Hôm qua lúc hoàng hôn Từ Tấn phái người đưa tin tức vào cung, hôm nay buổi sáng đồ thưởng của Gia Hòa đế và Thục phi cùng tới.
Tất cả đều đưa vào Phù Cừ viện.
Chẳng qua là chút kim ngân, ngọc khí, lăng la tơ lụa, đặc sản miền
núi, thuốc bổ. Kim ngân Phó Dung không dùng được, thuốc bổ nàng cũng sẽ
không dùng đồ từ bên ngoài vương phủ, quần áo trẻ con bằng lụa dệt hoa
Thục phi đưa tới thì để lại, tinh tế vuốt ve, cảm khái nói: "Chất liệu
tốt như vậy, cho trẻ con dùng có phải quá đáng tiếc hay không?"
Đứa nhỏ mới sinh ra, vài ngày đã lớn, xiêm y làm ra rất nhanh không mặc vừa nữa.
Từ Tấn tựa vào đầu giường nhìn quà thưởng, thuận miệng nói: "Có cái gì đáng tiếc, con của chúng ta đương nhiên phải mặc xiêm y tốt nhất."
Phó Dung thấy hắn nghiêm túc nhìn quà, buông vải xuống, nhích gần đến bên cạnh hắn: "Vương gia nhìn cái gì đấy?"
Từ Tấn quay đầu ở trên mặt nàng hôn một cái, "Không nhìn cái gì, nương bảo ta tiến cung, ta đây phải đi, buổi trưa trở về bồi nàng cùng nhau
dùng cơm." Sợ Phó Dung nghĩ nhiều, hắn đố kỵ mà nhéo nhéo cái mũi nàng,
"Xem nương đau lòng nàng bao nhiêu, sợ nàng chịu nóng, bảo nàng ở nhà an tâm dưỡng thai, ta cánh tay này còn chưa tốt đâu, cũng không thấy nương lo lắng ta chịu nóng."
"Đừng có huyên thuyên nữa, mau đi đi, một lát nữa bên ngoài càng nóng." Phó Dung né tránh tay hắn, cười nhắc nhở.
Từ Tấn cúi đầu, cách xiêm y hôn bụng nàng mới đi vào bên trong thay xiêm y.
Phó Dung muốn ra ngoài tiễn hắn, Từ Tấn nào có cam lòng, đem người đè ở trên giường, chính mình sải bước băng băng mà đi ra ngoài.
Người đi rồi, Phó Dung nhàn rỗi không việc gì làm, lệnh cho người ở
bên ngoài dưới cây quế bày bàn trà ghế nằm, nàng thích ý mà nằm, ngẩng
đầu nói chuyện cùng Đoàn Đoàn treo ở trên nhánh cây.
Tiểu nha hoàn đột nhiên vui rạo rực chạy tới, "Vương phi, phu nhân tới đây thăm ngài."
Phó Dung đại hỉ, nhanh đi ra ngoài đón khách.
Đi một nửa đường thì gặp mẫu thân, Phó Dung hướng phía sau nàng ngó
ngó, chu miệng nói: "Nương sao lại một mình tới? Đệ đệ cùng muội muội
đâu?"
Kiều thị giận nàng: "Ta một mình tới ngươi liền mất hứng có phải hay không?"
Phó Dung hắc hắc cười, hai mẹ con cùng nhau đi vào trong phòng ngồi,
tháng 6 nhiều trái cây, không cần Phó Dung phân phó, Mai Hương Lan Hương lệnh cho tiểu nha hoàn bưng hai đĩa tiến vào, một đĩa dưa hấu cắt sẵn,
một đĩa nho tím đã rửa sạch.
Kiều thị lau tay rồi bắt đầu ăn.
Phó Dung biết trong lòng mẹ nàng nghĩ gì, cười nói: "Nương yên tâm,
Cát tiên sinh đã dặn kĩ, không thể ăn đồ lạnh, cũng không thể ăn dưa
hấu, cho nên đĩa dưa hấu này là chuẩn bị cho người, ta chỉ ăn nho. Bình
thường ẩm thực sinh hoạt, Cát tiên sinh cùng Ôn ma ma đều ghi sẵn trong
giấy, sang năm sinh con cần chú ý chuyện gì, Mai Hương các nàng đều ghi
nhớ, cam đoan không có sơ suất."
Kiều thị thở nhẹ một hơi, ngay từ đầu lo lắng nữ nhi lần đầu mang thai không hiểu chuyện, hiện tại biết bên này có thần y, có lão ma ma từng
hầu hạ Thục phi nương nương, lòng nàng đã yên tĩnh.
"Nùng Nùng, ngươi có thai, có bao giờ nghĩ tới chuyện chải tóc cho nha hoàn (chọn nha hoàn thông phòng)? Vương gia có nhắc sao?"
Đây mới là mục đích chủ yếu Kiều thị tới đây. Hiện tại nàng có hai
người con rể, Lương Thông hiền hậu thành thật, Kiều thị hy vọng Lương
Thông có thể giống trượng phu mình, đối với Phó Uyển toàn tâm toàn ý, tự nhiên cũng nguyện ý chỉ điểm biện pháp cho Phó Uyển lung lạc nam nhân.
Tới phiên Từ Tấn, Kiều thị thật không dám hy vọng xa vời một vị vương
gia sẽ chuyên sủng nữ nhi. Cho nên ngoài nhắc nhở nữ nhi trong lúc mang
thai hầu hạ nam nhân như thế nào để không làm cho hắn trong toàn bộ thời gian chờ sinh lưu ở phòng người khác, nàng cũng phải khuyên giải nữ nhi yên tâm, sẽ dạy nàng ứng phó với thông phòng nha đầu thậm chí thiếp
thất, trắc phi về sau của vương gia.
Phó Dung động tác nhét nho vào miệng thoáng dừng lại.
Thông phòng nha hoàn a, nàng còn thật không nghĩ tới.
Bởi vì Từ Tấn tính tình quá kì quái, đường đường vương gia, đừng nói
thông phòng nha hoàn, ngay cả nha hoàn bình thường bên cạnh hắn đều
không có. Trước nay hai đời nàng vào cửa, hắn sinh hoạt hàng ngày đều là nội thị hầu hạ. Phó Dung từng hoài nghi Từ Tấn có ham mê khác thường,
nhưng cũng chỉ là rảnh rỗi không có việc gì nghĩ ngợi lung tung mà thôi. Cùng Từ Tấn ở chung, phát hiện hắn căn bản không phải loại người như
vậy, ngoại trừ với nàng và vài người thân cận trước đây, Từ Tấn vĩnh
viễn đều là bộ dáng cự người ngàn dặm.
Thời điểm Phó Dung chưa có thai, nàng không lo lắng Từ Tấn sẽ chạm vào người khác. Hiện giờ nàng không thể hầu hạ hắn, vốn dĩ Từ Tấn với
chuyện kia vô cùng nhiệt tình tham lam, hắn có thể nhịn hay không, có
cần thêm hai nha hoàn đi hầu hạ hắn?
Phó Dung không nắm chắc.
"Vương gia còn chưa nhắc, trở về ta hỏi xem, hắn muốn ta liền săó xếp cho hắn."
Phó Dung bình tĩnh nói. Việc này không tránh được, vậy thì không bằng nàng chủ động nói ra, còn có vẻ nàng hiền lành.
Kiều thị giật mình mà nhìn nữ nhi: "Nùng Nùng không để tâm?"
Nữ nhi từ nhỏ ở trong hũ mật lớn lên, không phải chịu bất kỳ ủy khuất
nào, Kiều thị cho rằng nữ nhi nghe nàng nói như vậy sẽ thương tâm khổ
sở. Dù không tốt cũng sẽ hoảng hốt một chút, dù sao cũng không nên bình
tĩnh như thế a, dường như nàng đã thường thấy nam nhân tam thê tứ thiếp.
Phó Dung đem nho nhét vào trong miệng, một bên nhai một bên suy xét vấn đề mẫu thân mới nói.
Để ý hay không để ý đâu?
Đương nhiên để ý, khó được Từ Tấn đối tốt với nàng như vậy, Phó Dung
tham lam hi vọng Từ Tấn vĩnh viễn đối tốt với nàng, chỉ đối tốt với mình nàng. Nhưng nàng biết đây là không có khả năng, hắn là vương gia,
tương lai thành công còn có khả năng là người đứng đầu thiên hạ, Phó
Dung chưa bao giờ nghe nói triều đại nào Hoàng Thượng chỉ có duy nhất
một nữ nhân.
Cho nên Từ Tấn thật muốn thêm người, nàng cũng sẽ không nói gì, chỉ có thể tận lực giữ chắc tâm hắn, làm cho hắn dù chạm vào người khác, vẫn
sủng nàng nhất, như vậy Phó Dung sẽ bày ra vẻ vương phi, xem ai dám đến
chỗ nàng diễu võ dương oai.
Phun xong hạt nho, Phó Dung đem dự định chi tiết của mình nói cho mẫu thân.
Nữ nhi nghĩ thông, Kiều thị nên vui mừng, nhưng nàng nhịn không được mà đau lòng.
Cứ tưởng rằng nữ nhi yếu ớt nhất, không chịu nổi ủy khuất nhất, thế nhưng hiểu chuyện như thế.
Có phải là nữ nhi ra vào hoàng cung, lui tới vương phủ khác trải qua
chuyện gì hay không? Sợ nàng lo lắng không nói cho nàng, nữ nhi tự mình
nhanh chóng hiểu chuyện hơn?
Đem nữ nhi sắp làm mẹ kéo vào trong ngực, Kiều thị nén lệ nói: "Phải,
Nùng Nùng nên nghĩ như vậy, ngươi là vương phi, ngươi hoài đứa nhỏ của
vương gia, thân phận con nối dõi mới là thứ trọng yếu nhất. Về phần
vương gia, Nùng Nùng cứ làm như ngươi nói đi, giữ chắc tâm hắn, quản tốt những nữ nhân kia, cái khác đều không cần nghĩ, không muốn thấy thì để
các nàng ấy tự ở trong viện của mình, ngươi cứ lo ở trong Phù Cừ viện
thanh nhàn khoái hoạt."
Phó Dung gật đầu, lại nhặt một quả nho đưa vào trong miệng.
~
trong cung Chiêu Ninh, Từ Tấn cũng đang ăn nho ướp đá, mát lạnh giải khát.
Thục phi ngồi đối diện hắn, dùng ngữ khí nhàn đạm không liên quan đến
mình hỏi hắn: "phụ hoàng ngươi để ta chọn người cho ngươi, ngươi nghĩ
như thế nào?"
Việc này kỳ thật dễ xử lý, cho dù nhi tử đem người nhận về, hắn không
chạm vào, con dâu sẽ không cần lo lắng. Mà hai tiểu nha hoàn, nhi tử chỉ cần tìm một viện xa xôi cho các nàng, bình thường bảo người trông coi,
nhi tử không đi tới đó, các nàng cũng không gây ra nổi sóng gió gì.
Từ Tấn lại ngại phiền toái.
Phụ hoàng tặng người cho hắn là hi vọng hắn chạm vào, thư giải thân
thể, thuận tiện thêm nhiều con nối dõi. Nhưng hiện tại phụ hoàng tặng
người, hắn sảng khoái nhận, một hai người chưa có thai còn dễ giải
thích, tương lai người nhiều, đều chưa có thai, phụ hoàng khẳng định sẽ
nghi ngờ Phó Dung. Lần này Phó Dung bởi vì hắn mà chịu ủy khuất từ chỗ
phụ hoàng, ưu khuyết điểm bù nhau những lời này đều nói ra được...
Nùng Nùng là tốt nhất, hắn bị nàng lừa mấy lần đều không sao, phụ hoàng không liên quan thì bận tâm cái gì?
Huống chi Phó Dung vừa mang thai con của hắn, hắn đảo mắt đã nhận hai
người về, cho dù hắn không chạm vào, trong lòng nàng cũng sẽ không thoải mái đi?
Liên tục ăn 3 quả nho, Từ Tấn rốt cuộc mở miệng nói: "Nương thay ta
trả lời phụ hoàng, nói hiện tại Nùng Nùng đang có đứa con nối dõi đầu
tiên, ta sợ mang nữ nhân trở về, có người động ý xấu quấy rối hai mẹ con các nàng. Để an toàn, trước khi Nùng Nùng bình an sinh con, ta đều sẽ
không chạm vào người khác."
Thục phi nhẹ nhàng gật đầu, Gia Hòa đế mới mất cháu trai, hiện tại lấy an nguy đứa nhỏ trả lời hắn, hắn càng dễ dàng nghe lọt.
Nhưng trong lòng nàng thực tò mò nhi tử quyết định như vậy đơn thuần
vì con nối dõi, hay là giống trước kia cự tuyệt vì cảm thấy phiền toái,
hoặc là bởi vì luyến tiếc làm cho tức phụ ngột ngạt?
Muốn hỏi nhưng đoán được nhi tử không có khả năng nói thật với nàng,
Thục phi dứt khoát đem nghi hoặc nuốt vào bụng, chuyển sang dặn dò Từ
Tấn sau khi trở về chăm sóc thật tốt con dâu.
Hai mẹ con nói một lát, Từ Tấn lại vội vàng xuất cung.
Trở lại vương phủ thì Kiều thị đã đi rồi.
Từ Tấn ra một thân mồ hôi, tắm rửa xong mới nhích tới gần bên người
Phó Dung, hung hăng thơm mấy ngụm, "Nhạc mẫu tới nói cái gì?"
Phó Dung hơi mím môi, dựa vào đầu giường nhẹ lay động quạt tròn, "Một
ít chuyện phiếm, dặn dò ta mang thai phải kiêng kị cái gì, vương gia thì sao, mẹ chồng tìm ngươi khi nào a?" Nói xong đem quạt tròn quạt cho Từ
Tấn vài cái.
Từ Tấn nào cam lòng để nàng phí sức lực, cướp quạt tròn quạt cho nàng, "Phụ hoàng muốn tặng người hầu hạ ta, ta không muốn."
Đây là lời nói nhất định sẽ làm tức phụ vui mừng, hắn đương nhiên sẽ
không dấu diếm, một đôi mắt phượng ôn nhu nhìn nàng, chờ mong nàng kinh
hỉ.
Phó Dung nghe, kinh nhiều hơn hỉ: "Vương gia cứ như vậy trở về? Phụ hoàng mất hứng làm thế nào đây?"
Từ Tấn và Gia Hòa đế không phải là phụ tử bình thường, Từ Tấn cũng không có tư cách cãi láo chơi xấu với Gia Hòa đế.
Biết nàng lo lắng mình chọc giận phụ hoàng, Từ Tấn tạm thời đè thất vọng xuống, ôm người đem lý do hắn từ chối nói một lần.
Phó Dung lần này rốt cuộc lộ ra vui mừng, ngửa đầu nhìn hắn: "Vương
gia nói là thật? Thời điểm ta mang thai ngươi thật sự không chạm vào
người khác sao?"
Từ Tấn hài lòng, cúi đầu hôn môi nàng, "Nương có thể thay ta làm chứng, Nùng Nùng còn lo lắng cái gì?"
Môi nàng có vị nho ngọt, Từ Tấn cổ họng chuyển động, ôm thân người hôn một phen, hôn đến tự mình kìm lòng không được đem tay dò vào tiết khố
của nàng, "Chỉ là mấy tháng này ta phải chịu khổ, nhìn được, sờ được
nhưng không thể ăn. Nùng Nùng nàng nói xem, nên bồi thường ta như thế
nào?"
Phó Dung ngã vào trong ngực hắn, cách xiêm y đè tay hắn đang giở trò xấu, đỏ mặt nói: "Ta sinh con cho vương gia a..."
Từ Tấn quay người buông màn lụa xuống, vừa cởi quần áo nàng vừa nói:
"Đứa nhỏ phải đợi chín tháng mới có thể cho ta đâu, ta muốn vài điểm
tiện nghi trước."
Phó Dung cho rằng hắn thật sự muốn đến, nhất thời nóng nảy, một phen
đẩy tay hắn ra, trốn đến chân giường trừng hắn: "Vương gia tối hôm qua
rõ ràng đáp ứng ta, tại sao lại muốn như vậy? Vương gia thật nhịn không
được, lần sau phụ hoàng thưởng người vương gia trực tiếp đưa trở về đi,
tội gì nín nghẹn chính mình?"
Hai đời mới có mang thai, Phó Dung không dám mạo hiểm một chút xíu,
thà rằng đắc tội Từ Tấn cũng không muốn dung túng hắn làm bậy.
Từ Tấn cởi xiêm y của nàng chỉ là muốn đỡ phần tay nghiện miệng
nghiện, căn bản không động thật sự, Phó Dung nói hắn còn tốt, nghe nàng
khuyên hắn chạm vào người khác, mặt hắn nháy mắt lạnh xuống.
Hắn khắp nơi vì nàng suy nghĩ, nàng lại định đem hắn đẩy tới chỗ người khác?
Từ Tấn ánh mắt dần dần dời tới trên bụng Phó Dung.
Quả nhiên ở trong mắt nàng, Từ Tấn hắn chỉ là cho nàng vinh hoa phú
quý? Luận địa vị ở trong lòng nàng, căn bản không cách nào so sánh được
với đứa nhỏ đi?
"Nàng thật hi vọng ta chạm vào người khác?" Tựa vào đầu giường, Từ Tấn lạnh giọng hỏi.
Phó Dung hơi mím môi, buông mi trầm mặc, lúc Từ Tấn đứng dậy muốn đi
thì thấp giọng nói: "Vương gia không phải vừa hỏi nương ta tới làm gì
sao? Nàng khuyên ta sắp xếp thông phòng cho vương gia. Ta không nguyện ý vương gia chạm vào người khác, nhưng ta không nguyện ý vương gia sẽ
không chạm vào sao? Chàng là vương gia, cho dù hiện tại chỉ sủng ta,
tương lai cũng sẽ có người khác. Ta thì sao, ta không độc chiếm được
vương gia, chỉ có đứa nhỏ trong bụng là của ta, một khi đã như vậy,
vương gia hiện tại nhận người vào hay là trễ chút nhận người vào có gì
khác biệt? Thánh chỉ tứ hôn ban xuống ngày đó, ta đã hiểu được, ta cùng
nương ta không giống nhau, ta phải học cách cùng nữ nhân khác hầu hạ
trượng phu ta..."
Vừa mở miệng thì khóc, nói tới cuối cùng dứt khoát xoay người, lặng lẽ dùng khăn gạt lệ.
Từ Tấn trân trân nhìn bóng dáng nàng.
Hắn cho rằng hắn đối với nàng như vậy đủ tốt, nàng sẽ không có bất kỳ ủy khuất nào, hiện tại hắn mới biết được, gả cho hắn chính là ủy khuất
lớn nhất của nàng.
Sao có thể không ủy khuất?
Từ nhỏ đã được cha mẹ nâng niu, gặp phụ thân chỉ chuyên sủng mẫu thân, gặp Lương Thông chuyên sủng tỷ tỷ, tương lai còn có thể nhìn thấy Ngô
Bạch Khởi chuyên sủng muội muội. Mẹ con 4 người, chỉ có trượng phu của
nàng ngoại trừ nàng sẽ có người khác, ít nhất ở trong tưởng tượng của
nàng hắn sẽ có người khác, nàng sẽ không cảm thấy ủy khuất?
Từ Tấn không muốn nàng chịu ủy khuất, giống như hắn không muốn nhìn nàng khóc.
Hắn làm sao có thể làm cho nàng chịu ủy khuất?
Trên đời nhiều nữ nhân như vậy, chỉ có nàng là đặc biệt, là lão thiên
gia đặc biệt vì hắn sắp xếp, là nữ nhân tốt nhất. Nàng với hắn, giống
như trăng tỏ trên trời đêm, hào quang độc nhất vô nhị, sao đầy trời ngàn vạn cũng không địch lại. Đừng nói hắn hiện tại chỉ có thể chạm vào
nàng, cho dù tương lai bệnh của hắn khỏi, hắn cũng sẽ không ủy khuất
nàng.
"Nùng Nùng..."
Hắn quỳ trên giường, cẩn thận đem người kéo quay lại.