Editor: loi_nha_tinh
Beta: Mai Tuyết Vân
Thanh Hoan thật may mắn vì Hoa Nhứ Nhi là loại người thứ hai. Suy cho cùng thì nàng ta cũng chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi, vẫn chưa thể che dấu hoàn toàn cảm xúc của mình. Thanh Hoan lại là người đã từng sống hơn 40 năm, tất nhiên phải thông minh hơn so với thiếu nữ ngây ngô.
Mấy năm nay ở cùng một chỗ với Quân Vô Nhai, nàng đã ngấm ngầm thay đổi suy nghĩ của hắn, khiến hắn nghĩ rằng nàng là người ngoài mặt bướng bỉnh, nhưng trong lòng lại vô cùng thành thật. Như vậy, nếu có một ngày nàng phải đối địch với Hoa Nhứ Nhi thì cũng không đến mức thua một cách triệt để.
Nàng cũng rất muốn biết cuối cùng Quân Vô Nhai sẽ tin tưởng nàng hay là “muội muội” Hoa Nhứ Nhi kia.
“Đúng vậy, lúc đó muội phải đến chúc mừng đấy.” Quân Vô Nhai hoàn toàn không nhìn ra sự khác thường của Hoa Nhứ Nhi. Nói cách khác, một chút rung động của hắn đối với Hoa Nhứ Nhi sớm đã bị Thanh Hoan xóa sạch. Bây giờ trong mắt hắn thì Hoa Nhứ Nhi chỉ đơn thuần là một muội muội thôi.
Hắn có thể làm một người huynh trưởng yêu thương và dung túng nàng ta, nhưng tuyệt đối không thể yêu nàng như một nam tử được. Có đôi khi trong tình yêu đến trước hay đến sau cũng rất quan trọng. Nếu Thanh Hoan không nắm lấy cơ hội này, đợi cho cảm tình của Quân Vô Nhai đối với Hoa Nhứ Nhi ngày càng sâu đậm thì dù cho nàng muốn phá hoại cũng không dễ dàng.
May mắn là nàng đã có một khoảng thời gian mấy năm nay để từ từ đi.
Hoa Nhứ Nhi miễn cưỡng cười nói: “Tất nhiên rồi, chỉ cần Vô Nhai ca ca thích là được, hơn nữa… Nhứ Nhi cũng rất thích Thất Thất tỷ tỷ!”
Câu nói cuối cùng kia nàng ta nói “thích” Thanh Hoan nghe giống như rắn độc đang theo dõi con mồi, giờ phút nào cũng có thể vươn răng độc hung hăng cắn xuống. Quân Vô Nhai lại không cảm nhận được, hắn thấy “muội muội” và người trong lòng rất hợp nhau thì hắn vô cùng cao hứng, nói rất nhiều chuyện giữa hai người cho Hoa Nhứ Nhi. Từ đầu đến cuối Hoa Nhứ Nhi đều tỏ vẻ mỉm cười lắng nghe, nhưng đôi tay ngọc đã nắm chặt lại.
Nhân lúc Quân Vô Nhai đi ra ngoài, khi trong phòng chỉ còn lại Thanh Hoan và Hoa Nhứ Nhi, Thanh Hoan rót ly tra đưa cho Hoa Nhứ Nhi. Hoa Nhứ Nhi hất đổ ly trà, nước trà nóng đổ lên cánh tay của Thanh Hoan, da thịt trắng nõn như tuyết đỏ bừng một mảng sau lớp y phục mỏng manh.
“ y da.” Hoa Nhứ Nhi không chút áy náy xin lỗi, “Thật xin lỗi, mong Thất Thất tỷ tỷ tha thứ cho ta.”
Nàng đứng lên nhìn xuống Thanh Hoan, ánh mắt vô cùng cao cao tại thượng, vẻ mặt vô cùng xem thường nữ tử thanh lâu này, hoàn toàn khác với hình tượng thân mật vui vẻ đơn thuần của nàng ta trước đó.
Thanh Hoan bị bản lĩnh biến đổi sắc mặt của nàng ta dọa, chớp mắt thầm nghĩ, nếu mình cũng có bản lĩnh như vậy thì sao lại đến nỗi phải treo cổ tự sát chứ? “Nhứ Nhi…”
“Ngươi không được gọi ta là Nhứ Nhi, một kỹ nữ mà cũng dám gọi tên của ta sao?!” Hoa Nhứ Nhi cười lạnh, khoanh tay trước ngực nhìn xuống Thanh Hoan. “Ngươi không xứng với Vô Nhai ca ca, nếu ngươi tự mình biết mình thì không được dây dưa với Vô Nhai ca ca của ta, nếu không ta sẽ không buông tha cho ngươi!”
Nàng chỉ là một thiếu nữ mới mười bốn tuổi mà trong mắt lại tỏa ra ánh sáng hung ác tàn nhẫn. Thanh Hoan bị dọa, che ngực lùi lại phía sau, lúng túng nói: “Ngươi…”
Hoa Nhứ Nhi đang định tiếp tục uy hiếp thì bỗng nhiên nghe tiếng bước chân ở bên ngoài, nàng lập tức kinh hô: “Thất Thất tỷ tỷ, cẩn thận nha! Nước nóng lắm!”
Một làn gió lướt qua người, thì ra Quân Vô Nhai đã xông tới trước mặt Thanh Hoan, cẩn thận cuốn tay áo thấm nước của nàng lên, giọng dịu dàng trách cứ: “Sao nàng không cẩn thận vậy?” Hắn nói rồi nhẹ nhàng thổi làn da sưng đỏ của nàng, Thanh Hoan đẩy đẩy hắn, nói: “Được rồi, chàng đi lấy hòm thuốc lại đây đi.”
Quân Vô Nhai đi ra phía sau bình phong, nhân lúc này Hoa Nhứ Nhi hung tợn trừng mắt liếc Thanh Hoan. Ngay lúc Quân Vô Nhai đi ra từ phía sau bình phong thì nàng lại khôi phục vẻ mặt vui vẻ chân thành thường ngày: “Vô Nhai ca ca, huynh phải cẩn thận một chút nha, ta nghe nói nếu bị phỏng mà không xử lý tốt thì rất dễ lưu lại sẹo đó. Làn da Thất Thất tỷ tỷ tốt như vậy, huynh phải nghiêm túc chút nha!”
Quân Vô Nhai gật đầu, lúc hắn ngẩng đầu lên lại thấy vẻ mặt của Thanh Hoan như đang né tránh ai đó… Hình như là Nhứ Nhi. Thật kỳ lạ, xưa nay Nhứ Nhi là nha đầu hiểu chuyện đáng yêu, còn Thất Thất thì không sợ trời không sợ đất, sao Nhứ Nhi lại có thể khiến Thất Thất lộ ra vẻ mặt sợ hãi nhưng không dám nói mà chỉ có thể nhịn xuống như vậy?
Trong lòng hắn lưỡng lự nhưng hắn vẫn không hỏi. Sau khi bôi thuốc tốt nhất cho Thanh Hoan thì thấy trên da thịt có trắng nõn như tuyết lại có một chỗ khó coi như vậy, tâm tình Quân Vô Nhai tức khắc trở nên vô cùng tệ.
Thanh Hoan khẽ vỗ tay Quân Vô Nhai, dịu dàng nói: “Ta không sao đâu, chàng…Chàng vẫn nên đưa Hoa tiểu thư về đi, đây không phải là nơi đứng đắn gì, dù là cô nương nhà ai cũng không nên ở đây lâu.”
Quân Vô Nhai gật đầu, Hoa Nhứ Nhi kháng nghị nói: “Sao Thất Thất tỷ tỷ lại khách khí rồi! Ngươi gọi ta là Nhứ Nhi là được, sao lại gọi là Hoa tiểu thư chứ!”
Đây rõ ràng là nàng ta tự mình yêu cầu, bây giờ lại trách cứ Thanh Hoan không đúng. Nếu nha đầu này đi làm diễn viên chắc nổi tiếng cả Đại Giang, Thanh Hoan nghĩ. “Ở đây là Ỷ Hương viện, nếu gọi thẳng tên của Hoa tiểu thư sẽ tổn hại thanh danh của người, vẫn không nên gọi thì hơn.”
Câu trả lời này thật hay, vừa tỏ rõ lý do vì sao mình không chịu kêu Nhứ Nhi, vừa uyển chuyển biểu đạt là mình suy nghĩ cho thanh danh của Hoa Nhứ Nhi. Quả nhiên, khi Quân Vô Nhai nghe xong thì ánh mắt càng ngày càng nhu hòa, còn sắc mặt của Hoa Nhứ Nhi lại vô cùng khó coi.
Ý định ban đầu của nàng là muốn làm xấu mặt Thanh Hoan, không ai hiểu Vô Nhai ca ca bằng nàng. Nếu Vô Nhai ca ca biết Thất Thất này chẳng qua cũng giống với các kỹ nữ khác, chỉ biết tranh giành tình cảm, đấu đá lẫn nhau thì chắc chắn Vô Nhai ca ca sẽ về nhà với nàng, không suốt ngày lưu luyến ở cái nơi trăng hoa này.
Nàng sẽ khiến cho hắn hiểu rằng có lẽ ở một thời điểm nào đó nữ tử thanh lâu này chiếm được lòng hắn, nhưng người thích hợp với hắn nhất chỉ có nàng.
Ngay trước mặt Hoa Nhứ Nhi, Quân Vô Nhai nhẹ nhéo mũi Thanh Hoan, nói: “Nàng đó, tâm tư thật nhanh nhạy.”
Hoa Nhứ Nhi không nhịn được, lập tức ngắt lời nói: “Vô Nhai ca ca, muội muốn về nhà, huynh đưa ta về nhà được không? Ba vị ca ca của muội chắc đang chờ huynh đó!”
Quân Vô Nhai hôn lên trán Thanh Hoan, thấp giọng nói: “Ta sẽ nhanh trở lại thôi, tối nay ta ăn tối với nàng chịu không?” Mãi đến sau khi Thanh Hoan gật đầu, khẽ mỉm cười thì hắn mới đưa Hoa Nhứ Nhi về. Trước khi đi, Hoa Nhứ Nhi vẫn không lên quay đầu thoáng nhìn Thanh Hoan với vẻ mặt chiến thắng. Nếu Vô Nhai ca ca chịu đưa nàng về nhà thì nàng sẽ có biện pháp khiến hắn không thể quay lại, cái gì mà hẹn gặp cùng ăn bữa tối chứ, đi gặp quỷ đi!
Thanh Hoan nhìn hai người rời đi, không nói gì.
Đêm đó, tất nhiên Quân Vô Nhai không quay lại. Thanh Hoan nghĩ thầm, thì ra địa vị của mình ở trong lòng hắn vẫn chưa đủ! Quân Vô Nhai là người có thể mưa dầm thấm đất, nhưng nàng không còn nhiều thời gian nữa. Nàng phải nghĩ ra biện pháp thúc đẩy sự việc phát triển nhanh một chút.