Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 120

Editor: Vy Vy 1505

Trời âm u, tầng mây rất dày, ép tới cực thấp.

Dưới chân  núi Yến Sơn, Đại Chu và Thát Đát, hai bên hoả lực tập trung liệt trận hơn một trăm vạn, đen nghìn nghịt cả một vùng nhìn không thấy điểm cuối.

Cách một mảnh hơi lõm bình thản, ranh giới rõ ràng, hai bên bày quân đối chọi.

Người rất nhiều, nhưng một tiếng động đều không có, tiếng gió tiếng chim cũng mai danh ẩn tích, không khí đã căng chặt tới cực điểm.

Đại chiến chạm vào là nổ ngay.

Thát Đát Khả Hãn cưỡi ngựa vượt tới, nhìn ra xa quân địch bày binh bố trận, ánh mắt hắn chuẩn xác dừng ở một vị trí phía sau.

Đó là trung tâm quân Đại Chu, chúng tướng sĩ thật chặt chẽ bảo hộ, quả thực là an toàn đến cực điểm.

Hắn biết, Đại Chu Hoàng thái tử tự thân tới chiến trận, hắn hẳn là ở vị trí kia.

Đại Chu không giống Thát Đát, thiên hoàng hậu duệ quý tộc chỉ ngồi phía sau chỉ huy trận chiến, đừng nói giống Thát Đát Khả Hãn tự mình ra tay chém giết, mặc dù là thoáng đi phía trước cũng không có.

Người Thát Đát khinh thường thường cách làm này, nhưng chính là Đại Chu Hoàng thái tử tự phụ như vậy lại làm hắn tao ngộ suy sụp xưa nay chưa từng có.

Sắc mặt Khả Hãn âm trầm, lạnh lùng xẹt qua chỗ đó, nửa ngày mới thu hồi tầm mắt.

“Chư vị Thát Đát dũng sĩ, thời cơ rửa mối nhục xưa tới rồi!”

Khả Hãn run lên dây cương, quay lại đầu ngựa, nhìn đại quân phía sau hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, đôi mắt che giấu không được sát ý như lửa cháy lan ra đồng cỏ, vừa lòng gật gật đầu.

“Ngày trước, không ít đồng bào chúng ta bị Đại Chu tàn sát, hiện giờ muốn đòi lại hay không?”

“Muốn! Muốn! Muốn!”

Khả Hãn động viên trước trận chiến vô cùng nhiệt huyết, lập tức cảm xúc đại quân điều kích động, sĩ khí ngẩng cao, các tướng sĩ lập tức cao giọng ứng hòa.

Gia Lạp cũng ở trong đó, chức quan của hắn không thấp, vị trí cũng ở gần phía trước, tuy mặt ngoài hắn giống bên cạnh cùng nhau kích động hô to, thực tế lại nương động tác, không dấu vết đánh giá Khả Hãn, còn có đàn tướng lãnh Thát Đát cao cấp trước mắt.

Tuy Khả Hãn cường tráng như cũ, nhưng đen hơn gầy hơn lúc trước, hiển nhiên liên tiếp rơi vào hạ phong, cộng thêm vẫn luôn không điều tra ra mật thám trong quân, làm hắn áp lực rất lớn.

Không sai, Khả Hãn đại chiến rất nhiều, không quên mật thám lúc trước tiết lộ hành tung của hắn, lặp lại bài tra trong quân, một khi có chút điểm đáng ngờ, lập tức kéo xuống xử lý nghiêm khắc.

Cũng may Gia Lạp nếu làm, cũng là chuẩn bị kỹ càng.

Hắn thực cẩn thận, xong việc cũng không hề nhúc nhích nửa phần, hơn nữa lúc trước tuy hắn mất trí nhớ, nhưng thân phận dân chăn nuôi vẫn kịp thời quét sạch sẽ cái đuôi, thân phận không hề nghi ngờ, thuận lợi ngủ đông.

Tầm mắt xẹt qua trên mặt Khả Hãn, dừng ở quân Đại Chu, đáy mắt Gia Lạp hiện lên một tia quyến luyến và khát vọng.

Nhưng thực mau, đã bị hắn đè ép.

Ám điệp cấp cao xưa nay không dễ ẩn núp, nếu hắn thành công, phải vì gia quốc mưu phúc lợi. Lần này đại chiến vừa lúc, nếu Đại Chu lấy được thắng lợi, Thát Đát sẽ có một đoạn thời gian rất dài vô lực xâm nhập phía nam.

Nếu thuận lợi, hắn thực mau có thể trở về gia quốc, nhưng trước đó, hắn còn cần cẩn thận ẩn nhẫn, thám thính cơ mật, hiệp trợ Đại Chu thắng.

“Các dũng sĩ, giết Đại Chu!”

“Giết! Giết! Giết!”

Trống to bằng da trâu được gõ vang, một tiếng càng gấp hơn một tiếng “Thùng thùng thùng thùng” phảng phất vang ở trong lòng, chờ khi nhịp trống dồn dập đến mức tận cùng, đã gần nối liền, Khả Hãn vung lên loan đao sắc bén trên tay.

“Các dũng sĩ, lên! Giết!”

Theo một tiếng rống to, hình ảnh yên lặng lập tức kích động, Hoắc Xuyên đồng thời vung lên đại đao, lạnh giọng hét lớn: “Các tướng sĩ, giết hết Thát Đát cường đạo!”

“Giết!!!”

Đại quân hai bên đồng thời động, kỵ binh là tiên phong, bộ binh theo sát sau đó, giống như hồng thủy nhào về phía đối phương.

Tiếng kêu không ngừng, máu tươi phun tung toé, nháy mắt nhiễm hồng mặt đất.

Tiếng ngựa hí vang, tiếng đao kiếm đâm vào cơ thể “phụt”, tiếng rên rỉ trước khi hấp hối, tiếng thi thể đổ “phanh”, nháy mắt mùi máu tươi tràn ngập chân núi Yến Sơn.

Gia Lạp mặc niệm năm đó Hoàng thái tử truyền lời, mặc dù tay ngươi bất đắc dĩ nhiễm máu tươi của đồng bào, cũng là tận trung vì nước, cử chỉ hôm nay chỉ vì cứu lại càng nhiều tánh mạng quân dân Đại Chu, không cần cố kỵ trong lòng.

Đối với một người nhiệt tình yêu thương gia quốc, tự tay chém giết đồng bào là một chuyện cực dày vò, nhưng Hoàng thái tử nói rất đúng, hắn cần thiết làm, còn phải không thể lộ ra nửa phần dấu vết, để tránh kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Gia Lạp lau một phen máu tươi trên mặt, tính cả khóe mắt ướt át, tiếp tục lạnh mặt, giục ngựa về phía trước.

Hắn vừa chiến đấu kịch liệt, vừa không dấu vết nhìn ra xa bốn phương.

Không sai, hắn đang tìm kiếm một người.

Một kẻ mặc dù là tướng quân Đại Chu, hắn cũng cực vui vẻ thậm chí chờ đợi chính tay đâm chết.

Người nọ chính là Đại Đồng Đô Chỉ Huy Sứ, Mục Hoài Thiện.

Gia Lạp hiện đã rõ ràng tiền căn hậu quả Tùng Bảo dịch, hắn căm thù đến tận xương tuỷ bọn đầu sỏ, mặc dù róc xương xẻ thịt đối phương, cũng khó tiết mối hận trong lòng.

Đáng tiếc đại quân hai bên tổng cộng hơn một trăm vạn, nếu muốn từ giữa tìm kiếm một người, nói dễ hơn làm, cho nên từ lúc khai chiến tới nay, hắn cũng không thể tìm được bóng dáng người này.

Vốn tưởng rằng lần này đồng dạng không có kết quả, ai ngờ vừa nhấc đầu, con ngươi hắn lại đột nhiên co rụt.

*****

Máu tươi phun tung toé, huyết tinh đầy đất, Mục Hoài Thiện chỉ cảm thấy vui sướng đầm đìa, từ sáng sớm đến nửa buổi chiều chiến đấu hăng hái, hắn thích ý đến cực điểm.

Xem sắc trời, thực đáng tiếc, hắn phải rời khỏi.

Đại chiến tới trạng thái giằng co, vô cùng hỗn loạn, mà một hồi chém giết, hắn cũng dần dần tiếp cận chân núi Yến Sơn, đây là thời cơ thích hợp nhất.

Lưu luyến nhìn chiến trường màu đỏ tươi trước mắt, lại lơ đãng nhìn đám người Hoắc Xuyên ở phụ cận, trước hắn phải cắt đuôi đám người này.

Từ sau khi Mục Hoài Thiện suất lĩnh binh mã Đại Đồng gia nhập đại quân, mỗi lần chiến dịch, binh mã của hắn sẽ bị kẹp giữa quân của Hoắc Xuyên và Trương Vi Thắng, bị chặt chẽ kiềm chế.

Hoắc Trương hai người cũng thường thường xuất hiện hai bên hắn, mặc dù hai người không có mặt, cũng có tâm phúc của đối phương thay phiên xuất hiện.

Một lần, hai lần là trùng hợp, ba lần bốn lần liền không khả năng.

Cũng là từ lúc ấy, Mục Hoài Thiện biết Đông Cung theo dõi chính mình, nghĩ sâu một tầng, thậm chí đối phương có khả năng đã lấy được hai phong hiệp nghị năm đó.

Hắn suy tư, bắt đầu chuẩn bị đường lui, sai người lặng lẽ thăm dò Yến Sơn.

Hiện tại mọi chuyện đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông, chờ thoát khỏi mấy người Hoắc Xuyên chướng mắt, liền có thể lập tức trốn vào Yến Sơn.

Mục Hoài Thiện hơi hơi cong môi, nếu muốn thuận lợi thoát khỏi cũng không khó, vòng mấy vòng vào chỗ quân địch dày đặc là được.

Đến lúc đó đối phương bận chém giết quân địch, khẳng định có lúc bỏ sót.

Hắn nháy mắt ra dấu với đám người Mục Đức, kẹp mạnh bụng ngựa, mấy người chủ tớ lập tức cưỡi ngựa lao vào nơi nhắm sẵn.

Biện pháp này đơn giản, nhưng lại thực hiệu quả, Mục Hoài Thiện vọt mấy vòng, bóng dáng đã biến mất giữa kỵ binh địch ta đông đảo.

Hoắc Xuyên quét ngang đại đao, chém đầu tướng quân Thát Đát chặn đường trước mắt, ngẩng đầu nhìn lại, không thấy bóng dáng Mục Hoài Thiện, trong lòng ông rùng mình, lập tức trầm giọng phân phó: “Nhanh trải rộng nhân thủ, tìm họ Mục kia trở về.”

“Hoắc huynh yên tâm, chỉ mới chớp mắt, hắn chạy không xa.”

Trương Vi Thắng cũng cưỡi ngựa xuất hiện, thấy thế vừa chém giết kẻ địch, vừa trầm giọng phân phó trái phải: “Nhanh, lập tức giãn ra, tìm nơi quân địch nhiều.”

Chiến trường hỗn loạn, tình huống này không phải chưa phát sinh, xác thật tìm tòi một lát liền tìm được người.

Chẳng qua, mọi người trăm triệu không nghĩ tới, Mục Hoài Thiện phát hiện không tốt, nhanh chóng quyết định trốn chạy, không đi sâu vào chiến trường, ngược lại vừa tìm cách cắt đuôi, vừa dựa sát chân núi Yến Sơn hẻo lánh.

Hắn còn sai mấy tâm phúc ăn mặc áo giáp giống nhau để hỗn loạn tầm mắt, phải nói là chuẩn bị rất chu toàn.

Đảo vài vòng cắt đuôi đám người kia, nếu không có gì ngoài ý muốn, Mục Hoài Thiện xác thật có thể thành công, nhưng khi hắn khó khăn lắm sắp đến bìa rừng dưới chân Yến Sơn, trước mặt hắn lại lao ra một con ngựa.

Đối phương đột ngột lặc dây cương, ngựa tốt lông đen sáng bóng lập tức hí vang một tiếng, ngừng lại cách hắn hơn mười bước.

Thực rõ ràng, người này chính là tới chặn hắn.

Mục Hoài Thiện không chút hoang mang lặc dừng ngựa, nhướng mày nhìn thoáng qua.

Đối phương là một tướng quân Thát Đát, cao lớn khôi vĩ, mạnh mẽ hữu lực, áo giáp màu đen bạc mặc trên người hắn không có vẻ trầm trọng, ngược lại nhẹ nhàng khởi động, tăng thêm uy vũ hùng tráng.

Trên mặt người này một đống râu quai nón, hơi rối tung, che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhưng phần lộ ra lại cực anh đĩnh, mày kiếm đen đặc, hai mắt tà phi, mắt đen sáng ngời có thần, đáng tiếc bên huyệt Thái Dương có một vết sẹo thật sâu do đao.

Râu quai nón anh tuấn hiện giờ quét ngang đại đao vọt với, con ngươi đen bóng lạnh lẽo, đánh giá Mục Hoài Thiện nửa ngày, mới lạnh lùng nói: “Rốt cuộc tìm được ngươi.”

“Hả? Tìm ta?”

Mục Đức mắt thấy chủ tử sắp thoát thân, lại bị người ngăn trở, vẻ mặt hiếm thấy xuất hiện nôn nóng, lại hoãn một chút, sợ là đám người Hoắc Xuyên sẽ đuổi kịp.

Mục Hoài Thiện lại không vội chút nào, rời đi không hôm nay còn có lần sau, dù sao đại chiến một ngày hai ngày là không thể kết thúc, hắn đánh giá râu quai nón rõ ràng không có ý tốt trước mắt, cảm thấy cực kỳ hứng thú, việc trốn vào Yến Sơn lập tức bị gác qua một bên.

Hắn cười như không cười: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Phía sau tiếng vó ngựa lộc cộc, Hoắc Xuyên Trương Vi Thắng không phải nhân vật đơn giản, thời gian ngắn ngủi đã tìm tới, hai người thu hết vào đáy mắt tình cảnh này, cũng vừa lúc nghe được những lời này.

Bọn họ nhướng mày, vừa giết địch, vừa quan sát.

Hoắc Xuyên lưu loát xoay người, chém đầu một tiểu tướng quân địch, liếc mắt, lúc này ở góc độ của ông ấy có thể thấy cả gương mặt râu quai nón, chợt nhìn lại, ông không nhịn được nhăn mày.

Sao ông cảm thấy, mặt mày râu quai nón rất có vài phần quen thuộc.

Rất giống một nam tử tuổi trẻ mà ông biết.

Hoắc Xuyên kinh nghi bất định, lại nghe thấy râu quai nón chậm rãi nói: “Ta tìm ngươi, là vì báo thù.”

Giọng nói này!

Trầm thấp mà từ tính, phi thường giống giọng nói con trai độc nhất đã qua đời của một người bạn tốt của ông!

Khoan đã!

Mặt mày râu quai nón còn không phải cực giống bạn ông sao? Cũng cực giống con trai độc nhất của bạn ông, hai cha con ngũ quan cứ như cùng một khuôn mẫu khắc ra vậy.

Vấn đề là, bốn năm trước, hai cha con bạn tốt đã chết trận sa trường, hy sinh trong Tùng Bảo dịch dị thường thảm thiết.

Trong nháy mắt, tim Hoắc Xuyên nhảy dồn dập, gắt gao nhìn chằm chằm đăm đăm râu quai nón.

Chẳng lẽ là?

“Làm sao vậy?”

Trương Vi Thắng phát hiện ông không ổn, lập tức ruổi ngựa qua, vừa giết địch, vừa nhíu mày thấp giọng hỏi: “Người này có vấn đề gì sao?”

“Không thành vấn đề! Hoàn toàn không có vấn đề!”

Hoắc Xuyên nhìn râu quai nón thật sâu, thu hồi tầm mắt, đồng dạng hạ giọng, nói với Trương Vi Thắng: “Chúng ta bắt lại những người này trước đã.”

Nói xong, khẽ nâng cằm, chỉ chỉ đám người Mục Đức.

Nói thực ra, Hoắc Xuyên nói lời này có chút cổ quái, dù Mục Hoài Thiện lại như thế nào, cũng là tướng quân bên ta, hắn và người Thát Đát giằng co, phe Đại Chu hẳn là trước hết nhất trí đối ngoại mới đúng.

Nhưng giờ phút này, Hoắc Xuyên lại hạ lệnh ngăn cách đám người Mục Đức, không cho bọn họ tiến lên giúp đỡ, đã gián tiếp trợ giúp râu quai nón.

Trương Vi Thắng và vị bạn cũ kia của Hoắc Xuyên không tính quen thuộc, không nhận ra, nhưng ông không ngu ngốc, nghe vậy tâm niệm vừa động.

Trương Vi Thắng nghĩ đến chính là ám điệp cao cấp Đại Chu mai phục trong quân Thát Đát.

Hoàng thái tử đột nhiên chỉ huy Hoắc Xuyên xuất quan, chặn lại Thát Đát Khả Hãn, là một trong những thống soái cao nhất của Đại Chu, Trương Vi Thắng lập tức suy đoán, Hoàng thái tử khẳng định cài ám điệp cấp cao trong quân Thát Đát.

Chiến cuộc có thể tới cục diện hôm nay, không thể không nhắc đến công lao to lớn của vị ám điệp cao cấp này, ông thưởng thức tài, cũng kính nể đối phương, đã có cơ hội, đương nhiên phải giữ gìn.

“Được.”

Trương Vi Thắng lập tức gật đầu, vừa chỉ huy người tiến lên, cố ý vô tình ngăn cách đám người Mục Đức, vừa nghiêm túc đánh giá râu quai nón.

Ông phải nhớ kỹ mặt, lỡ như sau này có gặp, cũng có thể thuận thế tránh đi.

Hoắc Xuyên vẫn không giải thích quá nhiều, khiếp sợ qua đi, cũng lập tức nhớ tới ám điệp, nhất thời lại chắc chắn vài phần.

Tuy con của bạn tốt đông luyện tam chín, hạ luyện tam phục, học được phụ thân chân truyền, nhưng dù sao còn tuổi trẻ, họ Mục võ công cực cao, ông không nhịn được có chút lo lắng.

(*Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục: ngày đông luyện tăng lực, ngày hạ luyện tăng khí. Những người luyện võ có ý chí không thay đổi, vượt qua mọi khảo nghiệm trong điều kiện gian khổ, đồng thời cũng không cần bất chấp cả mức độ thích ứng về sinh lý, gặp khí hậu ác liệt mà vẫn cứ tập bừa)

Nhưng tình hình trước mắt không thể hỗ trợ, ông chỉ phải âm thầm nhìn.

Hoắc Trương hai người ở hướng sau lưng Mục Hoài Thiện, Mục Hoài Thiện không nhìn thấy bọn họ ngắn ngủi mắt đi mày lại, chờ râu quai nón nói xong, cong môi cười nói: “Hay lắm, tới báo thù rất tốt.”

Tuy tay hắn nhiễm vô số máu tươi, nhưng thật đúng là chưa bao giờ bị người trực tiếp tìm tới trả thù, bình sinh lần đầu tiên, lập tức khơi mào hắn hứng thú, rất có vài phần nóng lòng muốn thử.

Râu quai nón đúng là Gia Lạp.

Gia Lạp lạnh lùng nhìn ý cười nơi khóe miệng Mục Hoài Thiện, cái vẻ không để bụng này thật sâu đâm đau lòng hắn.

“Tặc tử! Hôm nay, ngươi phải đền mạng cho cha ta!”

Còn có mẫu thân hắn, nếu không phải tin dữ liên tiếp, mẫu thân hắn cũng sẽ không bi thống quá mức, theo sát phụ thân mà đi.

Thù này khắc cốt ghi tâm, không thấy người còn có thể tạm thời đè nén thật sâu, hiện giờ kẻ thù liền ở trước mắt, Gia Lạp hét lớn một tiếng, hai mắt đỏ đậm, lập tức quét ngang đại đao kẹp bụng ngựa, thẳng đến Mục Hoài Thiện.
Bình Luận (0)
Comment