Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 261

Đến canh hai, Từ Tấn mới trở về vương phủ.

Phó Dung lo lắng hốt hoảng, trong viện u ám nhìn không rõ, hai vợ chồng vào phòng, nàng lo âu quan sát thần sắc Từ Tấn: "Vương gia sao trễ như vậy mới trở về?"

Từ Tấn không muốn nàng lo lắng, cúi đầu hôn nàng một cái, cố ý cho nàng ngửi mùi rượu trên người hắn. Phó Dung ghét bỏ lùi về sau, Từ Tấn lại đem người kéo lại, cười nói: "Cùng Quách đại nhân cạn rượu, trở về trễ, Trăn ca nhi bọn họ có phải sớm ngủ rồi hay không?"

Hắn giả vờ có khuôn có dạng, Phó Dung nhìn kỹ hai mắt, không phát hiện khác thường, liền tin, giận trách: "A Tuyền A Bội sớm ngủ rồi, Trăn ca nhi muốn đợi phụ thân, chờ đến canh một chịu không được khóc, dỗ nửa ngày mới ngủ."

Từ Tấn cau mày nói: "Không phải phái người đưa tin trở về rồi sao?" Hắn sợ mẹ con bọn họ chờ đợi.

Phó Dung trừng hắn: "Trăn ca nhi nhớ chàng a, hai ngày không gặp, nhẫn tâm giống chàng như vậy?"

Từ Tấn xoa cái mũi nàng, nắm tay nàng đi ra ngoài: "Đi nhìn xem, ta cũng nhớ."

Hai vợ chồng cùng nhau đi nhìn bọn nhỏ.

Trăn ca nhi đã ngủ say, lông mày nhỏ hơi hơi nhíu lại, hiển nhiên là ngủ cũng mất hứng. Từ Tấn nắm nắm tay nhỏ nhi tử, lại cúi đầu hôn nhẹ, ngồi ở bên cạnh một lúc mới chuyển sang các nữ nhi bên kia. A Tuyền A Bội ban đêm ngủ an ổn, nửa đêm mới tỉnh một lần, lúc này nằm song song, như phần như ngọc. Phó Dung chủ động kẹp hờ mũi Từ Tấn, nhìn hắn cúi đầu hôn hai nữ nhi, trong lòng một mảnh mềm mại.

Trở lại thượng phòng, vào màn che, Phó Dung âm thầm chờ Từ Tấn đến nháo nàng.

Từ Tấn không có tâm tình, cũng không lưu ý tới ánh mắt thê tử ngậm 3 phần ngượng ngùng 3 phần chờ mong, đem nàng ôm vào trong ngực hôn rồi ngủ.

Phó Dung cho rằng hắn mệt mỏi, ngược lại cũng không nghĩ nhiều, ở trong ngực hắn dụi dụi liền khép mắt.

Thành vương phủ.

Thành vương và Lý Hoa Dung lại đứng ngồi không yên.

"Hai bên đã có tin tức sao?" Lý Hoa Dung khẩn trương hỏi trượng phu vừa trở về không lâu. Hai huynh đệ Từ Tấn Từ Hạo không có chuyện gì, bọn họ khẳng định đã thấy lá thư đó, Từ Hạo chịu đại nhục như thế, không nổi trận lôi đình, vậy chỉ có thể thuyết minh trong lòng đối phương đang nghĩ trả thù càng đáng sợ.

Thành vương lắc đầu.

Tử sĩ bên kia không có hồi âm, khả năng là hỏng việc rồi phục độc chết, cũng có thể là bị người của Từ Tấn bắt sống. Thôi Oản một buổi sáng được đón về Hoài vương phủ, nửa điểm tin tức cũng không lộ ra ngoài.

Cẩn thận ngẫm lại hôm nay ở trong cung tình hình chung đụng cùng Từ Tấn, Thành vương trấn an Lý Hoa Dung nói: "Đừng vội, Từ Tấn nếu như từ trong miệng tử sĩ hỏi thăm ra là ta làm, đệ đệ bị người đội nón xanh, lại thiếu chút nữa huynh đệ tàn sát lẫn nhau, hắn ở trước mặt ta không có khả năng bình tĩnh như thế, cũng không có khả năng không lợi dụng thời cơ đem người đưa tới phụ hoàng triệt để chèn ép ta. Tử sĩ khẳng định chết rồi, hắn chết rồi, Từ Tấn hiện tại trong tay chỉ có lá thư đó, cho dù hắn lập tức đi tra, tháng trước ta đã giết Diệu Thiện đạo cô, Từ Tấn sẽ hoài nghi ta, cũng sẽ hoài nghi phế dư đảng Thái Tử hoặc là Khang vương, không có chứng cớ."

Hắn sợ nhất là Từ Tấn bắt tử sĩ đưa đi gặp phụ hoàng, để phụ hoàng hoài nghi hắn. Hiện giờ Từ Tấn không có bằng chứng, Diệu Thiện đạo cô bên kia cũng đã giải quyết sạch sẽ, còn lại chính là mẹ con Thôi Oản. Cho dù hai nữ nhân kia thật đánh cược danh tiết cũng muốn chỉ ra hắn, chỉ cần hắn không nhận, cắn ngược lại huynh đệ Từ Tấn yếu hại hắn, phụ hoàng cũng sẽ không tin lời nói một phía. Hơn nữa Thành vương tin tưởng Thôi Oản thông minh, nàng chắc chắn kế hoạch như vậy, khẳng định lá thư đó không phải nàng tự tay viết ra, như thế lấy sủng ái của Từ Hạo đối với nàng, Thôi Oản cũng sẽ không có việc gì.

Hết thảy hết thảy đều phải nhìn động tĩnh ngày mai trong Hoài vương phủ.

Thôi phủ.

Thôi Phương Lễ quỳ ở trong từ đường Thôi gia, nhắm mắt.

Lời Từ Tấn nói chuyện với hắn, mỗi một lần ở bên tai lặp lại quanh quẩn.

Thôi gia hắn, sao có thể dạy ra hai ác phụ bại hoại gia phong như vậy?

~

Sáng sớm hôm sau, Hoài vương phủ có hạ nhân khoác tang phục đi các phủ báo tang.

Hoài vương phi bệnh lâu không chữa được, sáng nay qua đời.

Tin tức truyền đến Thôi phủ, Tạ thị quá bi thương, bệnh cũ tái phát, hôn mê bất tỉnh, phục thuốc cũng không thấy hiệu quả.

vòng luẩn trong quẩn huân quý kinh thành nhất thời náo nhiệt lên.

Phó Dung nhận được tin tức lúc đang dỗ ba đứa nhỏ, Từ Tấn đã sớm đi lên triều rồi. Nghe hạ nhân nói Thôi Oản đi, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Phó Dung chính là không tin, nhưng người tới báo tin không có khả năng nói dối a.

"Trăn ca nhi ở nhà chiếu cố các muội muội, nương phải đi ra ngoài, Trăn ca nhi nghe lời a." Phó Dung trước phân phó bọn nha hoàn đi chuẩn bị quần áo trắng, lại nghiêm túc dặn dò nhi tử.

Trăn ca nhi 4 tuổi hiểu chuyện rất nhiều, biết nhà Lục thúc có đại sự xảy ra, ngoan ngoãn gật đầu.

Phó Dung vô cùng lo lắng đi Hoài vương phủ, mới xuống xe, liền thấy xe ngựa Khang vương phủ Thành vương phủ trước sau rẽ vào, bên trong Từ Tấn Thành vương đám người đã sớm tới.

Từ Hạo trông giữ ở trước giường Thôi Oản, ai cũng không cho phép tới gần, quay lưng về phía mọi người nhìn thê tử nằm trên giường hệt như ngủ yên, đôi mắt đờ đẫn.

Phó Dung đứng ở bên người Từ Tấn, nhìn thấy Thôi Oản thật sự chết rồi, một giây kia trong đầu đột nhiên một mảnh mờ mịt.

Thôi Oản, chết rồi?

Đời trước, Thôi Oản Hoài vương phi này cùng Lý Hoa Dung không sai biệt lắm, hai người đều là vương phi tang môn thủ tiết không có đứa nhỏ, bình thường ru rú trong nhà. Ngoài chuyện biết được Thôi Oản còn sống, tin tức khác Phó Dung không hề hay biết, vì sao đời này đột nhiên chết rồi? Nói là sinh bệnh, Phó Dung hai tháng này quả thật chưa từng thấy Thôi Oản, nhưng trong tháng 2, Vũ ca nhi đầy tháng thì Phó Dung có gặp a, Thôi Oản khí sắc so với vừa sinh xong đứa nhỏ cũng tốt hơn nhiều, sao có thể đột nhiên chết bệnh?

Phó Dung tựa trên vai Từ Tấn giả bộ gạt lệ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bả vai nam nhân, nhớ tới hắn khác thường trước lúc xuất phát, sau khi trở về.

Nàng mơ hồ cảm thấy, Thôi Oản chết có liên quan tới Từ Tấn, bằng không lấy tính tình của hắn, trước hay sau tạm chia tay không có khả năng không chạm vào nàng, đang bởi vì trong lòng suy nghĩ sự tình trầm trọng, mới có thể không có tâm tư nghĩ chuyện khác.

Vậy hắn vì sao muốn ra tay vào lúc này?

Ngờ vực trầm trọng, rồi lại không có thời gian hảo hảo nói chuyện với Từ Tấn, thẳng đến lúc Thôi Oản hạ táng, Phó Dung muốn hỏi thời gian, nhìn Từ Tấn giống như không có chuyện gì cười bồi bọn nhỏ, Phó Dung đột nhiên lại không muốn hỏi. Từ Tấn không nói cho nàng, tất nhiên có lý do của hắn, dù sao sống chết của Thôi Oản với nàng không có quan hệ quá lớn, nàng cần gì phải dò hỏi?

Ngược lại Thôi hoàng hậu bệnh nặng một trận.

Phó Dung dẫn Trăn ca nhi vào cung thăm hỏi mẹ chồng, thấy Thôi hoàng hậu gầy đi nhiều, trên mặt cũng thấy tuổi tác chân chính.

"Mẫu hậu nén bi thương, Lục đệ đang khổ sở đâu, ngài phải lấy lại tinh thần trước, nếu không Lục đệ thấy ngài như vậy, chẳng phải là càng thương tâm?" Phó Dung ngồi trước giường, ôm Trăn ca nhi lên đùi, ân cần khuyên nhủ.

Trăn ca nhi cũng có khuôn có dạng đưa tay vỗ vỗ tổ mẫu, "Tổ mẫu nhanh nhanh khỏe lên, ta muốn chơi cùng tổ mẫu."

Nhìn mắt phượng cháu ngoại trong veo hồn nhiên, nghĩ tới nghiệt chủng là cháu ruột nàng từng thương yêu kia, Thôi hoàng hậu miễn cưỡng cười vui nói: "Tốt, Trăn ca nhi hiếu thuận như vậy, ngày mai tổ mẫu khỏe rồi, đến lúc đó Trăn ca nhi ôm muội muội tới, cùng tổ mẫu ngắm các nàng."

Trưởng tử sợ nàng quá mức thương tâm, vụng trộm đem chuyện đó nói cho nàng, cũng trải đường xử trí Vũ ca nhi về sau, miễn cho tương lai Vũ ca nhi xảy ra chuyện nàng lại đau lòng một lần nữa. Trưởng tử không sai, Thôi Oản cùng đứa bé kia không thể lưu lại, nàng cũng đồng ý sắp xếp này, chỉ là nàng đau a, cháu gái yêu thương nuôi ở bên người bị người khi dễ, thương nàng tổn hại tính mạng người thân, cùng người chật vật gian dâm, bây giờ lại sớm ra đi rồi...

Nhớ tới một lần, trong lòng nàng liền đau một lần.

Nhưng nàng không thể tiếp tục bệnh mãi, vì một người như vậy không đáng giá, nàng phải mau chóng khỏe lên, không để cho một nhà trưởng tử lo lắng, cũng phải hảo hảo khuyên răn thứ tử, giúp hắn mau chóng phấn chấn lên.

Bởi vậy Thôi hoàng hậu lộ ra tươi cười tự đáy lòng, nắm tay Phó Dung nói: "Trở về nói cho Cảnh Hành, nói ta tốt rồi, bảo hắn đừng lo lắng."

Phó Dung mỉm cười đáp ứng.

Qua mấy ngày lại tiến cung thăm hỏi, thấy sắc mặt Thôi hoàng hậu quả thật tốt hơn không ít, Phó Dung cũng thật sự yên tâm.

Lúc này đã là hạ tuần tháng 4.

Yên tâm không chỉ mình Phó Dung.

Thành vương cũng yên tâm.

Người khác có lẽ sẽ tin tưởng Thôi Oản thật sự chết bệnh, hắn lại biết nội tình. Từ Tấn Từ Hạo tra không được gian phu Thôi Oản rốt cuộc là ai, trước đem Thôi Oản nữ nhân bất trinh này xử tử. Bởi vì nếu đồng thời lại thêm một mạng người dễ dàng chọc ra hoài nghi, cho nên tạm thời để Tạ thị hôn mê không dậy được, qua một đoạn thời gian mới thu thập, bao gồm cả đứa bé kia.

Có lẽ Tạ thị, Thôi Oản cũng nói ra hắn là hung phạm, Từ Tấn, Từ Hạo chưa ngoài sáng ra tay đối phó hắn, là không muốn lưỡng bại câu thương đi?

Bọn họ muốn âm thầm động thủ, cũng phải nhìn hắn có cho bọn họ cơ hội hay không, chỉ cần hắn không ra khỏi kinh thành, bọn họ dám động thủ, phụ hoàng đầu tiên nghi kị bọn họ, Từ Tấn cũng đừng hòng thuận lợi làm được Thái Tử.

Nhưng hắn cũng không thể khoanh tay chịu chết.

Cuối tháng 4 Thành vương du lịch, bị ám sát, thị vệ bên người cửu tử nhất sinh, mới liều mạng bảo vệ Thành vương.

Gia Hòa đế nhận được tin tức, cau chặt đôi lông mày.

Đầu tiên là hai huynh đệ lão Tứ lão Lục hồi kinh thì bị ám sát, hiện tại lại là Thành vương bị ám sát, thật sự là người Hồ làm sao? Người Hồ nguyên khí tổn hao lớn, phải đầu hàng, đang cần một đoạn thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, nuôi quân tụ dân, tại sao có thể ở lúc này đắc tội Đại Ngụy? Không phải người Hồ, như vậy là ai ám sát lão Tứ lão Lục? Lão Tứ có phải hoài nghi lão Ngũ hay không, mới dùng biện pháp giống nhau trả trở về?

Tay chân tương tàn, là Gia Hòa đế không muốn nhìn đến nhất.

Định tính toán biên quan vững vàng rồi lập Thái Tử, phát sinh sự việc này, Gia Hòa đế quyết định tạm thời hoãn một chút, phái người âm thầm điều tra chuyện Thành vương bị ám sát. Lão Tứ, lão Ngũ có hiềm nghi, phế Thái Tử, Khang vương bên kia cũng có hiềm nghi, còn có một An vương...

Gia Hòa đế không tự giác vuốt ve hoa văn trạm khắc trên thành long ỷ, gọi Vạn Toàn vào.

Túc vương phủ.

Từ Hạo cũng tới tìm huynh trưởng.

Ở biên quan tôi luyện một phen, nam nhân vốn rắn chắc rất nhiều, hơn một tháng nay lại mau chóng gầy xuống.

"Lục thúc!" Trăn ca nhi tự mình đẩy hai muội muội tới gặp khách, nhũ mẫu đi theo đằng sau.

Nhìn thấy cháu, Từ Hạo cười cười, sải bước qua, giơ Trăn ca nhi lên lượn một vòng, buông xuống rồi đi đùa các cháu gái nằm song song trong xe đẩy, bởi vì A Bội không thích để người ta chạm vào, Từ Hạo liền bế A Tuyền lên.

A Tuyền tò mò nhìn Lục thúc, mắt to ngập nước.

Tâm Từ Hạo phảng phất từ trong hai mắt trong veo lướt qua một phen, thiếu một phần sầu thương, thêm một phần trong sáng. Hôn nhẹ cháu gái, nghe tiếng cười nàng kiều nhuyễn thanh thúy, Từ Hạo đặt người về trong xe, sờ sờ đầu Trăn ca nhi nói: "Trăn ca nhi mang muội muội đi tìm nương ngươi đi, Lục thúc muốn nói chuyện cùng phụ thân."

Trăn ca nhi gật đầu, hai tay đỡ lấy xe đẩy, có chút không nỡ nói: "Lục thúc nói hết chuyện rồi lại bồi ta."

Từ Hạo cười đáp ứng.

Từ Tấn ở bên cạnh yên lặng nhìn, thấy Lục đệ còn có thể cười, yên tâm.

Hai huynh đệ đi thư phòng.

"Tứ ca, ta không phái người đi giết hắn." Vừa vào nhà Từ Hạo làm rõ nói trước.

Tứ ca đã lập kế hoạch, hắn dù hận Thành vương, cũng sẽ không lỗ mãng làm việc.

Từ Tấn tỏ ý bảo hắn ngồi: "Ta biết, hơn nửa là chính hắn diễn trò, Lục đệ không cần để ý, thời điểm tới, hắn không muốn chết cũng phải chết."

Biết được huynh trưởng trong lòng hiểu rõ, Từ Hạo lại trầm mặc xuống.

Từ Tấn hiểu hắn nhất thời không quên được, cũng không phí công khuyên bảo, mang theo hắn đi vào trong vườn hoa, lại cho người đi mời huynh muội Trăn ca nhi ba người tới.

Từ Hạo ở chỗ này dùng cơm trưa xong mới đi.

"Lục đệ hiện đã khá hơn chút nào không?" Hai vợ chồng nghỉ trưa thì Phó Dung nhẹ giọng hỏi. Từ Hạo tới, nàng là Tứ tẩu, không đi ra ngoài gặp khách, còn nữa Từ Hạo vừa mới mất thê tử, nàng đi qua cùng Từ Tấn đứng chung một chỗ, chẳng phải là đâm vào mắt Từ Hạo?

Từ Tấn nhàn nhạt ừm một tiếng, không muốn nhắc những chuyện không vui vẻ kia, xoay người ngăn chặn nàng: "Mùng bảy Tuyên Tuyên gả, Nùng Nùng muốn tặng cái gì?"

Nhắc tới việc vui của muội muội, Phó Dung nhất thời đem Từ Hạo ném đến sau đầu, cười cùng hắn nói chuyện.
Bình Luận (0)
Comment