Gương mặt đỏ như lửa, Tạ Sơ Thần thấy mọi người dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mình, mới nhận ra mình đang bị Tiêu Vãn ôm vào lòng, mà hắn còn theo bản năng chôn mình trong đất, thành ra hắn đang thân thiết dán lên ngực Tiêu Vãn.
Tạ Sơ Thần cả kinh, theo bản năng vội vàng buông lỏng tay đang ôm eo Tiêu Vãn theo bản năng, lại nhớ mình mới vừa chui lỗ chó, cả người bẩn thỉu , mà tối qua mình còn phun đầy người Tiêu Vãn, bị nàng khinh khi ghét bỏ, hắn lập tức như nai con bị kinh sợ, kinh hoảng muốn đẩy Tiêu Vãn ra.
Ai ngờ Tiêu Vãn chẳng những không có đẩy hắn ra xa, ngược lại ôm hắn càng chặt hơn .
Kiếp trước, dù mình cả người dơ bẩn lên pháp trường, Tạ Sơ Thần lại vốn không màng bẩn thỉu, cẩn thận ôm mình.
Hồi ức ấy, làm ánh mắt Tiêu Vãn ướt át, nhịn không được vươn tay nắm lấy những ngón tay thon dài như ngọc của Tạ Sơ Thần. Rõ ràng là công tử nhà giàu, nhưng ngón tay lại xuất hiện những vết chai mờ, có thể thấy được những năm gần đây, hắn sống cũng không tốt.
Đích thiếu gia như hắn nên được người Tạ gia nâng niu trong lòng bàn tay! Rốt cục đã xảy ra chuyện gì lại làm thiếu gia giàu nhất kinh thành rơi vào hoàn cảnh như vậy?
Trong lòng luân chuyển lệch trời đất, khi Tiêu Vãn nhìn Tạ Thanh Vinh, ánh mắt lạnh lại, khóe miệng lộ một nụ cười nhàn nhạt: " Tạ phu nhân, Sơ Thần là phu lang của ta. "
Một câu nói mười phần khẳng định của nàng làm trong lòng Tạ Sơ Thần run lên, hơi lo lắng nhìn Tiêu Vãn. Tiêu Vãn không nhịn được nhéo nhẹ lòng bàn tay mềm mại của hắn, ý bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy.
Liếc mắt nhìn môi công vừa mới tỉnh còn đang mang vẻ mặt khiếp sợ, Tiêu Vãn nói: "Nhưng vừa rồi bản tiểu thư nghe thấy ngươi muốn gả Sơ Thần cho tam tiểu thư, chuyện này là thật sao?"
Thấy ánh mắt Tiêu Vãn cực kỳ khó chịu đảo quanh người môi công, Tạ Thanh Vinh nhăn mày, làm ra vẻ lo lắng nói: "Không biết Tiêu tiểu thư muốn cưới Sơ Thần nên ta đã làm chủ giúp Sơ Thần kết một mối hôn nhân, đúng là cho tam tiểu thư...... Bây giờ Từ gia cũng đã đưa một ngàn lượng sính lễ, kiệu hoa cũng đã tới cửa, nếu mà hối hôn thì cũng biết giải thích thế nào với Từ gia bên kia......
Tiêu Vãn dũng cảm phất tay: "Hôm nay trở về lại mặt, ta tự mình mang tới năm ngàn lượng sính lễ và tám rương lễ vật. Từ gia cũng chỉ giao có một ngàn lượng sính lễ, ngươi cảm thấy có gì khó giải thích sao? Sơ Thần đã là phu lang của ta, ngươi còn không mau lấy lại hôn thư đi!"
Tạ Thanh Vinh thu một ngàn lượng sính lễ từ Từ gia, nếu như không gả Tạ Sơ Thần đi thì có nghĩa là hối hôn. Dựa theo luật lệ của Đông Ngụy Quốc, nếu bội ước thì phải trả lại gấp hai lần số sính lễ, Tiêu Vãn lại đưa tới năm ngàn lượng sính lễ và tám rương lễ vật!
Tạ Thanh Vinh nhìn từng rương lại từng rương lễ hỏi được đưa vào phủ, hơn nữa trong mỗi rương đều là chí bảo giá trị ngàn vàng, mắt bà ta cũng sáng rực. Bà ta vung tay lên, chính đáng nói: "Hôm nay, Sơ Thần của chúng ta sẽ không gả tới Từ gia!" Nói xong, nàng lấy hôn thư Từ gia đưa tới ném cho môi công: "Thư hôn ước này trở thành phế thải. Người đâu, đưa môi công về."
Hôn nhân ở Đông Ngụy bắt đầu bằng câu nói của ông mai, đầu tiên nhà gái sẽ mời ông mai đến nhà trai cầu hôn, sau khi nhà trai đồng ý, sẽ đưa thiếp canh có ghi ngày sinh tháng đẻ của tân phu. Sau khi nhà gái lấy được thiếp canh, sẽ đặt trước lư hương bài vị tổ tông ba ngày, sau đó mời thầy bói tính ngày sinh tháng đẻ nam nữ có xung khắc hay không.
Một khi không xung khắc, có thể kết hôn. Mà lúc kết hôn, có một thủ tục rất quan trọng chính là ký văn bản hôn thư.
Tại Đông Ngụy, lệnh của cha mẹ lời của ông mai, vậy nên dưới hôn thư, trừ bỏ cha mẹ làm chủ hôn ký tên, còn có môi công ký tên, vậy thì mới có giá trị luật pháp. Nếu có người vô cớ hối hôn, lại không trả được sính lễ gấp hai lần, vậy thì phải chịu phạt 60 roi. Nếu nam tử có hôn ước lại tự mình lấy vợ, sẽ bị người đời gán tội thông dâm, bị phỉ nhổ.
Nhìn hôn thư bị ném trả lại, khóe miệng Tiêu Vãn hơi nhếch lên, môi công thì lại tức tới mức sắc mặt trắng bệch. Hắn dậm chân, tức muốn hộc máu: "Tạ gia các ngươi lại dám hối hôn! Các ngươi chờ đó, Từ tam tiểu thư tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Bỏ xuống câu nói cuối cùng, môi công ôm ngực bị Tiêu Vãn đá đau, tức giận rời khỏi Tạ phủ, ai ngờ vừa mới rời khỏi Tạ phủ, hắn đã va vào một thiếu nữ mặc áo lục.
"Rất xin lỗi, ngươi không sao chứ?"
Bị va vào tới đau điếng, môi công mắt đầy sao bay vòng vòng được người ta đỡ dậy. Hắn oán hận nhìn thoáng qua Tạ phủ, mang vẻ mặt xám xịt theo kiệu của Từ gia trở về Từ gia, đem chuyện Tiêu Vãn đoạt phu, Tạ gia hối hôn thêm mắm dặm muối* báo cáo với tam tiểu thư.
(Candy: Thêm mắm dặm muối: Phóng đại lên, làm cho sự việc trở nên phức tạp hơn, thậm chí là sai lệch với sự thật.)
Từ Thanh đang xoa tay hầm hè chờ phu lang xinh đẹp tới, ai ngờ lại thấy cảnh tượng môi công mang kiệu không trở lại, còn bị người ta đánh cho mặt mũi sưng vù, tức giận ôm hận cắn răng. Nàng vốn kiêu ngạo chỉ cảm thấy mình không còn mặt mũi gì nữa, lập tức mang theo một đám hộ vệ, hùng hổ tới Tạ phủ đòi người!
Ở Tạ phủ, đám người Tạ Thanh Vinh đối đãi với Tiêu Vãn như thần, thậm chí để lấy lòng Tiêu Vãn, bà ta không màng nữ nhi ngăn cản và tình cảm của người đã chăm sóc bên cạnh bà nhiều năm, hung hăng đánh ma ma năm mươi roi, trục xuất khỏi Tạ phủ.
Người thấy tiền sáng mắt như thế, Tiêu Vãn cực kỳ khinh thường, nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ khách khí kêu vài tiếng "Tạ phu nhân" rồi lấy cớ muốn thăm cha ruột của Tạ Sơ Thần, nắm tay Tạ Sơ Thần đang mặt đỏ ngơ ngác, nghênh ngang rời khỏi đại viện Tạ gia, đi về viện của Tạ Sơ Thần, làm bộ dáng giống như nữ chủ nhân vậy.
Trước khi đi, nàng không quên liếc mắt khiêu khích Tạ Hi đang giận dữ, nụ cười trên khóe miệng càng sáng lạn.
Tạ Hi thở phì phò trừng mắt, đợi Tiêu Vãn đi xa, lôi kéo ống tay áo Tạ Thanh Vinh ủy khuất nói: "Nương! Sao ngài không giúp nữ nhi, ngược lại giúp Tiêu Vãn! Hơn nữa, thất hứa hôn sự Từ gia, Từ tam tiểu thư sẽ không bỏ qua cho chúng ta ! Chúng ta phải bồi thượng gấp đôi tiền sính lễ a!"
Tạ Thanh Vinh không cho là đúng vẫy tay, nhìn bóng dáng Tiêu Vãn dắt Tạ Sơ Thần đi xa, trong ánh mắt tràn đầy tính kế: "Gấp đôi tiền sính lễ bất quá chỉ có hai ngàn lượng, nhưng Tiêu Vãn cho ước chừng năm ngàn lượng, chúng ta còn lời ba ngàn lượng! Có Tiêu gia hậu thuẫn, chúng ta hà tất sợ Từ gia? Bất quá chỉ là nữ nhi của một tên thị lang nho nhỏ, sao so được với đích nữ Tiêu gia! Hơn nữa Tạ Sơ Thần thanh danh cực kém kia hình như rất được Tiêu Vãn ưu ái!"
Nhìn tám rương lễ vật giá trị liên thành trước mắt, mắt Tạ Thanh Vinh tỏa hào quang, thèm nhỏ dãi nói: "Bây giờ Tiêu Vãn chỉ có hai phu lang , sau này nếu như Tạ Sơ Thần được chuyên sủng, Tạ gia chúng ta cũng có thể thơm lây! Vinh hoa phú quý, dễ như trở bàn tay!"
Rời xa tầm mắt Tạ Thanh Vinh, ngón tay Tiêu Vãn đan vào Tạ Sơ Thần như cũ, thậm sợ Tạ Sơ Thần đang bị thương ở chân đi đứng bất tiện, Tiêu Vãn cố ý bước thật chậm, hơi vận sức nhẹ nhàng nâng hắn lên.
Tạ Sơ Thần ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn tay hai người quấn lấy nhau, chỗ đầu ngón tay truyền tiếng tim đập của Tiêu Vãn, lại cực kỳ nhịp nhàng với tiếng tim đập của hắn.
Hắn rõ ràng biết, đối phương... chỉ đang diễn trò... Nhưng, vẫn cố chấp không muốn buông tay...
Mãi nửa ngày, hắn mới lấy hết can đảm nhìn về phía Tiêu Vãn, nhỏ giọng nói: "Tiêu tiểu thư, vừa rồi cảm ơn ngài. Hai ngàn lượng bạc, ta sẽ cố gắng trả cho ngài ..."
"Ngươi cho rằng ta thật sự sẽ đem tiền đưa cho Từ gia? Trò hay còn ở phía sau!" Tiêu Vãn cười khẽ một tiếng, cúi đầu nhìn về phía Tạ Sơ Thần, lại thấy vành mắt hắn đỏ bừng, cắn chặt đôi môi tái nhợt, một đôi mắt xinh đẹp biết nói nhìn mình không chớp, nước gợn sóng như hồ thu.
Nhưng hai mắt đỏ ửng và hai vai run rẩy lại tiết lộ tâm tư hắn, khiến lòng Tiêu Vãn thắt lại, có chút đau đớn khó chịu.
Tiêu Vãn thở dài một hơi, khó hiểu hỏi: " Ngươi là con vợ cả Tạ gia, sao lại bị thứ hệ khi dễ đến nông nỗi này?"
Địa vị đích - thứ ở Đông Ngụy phân biệt rõ ràng, vậy mà thứ hệ lại dám diễu võ dương oai trên đầu đích hệ, vậy mà hạ nhân lại khi dễ đích hệ, quả thực là trăm năm khó gặp, hình phạt này vô cùng nghiêm trọng, ít nhất cũng tới một trăm trượng.
"Sau khi mẫu thân qua đời, Tạ gia chia năm xẻ bảy, cha bệnh nặng mù, ta lại còn quá nhỏ, chuyện trong nhà không ai quản lý. Khi đó, dì hai hết lòng chăm sóc chúng ta, phụ thân bèn đem Tạ gia giao cho bà ta chưởng quản, ai ngờ... Kết cục dẫn sói vào nhà..." Tạ Sơ Thần cười khổ một tiếng, "Dì hai ham mê đánh bạc, toàn bộ tài sản mẫu thân lưu lại bị bà ta chơi thua sạch, bà ta liền đánh chủ ý lên đầu ta, lén bán ta cho Từ Thanh. Nhưng ta —— "
Hắn cắn cắn môi, dừng lại nửa câu sau thiếu chút nữa thốt ra lời, sắc mặt tái nhợt yếu đuối.
"Nhưng ngươi vô tình nghe lén được chuyện này, không muốn gả cho Từ Thanh, vì thế lén lút trốn khỏi Tạ gia, cầm ngọc bội Tiêu gia nhặt được, đến Tiêu phủ bức hôn? Ngọc bội Tiêu gia tượng trưng cho địa vị Chính Phu của đích trưởng nữ Tiêu gia. So với làm thiếp thứ mười ba của Từ Thanh, làm Chính quân Tiêu gia đúng là vẫn hấp dẫn hơn ."
Tiêu Vãn nghĩ tới đâu nói tới đó, hoàn toàn không phát hiện sắc mặt Tạ Sơ Thần càng ngày càng tái đi, cánh môi nhiều lần run rẩy, nhưng vẫn không có dũng khí nói ra lời tận đáy lòng.
"Khó trách hôm đó, ngươi một hai nhất định muốn ta cưới ngươi, thì ra, là vì nguyên nhân này..."
Nghĩ thông suốt Tạ Sơ Thần là bởi vì bị bức bất đắc dĩ mới tìm tới mình, lợi dụng mình, trong lòng Tiêu Vãn không biết tại sao có chút không thoải mái, đồng thời lại cảm thấy mình đã bỏ sót tin tức gì đó quan trọng.
Nàng đè xuống khó chịu quái dị trong lòng, ôn nhu trấn an Tạ Sơ Thần: "Yên tâm, có ta ở đây, ngươi không cần gả vào Từ gia. Hơn nữa, ta sẽ giúp ngươi đoạt lại Tạ gia, hơn nữa chữa lành mắt cho phụ thân ngươi."
Kiếp trước, Tạ Sơ Thần vì tránh né bức hôn, chạy trốn tới Tiêu gia, có lẽ là muốn nương nhờ Tiêu gia, sau cứu phụ thân thôi. Đáng tiếc kiếp trước nàng ghét Tạ Sơ Thần tận xương, chỉ nghĩ rằng hắn ham hư vinh, lợi dụng việc nhặt được ngọc bội Tiêu gia , bá chiếm địa vị chính quân của nàng , căn bản không cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân thực sự hắn muốn gả cho nàng, càng không cẩn thận tra rõ hoàn cảnh hắn tại Tạ gia.
Đương nhiên, cho dù biết được nguyên nhân thực sự, mình kiếp trước vẫn sẽ hung hăng cười nhạo hắn, tuyệt không giống hôm nay vươn tay giúp đỡ.
"Bây giờ, ngươi về phòng thay quần áo, rửa mặt chải đầu. Đừng để phụ thân thấy ngươi chật vật như vậy, sẽ lo lắng."
Ngón tay ấm áp trong trí nhớ của mình chậm rãi rút khỏi kẽ ngón tay, Tạ Sơ Thần không khỏi cảm thấy buồn bã mất mắt. Hắn ngoan ngoãn gật đầu, đi tới phòng ngủ của mình.
Hắn đi một bước lại quay đầu, nhìn nữ tử mặc hồng y dưới ánh mặt trời, đôi mắt có chút chua xót.
Hắn cỡ nào muốn nói cho nàng biết , ba năm nay, ngày nào hắn cũng chỉ có một suy nghĩ.
Mong đợi sẽ có một ngày, mình xuất hiện trước mặt nàng dưới hình tượng mà nàng thích, chứ không phải chật vật như lúc này...
Hắn cũng biết, để giúp mình thoát khỏi hôn ước Từ gia, Tiêu Vãn mới xuất hiện tại Tạ phủ, trong lòng nàng vốn khinh thường mình, sao có thể thật lòng thừa nhận thân phận của mình chứ, chỉ là thương hại cảnh ngộ hắn thôi.
Chiêu Nhi kẹt trong lỗ chó thấy công tử nhà mình bị Tiêu Vãn dắt đi, cảm thấy tấm tắc.
Công tử có Thê Chủ, hoàn toàn quên hắn còn trong dầu sôi lửa bỏng rồi! Hắn nên làm cái gì bây giờ a!
Vào lúc Chiêu Nhi khóc không ra nước mắt, một ngón tay thon dài nhấc cả quần áo hắn lên, giải cứu hắn ra khỏi lỗ chó.
Chiêu Nhi ngẩng đầu, thấy lại là nữ tử lần trước bị mình thóa mạ, mặt xấu hổ đỏ bừng, rõ ràng rất muốn nói cảm tạ, nhưng trong miệng lại phun ra lời hoàn toàn ngược lại:"Hừ, đừng tưởng rằng đã cứu ta, ta liền sẽ mang ơn đội nghĩa! Ngươi với tiểu thư nhà ngươi giống nhau, đều là nữ nhân hư!"
Nói xong, hắn lập tức thấy hối hận, không dám nhìn sắc mặt của đối phương, vội vàng nhấc vạt áo bẩn , đỏ mặt đuổi theo bóng dáng Tạ Sơ Thần, giống như có chó dữ đuổi phía sau hắn.
Vân Yên xấu hổ nhìn ngón tay mình bị gạt ra, lại nhìn nhìn bóng dáng Chiêu Nhi chạy trốn, bất đắc dĩ thở một hơi dài đuổi theo chủ tử.
Làm người tốt thật khó a...
Tiêu Vãn đứng trước cửa phòng Tạ Sơ Thần, nhíu mày đánh giá chỗ ở của hắn.
Viện của Tạ Sơ Thần hết sức đơn giản, một đường đi tới, vậy mà Tiêu Vãn không hề phát hiện ra một hạ nhân nào, mà bố trí bên trong phòng cũng hoàn toàn ngoài dự kiến của nàng.
Bên ngoài đồn đại, Tạ Sơ Thần cầm kỳ thư họa mọi thứ không thông, nhưng trên giá sách trong phòng hắn chất đầy thư tịch, trên bàn sách, đầy đủ Văn Phòng Tứ Bảo, còn có một bức họa được cuộn tròn gần một nửa, trên góc tường còn treo một chiếc đàn cổ bình thường.
Giữa bàn đặt một bức họa cuộn tròn đã được mở ra phân nửa, Tiêu Vãn nhất thời tò mò đi lên phía trước, lọt vào trong mắt là một mảng màu đỏ rực, chính là bóng dáng người thiếu nữ. Tò mò trong lòng bị khơi gợi mạnh mẽ, Tiêu Vãn đang muốn mở hoàn toàn bức họa cuộn tròn ra, một giọng nam khàn khàn đánh gãy động tác của Tiêu Vãn.