Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức)

Chương 31

Edit: cô Dờ

Cố Đại thiếu gia nhướn mày không để ý đến vẻ mặt kinh hãi của mọi người, chậm rãi nói: "Hiện giờ không phải là lúc nói tới chuyện của ta, việc nên làm lúc này là kiểm tra lại sổ sách, không phải sao?"

Cố Uyển không tin được nhìn đại ca hắn, vừa sợ hãi vừa chấn động, gần như muốn quỳ rạp xuống, "Đại ca..."

Dường như không nghe thấy Cố Uyển gọi, Cố Trầm mỉm cười nhìn Nhạc Doanh Khuyết, cho y một ánh mắt yên tâm.

Thấy Cố Uyển hoảng loạn, có người nhìn ra manh mối: "Đương gia, bảo Tiền chưởng quầy xem xem sao, hôm nay người có tiếng nói trong tộc đều ở đây, Đại thiếu gia cũng ở đây."

Tra hay không tra, chẳng qua chỉ là cần một cái lý do thích hợp mà thôi, nhìn dáng vẻ của Cố Uyển là mọi người đã hiểu hết rồi.

Cố Uyển tái mặt, có người lại lên tiếng: "Đại thiếu gia, xem ra trong lòng đương gia có quỷ nên mới không dám để chúng ta tra xét."

Cố Trầm cũng không trông đợi gì vào đệ đệ không có tiền đồ này, "Tứ Nhi."

Vốn không dám nghe lén bề trên nói chuyện, bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng vẫn khiến Tứ Nhi không kiềm nổi mà ghé tai vào nghe, vừa nghe tới chuyện Đại thiếu gia đã tỉnh thì dựng cả tóc gáy, lại nghe thấy Đại thiếu gia gọi tên mình, trốn cũng không trốn được.

"Đại thiếu gia..." Tứ Nhi run rẩy tiến vào sảnh đường, không dám nhìn Cố Trầm, lén liếc nhìn Nhị gia, lo sợ không thôi.

Đây là tiểu tư của Cố Uyển, e là trừ Lâm Nhược Thu ra, Tứ Nhi là người gần gũi Cố Uyển nhất, có người tinh ý nhận ra, chợt nói: "Mang sổ sách lên đây cho đương gia, cũng mời Tiền chưởng quầy đến luôn."

Không có mệnh lệnh từ Cố Uyển, Tứ Nhi không dám hành động thiếu suy nghĩ: "Cái này... Gia..."

Chán chường nhìn bộ dạng khúm núm rề rà này, Cố Trầm ghé lại gần Nhạc Doanh Khuyết, thấp giọng nói: "Ta bảo A Ly đưa ngươi về phòng nghỉ trước."

Nhạc Doanh Khuyết nắm chặt tay Cố Trầm, nhăn mày lại, mím môi lắc mạnh đầu.

Cố Trầm cười cười, vẫn còn coi hắn là tên ngốc sao. Nhạc Doanh Khuyết không muốn đi, hắn cũng không ép nữa, nói: "Tứ Nhi, còn không mau đi?"

Chủ tử vẫn không lên tiếng, Tứ Nhi bị Đại thiếu gia kêu thì run bần bật cúi rạp xuống không dám ngẩng đầu.

Lại nghe thấy Đại thiếu gia chậm rãi nói: "Ta không ra lệnh nổi hạ nhân trong nhà nữa, có đúng không?"

Vừa nghe lời này, Tứ Nhi bật dậy chạy ra ngoài, không lâu sau đã đem hết tất cả đống sổ sách lên sảnh đường, run rẩy dâng vào tay Cố Trầm, hệt như bước vào điện Diêm Vương.

Sai người đi mời Tiền chưởng quầy, kiểm tra lại lượng bạc và ghi chép của phòng thu chi, chênh lệch không hề nhỏ.

Tiền chưởng quầy khó xử nói: "Chỗ ghi chép này..."

Ai cũng đều rõ ràng cả, không cần Tiền chưởng quầy nhiều lời nữa.

Cố Trầm nói: "Có vấn đề sao?"

Tiền chưởng quầy gật đầu, Cố Trầm khẽ gõ nhịp ngón tay lên bàn, "Có vấn đề ở đâu giờ cũng không vội tra xét, mới vừa rồi đương gia nói muốn mua xa luân thuyền, đây là mối tốt, Cố gia sẽ mua, ngày mai đương gia sẽ đi đàm phán."

Chữ "đương gia" này nói ra như thể châm chọc, Cố Uyển trắng bệch mặt, không hiểu vì sao Cố Trầm lại để hắn đi thương lượng, Cố gia không đào đâu ra tiền, chẳng lẽ Cố Trầm lại có tiền?

Cũng không biết ai tiếp lời: "Vị trí đương gia này, Cố Nhị thiếu gia ngồi không nổi nữa rồi."

Chưa nói tới việc Cố Trầm còn ngốc hay không, chỉ nhìn vào việc làm ăn của Cố gia đang đi xuống, vị trí đương gia của Cố Uyển đã sớm không giữ vững.

Cố gia còn cần thể diện, Cố Trầm nói: "Việc này chờ phụ thân tỉnh lại sẽ tính sau."

Mọi người trong gia tộc ra về, Cố Trầm nhìn Cố Uyển mặt xám mày tro, đẩy Nhạc Doanh Khuyết đi về hậu viện, nói một câu chẳng liên quan: "Thanh chắn cửa này không tiện chút nào hết, về sau dỡ hết đi."

Bây giờ Nhạc Doanh Khuyết nào có tâm trí nghe Cố Trầm nói nhảm, y chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Cố Uyển nói: "Đại ca..."

Cố Trầm dừng bước, Cố Uyển đuổi theo sau túm lấy ống tay áo Cố Trầm, "Đại ca... đệ nhất thời hồ đồ... đệ... Tất cả là do Nhạc Tiên Dẫn, là y xúi giục đệ..."

Chuyện tới nước này, Cố Uyển vẫn là cái bộ dạng vô trách nhiệm ấy, Cố Trầm không muốn đôi co nhiều, ai ngờ Cố Uyển chó cùng rứt giậu, bổ nhào lên xe lăn của Nhạc Doanh Khuyết, "Tẩu tử..."

Cố Trầm nhíu chặt mày, "Tiểu Thặng Nhi, đưa Thiếu nãi nãi về phòng."

Coi như cho Cố Uyển chút thể diện cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ, Cố Trầm ngồi ở trên chính đường, sắc mặt lạnh nhạt nhìn Cố Uyển.

"Vậy thì khai rõ ràng ra, Nhạc Tiên Dẫn xúi giục ngươi thế nào." Cố Trầm không buồn nhìn, nghiêng đầu uống một hớp trà.

Nắm lấy cơ hội này, Cố Uyển vội đáp: "Nhạc Tiên Dẫn sớm đã không nguyện ý gả vào Cố gia, chuyện đi du hồ rồi rơi xuống nước đều là do y một tay sắp đặt, vốn tưởng là đại ca đã..."

Cố Uyển ngừng lại một chút, tiếp tục: "Y nói không cam lòng ở dưới thân nam nhân khác, chỉ cần đại ca còn sống một ngày thì hôn sự sẽ không thất bại, lúc ấy y nổi lên sát tâm. Nhưng đại ca, chuyện huynh rơi xuống nước thực sự không liên quan tới đệ...."

"Cạch!" một tiếng, Cố Trầm đặt mạnh chén trà xuống bàn, nước trà sánh ra không ít. Hắn chỉ hận rèn sắt không thành thép, "Không liên quan đến ngươi à? Y nổi sát tâm với đại ca ngươi, ngươi lại không báo cho ta biết, cái này gọi là không liên quan đến ngươi?"

Cố Uyển giật giật môi, không nói nên lời.

Cố Trầm nói: "Lúc trước ngươi lén dùng bạc trong phòng thu chi, ta luôn mắt nhắm mắt mở cho qua, niệm tình huynh đệ. Ngươi thì giỏi rồi, tính kế cả huynh đệ ruột thịt?"

Cố Uyển lùi về phía sau, tất cả chuyện mờ ám lúc trước đều bị Cố Trầm nhìn rõ.

Cố Trầm lại lạnh lùng nói: "Còn gì nữa?"

"Đại ca ăn nhầm bánh hạch đào cũng là do Nhạc Tiên Dẫn nói cho tẩu tử biết, cũng không biết Nhạc Tiên Dẫn nói gì với Nhạc lão gia, người được gả tới Cố gia bỗng đổi thành tẩu tử."

Việc này Cố Trầm đã sớm biết, hắn chờ Cố Uyển nói tiếp.

"Chuyện xa luân thuyền là bởi làm ăn khó khăn, Nhạc Tiên Dẫn xúi đệ bán thuyền buồm cũ đi, hợp tác với Nhạc gia mua xa luân thuyền nhưng sẽ đứng tên Nhạc gia." Cố Uyển dừng lại một lát, "Nhạc Tiên Dẫn không biết đang tính toán cái gì, bảo là Nhạc lão gia định từ bỏ kinh doanh vận chuyện đường thủy..."

"Cho nên ngươi tính toán bán các cửa hàng đi để mua đứt xa luân thuyền." Cố Trầm có thể đoán ra được Nhạc Tiên Dẫn đang nghĩ gì, y có thể buông cái lợi trước mắt, ắt hẳn có lý do.

Cố Trầm nhắm hai mắt lại, thở dài: "Còn một chuyện, phụ thân bị bệnh gì?"

Cố Uyển mền nhũn đầu gối, quỳ mọp xuống: "Phụ thân... hôm ấy đệ nói chuyện xa luân thuyền cho phụ thân, ông ấy khó thở, rồi.... đệ chỉ..."

"Chỉ hạ dược phụ thân." Cố Trầm mở choàng mắt ra, lạnh lùng: "Ai xúi giục ngươi?"

Cố Uyển không đáp, Lâm Nhược Thu chỉ nhắc một câu hắn liền nghe theo.

Cố Trầm nói: "Ngay cả lấy nước chát thử ta cũng là chủ ý của ngươi?"

Chuyện nước chát thì Cố Uyển không biết, "Nước chát gì... Đại ca nói chuyện gì vậy?"

Thấy thái độ của Cố Uyển, Cố Trầm đoán được rồi. E là chủ ý của Lâm Nhược Thu muốn thử xem hắn còn ngốc hay không, không phải là chủ ý của Nhạc Tiên Dẫn thì còn của ai.

Cũng không biết Nhạc Tiên Dẫn cho Lâm Nhược Thu ăn bùa mê thuốc lú gì, chuyện gì ả cũng xả thân vì Nhạc Tiên Dẫn. E là ngay từ đầu, mục đích Lâm Nhược Thu vào Cố gia đã không đơn giản.

"Đại ca, đệ nói toàn bộ là sự thật, đệ có thể chứng minh Nhạc Tiên Dẫn đẩy huynh xuống nước... Y tâm địa ác độc..."

Cố Trầm không hiểu sao thấy bỗng thấy ảo não, "Ngươi chứng minh, ngươi lấy gì mà chứng minh, có nhân chứng sao? Ngươi thông đồng với Nhạc Tiên Dẫn làm bậy, giờ chó cùng rứt giậu kéo Nhạc Tiên Dẫn xuống nước chết cùng, ngươi nói ai mà tin?"

Cố Uyển nghệt mặt, ngã ngồi ra đất.

Cố Trầm lại nói: "Ngày mai, lấy danh nghĩa của Cố gia đi bàn chuyện mua xa luân thuyền. Ngươi tự làm cho tốt đi."
Bình Luận (0)
Comment