Con Dâu Mới Là Chân Ái

Chương 3

11.

Dáng vẻ mẹ chồng ở công ty hoàn toàn khác khi ở nhà, hoàn toàn là một người phụ nữ mạnh mẽ.

Nghe thư kí của bà nói, hơn nửa số nghiệp vụ trong công ty 2 năm qua, đều do bà xử lý ổn thỏa.

"Trương Phong đâu?"

Mẹ chồng đeo kính, đứng trong sảnh công ty, hỏi thư ký.

Thư ký cũng biết nhìn sắc mặt, cô ấy mỉm cười trả lời.

"Dạ thưa lão phu nhân, phu nhân.*"

(* 2 cái danh xưng này tui không bíc để sao cho hợp, ai có góp ý thì góp ý tui với.)

"Trương tổng ở tầng trên cùng, ở cùng cô Bạch ạ."

| Hừ, con nhóc kia, bà mày tới rồi đây.|

Mẹ chồng chỉnh túi xách trên tay, một giây sau tháo kính mắt xuống.

"Mọi người làm việc mệt không? Đi thôi, cùng tôi đi xem Trương tổng của mấy người."

Cấp dưới chính liếc mắt, mấy người hơi thông minh đã hiểu ý, dồn dập đi theo sau chúng tôi.

Lúc một nhóm người cùng nhau đi tới cửa phòng giám đốc, bên trong truyền tới tiếng cười đùa, khiến mọi người đều trầm mặc.

Mẹ chồng đưa tay xách váy, nhấc chân đá tung cửa ra.

Tiếng động lớn khiến hai người trong phòng làm việc run người.

Chỉ thấy Bạch Tiểu Nghiên lộ nửa vai, một mảnh vải che kín đôi mắt to tròn của cô ta, đang quyến rũ mỉm cười.

"Anh Phong, sao lại tạo tiếng động lớn thế? Em sợ đó."

Nội tâm mọi người SOS: | Không dám nhìn, không dám nhìn nha.|

Quần Trương phong rơi dưới đất, chỉ mặc duy nhất chiếc qu@n lót.

Hắn nhìn đám người ngoài cửa, căng thẳng tới mức chảy mồ hôi.

Một giây sau đã vội vàng giấu Bạch Tiểu Nghiên ra sau, nhưng lại bị mẹ chồng tát cho cái.

"Sao mẹ lại sinh ra cái loại bẩn thỉu như mày nhỉ, cái "que tăm" bé tí này mà cũng dám lôi ra khoe khoang à? Không ngại mất mặt à?"

"Lăn sang kia cùng Tiểu Nghiên của mày đi, đừng phá hoại hình ảnh đoan chính của công ty."

Sau đó lại vỗ tay một cái cho Bạch Tiểu Nghiên.

"Cô Bạch biết chơi thật đấy, không hổ là người làm tiểu tam."

"Đã vậy thì để mọi người cùng xem chút đi."

Nghe thấy giọng mẹ chồng tôi, Bạch Tiểu Nghiên vội vàng tháo bịt mắt xuống, sợ sệt trốn sau cái bàn.

Mẹ chồng thấy thế, vội vã chỉ mọi người góc để chiêm ngưỡng cô ta trọn vẹn nhất.

"Cô Bạch đừng thẹn thùng, để mọi người biết cái gì gọi là hồ ly tinh đi."

Có lẽ là vì tình cảnh quá mức gợi tình, vài anh trai trong công ty trợn cả mắt lên rồi.

Trên mặt mẹ chồng còn vương ý cười, xông lên hóng hớt.

| Thằng nhóc này, còn định đấu với mẹ mày à, xem mày vô liêm sỉ tới mức nào nữa.|

| Sao những người này đần thế nhỉ? Lôi điện thoại ra quay đi chứ, ôi trí thông minh đáng lo ngại quá, haizz.|

| Coi con dâu mẹ là quả hồng mềm mà bóp à, nhìn xem kết cục của mày như nào.|

12.

Bạch Tiểu Nghiên bị tình cảnh này dọa run, liên tục quỳ lạy dưới gối mẹ chồng.

"Dì bỏ qua cho con đi, bỏ qua cho con đi mà."

Mẹ chồng mỉm cười, ra dấu cho người phía sau.

Thư ký lập tức đưa mọi người rời khỏi văn phòng, bên trong chỉ còn dư lại 4 người chúng ta.

Thấy mẹ chồng không nói lời nào, cô ta nằm nhoài bên trên tôi.

"Chị dâu, em có lỗi với chị, chị bỏ qua cho em đi."

"Em mang thai rồi, là con của anh Phong."

"Chị dâu, chị tác thành cho chúng em đi, chị ly hôn với anh Phong đi được không?"

Nghe nói thế, tôi có hơi tức phát cười, sau đó ngẩng đầu nhìn mẹ chồng chút, dường như bà cũng ngẩn người.

| Vãi, mang thai rồi à, thế thì...|

Ngay lúc tôi tưởng bà sẽ bảo tôi buông tha cô ta, mẹ lại nhẹ nhàng lắc cổ một cái.

"Thế đánh đi."

| Mang thai thì tôi cũng không cho cô sống thoải mái đâu, đừng khinh người quá đáng.|

Trương Phong nghe vậy, mau mau chạy tới, ôm Bạch Tiểu Nghiên vào lòng.

"Mẹ, đây là cháu trai ruột mẹ đó, sau này Tiểu Nghiên sẽ là con dâu mẹ mà."

"Vương Mộng, cô nghe rồi đó, chúng ta ly hôn đi."

"Cái loại phụ nữ không đẻ được, nhà họ Trương chúng tôi không..."

Lời còn chưa nói hết, một cái túi đập thẳng vào mặt hắn ta.

"Rác rưởi, đứa bé kia không liên quan gì tới mẹ, mày thích nhận thì tự đi mà nhận."

"Con dâu cái chó gì, tao chỉ có mỗi Mộng Mộng là con dâu thôi."

| Cái loại hồ ly tinh này mà cũng dám đòi vào cửa nhà tao à, mơ đi.|

| Đêm nay tao sẽ làm cái hình nộm, đâm chếc mày, đâm chếc mày!!|

Nghe suy nghĩ của mẹ chồng, tôi hơi cong khóe môi, sao lại thấy hơi đáng yêu nhỉ?

Tôi nhấc chân đi tới trước mặt Trương Phong, nhìn hắn từ trên cao.

"Trương Phong, lời của tôi nói anh lại không chịu nghe. Tôi hỏi anh lần cuối, có về nhà không?"

Trương Phong cười quỷ dị, hắn ôm chặt Bạch Tiểu Nghiên.

"Cô tưởng cô nói vậy là có thể khiến tôi hồi tâm chuyển ý à? À, vậy chúng ta cứ nhìn xem, ai xui xẻo trước."

Tôi hài lòng vỗ tay một cái.

"Thế thì nhớ chuyển tôi 57 triệu, à còn nữa, Bạch Tiểu Nghiên."

"Mưu kế không tồi đâu, nhưng cô đúng là không có đầu óc, tài chính trong nhà ai nắm mà cũng không biết à."

Bạch Tiểu Nghiên bị lời tôi dọa sững người, ngơ ngác nhìn tôi.

"Cô có ý gì? Công ty này của Trương Phong mà?"

"Anh ấy nói rồi, chỉ cần tôi sinh con ra, anh ấy sẽ cho tôi công ty này."

Tôi cười lạnh một cái, không trả lời cô ta.

| Là mình là mình nè! Cuối cùng con dâu cũng nhắc tới mình rồi.|

Mẹ chồng cầm mấy tờ giấy trong nay, ném thẳng vào mặt hai người họ.

"Trương Phong, tối qua mẹ sửa lại hết tên tài sản mày đứng tên rồi."

"Một nửa là của mẹ, một nửa là của Mộng Mộng. Còn con của hai đứa chúng mày, tự đi mà nuôi."

"Dù sao mày cũng là con mẹ, mẹ cũng chẳng bạc đãi mày, mỗi tháng mẹ cho chúng mày 1500 tệ, đi mà sống với tiểu tình nhân của mày đi."

13.

Trương Phong nằm trên mặt đất, xem lại đống giấy tờ, có hơi khó tin nhìn mẹ chồng tôi.

"Mẹ rốt cuộc có phải mẹ ruột con không thế?"

"Con trai, cháu trai mẹ đều không cần à?"

Mẹ chồng lắc lắc ngón tay, vẻ mặt nghiêm túc.

"Là mày không muốn cái nhà này trước, đừng có đổ cho mẹ."

Dứt lời liền nắm tay tôi rời đi.

Trước khi đi, tôi nghiêm túc nhìn Trương Phong, chậm rãi mở miệng.

"Chúng ta ly hôn đi, tôi tác thành cho 2 người."

Trên đường về, mẹ chồng bảo tài xế quay xe, đi về phía công ty dưới danh nghĩa tôi.

Lúc này, mẹ chồng trầm mặc hiếm thấy, mắt long lanh.

Qua hồi lâu, bà mới mở miệng.

"Mộng Mộng, trước giờ con chưa từng thấy cha Trương Phong đúng không?"

Tôi khẽ gật đầu, dường như từ hồi tôi biết Trương Phong tới giờ, cũng chưa từng thấy cha chồng.

Mẹ chồng tôi nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt dường như lấp lánh ánh nước.

"Cha Trương Phong ngoại tình với thư kí lúc mẹ vừa đẻ nó ra."

"Con đàn bà kia đi tới trước mặt mẹ, dương dương tự đắc nói mình được chiều chuộng thế nào."

"Sau đó, cha Trương Phong cuỗm hết tài sản nhà họ Liễu, bỏ đi cùng con đàn bà đó, hồi nọ mẹ nghe bảo, hình như hắn che.t rồi."

"Che.t rồi cũng tốt, thế nên cả đời này, mẹ không thể tha thứ cho loại đàn ông dây dưa với tiểu tam."

Dường như tôi đã hiểu vì sao mẹ chồng tôi phải giúp tôi, ở một góc độ nào đó mà nói, là bà đang giúp bản thân lúc còn trẻ.

Mẹ chồng nở nụ cười, đưa tay gạt đi giọt nước mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi.

"Mẹ biết từ nhỏ con đã quen sống trong nhung lụa, cũng không thiếu tiền tiêu."

"Thế nhưng phụ nữ ấy mà, cũng nên có công việc riêng, con không biết quán xuyến công ty cũng được, mẹ sẽ dạy con. Nhưng tuyệt đối đừng dựa dẫm hoàn toàn vào đàn ông."

Tôi đưa tay ôm bà vào lòng, hít sâu một hơi.

"Mẹ ruột con đã qua đời, sau này, mẹ chính là mẹ ruột con."

Sau đó, mẹ chồng bắt đầu dạy tôi kiến thức thương mại, dần dần, tôi đã bắt đầu có thể tự mình chống đỡ một phương.

Đống tài sản bị Trương Phong lén lút chuyển đi, cũng dược tìm về đủ.

Mà Trương Phong và Bạch Tiểu Nghiên cũng bị mẹ chồng trục xuất khỏi gia tộc, nghe nói đang đi làm thuê kiếm tiền nuôi đứa nhỏ.

14.

Chuyện ở công ty bị lộ ra ngoài, Bạch Tiểu Nghiên thành chuột chạy qua đường.

Thế nên nếu sau này cô ta muốn rời khỏi Trương Phong thì không dễ dàng vậy nữa rồi.

Có thể bây giờ cô ta vẫn đang ảo tưởng, nghĩ sẽ có ngày Trương Phong giành lại được tài sản trong nhà, cho cô ta.

"Phu nhân, cẩn thận vũng nước."

Không nghĩ ở trước cửa nhà hàng 5 sao, tôi và mẹ chồng lại gặp lại Bạch Tiểu Nghiên lần nữa.

Cô ta mặc một bộ quần áo công sở, tay đang cầm chổi lau nahf.

Chúng tôi quay đầu nhìn cô ta, trùng hợp cô ta cũng quay đầu nhìn chúng tôi.

| Xui xẻo thật.|

Mẹ chồng xị mặt xuống, trong lòng phát cáu.

"Ơ, đây không phải vị phu nhân tổng tài bị cắm sừng à?"

Lúc cô ta nói chuyện, khóe miệng nhếch một bên, trong không chút ý tốt.

| Nói ai đấy, nói ai đấy? Miệng thối thế?|

Mẹ chồng tôi suýt nữa định mở miệng mắng, tôi kịp giữ bà lại, tặng bà một ánh mắt an ủi.

Tôi khoanh tay lại, nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Nghiên.

"Ơ, đây không phải chị gái leo được lên làm chính thất, nghèo tới nỗi phải làm lao công hả?"

"Cô nói đúng rồi đấy, nhưng tôi cũng chỉ thiếu 1 thằng đàn ông thôi, mà sao cô lưu lạc tới mức đi làm lao công rồi thế?"

Bạch Tiểu Nghiên siết cây lau nhà trong tay, ánh mắt độc ác.

"Đắc ý cái gì chứ? Trương Phong sớm muộn cũng có tiền thôi, đến lúc đó thì cô mau cút đi."

Mẹ chồng hít sâu một hơi, lắc đầu với Bạch Tiểu Nghiên.

"Cô Bạch à, nó không thể đâu."

"Nó thành niên lâu rồi, phải tự nuôi sống bản thân thôi, không cần số tiền này, cô cũng thế."

| Hừ, cái thứ mất dạy, còn đòi tiền cơ á.|

Thấy vẻ mặt xanh mét của cô ta, tôi và mẹ chồng nhìn nhau cười, tay trong tay rời đi.

Cũng không lâu lắm, Trương Phong lại dám ôm con, dắt Bạch Tiểu Nghiên tới cửa.

15.

Lúc mở cửa, tôi còn đờ người ra.

Dáng vẻ một nhà 3 người này, nhìn còn trọn vẹn phết dấy.

Nếu không phải quần áo trên người họ bạc màu, tôi thực sự sẽ tưởng họ sống rất hạnh phúc.

"Nhìn cái gì chứ, mau nhường đường đi."

Bạch Tiểu Nghiên ôm con, dáng vẻ hung hăng, cứ như đây là nhà của cô ta vậy.

Mẹ chồng nghe tiếng liền tới, một giây sau, mặt bà đen lại.

"Sao chúng mày lại tới đây?"

| Tâm trạng mình đang tốt, cứ thế không cánh mà bay.|

Trương Phong đưa thực phẩm dinh dưỡng trong tay cho mẹ, vẻ mặt nịnh nọt.

"Mẹ, con đưa cháu trai tới thăm mẹ."

Mẹ chồng không nói gì, chỉ là quay đầu rời đi.

Dù sao người cũng đã tới cửa, tôi đành nhích sang một bên, nhường họ một con đường.

Bạch Tiểu Nghiên thấy thế, hài lòng xoay người, ôm đứa nhỏ đi về phía mẹ chồng.

"Mẹ, mẹ xem cháu trai mẹ nè, đáng yêu lắm."

| Hả? Cái gì cơ? Cô ta gọi mình là mẹ á?|

| Nhận vơ nhỉ?|

Mẹ chồng giơ tay chặn lại cô ta, không cho cô ta sáp lại gần, nhích mông sang bên cạnh 2 cái.

"Đừng nhận vơ, tôi không phải mẹ cô."

Trên mặt Bạch Tiểu Nghiên có hơi lúng túc, sau đó quay đầu nhìn Trương Phong.

"Mẹ, mẹ nhìn chút đi, đây là cháu trai mẹ đó."

"Được rồi, nói đi, chúng mày tới đây làm gì?"

Trương Phong ngập ngừng chút, sau đó trịnh trọng nói.

"Phần tài sản này là con làm ra, dù mẹ không cho con, cũng phải cho con trai con, con dâu mẹ một chút chứ."

Mẹ chồng nghe vậy nhíu mày.

"Mày có muốn nghe lại xem mày vừa nói gì không?"

"Trước giờ mẹ chưa từng nhận đứa cháu trai và con dâu này, tuy đứa nhỏ vô tội, nhưng đó cũng là sai lầm của chúng mày, đừng ụp lên đầu mẹ."

Bạch Tiểu Nghiên oán hận nhìn tôi, vẻ mặt quái gở.

"Con thấy mẹ già rồi nên lú rồi đấy. Gia sản lớn như thế mà không cho con trai, không cho cháu nội, lại cho một người ngoài à?"

"Dựa vào cái gì mà Vương Mộng có nhiều vậy? À, nói vậy cũng không hợp lý lắm đâu nhỉ!"

Mẹ chồng bị lời cô ta chọc tức, đặt cốc xuống bàn.

"Được, chúng ta tính toán chút đi."

"Trương Phong, tiền vốn làm ăn là ai cho mày? Bình thường chuyện làm ăn do ai quản lý?"

Sắc mặt Trương Phong trắng bệch, khí thế cũng yếu hẳn

"Tiền vốn là mẹ và Vương Mộng góp, sau đó là mẹ quản lý."

Mẹ chồng mỉm cười trả lời.

"Thế thì chẳng đúng rồi, Mộng Mộng lấy lại tiền của nó, mà tiền của mẹ, mẹ thích cho ai thì cho, tới lượt mày quơ tay múa chân à?"

| Đúng là vớ vẩn, mở mang tầm mắt thật, trần đời còn có người không biết xấu hổ vậy đấy.|

Bạch Tiểu Nghiên nhất thời ấp úng, rất lâu sau mới mở miệng.

"Vậy ý của mẹ là, chúng con không có phần sao?"

"Làm sai thì phải chịu trừng phạt chứ sao?"

Vẻ mặt mẹ chồng chăm chú, khí thế cũng có phần mãnh liệt hơn.

"Trương Phong, mẹ đúng là mù 8 đời mới nuôi mày đấy."

Thấy không nói được nữa, Bạch Tiểu Nghiên ném con vào lòng Trương Phong, chạy đi mất.

Trương Phong cũng không tiện ở lại, ôm đứa nhỏ định rời đi.

Một giây sau, mẹ chồng gọi hắn lại.

"Đồ mày mua, mẹ không thiếu, cũng chẳng cần."

Sau đó, bọn họ cũng không tới nữa.

Mà tôi và mẹ chồng nỗ lực, sau đó công ty của chúng tôi đã trở thành xí nghiệp hàng đầu, chuyện kinh doanh không ngừng phát triển.

Tuy tôi và Trương Phong đã ly hôn, thế nhưng trước giờ tôi đều ở cùng mẹ chồng.

Bà thì không ngừng nỗ lực tìm đối tượng mới cho tôi.

16.

"Mộng Mộng, chúng ta gặp mặt đi."

Lúc Trương Phong gọi cho tôi, tôi vừa cùng đối tượng hẹn hò gặp nhau.

Khác dáng vẻ ngăn nắp chỉnh tề trước kia, lúc này quần áo hắn rách nát, cả người có mùi lạ, đang bày hàng ăn vặt ở vỉa hè.

Tôi ngồi trên ghế trước sạp nhỏ, nhìn hắn đang gào lên với Bạch Tiểu Nghiên đang lộ ngực ra.

"Đừng khiến anh phải lo nữa được không?"

Sau đó, hắn ngượng ngùng đi về phía tôi, trên tay đều là vết nứt nẻ.

"Mộng Mộng, lâu lắm không gặp."

Từ sau khi ly hôn, tôi cũng chưa từng gặp lại hắn, liền gật đầu.

"Tiểu Nghiên bị gì thế?"

"Điên rồi."

Trương Phong câu nệ ngồi trước mặt tôi, vẻ mặt ảm đạm.

"Từ khi anh bị đuổi khỏi nhà, cô ấy vẫn luôn chê anh nghèo, sống còn khó nữa, nói gì là việc nuôi đứa nhỏ."

"Hồi đứa nhỏ vừa ra đời, cô ấy ngày ngày mắng anh, chê anh không có bản lĩnh."

"Có lần đang tắm cho đứa nhỏ, có người gọi cô ấy đi đánh bài, cô ấy quên mất con."

"Thế nên đứa bé cứ vậy mà ch.et đuối, cô ấy lại muốn chạy theo thằng khác, sau đó bị lừa hết tiền, rồi phát điên luôn.

Tôi nghe mà không nói gì, chỉ có thể nói đúng là báo ứng.

"Vậy hôm nay anh gọi tôi tới đây làm gì?"

Trương Phong nghe xong, lo lắng chà xát tay, cẩn thận nhìn tôi một lúc.

"Anh vẫn rất yêu em, Mộng Mộng, chúng ta có thể....."

Tôi cau mày nhìn dáng vẻ rẻ mạt của hắn, đột nhiên rất buồn ười.

"Trương Phong, anh nhìn lại anh bây giờ đi, vừa già vừa xấu."

"Anh dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ chấp nhận anh? Ngoại tình một lần không đủ, còn định thêm lần nữa à?"

"Cái loại như anh đúng là không biết đủ, cảm thấy yêu ai thì muốn ở bên người đó hả?"

Trương Phong bị lời tôi chặn họng, không nói được câu nào, chỉ đành yên lặng xoa tay.

Tôi hít sâu một hơi, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Trương Phong, lúc đó anh đã chọn cô ta, kết quả là gì thì anh cũng phải nhận lấy."

"Sau này đừng liên lạc với tôi nữa."

17.

Dưới sự kiên trì không ngừng nghỉ của mẹ chồng, cuối cùng tôi cũng nhìn trúng một người đàn ông.

Ngày tôi kết hôn, bà dự đám cưới với vai trò là mẹ tôi.

Lúc trang điểm, mẹ chồng vui vẻ nhìn tôi, liên tục vuốt v e tay tôi.

"Lúc mẹ kết hôn, mẹ cũng xinh đẹp giống con bây giờ."

"Lúc đó mẹ mẹ khóc nhiều lắm, mẹ còn không hiểu, bây giờ mẹ cũng hiểu rồi."

Nghe bà dặn tôi từng lời, vành mắt dần đỏ ửng.

"Mẹ, ngày vui mà, mẹ đừng khóc."

Bà luôn miệng khen xinh, đôi mắt bà cẩn thận nhìn tôi trang điểm từng chút một.

Trong lễ cưới, bà lại lần nữa khóc không thành tiếng.

Mẹ chồng tôi kéo tay chú rể, không ngừng căn dặn.

"Sau này phải đối xử tốt với Mộng Mộng nhà mẹ nhé, nếu con dám bắt nạt con bé, mẹ sẽ đích thân tới đánh con."

"Tính tình đứa nhỏ này không tốt lắm, con nhất định phải chăm sóc con bé thật tốt đó."

Chú rể liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn tôi càng thêm kiên định.

Đó là biểu cảm tôi chưa từng thấy trên mặt Trương Phong.

Tôi đứng trên bục, lúc nghe MC chúc phúc, tôi thấy Trương Phong đứng ở đằng xa.

Hắn một mình ngồi uống rượu, thấy tôi nhìn qua, hắn chậm rãi cầm chén rượu đứng dậy.

Vành mắt hắn ửng hồng, quần áo hơi nhăn nheo, đó là bộ quần áo trước kia tôi mua cho hắn.

Nhìn nhau không nói gì, Trương Phong bưng chén rượu giơ về phía tôi, sau đó một hơi uống cạn.

Tôi không phản ứng lại, chỉ là dời tầm mắt đi.

Lúc này, suy nghĩ của mẹ chồng vang lên bên tai tôi.

| Con bé nhà mình, xinh quá đi.|
Bình Luận (0)
Comment