Trúc Lan híp mắt, lão nhị không ừ không hử, nhưng trong nhà là người có chủ kiến lớn nhất.
Lão tam, mười chín tuổi, là con gái lớn, đã lập gia đình rất sớm, có hai đứa bé.
Trúc Lan trầm mặc, nàng không chỉ là nãi nãi, còn là ngoại bà rồi.
Lão tứ mười bốn tuổi, rất thông minh lanh lợi, có người nói giống với lão thái thái đã qua đời, trước mắt đang đi học ở trường học gần thôn.
Lão Ngũ mười một tuổi, sinh khi vương triều mới thành lập, lại là con trai út, cộng thêm đi học, là hòn ngọc quý bưng trong tay sợ té, ngậm trong miệng thì tan, tính cách hờ hửng, thật giống như không để chuyện gì trong lòng.
Lão Lục, con gái út, bảy tuổi, thừa hưởng chút ưu điểm về dáng vẻ của nguyên thân, từ nhỏ đã được nuôi chiều, là bảo bối trong lòng phu thê nguyên thân.
Trúc Lan nghĩ đến đau não, ở hiện đại, một người ăn no cả nhà không đói bụng, bây giờ nàng tính toán một chút, trừ con gái lớn gả ra ngoài, nhà có mười ba miệng ăn, một đại gia đình, vốn dĩ thu hoạch trong ruộng đã không tốt, những năm trước còn có thiên tai, mỗi bữa cơm số lượng cũng không nhiều.
Trúc Lan đứng lên, nàng còn chưa rửa mặt nữa, dựa vào trí nhớ đi rửa mặt, nhìn cái bóng mơ hồ trong chậu, nguyên thân được xem như cao, gần một mét sáu, chẳng qua rất gầy, sinh con liên tiếp, không bồi bổ đầy đủ, nếu không phải sau khi sinh đứa bé thứ ba thời gian bị kéo giãn ra, nguyên thân đã sớm chết rồi.
Bây giờ nàng tiếp nhận vào tay, còn muốn sống thật lâu, bù lại tuổi thọ của hiện đại.
Rửa mặt xong, Trúc Lan gặp được Triệu thị vợ lão nhị bảo sao làm vậy, nguyên thân dù không thích vợ lão nhị cũng không có đối xử quá đáng.
Trái lại, vợ lão nhị thấy nàng thì thở dồn dập, một bộ dạng muốn khóc, mỗi lần người ở trong thôn đụng phải vợ lão nhị, trong thôn lập tức truyền đến câu chuyện bà bà ác độc là nguyên thân, vòng đi vòng lại, nguyên thân càng chán ghét Triệu thị.
Nhưng trời đất chứng giám, nguyên thân trừ mặt lạnh ra, không thèm chú ý đến Triệu thị, thì không làm gì khác cả.
Trúc Lan thấy dáng vẻ ôm bụng sắp ngã kia của Triệu thị, thật là đau dạ dày, vị này chính là hắc liên hoa đi, đen cao cấp, không chọc nổi, nàng vẫn nên tránh đi thôi!Né vợ lão nhị, Trúc Lan quan sát căn nhà, nhà là từ nhà cũ xây mới, mười năm trước, lúc bắt đầu xây có cân nhắc đến đứa trẻ trong nhà nhiều, đều xây dựng nhiều phòng.
Phòng chính hai gian, hai bên có ba gian phòng, hơn nữa hai bên phòng chính là hai phòng kho, nhìn xa xa làm cho người ta hâm mộ đến chết, mặc dù không phải là nhà gạch xanh, nhưng cũng được xem như là nhà có tính kiến trúc tiêu biểu trong thôn.
Trúc Lan nhìn nhà này híp mắt lại, bây giờ nàng đặc biệt muốn về phòng chính lật xem hộp tiền, ký ức được chải vuốt rất nhiều, nàng mới phát hiện đã xem thường nguyên thân!Chỉ tiếc trong phòng ngủ trượng phu của nguyên thân đang ở, nàng không dám có bất kỳ dị động gì, chỉ có thể đè xuống tâm tư, than thở chờ ăn cơm.
Con cái lục tụt thức dậy, Trúc Lan đều có ý trốn tránh, nàng không biết nên tiếp xúc như thế nào, không bằng đứng từ xa nhìn.
.