Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức)

Chương 4

Edit: Dé

Bất an và xao động trong lòng Cố Trầm đến sáng sớm ngày thứ hai cũng không biến mất. A Ly tiến vào hầu hạ rửa mặt, nàng hầu hạ Cố đại thiếu gia lâu như vậy, cho dù là sau khi Đại thiếu gia bị ngốc, hắn cũng chưa từng tỏ ra bài xích nàng.

Nhưng sáng sớm hôm nay tỉnh lại, Đại thiếu nãi nãi hành động bất tiện, phải nhờ hạ nhân hầu hạ mặc quần áo. Sắc mặt Cố Trầm cứ luôn âm trầm nhìn đám hạ nhân, bị nhìn chằm chằm, đám hạ nhân toát cả mồ hôi lạnh. Bầu không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt, Nhạc Doanh Khuyết nhẹ giọng gọi, "Cố Trầm..."

Cố đại thiếu gia thu lại ánh mắt, vẻ không vui trên mặt đã tan biến đi rất nhiều.

Hạ nhân dựa vào gần Cố Trầm, Cố Trầm tỏ ra chán ghét, tránh né, "Đi ra."

Hạ nhân nhìn về phía A Ly cầu cứu. Vốn tưởng rằng đại nha đầu hầu hạ, Đại thiếu gia sẽ không nổi giận, nào ngờ ngay cả A Ly cũng không đến gần Cố Trầm được.

Nhạc Doanh Khuyết thở dài, "Để ta làm đi."

Nhạc Doanh Khuyết mặc quần áo cho hắn, Cố Trầm rất phối hợp, mặt cười tới nở hoa, còn chủ động ngồi xuống cho Nhạc Doanh Khuyết gài nút áo, thật sự giống một thằng nhóc con.

Ngày thứ hai sau tân hôn, chuyện đầu tiên phải làm là dâng trà. Vốn nghĩ là theo tính tình của Cố Trầm bây giờ, tối hôm qua nhất định là náo loạn hết cả lên, hai người có thể cùng giường hay không đã là vấn đề. Nào ngờ, đối mặt với Nhạc Doanh Khuyết, Cố Trầm như biến thành người khác, nghe lời răm rắp.

Ngay cả xe lăn của Nhạc Doanh Khuyết cũng không cho hạ nhân đụng vào, gương mặt lạnh lùng tuấn tú mang theo vài phần ngớ ngẩn, giọng nói non nớt buồn cười, cũng không biết hắn đã nói với Nhạc Doanh Khuyết cái gì, Nhạc Doanh Khuyết cứ cúi đầu cười suốt.

Hai người vừa vào tiền thính, Cố Uyển hành lễ, "Đại ca, tẩu tử."

Trong vòng phạm vi nửa thước xung quanh Nhạc Doanh Khuyết, Cố Trầm không hiểu sao cứ cảnh giác đề phòng. Nhạc Doanh Khuyết nhanh chóng gật đầu đáp lễ, kéo tay Cố Trầm, ý bảo hắn ngoan ngoãn một chút.

Quy tắc khi dâng trà là phải quỳ, Nhạc Doanh Khuyết nói khẽ với Cố Trầm, "Đỡ ta quỳ xuống."

Cố Thanh Tùng nghe thấy thế thì nói, "Thôi, người một nhà thì miễn những quy củ này đi." Bớt được lễ nghi phiền phức, Nhạc Doanh Khuyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Cha, uống trà."

Cố Thanh Tùng khẽ gật đầu, không rõ thái độ của ông với Nhạc Doanh Khuyết.

"Nhị nương, uống trà." Uông thị tiếp nhận cốc trà, cố ý nói cho Cố Thanh Tùng nghe, "Lễ vật về nhà đã chuẩn bị xong hết rồi đấy."

Cố Thanh Tùng gật đầu, nói với Nhạc Doanh Khuyết, "Trầm Nhi bây giờ... cần con chăm sóc nó nhiều hơn... Con cố kiên trì một chút..."

Những lời còn lại không tiện nói, Nhạc Doanh Khuyết đều đồng ý. Nhạc Doanh Khuyết còn đang lo Cố Trầm lại lên cơn trước mặt cha mẹ.

Qua nghi thức dâng trà vấn an, ai về phòng nấy, quản gia ba chân bốn cẳng chạy vào, "Lão gia, Nhị thiếu gia..." Thở hổn hển nói mãi không xong, Cố Thanh Tùng vỗ bàn một cái, bàn gỗ rung lên, ly trà trên bàn kêu lạch cạch, "Còn ra thể thống gì!"

Cố Uyển liếc nhìn quản gia, chậm rãi giải vây, "Có chuyện gì từ từ nói."

Cố Trầm đã sớm không kiên nhẫn nổi nữa, muốn đẩy xe Nhạc Doanh Khuyết về phòng. Cố Trầm tính con nít không hiểu chuyện, Nhạc Doanh Khuyết cũng không thể hùa theo, y thấp giọng an ủi, "Từ từ hẵng quay về."

Quản gia khúm núm đáp, "Rất nhiều công nhân đến đòi tiền, có Tiền lão bản bán dầu, Kỳ lão bản buôn trà, còn..."

"Được rồi." Cố Uyển ngắt lời nói, "Mời vào đây hết đi."

Vừa dứt lời đã có tiếng vọng vào, "Không cần Cố nhị thiếu gia mời, chúng ta tự tới cửa."

Tiền lão bản dẫn theo đoàn người, tấp nập tiến vào trong phòng, tức thì trong phòng chật ních.

"Chúng ta cũng coi như là tận tình tận nghĩa lắm rồi, chờ tới ngày vui của Cố Đại thiếu gia mới tìm tới cửa."

Tiền lão bản chắp tay hướng về phía Cố Trầm, "Cố thiếu gia, lúc trước chúng ta làm ăn cùng đoàn thuyền, đều là vì nể mặt thiếu gia, bây giờ thay đổi chủ nhân, ta không muốn nhận đơn này nữa."

Bây giờ nói chuyện này với Cố Trầm cũng chỉ như nước đổ đầu vịt, nếu Nhạc Doanh Khuyết không giữ chặt hắn lại, Cố Trầm đã sớm phun lửa. Tiền lão bản chính là đang nói cho Cố gia nghe, Cố Trầm có nghe hiểu hay không, không quan trọng.

Tiền lão bản liếc mắt về phía sau ra hiệu, đám công nhân phía sau ồn ào lên, "Cố lão gia, miếng cơm manh áo của chúng ta đều trông cậy vào đoàn thuyền, bây giờ các nhà buôn đều rút lui hết, sợ là không còn mối làm ăn, nhà chúng ta còn phải nuôi già trẻ lớn bé, xem ra phải đổi nghề thôi, lão gia thông cảm cho."

Bên ngoài đều đồn đãi là Cố Uyển làm đương gia, đoàn thuyền sẽ chẳng đi đâu về đâu, không ai coi Cố Uyển là đương gia thật sự. Không còn Cố đại thiếu gia, nếu gặp chuyện thì đi tìm Cố lão gia.

Cố Uyển cũng không tức giận, nhẹ phe phẩy quạt giữa trời tháng ba. Những người này không để hắn vào trong mắt, Uông thị còn lo lắng hơn cả hắn, bà khẽ đạp Cố Uyển một phát.

Cố gia không lên tiếng, đám người đến gây chuyện càng kích động hùng hùng hổ hổ, Cố Uyển lúc này mới hờ hững mở miệng, "Mọi người muốn đi thì cứ đi, muốn đổi nghề cứ đổi, Cố gia không giữ người, quản gia, gọi tiên sinh ở phòng thu chi đến đây, thanh toán hết các khoản cho mọi người, còn các lão bản, về sau không hợp tác nữa thì thôi."

Những âm thanh ồn ào lập tức im bặt, mọi người không thể tin được mà nhìn Cố Uyển, Cố Uyển vẫn cứ giữ cái bộ dạng lười nhác ấy, chậm rãi mở miệng, "Còn không chịu đi à, đến lúc ta đổi ý thì không dễ đi đâu."

Tiền lão bản đảo mắt một vòng, "Cố Nhị thiếu gia bây giờ là đương gia, nói phải giữ lấy lời, về phần khế ước làm ăn..."

"Xé đi cũng được, người đâu, lấy ra đây, chấm dứt ngay trước mặt các vị lão bản."

Đám người đi rồi, Cố lão gia mới mở miệng nói, "Ta đã buông tay chuyện đoàn thuyền nhiều năm, Uyển Nhi, chuyện con nói mấy ngày trước ấy, có chắc chắn hay không?"

Cố Uyển đáp, "Cha yên tâm, trước kia đại ca còn ở đó, bây giờ con sẽ gánh vác việc kinh doanh của Cố gia."

Qua cơn phong ba này, Cố Trầm đẩy Nhạc Doanh Khuyết trở về phòng. Nhạc Doanh Khuyết không biết Cố Uyển nói chuyện gì, chuyện Cố gia y cũng không tiện giúp đỡ, điều duy nhất có thể làm có lẽ là chăm sóc tốt cho Cố Trầm.

Y quay đầu lại nhìn Cố Trầm. A Ly vừa mới bưng một món điểm tâm còn đang bốc khói đi vào. Cố Trầm cầm lấy điểm tâm xuýt xoa lăn qua lăn lại trên tay, chạy tới trước mặt Nhạc Doanh Khuyết, như thể đòi khen thưởng, "Cục Bánh cho ngươi ăn này."

Cố Trầm đây có được coi là trong họa có phúc hay không? Buông xuống chuyện của Cố gia, mỗi ngày sống như một đứa trẻ.

"Cố Trầm, hai ngày nữa về nhà cũng ta nhé." Nhạc Doanh Khuyết có chút thảng thốt. Về nhà, có nghĩa là lại phải gặp Nhị ca, tuy Cố Trầm đã không còn nhớ nữa, nhưng y vẫn mơ hồ lo lắng, chỉ trách mình quá tham lam.

"Cục Bánh đi đâu ta cũng sẽ đi theo."

Có lẽ chỉ có như vậy, Cố Trầm mới thuộc về y, ngu ngốc, nhưng trong mắt chỉ có y.

Trời vừa tối, Cố Trầm liền không an phận, đã từng đụng chạm thân thể Nhạc Doanh Khuyết, dù hắn không hiểu là đang làm gì, nhưng cảm giác vui sướng ấy làm cho hắn chìm đắm trong đó.

"Cục Bánh... Muốn hôn Cục Bánh..."

Nhạc Doanh Khuyết không trốn được, tên ngốc ép y đến góc giường, không chờ Nhạc Doanh Khuyết từ chối liền nhào tới. Nhưng mà hắn không thể cắn người ta, cắn thì Cục Bánh sẽ kêu đau.

Cố Trầm liếm đôi môi Nhạc Doanh Khuyết, tham lam đem lưỡi tiến vào trong miệng y.

"A..." Dù đã trở thành tên ngốc nhưng sao vẫn bá đạo không chịu được, Nhạc Doanh Khuyết nhẹ giọng rên lên.

Cục Bánh có vẻ rất thích như thế này nha, nếu mút đầu lưỡi Cục Bánh, y sẽ phát ra âm thanh rất dễ nghe. Tên ngốc như phát hiện chân trời mới, mút vào càng nhiệt tình hơn. Nhạc Doanh Khuyết chỉ cảm thấy đầu lưỡi ngứa ngáy, vừa tê vừa đau.

"Ọt ọt..."

Hai người đang chìm trong men tình thì bụng tên ngốc vang lên sát phong cảnh. Nhạc Doanh Khuyết nhẹ nhàng đẩy hắn, nở nụ cười,

Hiếm khi thấy tên ngốc ngại ngùng, hắn sờ gáy, miệng lẩm bẩm, "Cục Bánh đừng cười ta."

Ngốc rồi nhưng vẫn cảm nhận được cảm xúc của người khác, hắn tỏ vẻ không vui. Nhạc Doanh Khuyết vội vàng đổi chủ đề, "Không phải đói bụng sao? Ăn điểm tâm trên bàn đi."

Cố Trầm luống cuống bò xuống giường, tựa vào bên cạnh bàn, phân vân một lúc, bưng cái đĩa trở lại trên giường, "Ăn cùng Cục Bánh, Cục Bánh cũng đói bụng."

Nhạc Doanh Khuyết muốn nói y không đói bụng, nhưng thấy Cố Trầm mang vẻ mặt mong đợi nhìn y, đành cầm một miếng lên cắn một cái.

Tên ngốc ngồi thừ người nhìn miếng điểm tâm trên tay Nhạc Doanh Khuyết, Nhạc Doanh Khuyết hỏi, "Làm sao vậy?"

Tên ngốc cúi đầu cắn miếng điểm tâm trên tay Nhạc Doanh Khuyết, miệng nhai nhai, "Ăn trên tay Cục Bánh ngon hơn."

Nhạc Doanh Khuyết cười Cố Trầm đúng là tính trẻ con, đồ của người khác bao giờ cũng ngon hơn.

Y đem miếng trong tay đưa cho Cố Trầm, cầm lấy một miếng khác cắn một cái. Cố Trầm liền buông miếng cũ, lần này không ăn trên tay Nhạc Doanh Khuyết nữa, tiến đến bên khóe miệng Nhạc Doanh Khuyết.

Hai người môi lưỡi quấn quít lấy nhau, tên ngốc lấy miếng bánh từ trong miệng Nhạc Doanh Khuyết, ăn xong thì chép miệng, "Đồ trong miệng Cục Bánh ngon nhất."

Nhạc Doanh Khuyết sững sờ tại chỗ, nửa ngày mới lấy lại tinh thần. Mặt đỏ bừng cả lên, ấp úng cằn nhằn với Cố Trầm, "Làm sao có thể lấy từ trong miệng người khác... Không được làm thế trước mặt người ngoài."

Cố Trầm thấy Nhạc Doanh Khuyết không giận, mặt dày nói, "Cục Bánh mặt thật là đỏ, muốn cắn một miếng." Tên ngốc không nhịn được tới gần ngửi một cái, "Lại còn thơm nữa, Cục Bánh..."

Nhạc Doanh Khuyết xấu hổ không ngóc đầu lên được. Cố Trầm ngốc, mình tại sao cũng lại không biết xấu hổ, không nhịn được cứ nghĩ muốn làm loại chuyện đó. Chỗ nào được Cố Trầm chạm vào sẽ giống như được sưởi ấm.

Nhạc Doanh Khuyết tức giận muốn né tránh ánh mắt Cố Trầm, "Đừng làm rộn... Nên... Nên nghỉ ngơi thôi."

Cố Trầm biết nghỉ ngơi là có ý gì, ngày đầu tiên kết hôn cũng là nghỉ ngơi, cởi hết quần áo ngủ cùng Cục Bánh, nhét chỗ đi tiểu vào trong cái lỗ nhỏ của Cục Bánh, rất là thoải mái.

Tên ngốc hiểu lầm Nhạc Doanh Khuyết, bắt đầu liền muốn cởi áo Nhạc Doanh Khuyết. Nhạc Doanh Khuyết cả kinh, "Cố Trầm... Không cho làm loạn."

Nhạc Doanh Khuyết hoảng loạn, còn tên ngốc lại nghiêm trang nói, "Nghỉ ngơi với Cục Bánh mà."

Sau đó không cho Nhạc Doanh Khuyết cơ hội nói chuyện, hắn dứt khoát cởi áo Nhạc Doanh Khuyết ra. Khuôn ngực trắng trẻo, hai điểm nhỏ run rẩy nổi lên làm Cố Trầm không thể rời mắt.

Tên ngốc nhẹ nhàng gảy một chút, đầu nhũ liền mềm mềm lung lay.

"A... Cố Trầm..." Vẻ mặt của Cục Bánh lại thay đổi, giống như thống khổ, Cố Trầm không hiểu lắm cảm xúc đó là gì.

"Có phải làm đau ngươi rồi không." Tên ngốc thổi khí, điểm nhỏ hồng hồng được phủ một một tầng hơi nước mỏng manh. Cố Trầm nổi máu tò mò, lén lút nhìn vẻ mặt của Nhạc Doanh Khuyết, thấy y không có vẻ gì là khó chịu, hắn mới lén lén lút lút lấy ngón tay khẽ vuốt đầu v* Nhạc Doanh Khuyết, mềm, nhấn một chút sẽ rụt lại, buông ra sẽ bật lên.

Tên ngốc thử mấy lần, vẻ mặt Nhạc Doanh Khuyết càng ngày càng kỳ quái, hơi thở hổn hển, đứt quãng gọi tên ngốc.

"Cục Bánh khó chịu à?" Bị Cố Trầm nhìn chăm chú đã đủ khó chịu, lại còn hỏi loại vấn đề khó trả lời như thế. Nhạc Doanh Khuyết bám vào chăn dưới thân, không nói lên lời,chỉ có thể há miệng thở gấp.

Cục Bánh không để ý đến hắn, tên ngốc không biết y có đau hay không, lại sợ làm y bị thương, không dám lấy ngón tay chà đạp nữa. Khi Nhạc Doanh Khuyết nghĩ là Cố Trầm sắp buông tha y, thì một đầu lưỡi mềm mại lại dán tới.

"Ưm... Cố Trầm..." Nhạc Doanh Khuyết không kiềm chế được khóc lên, được tên ngốc liếm ngực, y gần như mất khống chế khóc ra thành tiếng. Cố Trầm cả kinh, làm đau Cục Bánh rồi sao? Hắn luống cuống tay chân ôm eo Nhạc Doanh Khuyết, "Ta... làm đau ngươi rồi, Cục Bánh, không khóc..."

đầu v* đột nhiên mất đi âu yếm, cảm giác hư không từ ngực truyền đến toàn thân, ngay cả cái nơi khó mở miệng kia cũng vậy, đều bắt đầu kêu gào muốn nhiều hơn nữa.

"Cố Trầm... Cố Trầm... Lại làm như vậy... Có được hay không..."

Cố Trầm vẫn còn hơi sợ hãi, Cục Bánh khóc thật nhiều, hắn cũng không dám cử động, hỏi, "Không đau sao?"

Nhạc Doanh Khuyết nghĩ tầm này liêm sỉ làm quái gì nữa, ôn nhu dụ dỗ Cố Trầm, "Không đau... Làm lại như vậy đi..."

Tên ngốc mừng rỡ kêu lên, "Cục Bánh thích."

Nhạc Doanh Khuyết gật gật đầu, "Ừ, thích."

Miệng dán lại gần, tên ngốc tiếp tục liếm mút đầu v* Nhạc Doanh Khuyết. Nhạc Doanh Khuyết hơi ưỡn ngực, nhỏ giọng mềm mại kêu, "Cố Trầm... Cắn một cái được không..."

Cái loại âu yếm không đến nơi đến chốn của Cố Trầm khiến Nhạc Doanh Khuyết cảm thấy không đủ, chỉ muốn mở ra thân thể của mình với Cố Trầm.

Cắn miệng Cục Bánh, Cục Bánh còn kêu đau, nhưng cắn chỗ này thì Cục Bánh sẽ thích. Như được lệnh đặc xá, kẻ ngốc cắn đầu v* Nhạc Doanh Khuyết mút vào trong miệng, răng khẽ day cắn, chốc chốc Cố Trầm lại đổi sang liếm láp.

Thân thể Nhạc Doanh Khuyết căng chặt, hoàn toàn mở rộng ngửa ra sau, đem ngực đưa vào miệng tên ngốc. Đầu lưỡi mềm mềm hơi thô ráp, khiến đầu v* càng thêm nhạy cảm dựng thẳng lên.

Cố Trầm như một đứa trẻ sơ sinh, ôm Nhạc Doanh Khuyết không buông tay, cắn ngực y vừa đỏ vừa sưng. Âm thanh tiếng nước phát ra rất rõ ràng, hậu huyệt Nhạc Doanh Khuyết đã sớm ẩm ướt.

Nhạc Doanh Khuyết mềm giọng gọi hắn, "Cố Trầm... Cố Trầm..."

Tên ngốc ngẩng lên nhìn Nhạc Doanh Khuyết, thân thể trắng nõn của Nhạc Doanh Khuyết bị tình dục hun đến ửng đỏ, rất câu dẫn. Buông hạt đậu nhỏ ra, Cố Trầm lắp ba lắp bắp nói, "Cục Bánh, chỗ đi tiểu khó chịu..."

Cách một lớp quần, Nhạc Doanh Khuyết thử sờ Cố Trầm, nghiệt căn thô to kia đã hung ác dựng thẳng lên. Nhạc Doanh Khuyết không tự chủ được nuốt nước bọt, giọng nói chút khàn khàn, "Lấy ra đi..."

Cố Trầm vội vã không nhịn được nữa, cởi quần ra, nghiệt căn lâp tức nhảy ra ngoài. Ngón tay Nhạc Doanh Khuyết chen vào, vuốt phẳng những nếp nhăn trên nghiệt căn.

Cố Trầm hô lên, "Thích Cục Bánh sờ chỗ đó..."

Nhạc Doanh Khuyết dựa vào thành giường, cửa huyệt như ẩn như hiện. Cố Trầm vốn rất thích cái huyệt nhỏ này, được Nhạc Doanh Khuyết sờ thoải mái, hắn không nhịn được tách hai chân Nhạc Doanh Khuyết ra.

Nơi dâm mỹ kia hoàn toàn được bày ra, bị người nhìn chăm chú nên kịch liệt co rút. Nhạc Doanh Khuyết không dừng tay, đôi tay mềm mại xoa nắn nghiệt căn, chỉ chốc lát chất lỏng ươn ướt đã tràn ra đầy tay.

Cố Trầm vừa tiết ra, hậu huyệt của Nhạc Doanh Khuyết cũng mất khống chế, cửa huyệt không biết xấu hổ chảy ra từng dòng nước.

Cố Trầm như muốn dỗ dành y, "Cục Bánh tè dầm, lấp kín thì sẽ không chảy ra nữa." Nghiệt căn của tên ngốc lập tức tuột khỏi tay Nhạc Doanh Khuyết, đặt tại cửa huyệt, cắm vào.

Giường vang lên tiếng kẽo kẹt, Nhạc Doanh Khuyết vịn vào vai Cố Trầm, ngọt ngào kêu, "Cố Trầm... Ngươi có thích hài tử không?"

Tên ngốc đâu có hiểu những chuyện ấy, hắn còn đang hì hục mãnh liệt va chạm dưới thân. Nhạc Doanh Khuyết cố chấp lại hỏi một lần, "Cố Trầm... Cố Trầm... Ngươi có thích hài tử không?"

Tên ngốc cắn bả vai Nhạc Doanh Khuyết,hắn không biết, thế nhưng Cục Bánh ép hỏi quá, bây giờ đầu Cố Trầm chỉ nghĩ tới việc lấp cái huyệt nhỏ này thôi, "Cục Bánh thích... Ta cũng sẽ thích..."

Hai ngày sau là phải về nhà Nhạc Doanh Khuyết, Cố Trầm không để ý tới những người xung quanh, dù cho nhìn thấy Nhạc Tiên Dẫn không có phản ứng gì. Mười mấy người Nhạc gia tụ họp trong phòng, Nhạc Chiêu đường hoàng khách khí vài câu, Cố Trầm nghe lời Nhạc Doanh Khuyết, cũng chào hỏi lại.

Chào tới Nhạc Tiên Dẫn, Cố Trầm khựng lại một chút, lòng Nhạc Doanh Khuyết hẫng một cái, nhớ ra rồi sao?

Bỗng dưng Cố Trầm ngồi xổm xuống, ngay trước mặt mọi người, hắn ghé vào tai Nhạc Doanh Khuyết thấp giọng nói:"Cục Bánh, ta thấy người này lúc đi đón ngươi."

Nhạc Doanh Khuyết ngẩn ra, hơi thở của Cố Trầm phả vào tai làm y hơi nhột, "Nói chuyện tử tế."

Tên ngốc sợ y tức giận, không tình nguyện gọi một tiếng Nhị ca. Nhạc Tiên Dẫn vẻ mặt coi như là ung dung, gật đầu xem như đáp lại. Mọi người ở đây đều biết chuyện của Cố Trầm và Nhạc Tiên Dẫn, nếu Cố Trầm không ngốc, làm gì tới lượt Nhạc Doanh Khuyết chiếm được món hời này.

Lúc ăn cơm, Nhạc Tiên Dẫn không đi ra, Nhạc Chiêu nói: "Nhị ca của con thân thể không khỏe, đi vào ngủ trước."

Nhạc Doanh Khuyết sửng sốt, "Vậy... vậy ạ?"

- ----------

Tự dưng có nhiều người đọc truyện này qué làm tôi chìm trong cảm giác tội lỗi, lập tức xách đýt lên edit 1 chương ;v;
Bình Luận (0)
Comment