Đại hoàng nữ Sở Thi Ngọc do Trần Quý nhân sinh, Trần Quý nhân lại là biểu ca của Tiêu Ngọc Dung. Mẹ Tiêu Ngọc Dung, Trần Vân Thư chính là cậu Trần Quý nhân. Trần gia và Tiêu gia từ trước tới nay luôn hoà hảo. Sau khi Sở Thi Ngọc được phong thái nữ , Tiêu gia, đại diện là Tiêu Ngọc Dung, luôn ủng hộ giúp đỡ vị thái nữ này .
Kiếp trước, giữa Tiêu Vãn và Sở Thi Ngọc chỉ là một đôi biểu tỷ biểu muội đơn thuần. Chẳng qua Tiêu Ngọc Dung xưa nay luôn yêu mến vị Thái nữ này, làm Tiêu Vãn ghen tỵ không nhỏ. Trong mắt nàng, vị biểu tỷ nghiêm trang đứng đắn luôn dùng thân phận thái nữ đè người, động một tý liền đem mẫu thân ra giáo huấn nàng!Thật là đáng ghét!
Những đã trải qua kiếp trước vui buồn li hợp, lúc này nhìn vị biểu tỷ đứng trước mặt cười khanh khách, trong lòng Tiêu Vãn áy náy vô cùng.
Nếu không có nàng, nếu không có Tiêu gia, Sở Thi Ngọc sẽ không bị Sở Mộ Thanh vu oan hãm hại, phế chức thái nữ, còn bị giam vào thiên lao.
Chờ khi tìm được cơ hội thích hợp, nàng nhất định phải nhắc nhở biểu ca đề phòng cái tên tiện nhân âm hiểm Sở Mộ Thanh này!
Thấy ánh mắt Tiêu Vãn cứ đảo quanh người mình, ánh mắt u oán kia làm Sở Thi Ngọc nổi một tầng da gà. Gần đây, nàng đâu mách lẻo Tiêu Thượng Thư đâu! Tiểu biểu muội chắc chắn lại hiểu lầm nàng ...
Khác với Tiêu Vãn luôn có thái độ chán ghét và mâu thuẫn đối với Sở Thi Ngọc, Sở Thi Ngọc bởi vì mang ơn Tiêu Ngọc Dung luôn chiếu cố nàng , đối với vị tiểu biểu muội được nuông chiều từ bé thua thiệt trong lòng này này, vô cùng chiếu cố Tiêu Vãn.
Nàng cho rằng, Tiêu Ngọc Dung cả đời vì nước vì dân, ít khi ở nhà làm bạn với con cái, làm cho Tiêu Vãn từ nhỏ đã không có tình yêu của cha càng thiếu tình thương của mẹ, mới tạo thành Tiêu Vãn chơi bời lêu lổng như bây giờ.
Sở Thi Ngọc từ nhỏ được Tiêu Ngọc Dung hết lòng chiếu cố, nàng cảm thấy mình hẳn là phải gánh vác trách nhiệm chiếu cố quan tâm tiểu biểu muội, cho nên những năm gần đây, thấy tiểu biểu muội ở kinh thành kết bạn với một đám hồ bằng cẩu hữu, nhịn không được mở miệng nhắc nhở nàng: đám bằng hữu kia không thể kết thân. Thậm chí dưới tình hình Tiêu Vãn không biết, nàng đều yên lặng giải quyết hậu quả cho việc tiểu biểu muội gây chuyện thị phi khắp nơi, đùa giỡn mĩ nam trong kinh thành, mới không khiến người ta sinh lòng thù hận Tiêu Vãn, đạp nháo cửa Tiêu phủ.
Cho đến khi gặp Quý Thư Mặc, thói quen trêu hoa ghẹo nguyệt của Tiêu Vãn mới giảm bớt một chút. Tiêu Ngọc Dung luôn nghiêm túc đứng đắn hiếm khi nở nụ cười chân thành, Sở Thi Ngọc vui mừng thay cho tiểu tiểu muội. Hôm nay Sở Thi Ngọc là khách mời duy nhất thật tâm chúc phúc hai người.
Đứng bên cạnh Sở Thi Ngọc là một huyền y nữ tử dáng người cao gầy, tuấn nhã như trúc. Nữ tử gương mặt anh khí, so với Sở Thi Ngọc dáng vẻ thư sinh ôn nhuận như ngọc, nàng mang ngạo khí từ tro xương và sát khí nơi chiến trường. Chính là nhị hoàng nữ Phượng hoàng hậu thân sinh, Sở Mạch Dung.
Bởi vì Trần Quý nhân sinh quý tử trước, Sở Mạch Dung chảy huyết mạch phương hậu không thể không lỡ mất dịp tốt nhất với vị trí Thái Nữ. Bản thân nàng cũng không ham thích ngôi vị thái nữ này, nhưng phụ hậu nàng lại canh cánh trong lòng, một lòng hi vọng nữ nhi của mình có thể kế thừa ngôi vua.
Vì thế trong triều đình, đảng của thái nữ và nhị hoàng nữ vẫn luôn âm thầm phân cao thấp. Chỉ cần các nàng không làm ra chuyện gì quá đáng, nữ hoàng đối với việc này vẫn nhắm một mắt, mở một mắt*, do dự xem ai thích hợp với ngôi cửu ngũ chí tôn hơn.
(Candy: Mở một mắt nhắm một mắt: Ý là dung túng, biết nhưng coi như không biết, cho qua )
Sở Mạch Dung gần như không bao giờ xuất hiện cùng lúc với Tiêu Vãn , bởi vì Sở Mạch Dung thường xuyên bị nữ hoàng phái ra biên quan tôi luyện, một lần xuất chinh là mấy tháng mới về. Thời gian nhàn rỗi, Sở Mạch Dung nghiên cứu binh pháp, tập võ cường thân, không giống Tiêu Vãn suốt ngày chỉ biết đi tiểu quan quán với đám hồ bằng cẩu hữu, hoặc ăn uống thả cửa, tiêu tiền như nước.
Cái này gọi là bất đồng khó lòng hợp tác, Sở Mạch Dung nghe rất nhiều lời đồn vớ vẩn về Tiêu Vãn, vô cùng khinh bỉ cái vị ăn chơi trác táng, chỉ duỗi tay, cơm đến há mồm này . Nàng cho rằng thân là nữ tử phải cố gắng tự lập, bảo vệ quốc gia, không phải phá của xa hoa lãng phí !
Hôm nay, Sở Mạch Dung tham gia hôn lễ của Tiêu Vãn, hoàn toàn bởi vì mẫu hậu nàng không ngừng dặn dò, bảo nàng để ý động tác của Tiêu gia, đến lúc cần thì kết giao bằng hữu với Tiêu Vãn, nói không chừng có thể lôi kéo Tiêu gia về đảng của mình.
Trời a, kêu nàng kết bạn với loại ăn chơi trác táng này, không bằng kêu nàng đi chết đi......
Sở Mạch Dung yên lặng chửi thầm, trên mặt cứng đờ nở một nụ cười, chúc mừng: "Chúc mừng Tiêu tiểu thư, chúc Tiêu tiểu thư cùng lệnh phu lang bạch đầu giai lão, thiên trường địa cửu."
Sở Mạch Dung chắp tay, đúng là nịnh hót dối trá, nhưng khi Tiêu Vãn gặp lại nhị hoàng nữ kiếp trước bị mình hại chết, trong lòng Tiêu Vãn áy náy càng sâu, ngoài miệng khách khí nói: "Thái nữ điện hạ, nhị điện hạ, cảm tạ hai người tham gia hôn lễ của thảo dân. Mời —— "
Tiêu Vãn duỗi tay, hành động cung kính lễ phép khiến hai vị hoàng nữ nhất thời có chút kinh ngạc, nhìn Tiêu Vãn đạm nhiên, khí chất cũng cao nhã hơn so với ngày xưa , trong lòng suy đoán, cưới phu quả thật có thể thay đổi tính cách của một người?
Ánh mắt thiếu nữ mặc thanh y đứng bên cạnh hơi hơi chợt lóe, cố ý bĩu môi, bỡn cợt nói: "Tử Uyên, ngươi chỉ lo nói chuyện cùng đại hoàng tỷ và nhị hoàng tỷ , lại bỏ quên người bạn tốt là ta đây ~ ai, mệt ta còn chuẩn bị một phần đại lễ ~ "
Động tác duỗi tay của Tiêu Vãn cứng đờ, ảnh ngược bóng cây loang lổ hiện trên khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Vãn, một loại cảm giác căm hận mãnh liệt xuất phát từ đáy lòng, hai tay trong ống tay áo đỏ thẫm của nàng chậm rãi nắm chặt.
Đại lễ, phần lễ ngươi cho ta đúng là thật lớn a!
Tiêu Vãn hít sâu vài lần, khi đối diện với bộ mặt Sở Mộ Thanh tươi cười như hoa trước mắt, cảm thấy nàng ta thật giỏi đóng kịch.
"Tử Thanh,sao ta lại quên ngươi được ~ những năm gần đây, đều nhờ ngươi giúp ta ra rất nhiều chủ ý, giúp ta theo đuổi Thư Mặc thành công!" Tiêu Vãn hào sảng tiến lên, mãnh liệt khống chế xúc động muốn giết người của mình, cao hứng vỗ vai Sở Mộ Thanh, cười sáng lạn, "Ân tình này ta suốt đời không quên, còn chuẩn bị lễ làm gì! Ngươi chính là đại ân nhân của ta a! 18 cái giò heo* đang chờ ngươi a ~ "
Sở Mộ Thanh do tiểu thị trong cung sinh ra, từ nhỏ không được nữ hoàng sủng ái và quan tâm. Bề ngoài nàng làm ra vẻ hoàn toàn không hứng thú với chuyện chính sự, mỗi ngày chơi bời lêu lổng . Một năm rưỡi trước, nàng cùng Tiêu Vãn - nữ nhận ăn chơi trác táng đệ nhất kinh thành trở thành bạn tốt.
Chỉ là Sở Mộ Thanh ngoài mặt ngây thơ lãng mạn nhưng nội tâm đã sớm bị những đen tối trong cung ăn mòn tha hoá không còn một mảnh. Để sinh tồn trong cung , từ nhỏ nàng đã biết cách xem sắc mặt người khác. Biểu hiện quỷ dị của Tiêu Vãn không mảy may qua khỏi mắt nàng. Trong nháy mắt kia, lòng nàng nảy sinh bất an, nhưng rất nhanh, khi thấy Tiêu Vãn thân mật vỗ vai nàng, bộ dáng giống như tỷ muội tốt ngày xưa, tâm nàng cũng thoáng thả lỏng, mỉm cười mở miệng: "Tốt, Tử Uyên mời khách, ta chắc chắn không say không về!"
Vào lúc hai người hàn huyên khách sáo, cửa Tiêu phủ vang lên một tràng pháo, ngay sau đó, đám người xôn xao. Tiêu Vãn ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một chiếc kiệu hoa đỏ rực dừng ở cửa. Ông mai tươi cười rạng rỡ đi tới trước mặt Tiêu Vãn , thúc giục nàng đang đứng bất động: "Tiêu tiểu thư! Bây giờ là thời điểm đá cửa kiệu tiếp phu lang~"
Kiếp trước, Tiêu Vãn không chờ đợi ông mai mở miệng đã sớm hấp tấp đá văng cửa kiệu, vẻ mặt kích động vui sướng dẳt Quý Thư Mặc ra, hận không thể chiêu cáo khắp thiên hạ, Tiêu Vãn nàng đã thành công lấy Quý Thư Mặc.
Nhưng hiện tại, Tiêu Vãn lại vô cùng rối rắm.
Vốn dĩ muốn ném một tờ hưu thư vào mặt Quý Thư Mặc trước mặt bao nhiêu người, khiến hắn mất mặt quay kiệu trở về, trở thành trò cười kinh thành . Nhưng hôm nay đến Tiêu phủ có quá nhiều quan to quyền quý , làm không tốt, không chỉ không Quý Thư Mặc mất mặt , mà chính thanh danh ăn chơi trác táng vốn dĩ không tốt của mình làm cho mình mang tội danh bạc tình. Mẫu thân sẽ vì xúc động của mình không dám ngẩng đầu trước mặt quan liêu, thanh danh Tiêu gia cũng tuột dốc không phanh.
Quan trọng nhất là, lúc Tiêu Vãn gặp lại Sở Mộ Thanh mới ý thức được một chuyện vô quan trọng nhất.
Có ký ức kiếp trước, nàng có thể biết rõ ràng tương lai, nhưng nếu sáng nay nàng không cưới Quý Thư Mặc, như vậy thì tất cả tương lai đều sẽ thay đổi bắt đầu từ ngày này .
Vạn nhất Sở Mộ Thanh lại nghĩ ra chiêu khác hãm hại Tiêu gia, lại lợi dụng người khác trong Tiêu gia... Nàng căn bản khó lòng phòng bị!
Đối với việc nắm rõ tương lai trong lòng bàn tay, đây mới là vũ khí sắc bén nhất của nàng!
Cho nên, còn chưa dẫn dụ được Sở Mộ Thanh vào cạm bẫy mình bố trí, không bằng cưới Quý Thư Mặc vào cửa trước.
Đầu tiên, bây giờ mà thả hắn về thật là quá tiện nghi cho hắn! Để hắn lại bên cạnh, sau đó âm thầm tra tấn một phen. Thứ hai, có thể làm cho Sở Mộ Thanh mất đề phòng, cho rằng nàng vẫn ngu ngốc đắm chìm trong sắc đẹp mà thiếu cảnh giác. Thứ ba, có thể theo tuyến hành động của Quý THư Mặc để nắm giữ chứng cứ vu oan của Sở Mộ Thanh, lúc cần thiết thu hoạch cả hai bọn họ, gieo gió gặt bão*!
(Candy: Gieo gió gặt bão: Làm việc xấu ắt phải trả giá lớn)
Trong lòng âm bắt đầu thiết lập kế hoạch, Tiêu Vãn không ngừng khuyến khích bản thân : Mỉm cười! Tiêu Vãn, ngươi phải mỉm cười! Tuyệt không thể để bất cứ ai nhìn ra hận ý trong lòng ngươi!
Tiêu Vãn bước nhanh về phía kiệu hoa, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, bộ dáng vội vàng gấp không chờ nổi khiến mọi người ồn ào một trận. Nàng nâng giày bó màu đỏ, nhẹ nhàng đá cửa kiệu, ánh mắt không hề chớp nhìn động tĩnh trong kiệu .
Làn gió nhẹ thổi nhẹ rèm châu, một một bàn tay giống như bạch ngọc thon dài nhu mĩ chậm rãi vươn ra, lộ ra nửa bên sườn mặt như tranh như họa. Tim Tiêu Vãn không kìêm được nhảy dựng. Đối diện với đôi mắt lạnh lùng đạm bạc kia, trong lòng giống như dây đàn bị kéo căng đứt đoạn, phát ra âm rung khàn khàn.
Nàng cho rằng khi mình nhìn thấy Quý Thư Mặc, có thể cười tiêu sái thoải mái, kết quả nàng xem nhẹ ba năm cảm tình của bản thân mình. Chỉ cần nhìn Quý Thư Mặc chậm rãi vén mành kiệu, trái tim nàng nhảy loạn bùm bùm , nụ cười trên mặt cơ hồ đông cứng.
Bởi vì yêu, cho nên hận, cho nên không cam lòng, cho nên không tha thứ... Cho nên, vô cùng thống khổ...
Một đời này, nàng bắt buộc phải chặt đứt đoạn tình cảm không nên có này! Phải bảo vệ Tiêu gia thật tốt!
Hỉ bào đỏ thẫm nhẹ nhàng bay lên, dáng người Tiêu Vãn tuấn đĩnh*, không còn khí chất xa hoa lãng phí ăn chơi trác táng ngày xưa, ngược lại mơ hồ có một loại khí chất cưng cỏi. Tiêu Vãn chính trang mạo mĩ như vậy làm Quý Thư Mặc ngẩn ra, cảm thấy kỳ quái hoảng hốt.
(Candy: Tuấn đĩnh: Anh tuấn, đĩnh đạc)
"Thư Mặc." Tiêu Vãn cười ôn nhu , ánh mắt nhu tình như nước. Nàng nhẹ nhàng vươn những ngón tay oánh nhuận, dắt tay phải trắng nõn thon dài của Quý Thư Mặc , lúc hắn ta còn mâu thuẫn, mười ngón tay đan xen vào nhau chậm rãi dắt hắn ta bước ra kiệu hoa.
17 tuổi Quý Thư Mặc là đóa hoa đẹp nhất kinh thành, ba tuổi biết làm thơ, năm tuổi làm câu đối, cầm kỳ thư họa không gì không biết, là công tử đệ nhất nổi danh kinh thành, là chính quân lý tưởng trong lòng nhiều nữ tử.
Nam nhân tài mạo song toàn bậc này cuối cùng lại bị một nữ nhân ăn chơi trác táng cưới về, làm không ít nữ nhân ai thán trong lòng: Nếu da mặt mình dày bằng một nửa Tiêu Vãn , nói không chừng có thế ôm Quý đại tài tử về nhà rồi!
Tiêu Vãn theo đuổi Quý Thư Mặc suốt ba năm, đến Tiêu Vãn còn không thể tưởng tượng nổi, nàng là một ăn chơi trác táng thích đùa giỡn mỹ nam, thích dạo tiểu quan lâu, sau khi gặp được Quý Thư Mặc vừa gặp đã thương, thề trước mặt mọi người không phải Quý Thư Mặc thì không cưới, còn nỗ lưc cố gắng theo đuổi suốt ba năm, thậm chí dùng một ít thủ đoạn, bắt Quý Thư Mặc gả cho mình!
Khi mọi người đều cho rằng Tiêu Vãn không xứng với Quý Thư Măc, nàng cố ý tổ chức một hôn lễ oanh oanh liệt liệt, thậm chí âm thầm thề, một đời một kiếp chỉ đối tốt với Quý Thư Mặc!
Lúc đó mình dị thường khờ dại cho rằng, chân tình của mình sẽ làm Quý Thư Mặc cảm động một ngày nào đó.
Trí nhớ kiếp trước quay cuồng như thủy triều trong đầu, Tiêu Vãn đè nén xuống buồn khổ trong lòng, hít sâu vài hơi, mới nhịn xuống xúc động để mình không chặt luôn cánh tay phải của Quý Thư Mặc.
Thiếu niên được nàng nắm tay dắt tay mặc một bộ áo cưới màu đỏ, dung mạo vốn thanh nhã tinh xảo, dưới việc được ăn diện lộng lẫy, lại càng có một tia quyến rũ. Khoảnh khắc hắn bước ra khỏi kiệu môn, gần như mọi người ở đây đều bị kinh diễm.
Mi mắt hắn khẽ nâng, ánh mắt làm như vô tình nhìn bóng người áo xanh trong đám đông, thấy người ấy gắt gao nhìn mình chăm chú, hơi mâu thuẫn muốn rút tay ra khỏi mười ngón tay đang nắm của Tiêu Vãn.
Hành động nhỏ tự nhiên lọt vào cặp mắt chú ý của Tiêu Vãn? Kiếp trước, Tiêu Vãn cho rằng da mặt Quý Thư Mặc mỏng, thẹn thùng, hôm nay nhìn lại, chỉ sợ là không muốn nàng chạm vào đi.
Mà trước kia, chỉ cần Quý Thư Mặc không muốn, nàng tuyệt sẽ không cưỡng cầu, nhưng hiện tại...
A! Ngươi không phải thích Sở Mộ Thanh sao, ngươi không phải vì nàng mà chịu thiệt gả cho ta sao, Bây giờ làm ra vẻ cái rắm!
"Thư Mặc, ngươi đi cả một đường đến đây, chắc là mệt rồi. không bằng để ta cõng ngươi vượt qua chậu than đi..." Ánh mắt nhu tình như nước nhìn chăm chú Quý Thư Mặc, ở thời điểm hắn còn chưa kịp mở miệng từ chối, Tiêu Vãn lập tức ôm hắn vào trong ngực, diễn một vở Thê Chủ tốt thương yêu phu lang, rước lấy sự trầm trồ khen ngợi ồn ào của mọi người bốn phía.
Tiêu Vãn thân thiết làm toàn thân Quý Thư Mặc nháy mắt cứng đờ. Tiêu Vãn cảm nhận được hắn trong lòng nàng đang run rẩy và ẩn ẩn kháng cự, ánh mắt kinh hoảng cẩn thận nhìn vẻ mặt khói mù* của Sở Mộ Thanh trong đám người, tâm tình của nàng bỗng nhiên thoải mái hẳn lên, khoe miệng nhếch lên ý cười đạt được mục đích.
(Candy: Vẻ mặt khói mù: Mặt xám xịt, tức giận hay khó chịu)
Nàng ôm Quý Thư Mặc thật cẩn thận nhảy qua chậu than, nhưng lại không lập tức buông hắn ra mà trục tiếp ôm vào đại đường. Quý Thư Mặc nhăn mày, muốn thoát khỏi cái ôm ấp của Tiêu Vãn, nhưng lại e ngại đám người vây xem, chỉ có thể nhỏ giọng nói với Tiêu Vãn: "Thả ta xuống..."
Thả ngươi xuống để ngươi cùng Sở Mộ Thanh mắt đi mày lại? Thật là coi Tiêu Vãn ta như kẻ mù không bằng!
Tiêu Vãn trong lòng hừ lạnh một tiếng, ác ý thả lỏng đôi tay đang ôm Quý Thư Mặc run lẩy bẩy, Quý Thư Mặc suýt chút nữa ngã xuống từ trên người Tiêu Vãn, trong lòng hoảng hốt, phản xạ có điều kiện ôm cổ Tiêu Vãn .
Trong nháy mắt hai người dán nhau thật gần, cơ hồ mắt đối mắt, chóp mũi đụng chóp mũi, ngay cả môi cũng mập mờ tới gần, giống như là Quý Thư Mặc chủ động hôn môi Tiêu Vãn.
Trên người Quý Thư Mặc toả ra hương vị nhàn nhạt quen thuộc, là mùi hương từng khiến Tiêu Vãn nhớ thương ngày đêm, yêu không nhịn được. Quen thuộc như thế, làm cho nàng không nhịn được nhớ tới ngày xưa, một cỗ cảm giác hít thở không thông tới mức chua xót chậm rãi lên men trong lòng.
Nàng đã từng hy vọng có thể sủng hắn, yêu hắn cỡ nào, che chở hắn một đời một kiếp. Mà nàng thực sự đem hắn ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt, hận không thể đem toàn bột thứ tốt nhất trên đời này đến cho hắn. Nàng vì hắn, từ một hoa hoa tiểu thư biến thành một nữ tử si tình.
Nghĩ tới việc mình từng bỏ ra biết bao nhiêu tâm tư tình cảm, cuối cùng chỉ là một kế hoạch do Quý Thư Mặc và Sở Mộ Thanh liên thủ thiết kế kết cục của Tiêu gia, trái tim nàng đau đớn như kim châm, trong lòng tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng, hận không thể lập tức đánh chết hai tên tiện nhân này .
Không ngờ Tiêu Vãn luôn ngoan ngoãn nghe lời mình lại từ chối yêu cầu của mình , nhất thời Quý Thư Mặc kinh ngạc, không nhận ra tư thế hai người lúc này vô cùng ái muội. Tiêu Vãn từ trước tới nay chưa từng miễn cưỡng mình, cho dù là mình muốn cái gì, mình đưa ra cái gì, cho dù món đồ trân quý cỡ nào, chỉ cần hắn muốn, Tiêu Vãn đều sẽ thỏa mãn mình.
Nhưng bây giờ, mình chỉ bảo nàng thả mình xuống, nàng thế mà lại lại không muốn? !
Hai người ôm tâm tư khác nhau, giành từng giây từng tính kế và thăm dò đối phương, nhưng động tác ái muội vô cùng của hai người lại làm Sở Mộ Thanh đứng từ xa quan sát đánh đổ bình dấm chua. Thần sắc nàng chìm trong khói mù, mày nhíu chặt, cắn một ngụm ngân nha