Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y

Chương 144

"Lúc đó đúng lúc tôi đi theo xe của Từ Hồng." Lâm Khải nhắm mắt thở dài: "Tận mắt nhìn thấy chiếc xe đó phát nổ. Nói thật, tiếng khóc sụp đổ tuyệt vọng của Từ Hồng bây giờ thỉnh thoảng còn vang lên bên tai tôi..."Cho đến hiện tại, mấy người Yến Quy đã hiểu khúc mắc của người nhà họ Từ ở đâu. Bởi vì Từ Tinh Nguyệt bị bọn cướp giết, bọn cướp ở trong điện thoại nói chúng biết được sự can dự của cảnh sát, dưới sự giận dữ mới gi3t chết con tin. Người nhà họ Từ cho rằng sắp xếp của cảnh sát có chỗ sơ suất, nhất định là sai sót lớn của cảnh sát mới làm bọn cướp giết con tin.Yến Quy hỏi: "Từ Tinh Nguyệt thật sự ở trong chiếc xe đó?"Lâm Khải gật đầu nói: "Thật sao, trong xe có một thi thể của trẻ em. Bởi vì thi thể bị cháy rất nghiêm trọng, lúc đó pháp y của chúng tôi lấy DNA ở hàm răng và bộ xương, so sánh với của Từ Hồng, kết quả hiển thị người chết và Từ Hồng có quan hệ ruột thịt, có thể phán định là bố con.""Vậy còn điều tra tiếp theo thì sao? Tuy rằng bọn cướp gi3t chết con tin rồi, nhưng cuộc điều tra sau đó vẫn có thể tiếp tục chứ?" Nhậm Du Nhiên hỏi như vậy.Lâm Khải nói: "Đúng vậy, điều tra vẫn phải tiếp tục, cảnh sát chúng ta vô cùng thấu hiểu tâm trạng đau buồn của nhà họ Từ, nhưng để lôi bọn cướp ra trước công lý, tìm ra hung thủ hại chết Từ Tinh Nguyệt, chúng tôi hy vọng bọn họ có thể phối hợp điều tra với chúng tôi."Một nhà Từ Hồng sau đó vẫn phối hợp với công việc của cảnh sát, nhưng thái độ của bọn họ càng ngày càng lãnh đạm, khi đối diện với cảnh sát cũng thường nói những lời ác ý, không nể mặt lưu tình."Vụ án này sau đó vẫn do tôi tiếp tục phụ trách, nhưng cũng vì vậy, việc trao đổi với người nhà họ Từ rơi vào khó khăn. Từ Hồng thì không cần nói, khi Từ Tinh Nguyệt vừa chết, bà nội Từ Liễu Mẫn cả ngày rửa mặt bằng nước mắt, nhìn thấy cảnh sát chúng tôi là khóc gào..."Lâm Khải thở dài nặng nề, kéo cổ áo, nhìn ra được ông vô cùng lo lắng khi nhớ lại chuyện này.Nhậm Du Nhiên nói: "Có lẽ bọn họ đã chuyển toàn bộ lửa giận lên người các ngài... Nhưng mà..."Hung thủ một ngày chưa tìm được, sự đau buồn và phẫn nộ của bọn họ không có nơi phát ti3t, mà trong mắt bọn họ người gián tiếp làm con gái bị hại là cảnh sát vô năng, vì vậy cảnh sát đã trở thành tấm bia phát ti3t lửa giận. Nhưng Nhậm Du Nhiên có hơi nghi ngờ, ý hận của nhà họ Từ với cảnh sát thật sự chỉ là giận cá chém thớt thôi sao? Trong vụ án này, cảnh sát thật sự không sai sao?"Vụ án này cũng không hoàn toàn không có tiến triển. Sau khi Từ Tinh Nguyệt chết, chúng tôi lập tức tiến hành giám nghiệm thi thể và điều tra hiện trường, còn có lục soát toàn bộ đường núi trên núi Tây, tìm được dấu vết va đập hộp và một số tiền rơi xuống ở dưới vách núi nơi Từ Hồng vứt tiền chuộc xuống, còn có dấu vết bọn bắt cóc từng dừng lại ở nơi đó.""Đại khái khoảng nửa tháng sau, chúng tôi tìm được tên bắt cóc, nhưng tên bắt cóc này lúc đó đã chết rồi."Yến Quy ngước mắt nhìn ông, hỏi: "Bị giết người bịt miệng sao?""Rất có khả năng. Tuy hắn ta chết vì cắt cổ tay, nhưng một lượng lớn thuốc ngủ được tìm thấy trong dạ dày, chắc là sau khi hôn mê bị người khác cắt phải động mạch. Hơn nữa trong nhà hắn ta cũng không tìm được số tiền chuộc mà Từ Hồng nộp, thế là đưa ra kết luận ít nhất phải có hai tên bắt cóc, bởi vì chia tiền chuộc không đều nên thủ phạm chính giết mất tòng phạm rồi.""Việc này sau đó chúng tôi bắt đầu điều tra quan hệ cá nhân của hắn ta, nhưng rất tiếc, vẫn luôn không có tiến triển gì mang tính thực chất."Đến đây Yến Quy lên tiếng hỏi: "Đội trưởng Lâm, thứ lỗi cho tôi mạo muội hỏi một câu, lúc đó hai cảnh sát hình sự đến nhà họ Từ, bao gồm ngài trong đó, chưa từng tiếp nhận điều tra sao?"Câu hỏi này của nàng vô cùng trực tiếp, nhưng không có ai cảm thấy nàng hỏi sai, Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di đồng thời ngước mắt lên nhìn Lâm Khải, trong mắt đều là ý thăm dò.Lâm Khải cười khổ nói: "Đương nhiên đã điều tra! Bởi vì chúng tôi điều tra phát hiện, người liên hệ với Từ Hồng vẫn luôn là tên cướp bị diệt khẩu đó, điểm này vô cùng quan trọng, tên cướp vì cần tìm người hợp tác, chính là vì hắn ta cần chứng cứ ngoại phạm. Cũng có thể nói, chủ mưu phải là người đồng thời có chứng cứ ngoại phạm, hơn nữa hắn ta biết rõ Từ Hồng đã báo cảnh sát rồi, người phù hợp với những điều kiện này có khả năng lớn là hai cảnh sát hình sự trong nhà Từ Hồng lúc đó."Hai chúng tôi lúc đó đều vì tiếp nhận điều tra, tổ chuyên án cũng lấy hình của chúng tôi ra tìm chủ nhiệm lớp của Từ Tinh hỏi xem, dù sao lúc đó cô ấy cũng từng gặp mặt bọn bắt cóc. Nhưng cô giáo nói cô ấy không nhớ tướng mạo cụ thể của bọn cướp nữa, nhìn ảnh cũng không nhận ra."Cố Dĩ Di hỏi: "Vậy cô giáo đó đã được điều tra chưa? Còn có một khả năng, cô giáo chính là kẻ chủ mưu, cô ta đưa Từ Tinh Nguyệt đi, giao cho đồng phạm, sau đó ở lại trường đợi vợ chồng Từ Hồng đến đón trẻ, diễn vở kịch Từ Tinh Nguyệt được một "người chú" đưa đi trước mặt bọn họ.""Điều này chúng tôi đương nhiên cũng đã từng suy xét, nhưng sau đó điều tra sâu hơn hành tung của giáo viên chủ nhiệm, trong lúc xảy ra vụ án cô ấy đang đi dạo phố với đồng nghiệp, có bằng chứng ngoại phạm hoàn chỉnh. Hơn nữa cũng không tìm được mối quan hệ giữa cô ấy và đồng phạm, thế nên lại là một giả thiết không có chứng cứ.Ba người Yến Quy nhìn nhau, đoạn sau của vụ án này căn bản đã đoán được. Đồng phạm đã chết, thủ phạm chính mãi không tìm được, cảnh lực được đầu tư vào khoảng thời gian trước dần dần bị điều về, thời gian lâu rồi, tài nguyên và cảnh lực dành cho vụ án này càng lúc càng ít, đến cuối cùng trở thành vụ án treo.Lâm Khải nói: "Sau khi tôi được điều tra, tổ chuyên án của vụ án này đã được tổ chức lại, không phải do tôi phụ trách nữa. nhưng sau này tôi thỉnh thoảng sẽ đến thăm nhà họ Từ, muốn xem thử tình hình gần đây của bọn họ thế nào. Chỉ là bọn họ càng ngày càng không muốn hoan nghênh tôi, dần dần tôi cũng không đi nữa, tình hình sau này của gia đình họ tôi cũng không rõ lắm. Vụ án này là cái kim châm vẫn luôn đâm trong lòng tôi từ khi làm cảnh sách, nhiều năm như vậy vẫn không nhổ ra được."Ông thấy hổ thẹn với người nhà nhà họ Từ, sau đó cũng chờ đợi vụ án có tiến triển mới, nhưng cho đến thời gian truy tố trôi qua rồi, vụ án này vẫn luôn là án treo.Điều Lâm Khải không thể ngờ nhất là, hai mươi năm trước Từ Tinh Dịch chỉ có 13 tuổi, bởi vì vụ án này mà sinh lòng hận với cảnh sát, thậm chí còn ra tay với người thân người yêu của cảnh sát."Vậy người đầu tiên bị hại là ai? Cô ấy là người thân của ai?" Lâm Khải đột nhiên nghĩ đến Du Lệ Phân.Lúc này Yến Quy mở miệng, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Tôi muốn hỏi một chút, lúc đó cảnh viên còn lại cùng đội trưởng Lâm đ ến nhà họ Từ tên là gì?"Lâm Khải hơi ngây ra, nói: "Du Trấn Viễn."Màu mắt Yến Quy dần đậm hơn, Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di cũng kinh ngạc, cái tên này bọn họ đều quen, không lâu trước đó còn gặp qua.Lâm Khải chú ý đến phản ứng của bọn họ, hỏi: "Sao vậy?"Nhậm Du Nhiên bật hồ sơ của người bị hại đầu tiên Du Lệ Phân trên máy tính của mình, tìm đến dòng người thân trực tiếp trên lý lịch của cô ta, đưa cho Lâm Khải xem."Bố của Du Lệ Phân, tên Du Trấn Viễn, hơn nữa đã qua đời."Lâm Khải đột nhiên trừng lớn mắt, khó có thể tin được khi nhìn rõ tên bố của Du Lệ Phân, hỏi: "Du Trấn Viễn? Đây..."Nhậm Du Nhiên hỏi: "Năm đó khi điều tra Du Trấn Viễn, ông ta có điểm nào khả nghi không?"Lâm Khải thử nhớ lại, nói: "Không có gì đặc biệt, có điều lúc đó ông ta đã ly hôn đơn thân, hình như tự mình nuôi nấng một người con gái. Tổ chuyên án đã từng điều tra ông ta một khoảng thời gian, nhưng không tra ra được điểm nào đặc biệt, cũng không có chứng cứ đủ để chứng minh ông ta có liên quan đến vụ án, thế là phải từ bỏ. Có điều tôi nhớ được một điểm, hình như là nửa năm sau, ông ta từ chức rời khỏi đội hình sự, nguyên nhân cụ thể không biết, tôi cũng đã từng hỏi, ông ta nói phải đưa con gái chuyển nhà, sau này không ở Tân Hà nữa.""Nghe có hơi giống chạy tội nhỉ." Cố Dĩ Di chống cằm nói.Lâm Khải nhún nhún vai, tất cả đều là suy đoán, vụ án năm đó căn bản không có một chút chứng cứ nào, người ta muốn từ chức hay chuyển nhà không ai quản được.Tóm lại vụ án năm đó đã trở thành án treo, hơn nữa đứng trên góc độ của hiện tại, cũng không có cách nào phán đoán Từ Tinh Dịch giết hại Du Lệ Phân, rốt cuộc là vì tìm được chứng cứ Du Lệ Phân là thủ phạm chính của vụ bắt cóc, hay là báo thù giống như Lâm Khải và Nhậm Du Nhiên.Hôm nay Lâm Khải ở cục thành phố một buổi sáng, vẫn luôn ngồi trong phòng làm việc của Nhậm Du Nhiên, sắp đến trưa bốn người mới cùng ra ngoài. Bởi vì vừa hay là thời gian ăn trưa, Nhậm Du Nhiên đề nghị mời Lâm Khải ăn một bữa, Lâm Khải không từ chối, có điều địa điểm chọn ở nhà ăn của cục thành phố."Mười năm rồi tôi chưa được ăn ở nhà ăn trong cục! Nhanh để tôi nếm lại một chút!" Lâm Khải cười nói, nhìn vô cùng mong đợi.Nếu như ông đã mở miệng rồi, vậy mấy người Nhậm Du Nhiên tự nhiên sẽ thuận theo ý ông, thế là đưa ông đến nhà ăn của cục thành phố ăn bữa trưa.Lâm Khải ăn xong bữa trưa thì rời đi, trước khi đi còn nói với Nhậm Du Nhiên, vụ án có bất kỳ tiến triển nào thì cứ nói cho ông, bên ông nếu nhớ ra hay phát hiện tin tức nào mới, cũng lập tức thông báo cho bọn họ.Sau khi Lâm Khải rời đi, Nhậm Du Nhiên quyết định thay đổi phương hướng điều tra hiện tại, đặt trọng tâm lên Du Lệ Phân và người bố đã chết của cô ta. Tuy rằng hai bố con đều đã chết rồi, nhưng vết tịch lưu lại trên thế giới sẽ không dễ mất đi như vậy, huống hồ đây cũng không phải là chuyện rất lâu về trước.Ngoại trừ việc đó, Yến Quy còn nêu ra một giả thiết mới mẻ hơn: "Cũng điều tra thêm người chủ nhiệm lớp đó đi, xem xem cuộc sống sau đó của cô ta cùng với quan hệ cá nhân. Tôi rất để ý đến người "chú" mà cô ta nói, nếu như cô ta nói thật, Từ Tinh Nguyệt bị một người chú mà cô bé biết dẫn đi, vậy hung thu có lẽ là người quen với nhà họ Từ mới đúng. Hơn nữa đến bây giờ có thể thấy, người có hiềm nghi nhất là Du Trấn Viễn, nhưng Từ Hồng hiển nhiên không quen ông ta, vậy nên vì để cẩn thận, ngay cả cô giáo chủ nhiệm cũng điều tra lại một lượt đi."Nhậm Du Nhiên tiếp thu ý kiến của Yến Quy, thêm một mục giáo viên chủ nhiệm trong phương hướng điều tra, sắp xếp nhiệm vụ cho điều tra viên.......Buổi chiều, Yến Quy ra ngoài một chuyến, phải đi gặp Phạm Truy, Phạm Truy vẫn đang điều tra chi tiết cụ thể việc Cố Dĩ Di mất trí nhớ năm đó, hiện nay cũng tính là có một chút tiến triển.Bọn họ theo thường lệ hẹn ở quán cà phê, Phạm Truy cầm mấy phần tài liệu ra."Tên họ và hình ảnh của mấy bác sĩ khoa thần kinh và bác sĩ tâm lý lần trước chị đưa cho em, em điều tra một lượt rồi, đây là lý lịch cuộc đời chi tiết và bệnh viện làm việc hiện tại của họ."Phạm Truy bày hết tư liệu lên trên bàn, nói: "Bởi vì mới qua hai năm, bọn họ đều không chuyển việc, vẫn là nơi làm việc giống hai năm trước."Yến Quy xem lần lượt năm phần tài liệu trên bàn, trong đó có hai người làm ở khoa tâm lý bệnh viện trực thuộc Bộ Công an, một người là chuyên gia khoa tâm lý của viện Thị Lập Tam, hai người còn lại là bác sĩ tâm lý của phòng khám tư nhân.Lúc đó Cố Dĩ Di bị Trương Diên Húc sắp xếp ở khoa thần kinh của một bệnh viện trực thuộc Bộ Công an, với lý do là tổn thương dây thần kinh não sau chấn thương, nhưng thật ra giai đoạn sau cô đều tiếp nhận trị liệu của khoa tâm lý. Hệ thần kinh của cô không có vấn đề, thứ xảy ra vấn đề là tinh thần và tâm lý.Yến Quy trước tiên loại bỏ hai bác sĩ làm trong khoa tâm lý của bệnh viện trực thuộc Bộ Công an, bọn họ vốn chính là bác sĩ trong hệ thống công an, sẽ không lén lút giở thủ đoạn sau lưng Trương Diên Húc. Còn về người thuộc viện Thị Lập Tam, Yến Quy nhìn thử lý lịch của anh ta, biết anh ta là chuyên gia đức cao vọng trọng, vô cùng có tiếng trong ngành, danh tiếng vô cùng tốt, có lẽ anh ta sẽ không chấp nhận bị người khác mua chuộc làm những chuyện đập vỡ danh tiếng của mình, cũng không cần thiết phải làm như vậy.Vậy thì nếu có người liên quan, đáng tình nghi nhất là hai bác sĩ tâm lý của phòng khám tư nhân đến hội chẩn.Yến Quy lấy tư liệu của hai người này ra xem riêng, hai người này đều là tiến sĩ tâm lý học lâm sàng từ nước ngoài về, điều khác biệt là lĩnh vực sở trường của bọn họ.Một người tên là Thôi Quảng, tự mở một phòng khám tâm lý ở Tân Hà, bệnh nhân tâm thần đã từng được chữa trị không ít, anh ta là một trong những chuyên gia thôi miên hiếm gặp trong nước.Một người khác tên là Tống Hòa Ngọc, cũng tự mình mở phòng khám tâm lý, anh ta giỏi về dược vật và dụng cụ hỗ trợ trị liệu, cũng tự mình tham gia nghiên cứu về phương diện này, có không ít nghiên cứu thành công được phát hành qua hình thức luận văn, được đánh giá tốt trong giới tâm lý học lâm sàng.Yến Quy đưa tư liệu của hai người này cho Phạm Truy: "Trọng điểm điều tra phòng khám của hai người này, chủ yếu là bối cảnh đầu tư trợ giúp bọn họ, nếu như có thể, còn có ghi chép chữa bệnh trước đây của họ."Phạm Truy cân nhắc một lúc, có hơi khó khăn: "Bối cảnh đầu tư thì còn dễ nói, ghi chép chữa bệnh lại tương đối phiền phức. Em nghe nói giữa bác sĩ tâm lý và người bệnh đều có nghĩa vụ bảo mật, là tuyệt đối phải giữ bí mật thay cho bệnh nhân của mình, việc này rất khó nghe ngóng."Yến Quy nghĩ một lúc, cũng không làm khó anh ta, chỉ nói: "Vậy thì trước tiên điều tra thông tin nguồn tiền rót vào đã, xem xem đằng sau bọn họ có thế lực nào trợ giúp không. Dù sao chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của cậu là được.""Được thôi, cái này dễ nói!" Phạm Truy uống một cốc Iced americano, nói: "Vậy thời gian này em sẽ tra những thứ này, chị Ngôn đợi tin tức của em!"Anh ta nói rồi muốn đi, Yến Quy nhìn nhìn thời gian, ngăn anh ta lại: "Tôi mời cậu bữa tối đi."Cả người Phạm Truy ngây ra, kinh ngạc nhìn nàng.Yến Quy chau mày hỏi: "Sao vậy? Cậu vội đi sao?"""Cũng không phải!" Phạm Truy có hơi ngại ngùng cười: "Em chỉ là ngạc nhiên vì chị không vội về nhà với vợ thôi."Nghe anh ta gọi Cố Dĩ Di là vợ, Yến Quy không nhịn được ý cười trên miệng, trong lòng cảm thấy rất hưởng thụ, lại đứng dậy gõ lên đầu anh ta một cái, nói: "Cũng không cần phải ngày nào cũng dính với nhau, thỉnh thoảng ra ngoài ăn bữa cơm với bạn bè cũng không có gì."Phạm Truy cười hì hì, vừa hưng phấn xoa xoa đầu: "Vậy thì em không khách khí với chị nữa!""Đừng khách khí, cứ ăn tự nhiên."Yến Quy đưa Phạm Truy đến một tiệm lẩu được đánh giá không tồi, tuy rằng mùa hè ăn lẩu rất nóng, nhưng Phạm Truy lại thích, hơn nữa hiện tại trong tiệm điều hòa đều được bật đủ mát, không làm chậm trễ.Sau khi báo cáo chuyện mới Phạm Truy đi ăn với Cố Dĩ Di, Yến Quy đặt điện thoại sang một bên......Cố Dĩ Di trả lời tin nhắn của Yến Quy, biết rằng hôm nay nàng không trở về ăn cơm, thế là chuẩn bị tự mình đi xe máy về nhà trước, hiện tại cô đã theo Yến Quy học nấu cơm, tuy rằng chỉ là người bắt đầu học, nhưng tốt xấu gì bản thân ở nhà cũng không cần gọi đồ ăn ngoài mãi.Cố Dĩ Di lái xe ra khỏi cục thành phố, khi đi ngang qua cửa phòng thường trực, bị bảo vệ trực ban ở trong đó gọi lại."Đội trưởng Cố! Có thư của cô!"Cố Dĩ Di dừng xe, đôi chân dài giẫm lên trên mặt đất để cố định, nghi ngờ nhìn bảo vệ chạy ra từ phòng thường trực, thấy trong tay anh ta cầm một phong thư mỏng.Sau khi trải qua chuyện của Hạ Chi Tinh, gần đây bọn họ nhận chuyển phát nhanh đều cẩn thận hơn bình thường, nhưng hôm nay chính là một phong thư rất mỏng, vừa nhìn là biết bên trong không chứa được bom nguy hiểm.Cố Dĩ Di nhận lấy phong thư quét mắt một cái, trên bề mặt phong thư có viết tên Cố Dĩ Di và địa chỉ cục thành phố, không có thông tin người gửi. Cô sờ sờ xúc cảm của phong thư, cảm nhận bên trong có một vật bằng kim loại nhỏ nhắn, nhưng không rõ cụ thể là vật gì. Cô không quá để ý, tuy rằng nghi ngờ là người nào gửi cho mình thứ này, nhưng không định xé ra ngay bây giờ, chỉ nói lời cảm ơn với bảo vệ, lái xe về nhà.Sau khi vừa cửa, Cố Dĩ Di thay giày ở huyền quan, vừa đi vào nhà vừa xé phong thư đó. Bên trong có một tấm bưu thiếp và một huy hiệu vàng, huy hiệu được chế tác rất tinh xảo xinh xắn, nhìn giống như một con diều giấy.Bước chân Cố Dĩ Di bỗng khựng lại, cô nhìn chằm chằm cánh diều màu vàng nho nhỏ, tiêu cự của ánh mắt càng ngày càng mơ hồ.Những mảnh vụn không hoàn chỉnh trong đầu trong giờ khắc này tự động tập trung lại với nhau, trở thành từng cảnh trong phim điện ảnh được phát lên trong đầu, không còn là biên giới cho dù cô có dùng sức chắp vá thế nào cũng không sờ được đến nữa.Đầu Cố Dĩ Di đau muốn nứt ra, một tay cô nắm chặt huy hiệu diều giấy đó, một tay kia khó khăn chống vào lưng ghế sô pha, để cơ thể lung lay sắp đổ của mình có chỗ dựa."Di Di."Người con gái tóc dài đến eo trong ký ức đó giơ tay ra với cô, cười dịu dàng.Cố Dĩ Di dùng sức lắc đầu hai cái, nhưng lần này, cho dù cô có vùng vẫy thế nào, những khung cảnh đó cũng không thể dừng lại, giống như đèn kéo quân chiếu trong đầu cô, không chịu sự khống chế của cô.Từ khi cô vào cục cảnh sát thực tập lần đầu tiên gặp Sở Ngôn, cô vừa gặp đã yêu pháp y phong hoa tuyệt đại ấy, mặc dù Sở Ngôn lúc đó từ đầu đến cuối đều là tính cách lãnh đạm.Bọn họ vừa quen nhau không được mấy ngày, cô đã xông đến trước mặt Sở Ngôn tỏ tình với nàng: "Em thích chị! Chị đồng ý làm bạn gái em không?"Dáng vẻ kinh ngạc hơi hé miệng ra của Sở Ngôn lúc đó, đến bây giờ nghĩ lại vẫn có hơi buồn cười.Có điều đương nhiên Sở Ngôn không đồng ý với cô, cô nhóc đó là người chậm nhiệt, còn có hơi kiêu ngạo, sau đó cho dù đã động tâm rồi vẫn không nói thẳng ra.Có điều bọn họ cũng không mất quá nhiều thời gian đã ở bên nhau rồi, hơn nữa còn trải qua một thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt không tính là ngắn. Lúc đó hôn nhân đồng tính không hợp pháp, bọn họ lại có thân phận như vậy, ở trong cục không tiện biểu hiện ra ngoài, vậy nên vẫn luôn ở trong giai đoạn yêu đương không công khai, chỉ có bạn thân của hai người Nhậm Du Nhiên biết chuyện này.Sau đó Sở Ngôn và Nhậm Du Nhiên đều bị điều đến tổ chuyên án của sở tỉnh, số lần gặp mặt của họ bắt đầu ít dần, có lúc cả một tháng cũng không có cơ hội gặp mặt. Cố Dĩ Di không biết cụ thể Sở Ngôn đang làm gì, chỉ biết nàng đang chấp hành một nhiệm vụ tuyệt mật.Lúc đó Sở Ngôn nhẹ nhàng ôm lấy bạn gái mình, dịu dàng nói: "Đợi đến ngày nhiệm vụ kết thúc, em sẽ biết thôi. Tôi hy vọng đến lúc đó, em sẽ tự hào vì tôi."Bởi vì em có một người yêu kiên nghị quả cảm, không sợ mọi nguy hiểm.Tháng 11 năm 2017, Cố Dĩ Di gặp Sở Ngôn lần cuối cùng. Sở Ngôn nói với cô rằng nhiệm vụ của mình đã bước vào thời khắc quan trọng nhất, còn vài tháng nữa kế hoạch này sẽ được thực hiện, mấy tháng này bọn họ không được gặp mặt nữa.Cố Dĩ Di đương nhiên không nỡ, nhưng ngoài sự không nỡ, là hy vọng nhìn thấy ánh sáng. Còn có, hôm đó, Sở Ngôn cầu hôn cô.Nàng quỳ một gối trước mặt người mình yêu, hỏi cô một cách đơn giản mà thẳng thắn: "Di Di, em đồng ý gả cho tôi không?"Trái tim và tầm mắt của Cố Dĩ Di đều bị người trước mặt này chiếm hết, cô không ngừng gật đầu, một chữ cũng không nói ra được.Hôm đó hai người ở cùng Nhậm Du Nhiên, chụp một tấm ảnh, Cố Dĩ Di nhớ ra rồi, lúc đó bản thấy ôm chặt cánh tay Sở Ngôn, ngả bên cạnh cô cười vô cùng ngọt ngào.Tấm ảnh đó đi đâu rồi?Cố Dĩ Di nhớ bản thân đã rửa nó ra, đóng vào trong khung ảnh, bày ở trên bàn trong phòng ngủ...Nhưng nó không ở đó, hai năm nay đều như vậy, đột nhiên biến mất. Là ai đã cầm khung ảnh đó đi rồi? Mục đích có lẽ chính là giấu bức ảnh đó, để trong ký ức của mình mãi mãi không còn xuất hiện người tên Sở Ngôn này nữa.Còn về lúc đó rốt cuộc chấp hành nhiệm vụ gì, bí mật này được Sở Ngôn bảo vệ bốn năm, cho đến thời khắc cuối cùng, cho đến vụ nổ bên kia bờ biển lần đó, cho đến khi kế hoạch bắt gọn K xã thất bại, cho đến khi Nhậm Du Nhiên khóc nói với cô, Sở Ngôn chết rồi.Cho đến khi nàng chết rồi, đều không tự mình nói với vợ chưa cưới, rốt cuộc nàng đang chấp hành nhiệm vụ gì.Cố Dĩ Di đau khổ ôm đầu, nước mắt không khống chế được chảy ra ngoài không ngừng, cô từ tư thế chống lên sô pha biến thành ngồi xổm trên mặt đất, cuối cùng dựa vào sô pha cuộn thành một cục.Đầu cô, trái tim cô, thậm chí lục phủ ngũ tạng cô đều đang gào thét kêu đau, những ký ức trước kia như phát điên lấp đầy não cô, đâm ngang đâm dọc, tựa như muốn đâm vỡ đầu cô."Cô ấy không chết!""Cô ấy không chết! Các người đều đang lừa tôi!"Những khung cảnh trong ký ức không ngừng ùa đến, Cố Dĩ Di nhìn thấy bản thân mình đang mặc áo bệnh nhân, mu bàn tay và cánh tay đều cắm các loại ống tiêm, mái tóc rối tung, đập phá dụng cụ ở trong phòng bệnh giống như người điên. Những bác sĩ y tá đó xông đến ấn tay cô, ấn chặt cô lên giường.Nhưng Cố Dĩ Di là đặc cảnh mạnh nhất ở tỉnh Tân Hải, những người bình thường đó sao có thể dễ dàng ấn được cô. Cố Dĩ Di phát điên, liều mạng kéo các bác sĩ và y tá xông đến trên người mình ra, một cước đá lật ghế của phòng bệnh!"Các người đừng hòng khống chế tôi! Đừng hòng lừa tôi!"Cuối cùng là Nhậm Du Nhiên đến, cùng với mấy bác sĩ và y tá kia hợp lực ấn cô lên giường."Du Du! Cậu buông tôi ra! Tôi phải đi tìm cô ấy! Cô ấy sẽ không chết! Cô ấy từng đáp ứng tôi sẽ không chết! Cô ấy còn chưa trở lại lấy tôi! Sao cô ấy có thể chết được?!" Cô không ngừng khóc gào, từng tiếng từng tiếng, đứt hơi khản tiếng rơi vào trong tai Nhậm Du nhiên, cũng xé nát trái tim cô ấy."Du Du, cậu nói với tôi... nói với tôi cô ấy chưa chết...."Nhậm Du Nhiên không khống chế được nước mắt của mình, Cố Dĩ Di cmar nhận được nước mắt nóng ấm rơi xuống theo gò má của Nhậm Du Nhiên, rơi vào hõm gáy cô.Nhậm Du Nhiên vùi đầu trên vai cô, đau khổ khóc nghẹn ngào, nhưng lại không nói ra được một câu giả dối, ngay cả lừa cũng không dám lừa cô một câu.Y tá nhân cơ hội này tiêm một mũi an thần cho Cố Dĩ Di, hiệu quả của thuốc đến rất nhanh, cô không biết bản thân mình đã mê man đi từ bao giờ.Nhớ ra hết rồi... Quá khứ bị lãng quên hai năm rưỡi qua...Cố Dĩ Di bò trên đất, cắn môi để mình không khóc thành tiếng nữa, nhưng cô không ngăn được nước mắt của mình, cũng không ngăn được nỗi đau, trái tim vỡ nát cuối cùng cũng kéo xuống lớp ngụy trang tĩnh lặng của năm tháng, lộ ra miệng vết thương dữ tợn giấu sâu ở trong tim.Tại sao lại thế này...?Tại sao lại thế!Sở Ngôn....
Bình Luận (0)
Comment