Buổi sáng ngày kế, là tháng giêng mùng một năm mới bắt đầu.
Tiêu Đạc và Đoan Vương phi dậy thật sớm sửa soạn, mặc lên triều phục lộng lẫy, ---- dù cho đêm qua phu thê nói chuyện bế tắc, rạn nứt, nhưng vẫn phải sinh hoạt qua ngày, đặc biệt hôm nay tuyệt đối không thể bỏ lỡ việc tiến cung chầu mừng.
Đoan Vương phi thấy bọn nha hoàn thay đồ cho mình, nhìn người xinh đẹp rực rỡ trong gương, chỉ cảm thấy dưới sự hoa lệ rườm rà, là một loại hiu quạnh vắng vẻ, trong lòng bất lực.
Lời nói vô tình của trượng phu đêm qua, vẫn còn rõ ràng bên tai.
"Thê tử, ta đã cho ngươi cơ hội rồi."
Ý nói, sau này cho mình địa vị chính thê và thể diện, đó là điểm mấu chốt lớn nhất của hắn. Còn muốn khôi phục cầm sắt hòa minh như lúc trước, nghĩ cùng đừng nghĩ. Hắn đã rét lạnh đối với mình, hắn đã thu hồi tình cảm, hơn nữa về sau cũng không có ý muốn cho mình lại, như thế..., tình ý của hắn là cho người nào? Biểu muội sao?
Trong lòng Đoan Vương phi cảm thấy còn khổ hơn hoàng liên, khổ đến nỗi thấy buồn nôn.
Đúng, đều do bản thân mình lúc trước đã lỡ lời.
Không nên lúc mang bệnh bị mẫu thân kích động, nghĩ muốn càng nhiều, biểu muội chẳng làm được gì mà còn xem nàng như đại địch, nghĩ nàng muốn tới tranh đoạt địa vị Vương phi của mình. Điều này cũng thôi đi, mẫu thân còn tự tiện quyết định trợ giúp, Mục ma ma chen tay vào, sự tình từ từ trở nên không cách nào khống chế, không cách nào sửa chữa.
Đây cũng không phải là ý của mình, vì sao phải tự trách mình?
Nhưng là đến lúc này cũng vẫn không hiểu, Vương Gia có tức giận, buồn bực. Vậy cũng chỉ cần đón biểu muội trở về, sau đó mỗi ngày sủng ái nàng là được mà? Vì sao phải giữ nàng ta lại Phượng gia? Như thế, rõ ràng là đang đánh vào mặt mình, tỏ ra mình là một đố phụ không biết khoan dung, đồng dạng với việc thanh danh của phủ Đoan Vương và Vương Gia không được tốt.
Rốt cuộc Vương Gia đang nghĩ gì vậy? Hắn không phải là người tùy hứng, không nên làm ra quyết định như vậy mới đúng.
Cuối cùng là vì sao? Đoan Vương phi tỉ mỉ suy nghĩ khả năng bên trong.
"Chuẩn bị xong chưa?" Tiêu Đạc từ ngoài cửa tiến vào.
Triều phục của hoàng tử là trên đen dưới đỏ, nét mặt của hắn lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, tôn lên màu đen, trên đầu mang mũ ngọc cao dài sáu tấc, càng làm hắn thêm phần uy nghiêm mà nhìn xuống chúng sinh. Giống như một ngọn lửa đỏ bùng cháy, trên trường bào thêu kim long đạp mây xanh, râu dài móng sắc, mắt rồng nhuộm chu sa, phảng phất như muốn từ trên áo bào phóng ra!
Mỗi khi đến thời điểm thế này, Đoan Vương phi cũng nhịn không được mà có ba phần sợ hãi trượng phu.
Hắn không chỉ là trượng phu của mình, phụ thân của hài tử, càng là long mạch hoàng tử cao quý phi phàm.
"Chuẩn bị xong rồi." Đoan Vương phi chậm rãi đứng dậy, triều phục rộng lớn xa hoa phức tạp, có hơi cồng kềnh, tay ao buông lỏng để giữ thăng bằng cho hai cánh tay, sau đó nói: "Vương Gia, có thể đi rồi."
Tiêu Đạc nhìn nhìn trang phục của nàng, trâm phượng cài ngang, chín dây châu ngọc, trên thân mặc triều phục rộng rãi thêu dệt chỉ vàng, kẽ hở cánh tay buộc nhẹ rũ xuống, có tiêu chuẩn Vương phi phong thái sáng rực.
Gật gật đầu hài lòng với thê tử, sau đó xuất môn, cùng nhau lên xe ngựa.
Vào cung, Tiêu Đạc đi đến tiền điện, dưới sự dẫn đầu của Hoàng đế, nhóm huynh đệ và các đại thần đi tới nơi tế bái Thiên Địa, cầu nguyện một năm mới mưa thuận gió hoà. Đoan Vương phi tới hậu cung, đi cùng nhóm người tần phi, nhóm Vương phi chị em dâu, theo sau Tần Thái hậu tiến hành nghi thức.
Một hồi lễ nghi quy củ rườm rà dài dòng, hơn nửa buổi sáng mới kết thúc.
Thời điểm bắt đầu yến hội là vào giữa trưa, dựa theo bối phận và phân vị từ từ an bài, nương nương các cung xếp ngồi ở vài bàn, mỗi nhóm người Vương phi vây quanh một bàn, đương nhiên Tần Thái hậu đơn độc ngồi một bàn trên cao.
Đây là thời điểm đắc ý nhất trong vòng một năm của Tần Thái hậu.
Nghĩ lại xem, thân phận của bà là nữ nhi của một quan lại bình thường, chịu đựng đến cuối cùng, trở thành Thái hậu, người cao nhất trong những nữ nhân ở hậu cung. Bất kể là tần phi xuất thân hào môn môn vọng tộc, hay nhóm Vương phi nữ nhi thế gia, người nào cũng phải tâng bốc bà, nịnh hót bà, chậc chậc..., mùi vị đó thật sự có bao nhiêu vui sướng thì khỏi phải nói.
Thân thể Đoan Vương phi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, còn phiền lòng, nên chỉ ngồi im lặng không lên tiếng.
Nhưng nàng không nói chuyện, có người lại cứ muốn nàng phải lên tiếng.
"Tức phụ của lão Lục." Túc Vương phi xoay đầu qua, nhìn nàng cười nói: "Sao hôm nay im lặng như vậy? Nghe nói sau khi ngươi sinh con xong, hiện nay thân thể không khỏe đã được điều dưỡng không sai biệt lắm rồi hả?"
Đoan Vương phi biết miệng mồm nàng ta gian xảo không tha người, không dám khinh mạn, vội nói: "Đa tạ Nhị Hoàng tẩu quan tâm, đã tốt nhiều rồi."
Túc Vương phi cười nói: "Nói tới thì, trong phủ của các ngươi có một Phượng Trắc phi, trong phủ của chúng ta có một Phượng Phu nhân, hai người bọn họ vốn là tỷ muội ruột cùng một phụ thân, nên chị em dâu chúng ta lại càng thân cận hơn."
Sắc mặt Đoan Vương phi hơi đổi.
Túc Vương phi chính là tự vạch áo cho người xem lưng, khẳng định không có lời hay.
Một bàn này, giữa nhóm con dâu Hoàng thất, với thân phận của Thái tử phi tôn sùng cao quý nhất, tuổi lớn nhất. Nàng ta ỷ vào thân phận và thể diện của mình, không muốn tham gia vào sự tranh đấu giữa các chị em dâu, bởi vậy chỉ mỉm cười dùng trà, coi như không nghe thấy gì. Mà Thành Vương phi Tần thị nhỏ tuổi nhất, lúc này yến hội chưa bắt đầu, đang ở bên Tần Thái hậu trêu chọc.
Bởi vậy chỉ còn lại một An Vương phi.
An Vương là người nói nhiều, An Vương phi cùng trượng phu đúng là nồi nào đắp vung đó, miệng mồm nhanh nhảu, lanh lợi, lúc này bắt lấy đề tài, hỏi: "Nghe nói Phượng Trắc phi không trở về phủ ăn tết, mà trôi qua năm mới ở Phượng gia, chuyện này có thật không?"
Trong lòng Đoan Vương phi giận dữ, thật hay không chẳng lẽ các ngươi không biết? Chẳng qua là muốn tự mình nói ra thôi, sau đó cười cợt xem như một trò vui.
Một mặt chán ghét Túc Vương phi và An Vương phi không có ý tốt, một mặt oán hận trượng phu, để mình rơi vào tình cảnh lúng túng như vậy!
Đoan Vương phi hé miệng không nói.
Không thể trêu vào, còn không tránh sao? Không nói lời gì là được.
Nhưng Túc Vương phi là ai? Chờ thấy đệ muội lúng túng, thì tỏ ra nàng đối với cơ thiếp trong phủ Túc Vương đại lượng khoan dung cỡ nào, quản lý tốt hậu viện bao nhiêu. Cho nên thấy Đoan Vương phi trầm mặc, quay đầu đáp lời với An Vương phi, cười nói: "Phải nói Phượng Trắc phi là người có phúc khí. Ngươi suy nghĩ một chút xem, sau khi chúng ta xuất giá, người nào có cơ hội về nhà mẹ đẻ ăn tết chứ? Ôi, ta thật đúng là vô cùng hâm mộ."
An Vương phi cười nói tiếp: "Nhị Hoàng tẩu đừng nóng vội, sáng mai mùng hai không phải ngươi về nhà mẹ đẻ sao?"
Túc Vương phi đáp: "Đúng a." Nàng ung dung nhìn lướt qua Đoan Vương phi, "Đúng rồi, khi nào thì Phượng Trắc phi về lại phủ? Mùng hai về nhà mẹ đẻ vừa vặn không cần về nữa, có lần đầu rồi sau này thì sao? Sớm trở về Vương phủ, đến lúc đó mọi người cùng nhau đón tết Nguyên Tiêu, vừa lúc họ hàng chào đón náo nhiệt nha."
Đoan Vương phi vẫn chỉ cười, không đáp lời.
"Ôi." Túc Vương phi không hài lòng, "Tức phụ của lão Lục, sao miệng mồm hôm nay im thin thít vậy hả? Tẩu tẩu nói chuyện với ngươi cả nửa buổi, mà ngươi cũng không lên tiếng là sao."
Thái tử phi nhíu nhíu mày, "Được rồi, ngươi nói ít lại đi."
Đoan Vương phi cho Thái tử phi một cái nhìn cảm kích, mỉm cười gật đầu.
Túc Vương phi không tình nguyện ngậm miệng.
Thái tử và Túc Vương là huynh đệ ruột, Thái tử phi và Túc Vương phi là đường tỷ muội, đều xuất thân từ Phạm gia. Sau khi đại lão gia Phạm gia chết đi, tước vị đã rơi vào tay nhị phòng. Cho nên trong lòng Túc vương phi luôn có chút bất bình, tương lai tổ phụ vừa chết, cha của mình mới đúng là Phụ Quốc Công, thái tử phi còn kém hơn mình đây.
Bởi vậy rất hận bản thân mình tuổi nhỏ hơn đường tỷ, không thể gả cho Thái tử sớm hơn!
Trước mắt nhìn thấy đường tỷ lại ra tay "giữ gìn lẽ phải", bày ra dáng vẻ Thái tử phi, trong lòng rất không vừa ý. Tuy nhiên không dám ngang nhiên đối nghịch, tiếp tục truy vấn Đoan Vương phi, nhưng vẫn xoay đầu, cùng An Vương phi nói đến việc nhà này nọ, bộ dáng chẳng hề để ý.
Không ai nhận ra Thái tử phi nhăn mày.
Không có quy củ! Gần đây đường muội ngày càng kiêu ngạo.
Nàng ngước mắt nhìn Đoan Vương phi, cười nhạt nói: "Dòng chính là dòng chính, thứ là thứ, đó gọi là dòng chính và thứ khác nhau, thứ tự trưởng ấu, ngươi là chính thê, con của ngươi là trưởng tử, vậy mới là tốt nhất." Chầm chậm nói: "Có ít người, có một số việc, mở một con mắt nhắm một con mắt, không để ý tới là được. "
Đoan Vương phi không tiện trả lời, chỉ mỉm cười.
Túc Vương phi bên cạnh tức giận đến thiếu chút nữa phun ra máu, đường tỷ có phải đang khuyên Đoan Vương phi đâu? Rõ ràng đang nói bản thân mình! Nói trượng phu của mình không phải trưởng tử, cả đời đều là đệ đệ, cả đời đều phải ở dưới Thái tử! Mình là muội muội, lại là em dâu, đương nhiên cũng phải cúi đầu dưới tay nàng ta!
---- thật sự là, thật sự là, thật sự là tức chết người mà.
Thân thể Túc Vương phi không tốt lắm, đã nhiều năm, hơi chút tức giận, cơn tức liền dễ khiến cho có chút thở gấp.
An Vương phi nhìn thấy sắc mặt của nàng ta là lạ, gọi hai tiếng, "Nhị tẩu, Nhị tẩu..." Trong lòng cười thầm, từ khi tước vị ở Phạm gia phát sinh biến hóa, Thái tử phi và Túc Vương phi đã mất đi hạn chế cân bằng, dần dần bắt đầu bất hòa rồi.
Trượng phu nói, nhóm chị em dâu huynh đệ càng loạn, càng đấu càng ngươi chết ta sống, mới có thể tỏ ra chỗ tốt của phủ An Vương.
Rất nhanh, hiện trường như nàng ta mong muốn liền rối loạn.
---- Túc Vương phi té xỉu.
Tuy nói là điềm xấu, nhưng cũng phải khẩn trương truyền thái y!
Nếu không đầu năm mùng một, một Vương phi chết đi, đó mới là cực kỳ xui xẻo.
Hiện tại rối loạn, Tần Thái hậu phái người qua tra hỏi, Thái tử phi trả lời: "Tức phụ của lão Nhị không biết tại sao luôn luôn không khỏe, mới vừa rồi còn nói chuyện tốt lành, bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh."
Đoan Vương phi cũng nói: "Đúng vậy, không biết là chuyện gì."
Tần Thái hậu nhìn về phía An Vương phi, hỏi: "Ngươi biết không?"
"Dạ không biết." An Vương phi sẽ không ở ngoài sáng gây khó dễ cùng nhóm người chị em dâu, chỉ làm ra vẻ mặt kinh ngạc, "Thần thiếp đang cùng Nhị tẩu nói ít việc nhà, không biết vì sao, nàng đột nhiên thở gấp đến không ổn."
Tần Thái hậu không hỏi ra được gì, rất nhanh, thái y đã đuổi tới.
Mọi người ba chân bốn cẳng đưa Túc Vương phi đến Thiên Điện, vừa bắt mạch, vừa thi châm, tuy nói ép buộc người ngã ngựa đổ, gánh trách nhiệm nguy hiểm không để cho Túc Vương phi mất hơi thở trong hoàng cung. Bất quá bị quấy rầy như vậy, không khí vui mừng khó tránh được giảm đi, tất cả mọi người là vẫn cố duy trì tươi cười trên mặt, miễn cưỡng tiến hành cho xong yến hội.
Trở về phủ, Đoan Vương phi chỉ cảm thấy toàn thân tan rã.
Ở trong vương phủ phải đối mặt với oán khí và sự lạnh lùng của trượng phu, còn có cơ thiếp tranh giành, ở bên ngoài, nhóm chị em dâu không có ai chung đụng tốt, mà bên nhà mẹ đẻ vẫn còn chưa hòa hợp với mẫu thân, ---- nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có một chỗ có thể dựa vào.
Nàng đi qua cách vách, thấy Quận Vương nằm ngủ say trong nôi, đặt tay ở trên tã lót, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đẹp ngọt ngào, nói nhỏ: "Con của ta, sau này mẫu thân chỉ có thể dựa vào ngươi rồi."