Người của đội đặc vụ đã phong tỏa câu lạc bộ Thiên Không Lưu Kim, bởi vì cả hai đội trưởng đều không có ở đó nên Nhậm Du Nhiên đã đích thân dẫn đội tới.
Bây giờ là ban ngày và không có nhiều khác trong câu lạc bộ, ông chủ Châu Nham Tùng đã bị văn phòng giám sát điều tra, trước mắt giám đốc Khúc cũng không thể liên lạc được, mấy người quản lý đều hoang mang lo swoj, tất cả đểu bị đội đặc nhiệm của Nhậm Du Nhiên khống chế lại.Câu lạc bộ bị cảnh sát chiếm giữ từ trong ra ngoài, Nhậm Du Nhiên liên lạc với Cố Dĩ Di, người đã quen với môi trường ở đây, biết được cô đã bị thương và đang đi đến bệnh viện.Cố Dĩ Di nói với cô ấy rằng mọi chuyện không sao cả, rồi liền nói đến trọng điểm: "Cô dẫn người đi kiểm tra kỹ hòn non bộ ở sân sau, tuy tôi không có đủ thời gian để kiểm tra cẩn thận nhưng tôi cảm thấy rằng phía bên đó có thể có một lối đi bí mật hoặc một căn phòng tối."Tất nhiên sân sau cũng là tâm điểm điều tra, Nhậm Du Nhiên nói với Cố Dĩ Di: "Trần Linh không có ở đây, có lẽ là hắn ta đã chạy trốn rồi.
Tôi đoán hắn ta chạy từ con đường bí mật, hơn nữa có thể hanmang đi tất cả số m@ túy được giấu ở câu lạc bộ rồi."M@ túy ở câu lạc bộ có lẽ là không nhiều, đủ để Trần Linh có thể mang đi xử lý.
Cách nghĩ này có chút hơi bực mình, nhưng cũng không sao cả, bây giờ cả câu lạc bộ đã đóng cửa nên khách ra vào đều phải có thẻ tiếp nhận hỏi cung của cảnh sát, đến lúc đó có thể phát hiên ra các đối tượng nghiện m@ túy ở đó, và sau đó có thể tiếp tục tìm kiếm theo manh mối này.
Tuy rằng phương pháp này có phiền phức hơn một chút, nhưng bằng chứng giao dịch trong câu lạc bộ là không thể thiếu được, bây giờ chỉ là vấn đề thời gian thôi.Ngoài việc phong tỏa câu lạc bộ, Nhậm Du Nhiên còn có hai tin vui muốn nói với Cố Dĩ Di, Cố Dĩ Di đang băng bó vết thương trong bệnh viện cũng vỗ tay tán thưởng.Tin vui đầu tiên chính là kết quả điều tra của văn phòng giám sát đã được công bố, đội trưởng đội điều tra hình sự của chi cục bị nghi ngờ có hành vi gian dối, nhận hối lộ, bao che và giả mạo chứng cứ."Châu Nham Tùng đâu?""Tất nhiên là ông ta cũng không thể chạy thoát được rồi, ông ta trực tiếp từ hỗ trợ điều tra chuyển thành thẩm vấn tội phạm luôn rồi, lệnh bắt giữ đã được ban hành ngay trong đêm luôn rồi.
Phía đội điều tra kinh tế đã điều tra công ty do ông ta đứng tên, các tài khoản của công ty khoa học kỹ thuật này đặc biệt hỗn loạn, mỗi năm tài khoản dưới tên của Châu Nham Tùng đều có một lượng lớn tiến được đổ vào.
Ông ta lấy đâu ra số tiền lớn như vậy chứ, đồng nghiệp đội điều tra kinh tế đã xin lệnh hợp tác điều tra với chúng ta, số tiền đó không phải ngoại lệ có thể đều là do câu lạc bộ Thiên Không Kim Lưu buôn lậu m@ túy mà có."Sau khi xử lý vết thương xong, Cố Dĩ Di chỉnh trang lại quần áo rồi cảm ơn bác sĩ.Sau đó cô lại tiếp tục nói với Nhậm Du Nhiên: "Châu Nham Tùng bị thẩm vấn bất ngờ, ông ta là nhân chứng chủ chốt để ông ta làm chứng cho tuyến trên là những người cung cấp m@ túy cho ông ta!""Yên tâm! Phương diện này là sở trường của tôi rồi." Nhậm Du Nhiên đang đi xung quanh hòn non bộ ở sân sau của câu lạc bộ Lưu Kim, nói: "Muộn chút nữa tôi sẽ quay về thẩm vấn ông ta.
Văn phòng giám sát và đồng nghiệp đội điều tra kinh tế cũng sẽ kết hợp lại, ba bộ phận chúng ta sẽ cùng phối hợp điều tra, con bài Châu Nham Tùng thật sự quá lớn đó!"Cố Dĩ Di cười nhẹ, quay lại xe với Ôn Chất Bân, trước khi tắt điện thoại, cô hỏi Nhậm Du Nhiên có cần giúp gì không."Tạm thời không cần, các cô về cục trước đi." Giọng nói của Nhậm Du Nhiên cao hơn bình thường một chút: "Tin tốt thứ hai là Diêu Viễn và anh Triệu đã tìm được Khúc Vân rồi! Con người này cũng giỏi chạy trốn thật, chạy từ khu thôn Thành Tây chạy tới tận khu búi Giao Tây luôn, núi phía tây là núi hoang vu, diện tích nhỏ, chúng ta có đủ nhân lực trực tiếp phong tỏa tất cae những gì trong núi luôn!"Khi nghe thấy tin này Cố Dĩ Di cảm thấy nhẹ nhõm hơn: "Nhiệm vụ của tôi trong khoảng thời gian này cuối cùng cũng có thể nói là hoàn thành xuất sắc rồi đúng không?"Nhậm Du Nhiên cười nói: "Đúng vậy.
Điều tra cũng gần hoàn tất rồi, sau này chính là bắt toàn bộ những gì cần bắt thôi, Lý Thành Mậu và Trần Linh là hai người rắc rối lớn nhất, nhưng họ cũng không chạy được bao lâu nữa rồi!" Giọng nói của cô ấy đột nhiên tăng lên, một lúc sau, cô ấy nói tiếp: "Trên hòn non bộ có một phát hiện mới.
một con đường bí mật, không biết dẫn đến đâu, tôi sẽ đi xuống kiểm tra trước.""Được rồi."Sau khi tắt điện thoại, Cố Dĩ Di bảo Ôn Chất Bân lái xe về cục thành phố.Nhưng Ôn Chất Bân không nói gì, anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, vẻ mặt có chút nghiêm trọng."Ôn Tử? Có chuyện gì thế?""Đội trưởng, chúng ta đang bị theo dõi."Khuôn mặt Cố Dĩ Di đột nhiên trùng xuống, cô dựa vào ghế lái phụ và nhìn lại qua gương chiếu hậu bên phải, một chiếc Volkswagen màu đen đang theo sát phía sau họ.Cố Dĩ Di lấy điện thoại di động ra, xem xét tình hình giao thông những khu vực gần đó rồi nói: "Rẽ phải ở ngã tư phía trước, tránh khu vực trung tâm thành phố và đi đến hướng đường cao tốc.""Đã rõ!" Ôn Chất Bân liền đánh tay lái, lốp xe phát ra tiếng động lớn, rẽ vào làn đường bên phải.Chiếc Volkswagen màu đen ở phía sau cũng chạy theo, và có vẻ như mục tiêu của hắn ta chính là xe của các cô.Cố Dĩ Di không khỏi đắn đo suy nghĩ, khả năng cao là Trần Linh đang theo sau cô, nếu như hắn ta chạy thoát từ câu lạc bộ ra, lúc này không đến gặp T hoặc tìm đường tìm chỗ trốn đi, tại sao hắn ta lại công khai theo dõi xe của các cô chứ?Cố Dĩ Di cau mày suy nghĩ, một lúc sau, cô nói với Ôn Chất Bân: "Sau khi lên đường cao tốc thì hãy đi đến vùng ngoại ô phía tây đi.""Đội trưởng, như vậy thì càng đi càng tới nơi hẻo lánh rồi.""Chính là cần nơi hẻo lánh một chút, tránh những chỗ đông người ra để tránh gây thương tích cho người khác đó!"Ôn Chất Bân nghe hiểu được ý của cô: "Chị định trực tiếp đối đầu với gã phía sau sao?""Không phải tôi muốn đối đầu với hắn ta mà là hắn ta muốn đối đầu với tôi." Cố Dĩ Di nhìn chằm chằm chiếc xe phía sau qua gương chiếu hậu: "Mục tiêu của hắn ta chính là tôi, mặc dù tôi không biết tại sao, nhưng tôi có thể thấy rằng hắn ta muốn giết tôi!"Ôn Chất Bân sửng sốt, một tên cướp bình thường như vậy sao? Lựa chọn đầu tiên của bọn họ khi đối mặt với cảnh sát chắc chắn là chạy trốn, có thể trốn thì trốn, trốn không được thì cứng rắn đối diện.
Cho nên trong tình huống bình thường, cảnh sát đuổi theo tên cướp và khi đến đường cùng thì tên cướp sẽ đối đầu với cảnh sát để giành lấy cơ hội để sống sót.Đây là lần đầu tiên Ôn Chất Bân thấy một tên cướp lại chủ động đuổi theo cảnh sát một cách liều lĩnh như vậy.Cố Dĩ Di nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, chế nhạo nói: "Không cần biết tại sao, hắn đuổi theo cắn ta, vậy đừng trách tôi cắn lại hắn ta thôi!" Đôi mắt thường ngày của cô tràn ngập khí lạnh, giống như hoa đào rơi xuống băng tuyết vậy.................Trần Linh đeo tai nghe bluetooth vào tai, điện thoại đã được kết nối, bên trong truyền đến tiếng th ở dốc của một người đàn ông.Họ không nói gì trong một thời gian dài, điện thoại vẫn kết nối như vậy, Trần Linh vẫn luôn nghe được tiếng người đàn ông đi qua đi lại, như thể hắn ta đang thu dọn đồ đạc gì đó."Anh, anh đang ở đâu?" Trần Linh nhịn không được mà hỏi.Lý Thành Mậu không dừng tay và nói: "Ở nhà đó.""Lát nữa anh sẽ đi đâu?"Lý Thành Mậu nói: "Đi ra ngoài." Hắn dừng lại một chút sau đó nói tiếp: "Tìm một người."Trần Linh nắm chặt tay lái, hỏi: "Em giúp anh giết người phụ nữ đó, anh có thể đợi em ở nhà và đừng ra ngoài không?"Lý Thành mậu kéo khóa túi xách của mình, im lặng và thở dài: "Không được."Vẻ lạnh lùng trong ánh mắt của Trần Linh càng ngày càng nhiều hơn: "Anh, em sẽ giết cô ta cho anh! Anh đợi em!"Lý Thành mậu đã xách túi đi ra ngoài, tiếng đóng cửa vang lên rõ ràng bên tai của Trần Linh, điều này càng k1ch thích hắn ta đạp chân ga nhanh hơn."Trần Linh à."Lý Thành Mậu ngồi vào trong xe, cầm điện thoại trên tay và nhẹ nhàng nói: "Hãy giúp anh gi3t chết Cố Linh đi! Đây là điều cuối cùng anh nhờ em giúp! Sau khi gi3t chết Cố Linh, em hãy rời khỏi đây và tìm một chỗ trốn đi nhé!""Anh....!Anh muốn làm gì?" Đôi mắt lạnh như băng của Trần Linh mang theo chút sợ hãi khó phát hiện ra được.Lý Thành Mậu khởi động xe và nói: "Đi tìm người đó để kết thúc mọi chuyện! Vì vậy em hãy giúp anh một chuyện cuối cùng, hãy gi3t chết Cố Linh đi!"Sự ám ảnh của Lý Thành Mậu về Cố Linh khiến Trần Linh không thể hiểu được: "Anh! Cố Linh rốt cuộc là ai chứ?"Giọng nói của Lý Thành Mậu trở nên lạnh lùng hơn: "Tên thật của cô ta là Cố Dĩ Di, cô ta là đội trưởng đội đặc vụ của cục thành phố Tân Hà, và cô ta cũng là người yêu của người đó!"Bàn tay cầm vô lăng của Trần Linh càng ngày càng chặt hơn, anh trai hắn ta chắc chắn đã hỏi J, J đã nói cho hắn ta biết danh tính thực sự của Cố Dĩ Di, đó là lý do tại sao hắn ta lại khăng khăng mình phải gi3t chết cô.Lý Thành Mậu dựa vào ghế ngồi trấn tĩnh lại, cuối cùng cười nhẹ với Trần Linh: "Trần Linh, nhớ kỹ, sau khi gi3t chết cô ta hãy rời đi và đừng quan tâm đ ến bất kỳ điều gì nữa.
Một mình em cũng phải sống tốt, sau đó, hãy quên anh đi!"Vừa dứt lời, hắn ta dứt khoát bấm máy, nhanh chóng cho số điện thoại liên lạc của Trần Linh vào danh sách đen luôn.Trần Linh không thể gọi thêm cuộc điện thoại nào nữa, hắn ta liên tục quay số như điên nhưng dù thế nào thì hắn cũng không thể gọi được nữa.Hô hấp của Trần Linh ngày càng gấp gáp, trong lòng đang phân tranh giữa trời và người, một người nói với hắn ta rằng bây giờ hắn ta phải quay trở về tìm Lý Thành Mậu và ngắn anh trai lại, không để cho anh làm chuyện ngu xuẩn để xa lưới nữa! Nhưng một phần khác lại nói với hắn ta rằng điều cuối cùng mà anh tra yêu cầu hắn ta làm là gi3t chết nữ cảnh sát Cố Dĩ Di, nếu như chuyện nhỏ này mà cũng không làm được thì hắn ta không còn mặt mũi mà gặp Lý Thành Mậu nữa!Nhìn chằm chằm vào chiếc xe trước mặt, ánh mắt Trần Linh càng lúc càng lạnh, chiếc xe rẽ vào một con đường cao tốc, hường về vùng ngoại ô phía tây khó đi.
Mí mắt Trần Linh nhảy lên vài cái, lộ ra một tia cười lạnh, hắn hiểu ý tứ của Cố Dĩ Di, cô đang dẫn hắn ta đến một nơi ít người.Điều đó có nghĩa là người phụ nữ đó không chỉ nhận ra rằng hắn ta đang theo dõi mình mà còn có thể đoán được mục đích của hắn ta chính là gi3t chết cô, thậm chí còn công khai tấn công cảnh sát nữa.
Và người phụ nữ đó cũng đưa ra lựa chọn cho riêng mình, cô đã chọn chiến đấu, vì vậy cô chọn cách lái xe đến một nơi ít người hơn, để tránh vô tình làm tổn thương những người khác trong đám đông.Trần Linh hừ lạnh một tiếng, tự nghĩ: "Tại thời điểm như thế này, còn có thể nghĩ đến sinh mệnh thấp hèn của những kẻ ngu xuẩn kia! Cảnh sát đúng là mẹ của thiên hạ mà.Tốt lắm, vì người đã lựa chọn chiến đấu, vậy tôi sẽ giết cô, sau đó sẽ đi tìm anh trai của tôi! Chỉ cần giết cô ngay bây giờ thì tốt rồi! Mau xử lý cô rồi tôi sẽ đi tìm anh trai ngay!Trần Linh tay trái cầm súng, tay phải cầm vô lăng, nhấn ga rồi đột ngột tăng tốc, lao thẳng tới bên phải chiếc xe của Cố Dĩ Di.Lúc này Cố Dĩ Di đang ngồi ở ghế lại phụ, xe của Trần Linh lao lên chạy song song với cô, cửa sổ buồng lái bên kia hạ xuống, họng súng trên tay Trần Linh hướng về phía cô.Đồng tử của Cố Dĩ Dĩ đột nhiên mở to, cô hét lên nhắc nhở Ôn Chất Bân: "Ôn Tử, cúi người xuống!" Cùng lúc đó, tiếng súng phát ra từ chiếc xe đang phóng nhanh, tiếp theo là tiếng kính vỡ và tiếng lốp xe cọ xát vào mặt đất!Những tiếng súng vang lên trên đường cao tốc, những chiếc xe ở gần đó đều bị giật mình, có một chiếc xe còn dừng lại tại chỗ và một số chiếc xe khác lại ngay lập tức tăng tốc để rời khỏi bọn họ.
Trên cầu cao tốc hướng đến vùng ngoại ô phía tay lúc này có rất ít xe, lúc này chiếc xe của hai người họ đã gần sát nhau rồi và cũng chỉ còn lại họ đang giằng co nhau ở đó thôi.Cửa sổ ô tô bên người Cố Dĩ Di vỡ tan, cô trượt xuống và chắn ngang cửa xe, khẩu súng trên tay vươn ra từ cửa sổ, bắn xéo và phía sau xe của Trần Linh!"Ôn Tử! Cậu không sao chứ?"Ôn Chất Bân nói: "Tôi không sao đội trưởng!""Tăng tốc! Loại bỏ hắn trước! Bảo vệ chính mình!"Sau khi Cố Dĩ Di nói xong câu này, thân trên của cô đột nhiên dựng thẳng đứng lên, tay phải cô cầm súng, tay trái kéo tay phải để chống đỡ rồi đặt lên cửa kính xe nhằm vào Trần Linh người đang ngồi chéo ở phía sau.Miếng dán trên chiếc xe Volkswagen màu đen đã chặn hầu hết tầm nhìn, từ bên ngoài không thể xác nhận được vị trí của người ngồi ở bên trong, nhưng sự nháy bén và trực giác bẩm sinh của Cố Dĩ Di khác với người bình thường, kính chắn gió phía trước vẫn rất rõ ràng vì vậy cô có thể dễ dàng xác định được vị trí của người lái xe.Trên xe của các cô có hai người, họ rõ ràng có lợi thế tuyệt đối.
Ôn Chất bân phụ trách tư thế, cô phụ trách bắn súng, điều này tốt hơn nhiều so với Trần Linh vừa cầm lái vừa bắn!Chỉ là Cố Dĩ Di đã đánh giá quá thấp Trần Linh rồi, cô chưa kịp tìm chỗ thích hợp để bắn thì chiếc xe Volkswagen màu đen của Trần Linh đột nhiên từ phía sau rẽ ngoặt sang phía chính sau xe, sau đó hắn ta đột ngột tăng tốc độ, húc thẳng vào xe của Ôn Chất Bân, xe phía trước đập vào đuôi xe của họ một cách điên cuồng, quán tính sau cú va chạm dữ dội đột ngột ném bọn họ về phía trước, lại bị dây an toàn giữ lại đưa về chỗ ngồi!Trần Linh đạp chân ga lao tới, lại va chạm mạnh, Cố Dĩ Di chưa kịp lấy thăng bằng, cơ thể lại lao về phía trước.Trần Linh cố ý đâm vào họ, chơi với họ trên đường cao tốc với một chiếc ô tô cản, hết lần này tới lần khác tăng tốc lao vào đâm thẳng vào đuôi xe của họ."Chết tiệt, tên điên này muốn làm gì chứ?"Ôn Chất Bân đang cầm tay lái, không nhịn được mà lên tiếng chửi, trong lòng thầm mắng mười tám đời tổ tông nhà Trần Linh.Cố Dĩ Di quay đầu lại nhìn, lạnh lùng nói: "Hắn muốn ép chúng ta dừng lại!".