Editor: loi_nha_tinh
Beta: Mai Tuyết Vân
Tất nhiên đêm nay phải điên đảo gối chăn, hai thân thể hòa hợp quấn quýt không rời. Lần đầu tiên giao hoan đã đánh thức dục vọng của Quân Vô Nhai, hơn nữa thân thể của Thanh Hoan trời sinh quyến rũ khiến hắn càng mê mẩn, nâng niu yêu thương thân thể nàng từ sợi tóc đến mũi chân. Không chỉ thế, hắn học một biết mười, Thanh Hoan liền dụ dỗ hắn chơi rất nhiều kiểu, vì thế Quân Vô Nhai càng lúc càng mê mẩn nàng.
Nam tử khác với nữ tử, nếu thiếu việc tiếp xúc da thịt thì lúc nào nam tử cũng có thể thay lòng đổi dạ. Trước khi Thanh Hoan chưa hiến thân, trong lòng Quân Vô Nhai có rung động, có mê hoặc nhưng vẫn còn mấy phần kháng cự. Nhưng sau khi có hành động phu thê, quan hệ giữa hai người liền thay đổi.
Hắn là một nam tử vô cùng si tình, Thanh Hoan tính toán thời gian rất khéo, nếu đợi thêm mấy năm nữa đến lúc Quân Vô Nhai yêu vị Long nữ Khoái Đao thủ đoạn cao siêu kia, chỉ sợ không thể dụ dỗ nổi.
Cuối cùng nàng cũng nhanh hơn một bước, Quân Vô Nhai đã chạm vào thân thể của nàng thì đừng hòng rời đi. Nàng không lo hành vi của mình có đi ngược với đạo đức và lễ giáo hay không – nàng đã thành quỷ rồi thì cần gì phải để ý đến chuyện đó chứ?
Lúc nàng còn sống, ngày ngày phải tuân thủ khuôn phép đến mệt mỏi. Nàng cần cù chăm chỉ say mê làm việc cả đời, nhưng kết cục của nàng là gì? Thân thể bị hủy hoại, bị ép tới đường cùng nhưng lại không có năng lực tự cứu bản thân, chỉ có thể dùng một dải lụa trắng treo cổ tự sát. Bây giờ nhớ lại sao không thổn thức cho được.
Gối đầu lên khuỷu tay Quân Vô Nhai, Thanh Hoan suy nghĩ, thân thể nàng được tú bà tỉ mỉ điều dưỡng dù đây là đêm đầu cũng không đau đớn mấy. Thân thể mềm mại này lại càng không thể bị thương, da thịt chính là vốn liếng của các nàng. Thứ quý giá nhất chính là cơ thể, nếu bản thân chịu tổn thương thì làm sao bán được giá cao?
Suy nghĩ, rồi nàng bật cười.
Quân Vô Nhai nghe tiếng cười của nàng liền cúi đầu hỏi: “Sao nàng lại cười?”
Giọng nói và thái độ của hắn vô cùng thân mật, thoạt nhìn có vẻ hắn đã xem nàng là nữ nhân của mình. Thanh Hoan thích quan hệ đơn giản thuần túy như vậy, nhưng nàng vẫn muốn bảo đảm không có sai sót nên mở miệng thử nói: “Ta cười công tử đấy!”
Quân Vô Nhai ngạc nhiên nói: “Ta có gì buồn cười sao?”
Thanh Hoan xoay người, từ khuỷu tay hắn bò lên ngực, tuy Quân Vô Nhai có vẻ hào hoa phong nhã, nhưng cơ bắp rất săn chắc. Thanh Hoan nằm trên ngực hắn tựa như đang nằm trên chiếc đệm mềm mại.
Nàng nói: “Nếu ngày đó công tử cứ trực tiếp muốn ta, thì đâu cần phải bỏ ra 5000 lượng hoàng kim này?” Đây cũng không phải là số tiền nhỏ.
Quân Vô Nhai lại không để bụng: “Ta cam đoan sẽ không đối xử với nàng như vậy.”
Thanh Hoan nghe xong, cười rộ lên: “Chắc công tử không biết người cha tham tiền của ta, bán đứng ta vì một lượng bạc. Còn chàng mua một đêm của ta lại tốn đến 5000 lượng vàng, chàng lỗ vốn lớn rồi!”
Nàng tiếp tục trêu đùa, cố ý ltỏ vẻ phóng đãng: “Nhưng nếu công tử và ma ma cùng hợp tác mở Ỷ Hương viện, nói không chừng chỉ cần vài năm ta có thể lấy lại vốn cho chàng.”
Nói rồi, nàng khẽ thổi lên môi Quân Vô Nhai, “Công tử đã nếm thử mùi vị của nô gia rồi, chàng nói xem nô gia có thể nhanh chóng kiếm bạc về cho chàng không?”
Quân Vô Nhai nghe xong, sắc mặt dịu dàng ngọt ngào ban đầu trở nên lạnh lẽo. Xưa nay hắn rất ôn tồn lễ độ, đây là lần đầu tiên Thanh Hoan thấy hắn tức giận như vậy. Tay hắn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng đang vẽ vòng tròn trên ngực hắn, gằn từng chữ: “Nàng không được về.” Bởi vì hắn không cho phép.
Thanh Hoan chớp mắt tỏ vẻ không hiểu. Vì thế Quân Vô Nhai chân thật giải thích cho nàng: “Từ nay về sau nàng sẽ ở bên cạnh ta.”
“Làm thiếp sao?” Thật ra vậy cũng tốt, với thân phận bây giờ của nàng thì đừng nói là làm thiếp, cao lắm cũng chỉ có thể làm thông phòng. Thanh Hoan chỉ thuận miệng hỏi, vốn dĩ cũng không chờ mong Quân Vô Nhai trả lời, dù sao có làm gì cũng giống nhau, chỉ cần nàng có thể ở bên cạnh Quân Vô Nhai là được.
Sắc mặt Quân Vô Nhai càng khó coi: “Là thê, không phải thiếp. Cả đời này Quân mỗ quyết không nạp thiếp.”
Thanh Hoan trợn tròn mắt, nàng nghẹn họng trân trối trừng mắt nhìn Quân Vô Nhai. Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ tại sao nữ quỷ Thất Thất lại yêu một nam tử như vậy, nếu nàng thật sự là Thất Thất thì sợ cũng không chống đỡ nổi sức quyến rũ của nam tử này.
Chẳng qua… Thanh Hoan lắc đầu, dù sao thì nàng cũng không phải là Thất Thất một lòng yêu Quân Vô Nhai. “Công tử nói gì vậy, là trang chủ của Lệ Kiếm sơn trang mà lại đi cưới một hoa nương làm vợ ngàn người, nói vậy mà không sợ người ta chê cười sao?”
Nàng hờn dỗi liếc hắn, hai tay ôm khuôn mặt anh tuấn của hắn, nhìn chăm chú vào đôi mắt đen thẳm động lòng người kia: “Một ngày nô gia là kỹ nữ thì cả đời cũng sẽ là kỹ nữ, công tử vẫn nên đưa nô gia về đi.” Trong lòng nàng cảm thán, đôi mắt thật đẹp!
Mỗi khi nàng tự xưng là nô gia, đều nói ra những lời hắn không thích. Quân Vô Nhai nhíu mày, kiên trì nói: “Ta muốn nàng.”
“Nếu công tử muốn nô gia thì mang ngân phiếu đến Ỷ Hương viện. Nô gia ở chỗ đó đâu thể trốn đi, chàng nói xem có đúng không nào?” Thanh Hoan dịu dàng hôn lên môi hắn, như đang hôn người mình yêu. “Sau này công tử chỉ cần chọn ngày, hôm đó nô gia sẽ không tiếp khách, chờ công tử đến.”
Quân Vô Nhai tưởng tượng đến chuyện phải dùng chung thân thể xinh xắn của nàng với người khác thì cực kỳ phẫn nộ. Hắn đang muốn phản đối thì Thanh Hoan lại nói: “Công tử không thể khăng khăng bắt nô gia ở lại, nhưng công tử có thể có một mỹ nhân tri kỷ ở thanh lâu mà. Nghe nói Ngụy minh chủ cũng có một vị tình nhân ở Ỷ Hương viện, công tử cũng có thể làm giống như ngài ấy. Sau này nếu công tử có người trong lòng, muốn cưới vợ thì sẽ không có phiền toái gì, không phải sao?”
Ngụy minh chủ đã hơn 50 tuổi, già rồi mà vẫn đi tìm hoa. Ở Ỷ Hương viện có vị tỷ tỷ gần 30 tuổi đã theo ông ta gần 20 năm rồi. Ngụy minh chủ chính là Võ lâm minh chủ, chẳng phải không ai dám nói gì ông ta sao?
Không chờ Quân Vô Nhai lên tiếng, Thanh Hoan lại nói: “Nô gia nhất định phải trở về Ỷ Hương viện, nếu không thì nô gia sẽ chết cho công tử xem!”
Quân Vô Nhai chán nản, hết lần này đến lần khác hắn đều không biết phải làm gì với thiếu nữ vừa mới trở thành nữ nhân dưới thân hắn đây. Hắn không hiểu, vừa mới đây bọn họ còn liều chết triền miên ân ái, vì sao giây tiếp theo nàng ấy đã trở mặt vô tình, không chịu ở lại bên người hắn?
Hắn cho rằng Thanh Hoan sống ở Ỷ Hương Viện không tốt, nếu sống tốt vì sao phải tiếp khách chứ?
Thanh Hoan nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái: “Công tử nói gì vậy, nô gia là nữ tử thanh lâu, có nữ tử thanh lâu nào mà không tiếp khách đâu, ma ma nuôi ta rất tốt, có tỷ muội chưa được mười hai tuổi đã phá thân, nô gia ở Ỷ Hương viện đã rất sung sướng rồi, không muốn rời đi.”
Điều này thì Quân Vô Nhai hiểu rõ, không phải là hắn kỳ quái, mà tư tưởng của nàng bị ảnh hưởng do ở Ỷ Hương viện nhiều năm, đã không phân biệt được đúng sai. Chỉ có thể đưa nàng về rồi từ từ sửa đổi nàng thôi. Nhưng nhất định nàng không được tiếp khách.
Nghĩ vậy, Quân Vô Nhai thay đổi chủ ý: “Đưa nàng về cũng được, nhưng từ nay về sau nàng chỉ có thể lên giường với ta thôi.”
Thanh Hoan chớp mắt, nói: “Như vậy sẽ tốn rất nhiều bạc đó. Ma ma nuôi dưỡng ta nhiều năm như vậy, tới bây giờ ta vẫn chưa báo đáp cho bà đó.”
Dù là mẫu thân ruột thịt cũng chưa chắc tốt được như tú bà đâu, thật trớ trêu.
Thanh Hoan cười nhạt, nụ cười bất ngờ của Quân Vô Nhai khiến lòng nàng chấn động, vừa muốn mở miệng thì hắn đã quay về vẻ mặt sâu xa khó đoán, “Ta có rất nhiều bạc, nàng không cần phải lo lắng.”
Vì thế, dưới sự yêu cầu và uy hiếp mạnh mẽ của Thanh Hoan, Quân Vô Nhai đành đưa nàng về Ỷ Hương viện. Tú bà đã chuẩn bị nước tắm cho nàng từ sớm, thấy trên người Thanh Hoan đầy dấu vết thì che miệng cười khẽ: “Công tử này thoạt nhìn rất nhã nhặn nhưng cũng thật thô lỗ, trời ôi, nhìn thân mình phấn điêu ngọc trác thế này mà hắn cũng nỡ cắn cho được!”
Thanh Hoan vén mái tóc đen ướt đẫm, nói: “Nam tử chưa từng nếm mùi tình dục đều như thế, ma ma đâu phải chưa từng thấy qua đâu.”
Tú bà cười: “Thân thể con có chỗ nào không khỏe không? Ta cho người chuẩn bị chút đồ bổ cho con, lát nữa nhớ ăn nhé.”
Thanh Hoan gật đầu.
Tú bà cầm khăn vải nhẹ nhàng chà lưng cho Thanh Hoan khiến nàng mơ màng buồn ngủ. Nàng nhắm mắt dựa vào thành thùng tắm, nhẹ nhàng ngáp một cái. Tú bà nói: “Thất Thất, ma ma không phải muốn hắt nước lạnh vào con, nhưng Vô Nhai công tử rất khôi ngô, lại là thanh niên tài giỏi có tiền đồ, nhưng con vạn lần đừng gửi gắm tương lai của con trên người hắn. Trên đời này, tất cả nam tử đều bạc bẽo giả tạo không đáng tin, chỉ có bạc là nhất thôi.”
Thanh Hoan lười biếng nói: “Đa tạ ma ma dạy dỗ, Thất Thất biết.” Tất nhiên nàng sẽ không yêu ai thật lòng, bởi vì nàng đã sớm không còn thứ tình cảm này. Thứ đang đập trong lồng ngực lúc này không phải là tim của nàng.
“Con xem, bây giờ công tử cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, nữ tử ái mộ hắn đếm không xuể. Tuy hắn đối xử với con hơi đặc biệt, cũng trả bạc cho ta để con không phải tiếp khách nữa. Nhưng khi ân ái phai nhạt thì biết đâu có một ngày hắn không thích con nữa?”
Tú bà cảm thán lên án. “Nhớ năm đó lúc ta còn trẻ cũng xinh đẹp hơn người, từng có một khách nhân là mệnh quan triều đình, trong nhà đã có chính thất phu nhân và mấy di nương. Hắn luôn miệng nói thích ta, phải chuộc thân cho ta, nhưng cuối cùng lại lấy hết toàn bộ gia sản của ta và không bao giờ xuất hiện nữa. Từ lúc ấy ta hiểu ra, trên đời này không có nam tử nào đáng tin cả, con phải dựa vào chính mình mới có thể sống sót, mới có thể sống tốt.”
Thanh Hoan nghe đến mê mẩn, nàng không ngờ tú bà lại có cách nhìn nhận như vậy. Nếu như lúc nàng còn sống mà hiểu được đạo lý này thì tốt rồi. Sớm biết nam nhân trên thế gian đều bạc bẽo, nàng đã chẳng trầm luân trong đau khổ rồi mất mạng.
“Thất Thất hiểu được, ma ma cứ yên tâm. Cho dù công tử đối xử tốt với ta thì trong lòng ta cũng biết chừng mực.” Nói xong, nàng mỉm cười rực rỡ.