, những cơ thiếp khác đều tính toán muốn kiếm chỗ tốt từ trên người hắn, Kiều Kiều ngốc lại một lòng một dạ đối xử tốt với hắn, khiến cho lòng hắn mềm mại, "Kiều Kiều, lòng ta đều bị nàng dỗ rồi nha."

Phượng Loan mỉm cười, xinh tươi như nước động lòng người, "Tốt lắm, mục đích của ta đã đạt được."

Trong lòng khẽ cười, ý chí sắt đá của ngươi, chỉ một thanh kiếm tốt có thể thu mua được hay sao? Đoan Vương Điện hạ thật đúng là nói chuyện không cần tiền, cứ tùy tiện nói a.

Dù như thế nào, cũng hiểu rõ, ít nhất lúc này hắn nhất định là cảm động.

Cho nên thừa cơ làm nũng nói: "Vậy về sau không cho chàng khi dễ ta nha."

Tiêu Đạc tiến lên ôm chặt nàng, trong lòng có một loại ấm áp không nói ra được, dịu dàng nói: "Không khi dễ nàng, sau này đều yêu thương nàng."

"Không có lương tâm!" Phượng Loan hừ một tiếng, "Khi dễ ta và yêu thương ta, hai cái này trong mắt chàng có gì khác biệt?" Nắm cổ tay của hắn, lộ ra vết sẹo roi ngựa mấy ngày hôm trước lưu lại, vẫn còn màu đỏ tươi dữ tợn, "Đêm nay chàng mà dám khi dễ ta..., ta liền ra sức cắn xuống."

"Thật sẽ không khi dễ nàng mà." Trong mắt Tiêu Đạc lộ ra nhiều tình cảm ấm áp, cùng nàng ăn cơm, rửa mặt xong.

Hai người lên giường, thật không có trên hôn dưới sờ làm loại chuyện đó.

"Ngủ ngoan đi." Thanh âm của hắn an bình.

Phượng Loan gối lên cánh tay rắn chắc hữu lực của hắn, bị gắt gao ôm vào lồng ngực, cứ như vậy hôn nhẹ ấm áp, nhưng an an ổn ổn nằm ngủ, cảm thấy một loại cảm giác không thật.

Mọi người đều có tình, coi như là lạnh lùng nghiêm nghị tuyệt tình giống như Đoan Vương Tiêu Đạc, cũng có sao?

Nàng nhắm mắt lại, không muốn nghĩ tiếp.

******

Bão táp đến nhanh hơn so với Phượng Loan nghĩ.

Tới gần cửa ải cuối năm, bên trong phủ Đoan Vương thỉnh thoảng có sự tình kỳ quặc phát sinh.

Đầu tiên là cây mai vàng trong Uy Nhuy Đường khô héo, sắp bước sang năm mới rồi, chuyện này mang nhiều điềm xấu. Mục ma ma sai người tranh thủ thời gian lấy xấp lụa đỏ may mắn, phủ lên, kết quả được vài ngày, một cây khác cũng chết héo.

Không đến vài ngày, bên trong giếng nước phía tây dùng để giặt quần áo, phát hiện có chuột chết.

Đoan Vương phi nghe xong rất tức tối, cảm thấy không cát tường, lại càng không sạch sẽ, thì sai người che lại miệng giếng, sau này đều không cho đến đó múc nước. Vốn là muốn yên tĩnh, nào biết được chuyện tác quái chưa ngừng, không đến vài ngày, trong giếng giặt quần áo khác lại phát hiện có chim sẻ chết, ---- hai cái giếng trong Vương phủ dùng để giặt quần áo, cũng không thể che lại hết rồi không giặt quần áo chứ? Không giặt quần áo là càng không được.

Mục ma ma xin chỉ thị: "Còn dư lại ba cái giếng đều là dùng uống nước, nếu xen lẫn với việc giặt quần áo thì không được, hơn nữa quá chật chội, có thể sẽ khiếng người hai bên gặp khó khăn. Theo ý của lão nô, không bằng mời người tới xem phong thuỷ một chút, xin cái lá bùa, sau đó cho thuốc diệt đi mấy thứ bẩn thỉu, sau này vẫn có thể giặt quần áo."

Đúng là không thể đem giếng giặt quần áo đều lấp lại.

Tuy Đoan Vương phi không rất tán thành, nhưng không làm như vậy, trong lòng mọi người đều kiêng kị nước giếng, khiến cho trên dưới cả phủ không được bình an. Cho nên gật đầu, chỉ nói: "Muốn làm lễ cúng bái thì sớm chút, sắp bước sang năm mới rồi, làm sớm còn phải lặng lẽ mới tốt, miễn cho VươngGiamất hứng."

Buổi tối Tiêu Đạc trở về, biết được ngày mai muốn làm lễ cúng bái khai mở giếng nước, nhíu nhíu mày, "Đã biết."

Hắn không thích loại chuyện này lắm.

Nhưng hậu viện do Vương Phi quản lý, không tiện nhúng tay. Hơn nữa công việc cuối năm đặc biệt nhiều, chuẩn bị hạ lễ choHoàngThượng là việc lớn, đi đi lại lại lễ nghĩa cho tất cả các phủ quan lại quyền quý, rồi một đống chuyện vụn vặt, còn nghỉ ngơi từ đêm 30 đến 15 tháng chạp, có rất nhiều sổcon, sự vụ, đều cần được xử lý sớm.

Tóm lại các loại rối ren, ở đâu còn có thời gian lo chuyện ở hậu viện? Ngay cả cơ thiếp trong phòng, cũng rất ít đi.

Đương nhiên có ít hơn nữa, nơi của Phượng Loan vẫn đi đấy.

Phù Thúy các của Miêu phu nhân, cũng đã bị lạnh nhạt hơn nửa tháng. Cũng may gần đây nàng ta đã nghĩ thoáng, tính tình cởi mở, ngoại trừ mỗi ngày đi thỉnh an Vương Phi, rồi trở về phòng đóng kín cửa tự mình thoải mái vui vẻ. Dù sao VươngGiakhông đến, cũng được ăn ngon mặc đẹp, Vương Phi lại không tìm việc gây khó dễ, cuộc sống không tính khổ sở.

Thúy Tụ nhẹ nhàng bóp vai cho nàng, thầm nói: "Gần đây sao nhiều việc phiền lòng như vậy? Thật sự là xui xảo!"

"Chuyện này sao." Miêu phu nhân nhếch miệng cười cười, "Đừng hỏi, đừng lo, cứ để trong bụng là được."

Mục phu nhân càng chịu khó, Vương Phi càng thiếu kiên nhẫn, chỉ biết chuyện cổ quái ngày càng nhiều, ---- cũng không biết là ai ra tay, mẫu thân?Congái? Hay liên thủ? Không chừng có người thừa cơ quậy đục nước.

Nhẹ nhàng thở dài, xem ra lần này Vương Phi sinhconkhông chỉ tổn thương thân thể, còn tổn thương khí lực, không thể không khó chịu.

Vốn là còn muốn tính toán, Vương Phi và Phượng Trắc phi có thời gian vài năm tỷ muội tốt, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đi tới bước cuối cùng. Vương Phi bởi vì thân thể hư nhược, sợ là chịu không được, lo lắng Phượng Trắc phi sẽ phù chính? Hơn nữa cứ hai ba ngày Mục phu nhân đến thổi gió bên tai, Vương Phi mang bệnh, không khỏi phập phồng không yên, tay chân rối loạn.

Mà thôi, không liên quan đến mình.

Tóm lại, gần đây nhiều thứ tác quái, sóng lớn mạnh mẽ, bản thân mình trốn xa một chút thì tốt hơn.

******

Sau khi Tiêu Đạc ở thư phòng vài ngày, cuối cùng cũng đi đến Noãn Hương Ổ.

Trong phòng rất ấm áp, Phượng Loan mặc y phục gấm vân cẩm màu hồng hải đường thêu tơ vàng, chải búi tóc liễu đoàn, bởi vì hơi ấm, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, khiến cho gò má phấn hồng nổi bật rực rỡ như hoa. Trên ngón tay của nàng đeo chiếc nhẫn Hồng Bảo Thạch, trên lỗ tai là hoa tai Hồng Bảo Thạch, trước ngực còn có vòng cổ Hồng Bảo Thạch, vòng tay, trâm Đại Phượng Tam Vĩ bằng vàng rồng.

Tiêu Đạc nhìn xem, cười nói: "Ô, là đồ trang sức Hồng Bảo Thạch."

"Đúng vậy." Phượng Loan cười dịu dàng nói: "Chàng nhìn xem, có đẹp hay không?" Lại giải thích, "Vừa mới đưa tới, ta còn chưa kịp phối hợp, trước đeo lên xem thử thôi."

Tiêu Đạc cầm lấy cây trâm phượng lớn nhất nhìn nhìn, kiểu mẫu do Chân thị thiết kế, quả nhiên rất khác biệt, không giống trâm phượng tầm thường nặng trĩu hay nhìn thấy, tinh xảo nhưng không mất hoa lệ. Bất quá hắn đối với đồ trang sức không có hứng thú gì, đơn giản chỉ là muốn cơ thiếp nhìn đẹp mắt thôi, nhưng với Kiều Kiều, mang hay không mang trâm phượng đều rất đẹp.

"Đẹp lắm." Hắn cười khen một câu, nhìn nhìn, lại nói: "Nàng mặc màu đỏ nhìn rất đẹp."

Nói xong thì thấy không ổn, Trắc phi vẫn là thiếp, mặc màu đỏ đều có hạn chế, không thể dùng màu thuần đỏ, chỉ có thể dùng màu hồng hải đường, hồng bảo thạch này nọ..., ---- không khỏi có chút hối hận vì đã nói lỡ.

Phượng Loan kéo kéo y phục, cười nói: "Thật sao? Ta còn làm mấy cái váy đỏ, sau này sẽ mặc cho chàng xem."

Mặc kệ nàng thật sự không nhận ra, hay giả bộ không nghe ra, mỉm cười vui vẻ dịu dàng như vậy, cũng không hề tỏ ra khó chịu, nói chung đã thành công hóa giải một hồi xấu hổ.

Cho nên nói, Chân thị yêu cái đẹp, yêu cười, yêu xinh tươi ổn thỏa có ích.

Tiêu Đạc đến Noãn Hương Ổ, thì nhìn thấy bảo bối Kiều Kiều xinh đẹp thanh tú yêu cười, còn có điểm tâm này nọ, một ngày mệt mỏi đều tiêu tán rất nhiều. Dù là chỉ nằm trên giường tùy tiện chơi đùa, trong lòng cũng thấy vui vẻ.

Phượng Loan đều đeo thử, sau đó cười nói: "Giữ lại đến tết sẽ mang." Nghĩ nghĩ, "Ừm, không thể mang hết một lần, miễn cho người khác nhìn thấy, đều đòi VươngGialàm một bộ, vậy coi như thiệt thòi rồi."

Nàng không nói sợ nhóm cơ thiếp ghen tị, cũng không nói tự mình biết đúng mực nên mang bao nhiêu cái, chỉ là lại cười nói khác đi.

Tiêu Đạc bị nàng chọc cười, lắc đầu cười nói: "Người khác muốn ta cũng không cho." Chỉ vào cây trâm cài tóc Đại Phượng Tam Vĩ, "Cái này vô cùng hoa lệ rất khác biệt, giữ lại đến đêm 30 hãy mang ra ngoài, nhìn hoan hỷ đẹp mắt."

Hai người tán gẫu một ít việc vặt vãnh, trong phòng không khí vui vẻ hòa thuận.

Bảo Châu bực bội tiến vào, đứng ở cửa ra vào, sửng sờ nửa ngày cũng không dám mở miệng, nhưng cuối cùng không mở miệng không được, "Khởi bẩm VươngGiacùng Trắc phi, người bên Uy Nhuy Đường tới truyền lời."

Tiêu Đạc đang nói cười vui vẻ, bị cắt đứt, có chút mất hứng.

Vương Phi lại xảy ra chuyện gì nữa? Mỗi lần đều vào lúc mình đến Noãn Hương Ổ, thì nàng ta có chuyện, tốt xấu gì cũng là chính thê cưới hỏi đànghoàng, mà ngay cả sự độ lượng cũng không có? Cứ cùng một cơ thiếp tranh giành tình cảm, giống kiểu gì chứ!

Hắn nhịn cơn giận, không kiên nhẫn nói: "Nói."

Bảo Châu cúi đầu trả lời: "Nói là có một lồng đèn của Uy Nhuy Đường phát nổ, bốc hỏa, đốt cháy nửa bức mành cửa, bởi vì lúc ấy người đến người đi cứu hoả quá ồn ào, khiến cho..." Nàng ta ngừng lại một chút, "Khiến cho tiểu Quận Vương bị kinh sợ."

Mặc kệ Đoan Vương phi có phải đemcontrai ra làm bè hay không, cho dù là giả dối, Tiêu Đạc cũng phải đi qua nhìncontrai, mới yên tâm được, lúc này nhíu mày đứng lên.

Phượng Loan nhớ tới lần trước không thoải mái, mỉm cười nói: "Lục Lang đi đi, nhiều người rất ồn ào, ta đi qua chỉ thêm loạn." Vốn là Vương Phi không muốn gặp mình, sự tình hôm nay lại cổ quái, mình càng không muốn qua đó, miễn cho gây ra phiền toái gì, rồi hối hận cũng không kịp.

"Ừm, nàng không cần đi." Tiêu Đạc gật gật đầu, bản thân bước nhanh ra cửa

Nụ cười trên mặt Phượng Loan nhạt đi.

Khương ma ma đuổi bọn nha hoàn xuống dưới, tiến đến thấp giọng, "Bên Uy Nhuy Đường lại làm sao?"

"Rất khó đoán à?" Phượng Loan cười lạnh, "Chờ xem thôi, những thứ tác quái giày vò này, mười thì có tám chín phần đều là hướng về phía ta mà đến!"

Khương ma ma giật mình hỏi: "Bọn họ làm gì? Chẳng lẽ ta cứ ngây ngốc ngồi chờ như vậy?"

"Không đợi, ta cũng không ngu như vậy." Phượng Loan tháo xuống trâm phượng Hồng Bảo Thạch trên đầu, ném qua một bên, trong lòng đều có tính toán, nhếch miệng cười lạnh, "Sáng mai trong phủ muốn làm lễ cúng bái, bất kể là hòa thượng hay đạo sĩ, đều sẽ là từ ngoài thành đến, muốn vào thành cần mất nửa buổi sáng."

Khương ma ma gật đầu, "Đúng thế."

"Vậy là tốt rồi." Khóe miệng Phượng Loan hơi vểnh, "Không có việc gì, thời gian như thế là đủ rồi."
Bình Luận (0)
Comment