Đi đến phía trước, chủ nhân Phượng gia phân ra nam nữ ngồi hai bàn lớn.
Nam nhân một bàn, hai vị lão gia Phượng Uyên và Phượng Trạch, sau đó là vài vị thiếu gia của Phượng gia, hai cháu trai của đại phòng vì còn nhỏ, sợ bị cảm lạnh, dập đầu cho tổ phụ nhận tiền lì xì, liền được bà vú ôm trở về phòng.
Nữ nhân một bàn, hai vị phu nhân là đại phu nhân và Chân thị, Phượng Loan ngồi bên cạnh mẫu thân, kế tiếp là mấy vị con dâu, Phượng đại nãi nãi, Mục Nhu Gia, Phượng tam nãi nãi, nhóm người di nương được bố trí một bàn trong phòng khác.
Tất cả mọi người ăn cơm rất quy củ, sau đó thỉnh thoảng còn nói giỡn, trêu chọc nhau, tuy ngày thường không hợp, đêm nay cũng cần phải làm bộ như thân thiết, tận lực bảo trì không khí vui vẻ.
Mà Nhị Lão Gia Phượng Trạch lại uống một chút rượu, xông lên đầu, nhìn nữ nhi ở lại nhà mẹ đẻ thì muốn nói ra suy nghĩ của mình, ông chỉ nữ nhi, "Tiểu Loan, a..., ngươi vẫn nên sớm về Vương phủ thì tốt hơn, nào có đạo lý cứ ngây ngốc ở nhà mẹ đẻ chứ? Coi chừng Đoan Vương Điện hạ tức giận với ngươi, rồi trách tội xuống."
Ông cho là mình nói có lý, ---- nữ nhi đã gả đi, còn là gả vào Hoàng thất, đương nhiên phải có cuộc sống tuân thủ theo quy củ.
Chân thị "xì" cười, "Lão gia uống nhiều quá rồi, cũng nói nhiều rồi." Gọi nha hoàn, "Nhanh mang một chén canh giải rượu lên cho lão gia, giải cho tỉnh rượu."
Phượng Trạch lại nói: "Ta không có say, ta nói rất hợp lý."
Phượng Uyên không khỏi nhíu mày, "Được rồi, lão Nhị ngươi ít nói vài câu đi."
"Tại sao các ngươi đều hồ đồ như vậy?" Phượng Trạch không hiểu nhìn mọi người, chỉ trỏ, "Lúc trước ta nói không cho Tiểu Loan đi làm Trắc phi cho phủ Đoan Vương, các ngươi không muốn, hiện tại đi rồi, các ngươi lại giữ nó ở lại nhà mẹ đẻ giận dỗi, đây coi là cái gì?” Đem thứ nữ Trinh Nương ra làm ví dụ, "Nhìn Trinh Nương xem, ở phủ Túc Vương quy củ thế nào?"
Đây là về sau ông đã nghĩ thông suốt, dù sao hai nữ nhi cũng đã gả hết vào Hoàng thất, không kéo ra được, còn không bằng khiến các nàng tranh giành nhiều sủng ái một chút, dành mặt mũi cho nhà mẹ đẻ.
Đương nhiên, chủ yếu là vì ông, người cha ruột này tranh dành mặt mũi.
Phượng Loan đánh giá phụ thân của mình, qua ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, dung mạo nho nhã, bộ dáng nho sĩ ôn tồn lễ độ, thậm chí còn có vài phần đạo cốt tiên phong.
---- bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
Phụ thân trừ bỏ bên ngoài có một bộ túi da tốt, tính tình thì yếu đuối, không có bản lĩnh, lại do dự thiếu quyết đoán, căn bản không giống một người nam nhân, đối với ông, ngay cả tức giận cũng tựa như đánh vào bông vải vậy.
Nhìn lại, mẫu thân bảo dưỡng tốt nên giống như một thiếu phụ đang trổ hoa vô cùng quyến rũ.
---- thật sự là đáng tiếc.
Mà Phượng Trạch không cảm thấy được, còn đang mượn rượu nói chuyện, liên tiếp nói đâu đâu: "Các ngươi không phải nói cái gì mà tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu sao? Tại sao lúc này lại ngược lại rồi hả?" Đầu lưỡi của ông cũng bắt đầu xoắn lại, "Nếu như, nếu như Vương Gia ghét bỏ Tiểu Loan..."
"Ai nói bổn vương sẽ ghét bỏ Tiểu Loan?" Thanh âm của Tiêu Đạc vang lên ở ngoài cửa.
Mọi người đều lấy làm kinh hãi.
Hôm nay đúng là đêm ba mươi, Đoan Vương lại có thể vứt bỏ kiều thê mỹ thiếp ở Vương phủ, chạy đến Phượng gia?! Như vậy chuyện này..., nhị cô nãi nãi được sủng ái cỡ nào a? Quả thực khiến tròng mắt của người ta rớt xuống hết.
Ngay cả Phượng Loan, cũng là sửng sốt nhìn ra ngoài, kinh ngạc hỏi: "Sao Vương Gia lại tới đây?"
"Quấy rầy mọi người rồi." Tiêu Đạc nâng nâng tay, cười nói: "Bổn vương tới xem Tiểu Loan một chút, không có chuyện gì khác, các ngươi cứ ngồi xuống, không cần đa lễ."
Hắn nói như vậy, người của Phượng gia vẫn theo hành lễ.
Phượng Uyên nhường chỗ ngồi cho hắn, cười nói: "Trong lúc cấp bách, Vương Gia còn có thể nhớ tới qua đây, rõ là..."
"Không cần khách khí." Tiêu Đạc ngắt lời khách sáo của ông ta, đi đến bên cạnh Phượng Loan, Chân thị liền nhường chỗ ngồi, trước mặt mọi người, mỉm cười hỏi: "Không phải là nàng muốn ở nhà một thời gian? Mấy ngày này đã quen chưa? Nếu thiếu cái gì, cho người đi tìm Quản gia trong Vương phủ nhanh chóng đi làm."
Dăm ba câu, đã tuyên cáo cho người người biết sự sủng ái của mình.
Nhị Lão Gia Phượng Trạch nhìn thấy, biểu tình trở nên cổ quái. Trong lòng có chút sợ người con rễ này, đành phải làm bộ như uống say rượu choáng váng, từ đầu tới đuôi đều cúi đầu, không dám nhìn nhiều.
Mục Nhu Gia thì gắt gao vặn chặt khăn tay.
Đoan Vương lại có thể đi tới Phượng gia?! Hắn bỏ lại cơ thiếp trong Vương phủ, bỏ lại tỷ tỷ, bỏ lại cháu trai, vì muốn đến liếc mắt xem Tiểu Loan? Chỉ vì muốn nói mấy câu với nàng ta?
Hình như..., trước đó là mình nghĩ sai rồi.
Bên kia Tiêu Đạc lại nói: "Mấy ngày gần tết có được mấy rương áo da rất tốt, ta chọn một rương tốt nhất, vừa rồi đã cho người mang theo qua đây, trở về nàng chọn cái mình thích trước, sau đó để Nhị phu nhân chọn, còn lại phân chia cho các thân thích." Hắn đã chuẩn bị đầy đủ lễ vật cho người nhà họ Phượng, chẳng qua mượn tay Kiều Kiều đưa ra ngoài thôi.
Mọi người nhận Kiều Kiều ân tình, đồng thời cũng biết mình sủng ái nàng bao nhiêu, miễn cho nàng ở Phượng gia chịu ủy khuất.
"Dạ, đa tạ Vương Gia." Phượng Loan ôn nhu cười.
Nhìn nam nhân trước mắt có thân phận cao quý, dung mạo như ngọc, trong lòng hơi hơi cảm khái, tuy nhiên hắn toan tính nhẫn tâm ngoan độc, lại tuyệt tình, nhưng tính tình khôn khéo nhanh nhẹn, làm việc cẩn thận, mọi thứ đều tốt. Nếu bỏ qua ân oán cá nhân một bên, không thể không thừa nhận hắn là một nam nhân cực kỳ xuất sắc.
Cho nên, kiếp trước mình mới say mê.
"Tiểu Loan." Trước mặt người khác Tiêu Đạc không tiện quá mức thân thiết, gọi tên của nàng, "Ta cùng nàng uống vài chén." Bản thân cầm bình tự rót ba ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
"Dạ, thiếp thân lấy trà thay rượu." Trong lòng Phượng Loan cảm xúc lên xuống, uống trà.
"Đợi lát nữa đừng ngồi quá lâu." Tiêu Đạc thấp giọng, cũng không phải nói lặng lẽ, mà là cực kỳ tự nhiên ôn nhu thân cận, "Đêm khuya nhiều sương coi chừng cảm lạnh, vui vẻ với người trong nhà một lúc, rồi về sớm một chút."
"Vương Gia, ta biết rồi." Phượng Loan biết đây là hắn quan tâm đến mình, đồng thời càng quan tâm đến đứa bé trong bụng mình, chẳng qua là có người trước mặt nên không nói ra được.
"Tốt lắm." Tiêu Đạc lại nói vài câu thân thiết, liền đứng dậy, "Bên ngoài còn có rất nhiều việc, ta phải đi đây."
Hắn tới vội vàng, đi cũng vội vàng.
Quan trọng là, trong lúc bận rộn còn chạy tới bày tỏ chút tình ý này.
Đương nhiên Phượng Loan biết tối nay hắn rất bận bịu, trong lòng than khẽ, Tiêu Đạc tốt như vậy so với mật còn ngọt hơn, đầu óc có hơi không thanh tỉnh, thì sẽ bị hắn lừa ngay.
Nhưng ở kiếp trước, kết cục của bản thân mình so với hoàng liên còn đắng hơn.
"Đừng đứng lên." Tiêu Đạc ấn chặt nàng, cười cười, "Nghe lời." Mặc dù là mệnh lệnh, nhưng không thể che hết nhu tình mật ý, "Đợi mấy ngày nay xong công việc, ta trở lại thăm nàng."
Phượng Loan cười khẽ, chăm chú nhìn hắn, quả nhiên nghe lời không đứng dậy tiễn hắn.
Rơi vào trong mắt Mục Nhu Gia, thì càng cảm thấy khó chịu.
Cho dù có tỷ tỷ ở đây, cho dù là Tiêu Đạc đi Mục gia, cũng không dám thất lễ như vậy! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Tiểu Loan mới tiến vào Vương phủ nửa năm, ngay cả tỷ tỷ cũng bị đè ép? Thường ngày ở trong vương phủ, cũng là tình cảnh này sao? Nàng càng nghĩ càng thấy trong lòng lạnh buốt.
Tiêu Đạc cười nói: "Cáo từ."
Trừ bỏ Phượng Loan, những người khác của Phượng gia đều đứng dậy hành đại lễ.
Sau khi Tiêu Đạc rời đi, trong phòng yên tĩnh một cách kỳ dị, trong lòng mỗi người ở đây đều có cảm thụ khác nhau.
Phượng Uyên vô cùng hài lòng, Phượng Trạch cực kỳ kinh ngạc, vài vị thiếu gia Phượng gia đưa mắt nhìn nhau, thần sắc của đại phu nhân phức tạp, Chân thị vó ngựa mạnh mẽ đường làm quan rộng mở, vài vị thiếu nãi nãi của Phượng gia sao, ---- khoan nói những người khác, trong lòng Mục Nhu Gia đúng là ngũ vị hỗn tạp, giống như cửa hàng bị đổ tương.
Nàng đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật là ngu.
Lại có thể cho rằng Tiểu Loan bị ủy khuất mới về nhà mẹ đẻ, cho rằng nàng thương tâm nên không quay về Vương phủ. Căn bản không nghĩ đến, Đoan Vương coi trọng nàng như thế! Thực ra là nàng nhõng nhẽo muốn ở nhà mẹ đẻ, nên ở nhà mẹ đẻ! Đoan Vương không chỉ không hề tức giận, còn cố ý chạy tới bồi uống vài ly rượu, lại tặng một đống lễ vật lớn.
Như vậy..., kêu tỷ tỷ làm sao mà chịu nổi?!
Thần sắc Mục Nhu Gia phức tạp nhìn sang, nhìn người bạn thân lúc nhỏ.
Chỉ thấy nàng, một thân y phục màu đỏ hồng cùng áo khoác lông cáo trắng như tuyết viền hoa thêu chỉ vàng, hồng nhuận, ngọt nhẹ, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rực trong suốt như ngọc nổi bật hẳn lên. Thiếp thất không thể mặc quần áo màu đỏ, nàng liền đeo trâm phượng ba đuôi vàng ròng gắn Hồng Bảo Thạch, vàng ròng sáng chói, Hồng Bảo Thạch vừa lớn vừa sáng, tựa như giọt máu bồ câu thật lớn.
Mặt phấn như mây hồng xinh đẹp, quyến rũ như nước, một Trắc phi được yêu thích trong phủ Đoan Vương
A, xem ra chính mình lo lắng vô ích rồi.
******
Tâm tình của Mục Nhu Gia rất buồn bực, lại phức tạp khôn xiết, một bữa cơm ăn không ra mùi vị gì.
Tan tiệc rượu, Phượng Tam nãi nãi và nàng một đường đi về.
Hai người bọn họ là chị em bạn dâu, tuổi lại gần nhau, ở nhà cũng đều là tiểu nữ nhi ngây thơ hoạt bát, tuy nhiên dòng dõi có khoảng cách, nhưng thường ngày vẫn cực kỳ dễ chung đụng với nhau. Nửa năm qua này, Mục Nhu Gia hào phóng cho chị em bạn dâu không ít này đó, Phượng Tam nãi nãi cũng thêu nhiều thứ đáp lại.
Ngươi tới ta đi, đã sớm trở thành chị em bạn dâu tương thân tương ái.
Cho nên âm thầm khuyên nàng nói: "Ngươi đừng giận, cô nãi nãi khẳng định trở về một thời gian, không lâu lắm sẽ về lại Vương phủ thôi, hà tất phải mày chau mặt ủ như vậy?" Nghĩ tới quan hệ gượng gạo giữa cô nãi nãi và Đoan Vương phi, không dám khuyên nhiều, "Tóm lại, Nhị tẩu hãy cứ xem nhẹ chút đi."
Mục Nhu Gia đang tức giận, nhẹ giọng cười: "Không nghe thấy Đoan Vương Điện hạ nói sao? Ý kia đương nhiên là thích ở bao lâu thì ở bấy lâu rồi."
"Không thể vậy chứ?" Phượng Tam nãi nãi kinh ngạc nói: "Vốn ở nhà mẹ đẻ thì..." Muốn nói không hợp quy củ, lặng lẽ nuốt xuống, "Dù sao cô nãi nãi cũng là Trắc phi phủ Đoan Vương, trở về vài ngày thì được, làm sao có đạo lý ở lâu? Không nói cái khác, người ngoài không phải cũng sẽ chê bai Phượng gia..."
"Chê bai cái gì?!" Đằng sau các nàng, vang lên một tiếng quát lớn điếc tai.
Mục Nhu Gia và Phượng Tam nãi nãi giật nảy mình.
Hai người nhìn lại, đứng phía sau họ là một nam nhân mập trắng đang tức giận, không phải ai khác, đúng là tam gia Phượng Thế Đạt, hắn chỉ vào thê tử mắng: "Ngươi mà học theo những bà ba hoa, miệng rộng lưỡi dài, ta sẽ bỏ ngươi!"
Phượng Tam nãi nãi bị trượng phu hù dọa đến hỏng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt, ủy khuất nói: "Ta, ta đâu có nói gì."
"Đâu nói gì?" Phượng Thế Đạt ghét nhất nghe người khác nói xấu muội muội, hung ác nói: "Ta cho ngươi biết! Tiểu Loan muốn ở nhà bao lâu, thì ở bấy lâu, trở về phủ Đoan Vương để bị khinh bỉ sao?" Trừng mắt nhìn Mục Nhu Gia, "Nhị tẩu, hiện tại ngươi là con dâu của Phượng gia, không phải là khuê nữ của Mục gia nữa! Đừng có không biết mà hướng về phía kia!"