Mồng một đầu năm, Triệu Duẫn Đình và Thái phu nhân cùng vào cung chúc tết từ sớm.
Tần thị mặc dù trên danh nghĩa là Hầu phủ phu nhân, có cáo mệnh, có tư cách tiến cung chúc tết nhưng lại bị Triệu Duẫn Đình lấy lý do thân thể không khoẻ để xin nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng.
Mới qua giờ dần, trong phòng tối đen như mực, nghe tiếng vó ngựa ngoài đường, Triệu Trầm ôm thê tử: "Tỉnh rồi sao?"
A Kết gật đầu. Nàng tỉnh khi Triệu Trầm xoay người, sau này mới nghe được động tĩnh từ chính phòng.
Triệu Trầm hôn lên trán nàng, im lặng một lát, thấp giọng bảo đảm: "Chỉ cần năm nay ta lập được công, Hoàng Thượng sẽ ban cho ta vị trí thế tử, khi đó nàng sẽ trở thành phu nhân thế tử, sang năm nữa sẽ có thể tiến cung chúc tết."
Cũng như việc Ninh gia sung quân biên cương là ý chỉ của tiên hoàng, hoàng thượng không thể chối bỏ được, hắn bị tiên hoàng phế bỏ vị trí thế tử, cũng cần phải có công lao mới được ban lại. Triệu Trầm không đặc biệt để ý đến vị trí kia, nhưng hắn muốn sớm được phong làm thế tử để thê tử có thể sớm được hưởng những gì nàng nên có. Nàng dâu cả của Triệu gia và phu nhân thế tử Triệu gia, nói thế nào vẫn có chỗ khác nhau.
A Kết nghe được trong lời nói của nam nhân chứa đựng sự áy náy, tựa vào đầu vai hắn nói: "Tiến cung chúc tết thì có cái gì tốt, sớm như vậy đã phải thức dậy, thiếp cũng không muốn đâu." Website đăng truyện chính thức: Lời nàng nói là thật lòng. Có lẽ những phu nhân khác xem tiến cung là thể diện, nàng lại không thèm để ý, mới sáng sớm còn giá lạnh lại phải đi vào cung quỳ xuống dập đầu, thể diện gì chứ?
"Ngốc." Có nhiều thứ thâm căn cố đế (ví với cơ sở vững chắc không thể lung lay), Triệu Trầm không trông mong thê tử sẽ hiểu ý nghĩa của nghi thức xã giao này nọ, hắn cũng không muốn nàng trở thành dạng người giống các tiểu thư khuê khác, nàng chỉ cần làm tiểu tức phụ của hắn là được rồi.
Triệu Trầm im lặng cười, bàn tay to thuần thục tiến vào trong y phục của thê tử, nói thật nhỏ: "Cũng đúng, ta cũng không muốn dậy sớm như vậy, thời gian đó nên để làm việc khác, A Kết, nàng nói đúng không?"
Khi tối đã bị hắn ép buộc qua, nên bây giờ A Kết không muốn, hai chân khép chặt không chịu buông ra, nhỏ giọng nài nỉ: "Hôm nay phải dậy sớm, chàng để thiếp ngủ thêm một lát..."
"Được, nàng cứ nhắm mắt lại mà ngủ, ta tự mình bận rộn." Tính nhẫn nại của Triệu Trầm cực tốt, thê tử giữ phía trên, hắn liền chậm rãi hướng xuống phía dưới. A Kết cắn môi chịu đựng, khi không chịu nổi thì giận dỗi giơ chân đá hắn, vừa lúc bị Triệu Trầm nắm lấy chân kéo ra, động tác nhanh chóng không cho A Kết thời gian phản ứng. Nàng giận đến quay đầu, Triệu Trầm đã bò lên, thầm nói vào lỗ tai nàng: "Lần này không bắt nàng ở trên, kẻo lát nữa nàng lại kêu mệt."
A Kết rất muốn mắng hắn vô lại, nhưng Triệu Trầm đã được như ý, mắng nữa cũng vô dụng, đành chôn mặt trong gối đầu nhận mệnh.
Triệu Trầm tựa như rất bất mãn với việc thê tử không thể tiến cung vào sáng sớm nên không cho nàng ngủ tiếp để bồi thường nàng một ít, chẳng qua là muốn ép buộc. Mới bắt đầu ban đêm im lặng hắn còn kiêng kị chút ít, sợ thê tử đánh thức nữ nhi, sau này bên ngoài lục tục có tiếng pháo, Triệu Trầm thấy nữ nhi đang ngủ ngon giấc, lá gan liền lớn hơn, kéo bàn tay đang che miệng của thê tử, cố ý khiến nàng lên tiếng.
A Kết thực sợ hãi, lại không muốn hắn được như ý nguyện, yếu ớt kêu lạnh.
Triệu Trầm nhìn cái chăn đắp đến vai thê tử thì đau lòng, vừa oán nàng giảo hoạt vừa tốc chiến tốc thắng thu binh.
Trong phòng tờ mờ sáng, hai người đều thở hồng hộc.
A Kết mở to mắt, len lén nhìn Triệu Trầm. Hắn không nằm lên gối, cái cằm bình thường thoạt nhìn lạnh lùng kiên nghị giơ lên, hầu kết (cục xương sụn bọc quanh dây thanh quản của nam giới) không ngừng chuyển động, nhìn thấy nàng thì nuốt một ngụm nước bọt. Môi hắn nâng cao, nghĩ tới mỗi khi làm việc thì luôn nói lung tung, A Kết liền muốn đưa tay che miệng hắn, để xem hắn làm sao nói được. Nhưng lúc này che cũng vô ích, A Kết có chút khinh thường hành động vờ thông minh của mình, dời phương hướng, nhìn mắt Triệu Trầm.
Hắn nhắm mắt lại, chân mày giãn rộng, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ
Đột nhiên A Kết nghĩ mình không hề muốn trách mắng gì hắn, chỉ cần hắn đừng suy nghĩ những chuyện buồn lòng nữa, chỉ cần hắn đừng cau mày nữa, nàng nguyện ý càn quấy với hắn.
"Nằm lên đây đi, đừng để bị lạnh." A Kết kéo chăn lên che bả vai lộ ra bên ngoài cho hắn, giọng điệu có chút oán trách.
Triệu Trầm kinh ngạc với sự dịu dàng của nàng, "Nàng không tức giận sao?" Trước đây, nếu như vậy, phải được hắn dỗ dành một lúc nàng mới bằng lòng nguôi giận.
A Kết rũ mắt không để ý tới hắn.
Nhưng cũng không phải là dáng vẻ tức giận, Triệu Trầm nghĩ nghĩ, chỉ đoán được một lý do, đến gần bên tai nàng nói nhỏ: "Nàng cũng thấy thoải mái phải không?"
A Kết ngẩn người, lập tức mạnh mẽ kéo tất cả chăn về phía mình, để cả người hắn lộ ra ngoài chịu lạnh.
Gì vậy chứ, làm gì cũng có thể nghĩ đến chuyện đó.
Triệu Trầm cười, rất nhanh lại chui vào trong ổ chăn, ôm lấy nàng xin lỗi.
A Kết mệt thì mệt, nhưng cả người cũng cảm thấy thư sướng, cơn buồn ngủ biến mất từ lúc nào không hay, hai người nhẹ giọng thầm thì trò chuyện tới lúc trời dần sáng rõ.
Xán Xán tỉnh, cau mày muốn khóc. Triệu Trầm để A Kết nằm tiếp, hắn đứng dậy lấy cái bô đặt bên cửa sổ, cẩn thận bế lấy nữ nhi dỗ bé đi tiểu. Xán Xán dụi mắt, vừa đi tiểu vừa quay đầu tìm nương, nhìn thấy A Kết liền nhếch miệng cười.
Triệu Trầm cảm thấy ganh tị, nói: "Ta lấy lòng nó như vậy, nó cũng không cười với ta trước."
A Kết nằm nghiêng nhìn hai cha con, cười hắn: "Vậy chàng đừng làm nữa, nghe nói phụ thân nhà người ta đều không thích ôm trẻ nhỏ, nói cái gì mà ôm cháu không ôm con."
"Nữ nhi của ta, ta thích ôm liền ôm, ai quản được chứ?" Triệu Trầm chẳng hề để ý, chờ khi bé tiểu xong, đưa bé qua để A Kết cho bú.
Sau nửa canh giờ, cả nhà ba người đến Vọng Trúc hiên chúc tết Ninh thị, ở lại bên đó ăn sủi cảo luôn.
Mặt trời lên cao thì Triệu Duẫn Đình và Thái phu nhân mới từ trong cung trở về, sau bữa cơm Triệu Duẫn Đình dẫn một đám người đi bái từ đường.
Đây cũng là lần đầu tiên A Kết nhìn thấy Thái phu nhân sau sự kiện hạ thuốc lần trước.
Thái phu nhân gầy hơn, sắc mặt cũng khó nhìn, khi nhìn thấy nàng ánh mắt hằn rõ thù hận nhưng khi liếc đến Triệu Trầm thì nhanh chóng quay đi, tựa như thấy quỷ. Windchimelqd A Kết cảm thấy kỳ quái, đột nhiên muốn biết đêm đó rốt cuộc Triệu Trầm đã nói gì với Thái phu nhân, trên đường trở lại Vọng Trúc Hiên nàng thử dò hỏi, Triệu Trầm chỉ cười mà không nói.
A Kết cũng không hỏi lại.
Trong Vinh Thọ đường, Thái phu nhân cho người gọi Triệu Hàm đến.
"Tổ mẫu gọi Thừa An có chuyện gì vậy?" Triệu Hàm cung kính hỏi.
Thái phu nhân ngoắc tay ý bảo Triệu Hàm đến đứng ở trước mặt, đỡ tay hắn cười híp mắt, đánh giá: "Thừa An mười một tuổi rồi, cao hơn năm trước không ít, nhìn qua cũng đã thành thiếu niên rồi, thế nào, gần đây đọc sách sao rồi? Có mệt hay không?"
Hai đích tôn, lúc Triệu Trầm vừa sinh ra thì Thái phu nhân đã muốn nuôi trưởng tôn bên người nhưng Ninh thị không đồng ý, Triệu Duẫn Đình cũng không chịu, trong lòng Thái phu nhân không thoải mái, Triệu Trầm trước hay sau khi hiểu chuyện đều không thân thiết với bà, sau này lại rời nhà đi nhiều năm, giữa hai người vốn chẳng có tình cảm gì. Triệu Hàm thì không giống vậy, tuy rằng cũng không được nuôi dưỡng tại Vinh Thọ đường, nhưng cũng không phải được nuôi tại Duy Phương viên, hơn nữa trong nhà chỉ có Triệu Hàm là đích tôn, Thái phu nhân đối với Triệu Hàm vẫn rất để bụng, Triệu Duẫn Đình không cho Triệu Hàm hưởng đãi ngộ như đối với trưởng tử, Thái phu nhân liền thường xuyên thưởng Triệu Hàm thứ gì đó.
Triệu Hàm cũng không cần Thái phu nhân bồi thường, nhưng được tổ mẫu quan tâm, trong lòng hắn cũng cảm kích, nói những chuyện đơn giản khi đọc sách cho tổ mẫu nghe.
Thái phu nhân gật đầu, hài lòng nói: "Đại ca con theo nghiệp võ, với bản lĩnh của hắn, tuy không thể có được tước vị như phụ thân con, nhưng sau này tự mình kiếm được tước vị nào đó thì không phải là không có khả năng. Còn con, hai năm nữa hắn cũng nên thỉnh phong con thành thế tử, con cố học cho giỏi, tương lai cũng giống như phụ thân con, có tước vị lại có thực quyền, tiền đồ rộng mở."
Triệu Hàm cười cười, không tiếp lời.
Phụ thân đã từng nói với hắn, hầu phủ tương lai là của huynh trưởng, còn hắn an tâm đọc sách đi theo đường khoa cử.
Thái phu nhân lại nói: "Hôm nay ta tiến cung nhìn thấy Hiền phi nương nương, nương nương còn nhắc tới con đó."
Mặt Triệu Hàm lộ vẻ kinh ngạc.
Thái phu nhân cười giải thích: "Ngũ hoàng tử nhỏ hơn con một tuổi, năm ngoái thư đồng của hoàng tử bị nhiễm phong hàn vẫn chưa khỏi, hoàng thượng muốn tuyển cho ngũ hoàng tử một người thư đồng từ trong đám đệ tử huân quý. Hiền phi nương nương không biết đã nghe từ chỗ nào rằng con từ nhỏ đã trí tuệ, nương nương nói với ta là qua kỳ thi mùa xuân hoàng thượng sẽ đích thân chọn thư đồng cho ngũ hoàng tử, nếu như cháu muốn thì hãy chuẩn bị cho tốt.”
Tim Triệu Hàm đập nhanh hơn.
Hiền phi đang được sủng ái nhất hậu cung, trưởng tử Thụy vương của bà được đông đảo triều thần coi là trữ quân, nếu hắn có thể trở thành thư đồng của ngũ hoàng tử, đệ đệ ruột của Thụy vương, sẽ được cho là người của Thụy vương. Hắn tuổi nhỏ, vẫn chưa giúp được Thụy vương chuyện gì, nhưng trong tay ngoại tổ phụ có binh quyền, Thụy vương thu hắn thì xem như được ngoại tổ phụ ủng hộ, sau này đại ca muốn đối phó với ngoại tổ phụ thì chắc chắn Thụy vương sẽ không khoanh tay đứng nhìn nhỉ?
Khuôn mặt gầy của Triệu Hàm ửng hồng vì hưng phấn, hắn biết mình còn nhỏ, suy nghĩ có chỗ không sâu nhưng đại khái cũng không sai, đây cũng là biện pháp duy nhất trước mắt hắn có thể nghĩ ra để bảo trụ ngoại tổ phụ, bảo vệ ngoại tổ phụ, mẫu thân sẽ không phải chết.
Huynh trưởng muốn báo thù là chuyện hắn có thể hiểu, hắn không hận huynh trưởng, nhưng ngoại tổ phụ và mẫu thân đều là thân nhân của hắn, hắn không thể mở to mắt nhìn bọn họ chết. Đợi khi đủ lớn, hắn sẽ lập tức phân ra ở riêng, đưa mẫu thân đi, không gây chướng mắt với huynh trưởng hẳn là được rồi nhỉ? Phụ thân có thể bỏ mẫu thân rồi tái hôn với Ninh thị, hắn chỉ cần mẫu thân có thể sống sót.
"Thế nào, Thừa An có muốn làm thư đồng cho ngũ hoàng tử không?" Thái phu nhân biết rõ còn cố hỏi.
Triệu Hàm cúi đầu, khiêm tốn nói: "Tài học của Thừa An còn hữu hạn, không hẳn có thể lọt vào mắt hoàng thượng và nương nương."
Thái phu nhân vỗ vai hắn, ý vị thâm trường nói: “Chuyện này thành hay không cũng phải xem duyên phận, con cứ học cho giỏi, được thì tốt, không được cũng không có gì, đừng để ở trong lòng. Đúng rồi, trước khi chuyện này có kết quả, chớ nói với phụ thân con, kẻo hắn lại không vui."
Triệu Hàm cười khổ.
Phụ thân...
Ông ấy sẽ không vui khi hắn đi theo con đường này nhưng mà hắn đã không còn đường khác để chọn nữa, hắn muốn thử một lần.
Hai người lại nói vài câu, Triệu Hàm chào tạm biệt rồi rời đi.
Thái phu nhân nhìn theo bóng dáng thiếu niên, cười khẽ.
Nếu Triệu Trầm không nhận người tổ mẫu này thì bà cũng xem như không có đứa cháu trai đó, hắn cho rằng chỉ mình hắn mới có thể nổi bật hay sao chứ? Dieendaanleequuydonn Nay Hiền phi nương nương coi trọng Triệu Hàm, bà sẽ dụng tâm bồi dưỡng người cháu này, sẽ có một ngày nó có thể áp chế được Triệu Trầm.
~
Còn chưa tới hoàng hôn, trời đã sẩm tối.
A Kết nhìn các lễ vật để ngày mai về nhà mẹ đẻ xong, vào phòng nói: "Có phải sắp có tuyết rơi không?Năm nay trời cũng chỉ mới đổ một trận tuyết mà thôi.”
Triệu Trầm đang ngồi ở đầu giường chơi đùa với nữ nhi, nghe vậy thuận miệng trả lời: "Yên tâm đi, ngày mai dù có chuyện gì ta cũng sẽ cùng nàng về nhà mẹ đẻ."
"Thiếp không có ý này." Tâm tư bị nhìn thấu, A Kết chột dạ giải thích.
"Vậy nàng có ý gì?" Triệu Trầm ngẩng đầu, nhìn nàng cười.
A Kết hờn dỗi vo tất bông của con gái đang cầm trong tay thành một cục ném về phía hắn.
Triệu Trầm bắt lấy, đưa cho Xán Xán chơi, hai cha con thì thầm: "Nương con nói không lại ta, thẹn quá thành giận."
Xán Xán nhe răng cười, tóm tất nhét vào miệng, Triệu Trầm cười mắng: "Tất mình thì không chê thối có phải không?" Sau đó thuận tay kéo lấy tất không cho nữ nhi ăn.
Xán Xán dùng sức tranh với phụ thân, khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi đỏ lên, Triệu Trầm không chú ý, vốn khi nữ nhi dùng sức đều sẽ như vậy, nghĩ rằng chờ khi nữ nhi sắp khóc hắn lại buông tay cho nàng chơi. A Kết nghe tiếng động lại cảm thấy không đúng, đi qua nhìn nữ nhi, chần chờ nói: "Có phải muốn..."
Lời chưa dứt đã nghe một tiếng động từ trong quần bông nhỏ của nữ nhi.
Trên giường xuất hiện mùi nhàn nhạt.
A Kết mắt choáng váng, đây là lần đầu tiên nữ nhi đi bậy trên người cha bé.
"Nàng định đứng ở đằng kia nhìn sao?" Triệu Trầm nén giận hỏi, một tay giữ cái gáy của con gái, một tay kéo tất ra. Xán Xán lại không tranh với hắn nữa, giống như là biết mình đã làm sai nên ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích, chớp chớp đôi mắt to nhìn phụ thân.
A Kết nhịn cười, xoay người đi lấy đồ dọn dẹp, nghe phía sau là tiếng nói vô cùng oan ức của trượng phu: "Ta hiểu rồi, Xán Xán làm gì cũng hướng về phía nàng, ta mới nói nàng một câu, nó đã giúp nàng dạy ta."
Cuối cùng A Kết cũng không nhịn được nữa, ôm bụng cười ra tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Xán Xán: giai nhân thật đáng ghét, người ta là đại cô nương cơ mà, thế mà lại viết cái này!
Triệu Hôi Hôi: Đúng vậy, tức chết ta!
Triệu Xán Xán: phụ thân giận cái gì chứ, người không vui sao, người ghét bỏ sao! Hừ hừ hừ!
Triệu Hôi Hôi:...