Con Đường Hàn Phu

Chương 10

Nhìn từng chữ từng dòng tin nhắn từ điện thoại mẹ gửi đến mà mắt ta càng thêm đau xót,chỉ thấy nội dung trên tin nhắn như rạch từng nhát vào tim ta “Tiểu Tiền, bảo bối của mẹ, mẹ thật xin lỗi con, chắc mẹ không còn cơ hội trở về chăm sóc con được nữa rồi, không thể tận mắt nhìn con gái xinh đẹp của mẹ bước lên xe hoa, mẹ thật hy vọng chúa trời có thể nghe được lời cầu xin cuối cùng này của mẹ, cầu mong cho con của mẹ luôn hạnh phúc, con ngoan mẹ rất yêu con…Tiểu Tiền, con ngoan...là cha đây, con yên tâm cha sẽ luôn ở bên mẹ con, cùng bà ấy đi đến bất cứ nơi nào, sẽ không để mẹ con một mình cô đơn, con gái cha nhờ con chuyển lời đến Dật và Liệt rằng ta thật xin lỗi tụi nó không thể cho chúng có một gia đình đúng nghĩa, nhưng ta rất hạnh phúc và tự hào khi có chúng, con ngoan cuối cùng cha chỉ xin con hãy ở bên tụi nó chăm sóc chúng thay ta, con chính là một tiểu thiên sứ mang đến hạnh phúc sẽ có thể sưởi ấm trái tim lạnh giá của hai con trai ta, như mẹ con mang đến ấm áp cho ta vậy…máy bay hình như ngày càng không ổn rồi, bảo bối dù ta và mẹ con có bất trắc gì ta hy vọng tụi con hãy mạnh mẽ vượt qua tất cả, chúng ta yêu các con…”

Đọc xong nội dung tin nhắn mắt ta cũng mờ đi vì lệ, điện thoại trên tay run lên bần bật, không, không phải, chắc máy bay cha mẹ ta đi chỉ gặp vấn đề nhỏ, bây giờ đã an toàn rồi, sẽ không có vấn đề gì, ta nhanh chóng gọi lại vào số mẹ, nhưng không có bất cứ tín hiệu kết nối nào, tim ta như chìm vào đáy cốc, lại gọi sang số cha ta cũng như vậy, sao lại như thế, không a, Thiên!!! Người sẽ không lại đành lòng cướp đi mọi thứ của con chứ, không lẽ số phận con cả hai kiếp đều phải lẻ loi, cô đơn một mình, không nhất định không phải như vậy ta phải liên lạc đến hãng hàng không đó.

Tống Tiền nhanh chóng gọi liên tục đến sân bay nhưng trả lời cô chỉ là những lời trấn an sáo rỗng, vì lúc này hãng hàng không vẫn chưa xác định rõ tất cả tình huống sự việc nên tất nhiên họ sẽ không trả lời cô bất cứ điều gì.

Ta lảo đảo chạy ra khỏi phòng, ta không có năng lực tìm hiểu sự việc nhưng Bắc Thần Dật và Bắc Thần Liệt không phải như vậy, họ có khả năng tra rõ. Đúng vậy,ta phải tìm họ. Ta chạy ào xuống phòng khách nhưng Bắc Thần Liệt đã không còn ở đó. Vú Trương thấy ta ngã nhào ở cửa phòng khách vội chạy đến đỡ

“Tiểu Tiền con sao vậy, sao lại khóc đến nông nỗi này, có chuyện gì sao con nói vú nghe nào” bà ôm ta quan tâm hỏi

“Bắc Thần Liệt đâu rồi Vú, cậu ta đâu rồi, đi …đi đâu rồi huhu” ta gào khóc lên

“Nhị thiếu gia nhận một cuộc gọi đến đã vội vàng đi ra ngoài rồi, trông cậu ấy rất gấp gáp, Vú cũng không biết cậu ấy đi đâu, sao thế con có việc gì à?”

“Cha mẹ…huhu cha mẹ con hình như xảy ra chuyện rồi… hức hức”ta ôm chặt vú Trương khóc lên rồi đưa điện thoại cho bà xem tin nhắn

“Kh..không thể nào, tiểu Tiền để vú liên lạc đến sân bay”Nhìn vú Trương vội vã lao ra ta cũng không còn sức ngăn cản, dù biết lúc này họ sẽ không tiết lộ điều gì nhưng ta vẫn chờ mọi tin tức truyền về. Ta vội chạy theo vú Trương lấy số điện thoại di động của Bắc Thần Dật gọi liên tục cho anh ta nhưng chỉ báo về máy bận suốt, gọi sang số của Bắc Thần Liệt cũng như vậy ta càng thêm nôn nóng.

Cả ngày hôm đó cả Bắc Thần Dật và Bắc Thần Liệt đều không về nhà ta cũng không biết đi đâu kím họ hỏi thăm tin tức về cha mẹ. Ta,vú Trương và cả Bắc gia cũng như ruồi mất đầu tán loạn cả lên. Sau đó vú Trương liên hệ được với chú Vương tài xế Bắc gia, xác định quả thật cả hai người họ đều đang túc trực ở phòng quản lý sân bay, huy động mọi lực lượng kết hợp với hãng hàng không tìm kiếm vết tích chiếc máy bay đã chở cha mẹ ta.

Tản sáng 4h hôm sau cuối cùng cũng tìm được chiếc máy bay ấy nhưng bất hạnh thay nó đã rơi xuống vách núi dọc biên giới nước A này và nước N, bốc cháy, tất cả phi hành đoàn và hành khách đều xác định thiệt mạng, khi nghe được tin này từ chú Vương gọi về biết được cha mẹ ta thật sự gặp sự cố, ta không thể nghe được thêm điều gì nữa vì lúc này ta đã hoàn toàn mất đi ý thức rơi vào hôn mê.

Tỉnh dậy lại lần nữa đã là ngày hôm sau, Vú Trương chỉ khóc và ôm lấy ta, ta mờ mịt nghe bà nói thì ra do cơ thể ta cả ngày không ăn uống nên ngất đi suốt một ngày đêm, hôm nay là tang lễ của cha mẹ ta.

Đứng dậy khỏi giường ta lảo đảo chạy xuống nhà, đến bây giờ ta vẫn không thể tin cha mẹ yêu thương ta ở kiếp này cũng bỏ mình ta lại. Mờ mịt nhìn khắp nhà chỉ thấy người đến truy điệu, chậm rãi lê từng bước vào lễ đường tang lễ, thấy hai khung hình cha mẹ ở đó ta ta lại muốn ngất đi, mắt ta bị nước mắt phủ kín, mọi vật trước mắt trở nên mờ đi.

Bất ngờ ta thấy tiếng hét của Bắc Thần Liệt, chỉ thấy hắn toàn thân nhếch nhác lao vào đập di ảnh của mẹ ta xuống đất, ta vội chạy đến ôm chầm lấy hình mẹ ngồi cuộn tròn trên đất mặc hắn đấm đá lên người, bên tai nghe hắn gào thét

“Khốn kiếp tại bà ta mà cha ta mới chết, mẹ cô là hồ linh tinh hạ đẳng bức chết mẹ ta, giờ lại hại chết cha ta, ta giết cô trả thù cho cha mẹ ta, mẹ cô bà ta đáng chết”

Mặc kệ đau đớn trên người, ta chỉ tức giận vì hắn hạ nhục mẹ Tống, bất chấp hắn đánh đấm, ta đứng vụt dậy dùng hết sức lực còn lại cho hắn một cái tát gầm lên “Im ngay, cậu không có quyền hạ nhục mẹ tôi, mẹ tôi không hại cha, đây là tai nạn không ai muốn, cậu còn xúc phạm đến mẹ tôi tôi liều mạng với cậu”

Tang lễ trở nên nhốn nháo khi ta và Bắc Thần Liệt giằng co lẫn nhau, tất nhiên ta không mạnh như hắn nên phần lớn đều bị hắn đấm vào người đau nhức muốn hôn mê, nhưng mặc kệ đau đớn chỉ cần ta còn ý thức thì vẫn ôm chặt hình mẹ vào lòng còn tay kia thì cố cào lên người hắn vài vệt máu.

Lúc này ta nghe thấy tiếng của Bắc Thần Dật lạnh lùng vang lên, đã không còn là âm thanh ôn nhu trêu tức như trước kia nữa mà là bén nhọn như lưỡi dao “Tiện nhân tránh xa tang lễ của cha ta, và ông ấy không phải cha cô” hắn gằn giọng nói rồi thô lỗ kéo ta ra khỏi Bắc Thần Liệt, vung tay lên cho ta một cái tát, chỉ nghe bên tai lùng bùng, trong miệng ngửi thấy vị tanh ngọt của máu, ta té nhào về sau, mất đi ý thức, trước khi mất đi tri giác hoàn toàn ta chỉ kịp thấy một đôi mắt tím lạnh nhạt nhưng bên trong đó ta lại mơ hồ thấy sự tiếc thương, chưa kịp nhìn rõ ta đã bị bóng tối hoàn toàn nuốt chửng.

Bắc Thần Liệt đi đến xách Tống Tiền đang ngất ra khỏi người Lãnh Ngạo quăng mạnh lên sàn, Lãnh Ngạo hơi đau lòng cho cô gái bé nhỏ lại cố tỏ ra kiên cường này,muốn đi lên đỡ cô đã bị Bắc Thần Dật bước tới ngăn cản lạnh giọng nói “cảm ơn vì cậu đến viếng cha tôi, chuyện nhà chúng tôi mong cậu không can thiệp vào, cậu về trước đi, sau này tôi sẽ tìm cậu uống vài ly”

Lãnh Ngạo cũng biết bây giờ anh cũng không tiện xen vào,nhàn nhạt đáp lời Bắc Thần Dật “Được” tiến lên vỗ nhẹ vào vai hắn, rồi xoay người liếc mắt nhìn Tống Tiền nằm trên đất một cái sau đó bước ra ngoài.

Vú Trương đi vào thấy Tống Tiền toàn thân nhếch nhác, má trái sưng đỏ, khóe miệng còn chảy máu, nằm bất tỉnh trên đất, vội vàng đi đến ngồi xuống ôm lấy cô, lo lắng hô “Tiểu Tiền con làm sao vậy, đừng làm vú sợ, tỉnh dậy đi con”

Bắc Thần Liệt đi đến kéo tay vu Trương lên gằn giọng “Chuyện này vú đừng xen vào, nếu không đến cả vú tôi cũng không tha”

“Được rồi Liệt, em đừng động vào bà ấy, bà ấy còn giá trị lợi dụng, người đâu đem vú Trương ra ngoài đưa đến khu biệt thự phía Tây làm việc đi” Bắc Thần Dật nhàn nhạt nói, trong lòng quyết định sẽ đòi lại từng chút từng chút một từ người Tống Tiền-con gái kẻ phá nát gia đình anh “mang cô ta đến nhà kho nhốt lại”

Lần nữa có ý thức đã là ngày hôm sau nữa, ta đang ở trong một căn phòng chứa đồ phủ đầy bụi bặm, ho khan hai tiếng “khụ..khụ” cả người vô lực ngồi dựa vào tường,ba ngày này ta không ăn gì nhiều chỉ toàn dùng nước mắt rửa mặt, bây giờ mắt ta trở nên khô khốc muốn khóc cũng không còn nước mắt để rơi nữa rồi, toàn thân đau nhức đầy vết xanh tím đến đáng sợ, má trái cũng sưng to, không khỏi bi a nghĩ có thể số mệnh ta là vậy dù chuyển đến kiếp nào đều phải chịu cô đơn, lẻ loi…nếu trời cao đã an bày như vậy ta đành nhận mệnh thôi, bất quá ta sẽ không thu mình vào vỏ ốc, một mình liếm láp vết thương đâu, từ nay về sau ta sẽ chỉ sống cho bản thân ta, cha mẹ đều hy vọng ta hạnh phúc thì ta sẽ cố gắng làm cho mình trở nên hạnh phúc nhất có thể, cha mẹ yên tâm tiểu Tiền rất mạnh mẽ sẽ không phụ kỳ vọng của hai người.

“Rầm” cửa bị người thô lỗ đẩy ra, làm ta giật mình tỉnh lại khỏi suy nghĩ của bản thân, nhìn lên chỉ thấy Bắc Thần Liệt với hơi thở thô bạo đứng trước cửa, ánh mắt thù hận đỏ ngầu như dã thú bị thương nhìn chòng chọc vào ta. Ặc không phải chứ ta mới vừa từ đau khổ thoát ra đã phải đối mặt với hung thần rồi sao.

Bắc Thần Liệt từng bước tiến về phía ta, mỗi bước đi của hắn ta như thấy thần chết đang đi đến bên ta ngày một gần, hắn thô lỗ xách ta đang ngồi trên đất lên như xách gà con cắn răng nói “Tiện nhân tỉnh rồi sao?”

Cảm giác chân không chạm đất này thật là khó chịu mà, ta đưa tay gỡ tay hắn đang nắm chặt cổ mình nhưng sức lực quá yếu không mảy may xê dịch được tay hắn, ta tức giận hỏi hắn “Bắc Thần Liệt cậu nổi điên cái gì? Cậu thật ra muốn gì”

“Ta muốn gì sao? Ta muốn cô trả giá cho mọi đau khổ mà mẹ con hai người đem đến cho gia đình chúng ta…Tống Tiền cô biết không từ khi cha lấy mẹ ta, bà chưa được hạnh phúc ngày nào, bà chỉ sống đau khổ suốt 19 năm có chồng như không chồng cho đến ngày bà u uất sinh bệnh mất, tất cả là do mẹ cô vì cha ta chỉ yêu mẹ cô, ta và Dật cũng rất giận ông nhưng bọn ta không thể hận ông ấy, vì dù sao cũng do mẹ ta cam tâm tình nguyện lấy người không yêu bà, và ông ấy vẫn làm tròn trách nhiệm làm cha với chúng ta, nên sau một năm mẹ ta mất khi ông quyết định đón mẹ con các người về, dù không thích nhưng anh Dật khuyên ta nên chấp nhận, dù sao ông ấy đã đau khổ suốt 20 năm…nhưng thật không ngờ bây giờ vì làm vui lòng mẹ cô mà đến mạng cũng mất đi, cô nghĩ xem chúng ta có nên oán hận cô không?” hắn đau khổ kể lại, sau đó lại tức giận xô mạnh ta ra.

Đầu ta bị đập lên tường đau đớn, trên trán chảy ra chất lỏng ấm áp, ta biết lại đổ máu nữa rồi, nhưng ta chỉ ngồi trên đất dùng tay giữ chặt trán cầm máu không phản kháng lại hắn, vì nhìn hắn điên cuồng như vậy ta càng chống lại thì càng chịu khổ hơn thôi, hắn không còn là Bắc Thần Liệt dễ lừa mà có thể trêu chọc được, nên ta ngồi im giả chết là tốt nhất.

Thấy Tống Tiền ngồi im lặng Bắc Thần Liệt lại tiến tới thô lỗ kéo cô, lúc đang muốn cho cô một cái tát vì dám làm lơ mình tay đã bị người chụp lại, chỉ thấy Bắc Thần Dật mỉm cười ôn nhu nói “Được rồi Liệt em mạnh tay vậy cô ta sẽ chết, vậy sau này anh em mình lấy cái gì chơi đùa đây, buông ả ra đi, bẩn lắm”

Nghe giọng ôn nhu ấm áp của Bắc Thần Dật mà ta đang giả chết cũng muốn nhào lên nắm tóc hắn, tên bệnh sạch sẽ xấu xa này, ngươi mới bẩn cả nhà ngươi đều bẩn, tất nhiên là không tính cha Bắc,mẹ và ta ra, đang cắn răng chửi thầm hắn, giọng nói êm tai như ma quỷ ru ngủ lại vang lên

“Người đâu đem cho ta một thùng nước muối đến”

Nước muối gì chứ ác ma này muốn làm gì đây, không để ta thắc mắc quá lâu, hắn đã cầm lấy thùng nước muối ấy từ trên tay người giúp việc bước từng bước về phía ta.

Không…không phải chứ đừng nói là, quả nhiên tên ác ma khốn kiếp đã dội nguyên thùng nước muối lên người ta. Đau rát toàn thân như cắn nuốt lấy ta, thật hy vọng lúc này có thể ngất đi, nhưng không biết tại sao càng đau đớn thì ta càng thanh tỉnh

“A.. đau quá, khốn kiếp Bắc Thần Dật ngươi khốn kiếp, đồ ác ma bại hoại, ta cầu cho người ra đường trời mưa bị thiên lôi dòm ngó, a rát quá đi mẹ ơi huhu” Nước muối chạm vào vết thương đến đâu thì đau rát cắn nuốt đến đó, hắn tính ướp muối thịt ta hay gì thế không biết!!

“Cô bẩn, ta giúp cô rửa sạch, muối có tác dụng diệt khuẩn rất tốt, nó sẽ làm sạch thứ vi khuẩn hạ đẳng như cô” Hắn nhìn ta đau đớn quằn quại trên đất thì nhếch mép cười mỉa mai

“Anh trứng thối, khốn kiếp anh mới là vi sinh vật, anh cả vi khuẩn cũng không bằng”

Bắc Thần Liệt nghe ta và Bắc Thần Dật đấu khẩu có lẽ chịu hết nổi lại tiến lên đá vào bụng ta rống “Cô im ngay cho tôi, không đến lượt cô lên tiếng”

Khốn hắn bị người ta đổ nước muối lên vết thương coi có la lên không thì biết, bất quá sao hắn đá vào bụng ta, ta lại thấy không đau lắm nhỉ, tên này nương tay với ta sao?

Chưa kịp đi sâu tìm hiểu kĩ, ta đã bị tên Bắc Thần Dật lôi ra khỏi phòng đi vào phòng khách, vừa đi hắn vừa nói với Bắc Thần Liệt “Liệt em tập trung tất cả mọi người trong nhà xuống phòng khách, anh có việc thông báo”

“Được”

Bị hắn kéo lê vào phòng khách quăng xuống trước mặt mọi người trong nhà, bị bọn họ kinh ngạc nhìn như vật lạ, ta cũng có thể hình dung bộ dạng ta bây giờ tả tơi đến chừng nào a. Nhưng sao ta lại không thấy Vú Trương vậy, bà không vào đây sao?

“Ta gọi mọi người đến là để thông báo cho các người biết Tống Tiền bây giờ không còn là đại tiểu thư của Bắc gia ta nữa, cô ta cũng không còn là em gái của ta và Liệt, từ nay về sau cô ta chính là người hầu của gia đình này, làm giúp việc nhà như mọi người, các người không cần phải kiêng dè gì cô ta cả, cứ sai việc như bình thường, đã hiểu rõ chưa?”

“DD..Dạ” chỉ nghe mọi người trong nhà đồng thanh đáp lại hắn

“Được rồi không còn việc gì, đi xuống làm việc đi”

Cái gì cơ ta sau này trở thành hầu gái Bắc gia sao, hai tên khốn kiếp này, bây giờ cha mẹ không còn nữa lại xúm vào bắt chẹt ta, đồ xấu xa, muốn ta phục vụ các người sao, chờ đến kiếp sau đi, ta xoay người bỏ đi chưa kịp ra cửa đã bị Bắc Thần Liệt thô lỗ nắm chặt tay gằn giọng uy hiếp “Cô đi đâu? Muốn chết sao, ta bảo cô đi chưa?”

“Đi đâu mặc tôi, các người không có quyền ép tôi làm người hầu cho các người, tôi có thể không làm đại tiểu thư Bắc gia,nhưng người hầu thì miễn đi”

Bắc Thần Dật nghe vậy thì mỉm cười nói “Thật muốn đi sao? Cô không quan tâm đến an nguy của Vú Trương sao? Nghe nói bà ta theo hai mẹ con các người từ khi cô sinh ra, cô đành lòng sao?”

“Cái…cái gì anh.. Bắc Thần Dật tên khốn kiếp này anh bắt vú Trương sao? Anh đã làm gì bà ấy,tôi liều mạng với anh” ta khiếp sợ hỏi hắn, dãy khỏi tay Bắc Thần Liệt nhào vào hắn nắm cổ áo hắn

Hai tay bị Bắc Thần Dật tóm lại bẻ ra sau lưng, người ta nhếch nhát đứng cách hắn chỉ có 10cm “Yên tâm chỉ cần cô cam tâm làm người giúp việc thì bà ta sẽ không có chuyện gì, sao quyết định thế nào”

“Anh vô sỉ, vú Trương có chuyện gì tôi … tôi sẽ lăn mình vào bùn đất rồi nhào lại trét lên người anh,à còn con tiểu Xám nữa, nhìn cái gì mèo của anh đấy tôi sẽ quăng nó vào bùn luôn”ta tức giận cam chịu bất quá vẫn không quên uy hiếp lại hắn

“Nói vậy cô chấp nhận làm người giúp việc rồi? đi xuống nhà kho đi từ nay cô ở đó” Bắc Thần Dật xô ra ta rồi quay người đi ra ngoài, anh không khỏi rùng mình nghĩ “bùn đất sao? Cô ta sao lại nghĩ ra cách bẩn thiểu thế không biết, còn tiểu Xám nữa chứ, cái tên quê mùa như vậy mà dám đặt cho King nhà anh, khốn kiếp!!!”

“Người hầu thì người hầu tôi sợ anh chắc, bắt tôi ở nhà kho sao? Đồ keo kiệt thiên lôi sẽ dòm ngó anh” ta nhìn theo bóng hắn chửi đổng lên, tên âm nhu này thật là khắc tinh của ta mà, rồi xoay người tức giận bỏ về phòng…à phòng kho

Bắc Thần Liệt đứng một bên nãy giờ đã nắm chặt tay nghiến răng mắng “Hai người đó có thấy anh ở đây không, anh là người vô hình sao?” sau đó tức giận đá cửa đi ra ngoài.

Liên tiếp nghe thấy ba tiếng “Rầm” “Rầm” “Rầm” từ ba vị phật sống của Bắc gia, mọi người làm việc trong nhà không khỏi cùng giật mình đưa tay lau mồ hôi trên trán than thở trong lòng “haizz những ngày không yên ổn sắp đổ lên đầu những người thấp cổ bé họng như họ rồi a”.
Bình Luận (0)
Comment