Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 131

Editor: Vy Vy 1505

Mấy hạ phó an tĩnh lui ra không dám đi xa, chỉ cách bảy tám bước, tuy các nàng không thể nghe rõ hai nha hoàn đối thoại, nhưng vẫn lập tức phát hiện chủ tử nháy mắt khác thường.

Mọi người kinh hãi, vội nhào lên trước, vừa vặn tiếp được chủ tử hôn mê, không để nàng ngã xuống đất.

Còn về hai tiểu nha hoàn sau bụi hoa, lòng tồn may mắn, lập tức dưới chân như bôi dầu, nhìn xem có thể sấn lúc loạn ra phủ hay không.

Không ai phản ứng hai người, bên kia bụi hoa loạn thành một đoàn, dưới váy Tần Thải Lam đã thấy hồng.

Thu Vũ đại kinh thất sắc: “Mau mau đi mời thái y! Mau mau nâng chủ tử về phòng! Mau mau đi kêu Trương ma ma! Mau, mau lên!”

Nàng vừa hối vừa hận, ảo não mới vừa rồi chính mình không nên sợ hãi chủ tử, nghe lời lui về sau.

Bây giờ thì hay rồi, chỉ sợ không chết cũng bị lột da.

Lúc này, lệnh cấm ra vào chủ viện chỉ có thể triệt, chuyện phát triển như tâm phúc của Trần Vương dự liệu, trong mắt hắn hiện lên vừa lòng chợt lóe mà qua, ngay sau đó trên mặt gấp gáp lao ra, vội vàng sai người tiến cung mời thái y.

Thái y đóng giữ ở Ngụy Vương phủ hơn hai tháng, gần đây tình huống Ngụy Vương phi rất tốt mới trở về, không nghĩ tới mới nửa tháng lại ra chuyện.

Toàn thành vui mừng khôn xiết, bao gồm thái y viện, các ngự y thái y tươi cười đầy mặt, lúc này nhận được tin tức xấu, mặc dù là thân phận thấp kém, mọi người cũng không nhịn được ngầm nói một tiếng xui xẻo.

Xui xẻo thì xui xẻo, Thái Y Viện chọn hai đồng liêu, cũng phải vội vàng đi qua.

Tần Thải Lam có khỏe không?

Đáp án là thật không tốt.

Thai này của nàng lúc trước bị ngã mạnh, có thể giữ lại đã thật sự thực không dễ dàng.

Ngự y kịp thời cứu trị, thái y tỉ mỉ điều dưỡng hơn ba tháng, cộng thêm thai này thật sự kiên cường, thiếu một thứ cũng không được.

Nhưng mà, mặc dù lại kiên cường như thế nào, dù sao cũng là một thai nhi, năm lần bảy lượt bị đả kích, cũng chịu không nổi.

Tần Thải Lam giãy giụa mấy canh giờ, rơi xuống một nam thai, chưa tới bảy tháng, cũng không có khả năng giữ được.

Linh đường của Ngụy Vương thiết lập tại tiền điện, vốn dĩ tiếng khóc đều áp lực, e sợ cho truyền tới hậu viện, lúc này con mồ côi từ trong bụng mẹ không còn, Ngụy Vương hoàn toàn tuyệt hậu, không cần che giấu, tiếng khóc lập tức rung trời.

Nô tài cả phủ chỉ cảm thấy con đường phía trước đen tối, tiếng khóc chân thành, nghe cực kỳ bi thương.

Tần Thải Lam bị tiếng khóc ẩn ẩn làm tỉnh lại, nàng mở mắt ngơ ngác, máy móc sờ soạng bụng.

Bằng rất nhiều.

“Ma ma, hài tử đâu?”

Trương ma ma nghiêng đầu lau nước mắt, cho dù xử trí nô tài vô dụng cũng không thể vãn hồi tiểu chủ tử, nương nương nhà bà còn trẻ, cuộc sống sau này phải làm sao bây giờ?

“Nương nương, ngài đừng nghĩ nhiều, điều dưỡng thân mình cho tốt.”

Thái y nói, trước đó Vương phi nương nương gặp sự cố, giữ thai vốn không dễ, nếu bình an sinh ra thì không sao, hiện tại tháng lớn lại xảy ra sự cố, cần phải điều dưỡng kỹ càng mới có thể bổ hồi lỗ lã.

Kỳ thật, Tần Thải Lam bị thương thân mình, chỉ sợ ngày sau khó có thể thụ thai, nhưng thái y nghĩ Ngụy Vương cũng không còn, Vương phi có thể hoài thai hay không không có gì khác nhau, ông cũng không nhắc lại.

Trương ma ma đoán được một ít, nhưng bà bất lực, chỉ có thể cố nén chua xót, cẩn thận an ủi chủ tử.

“Ma ma, hài tử không còn sao?”

Tần Thải Lam gắt gao che lại bụng, chấp nhất muốn một câu trả lời, Trương ma ma chỉ phải uyển chuyển nói: “Nương nương, sau này chờ Trần Vương có con nối dõi, ngài xin một đứa bé đến dưỡng cũng được.”

Bọn họ không cần đích trưởng tử, chỉ cần đích thứ tử hoặc con vợ lẽ, nói vậy Trần Vương phi cũng sẽ rất vui lòng.

“A!” Tần Thải Lam ngừng một lát, mới có phản ứng, nàng cười khô cằn, khiến người hoảng: “Ha hả!”

“Hôm nay đại quân chiến thắng trở về sao? Điện hạ chết trận sao?”

Trương ma ma muốn nói không phải, để tránh ảnh hưởng chủ tử dưỡng thân thể, nhưng tiền điện tiếng khóc tang rung trời, loáng thoáng truyền đến, muốn che cũng che không được.

Bà chỉ phải khó khăn gật gật đầu.

Sắc mặt Tần Thải Lam tái nhợt như tờ giấy, mắt mang tơ máu, khóc mà như không khóc, cười như không cười, nhìn nhũ mẫu một lát lại nặn ra một câu hỏi.

“Ma ma, Tĩnh Bắc Hầu thế tử không chết trận đúng không?”

“Hắn bắt sống Thát Đát Khả Hãn, lập công lớn khổng lồ đã trở lại, đúng không?”

Vốn dĩ nàng suy yếu đến mức thở dốc đều gian nan, thế nhưng lấy tay chống giường, nửa người ngồi dậy, gắt gao nhìn chằm chằm nhũ mẫu, từng câu từng chữ trịnh trọng nói: “Ma ma, nếu bà muốn tốt cho ta, thì đừng lừa gạt ta.”

Trương ma ma ôm tiểu thư mình chăm sóc tới lớn, miệng vài lần đóng mở, cuối cùng vẫn gật gật đầu.

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

Trong nháy mắt, Tần Thải Lam điên cuồng cười to, nàng vô lực ngã vào xuống giường, cười đến nước mắt đều ra tới.

Cười cười, nàng như chết lặng bên trong: “Vì sao?”

“Vì sao? Vì sao?”

Nàng gào khóc, dùng toàn thân sức lực, cuối cùng nhìn chằm chằm đỉnh màn trướng trắng như tuyết, ánh mắt không có tiêu cự, lẩm bẩm nói: “Vì sao ông trời muốn trêu cợt ta như vậy.”

Người bị Tần Thải Lam nhắc mãi, giờ phút này đang làm gì?

Kỷ Minh Tranh đang tham dự yến tiệc khánh công do Hoàng Thái tử chủ trì.

Một hồi đại chiến đầy mồ hôi, nước mắt và máu, cuối cùng lấy được đại thắng, xác thực không dễ dàng, ở đây hơn phân nửa là người tự mình tham dự, mấy bát rượu xuống bụng, không khí lập tức nhiệt liệt.

Kỷ Minh Tranh là công thần lớn bắt sống Thát Đát Khả Hãn, kính rượu nối liền không dứt, các tướng quân tác phong hào phóng, xách theo chén lớn tiến lên mời, ai đến hắn cũng không cự tuyệt, ngửa đầu chính là uống hết.

Yến tiệc mừng chiến thắng trở về, quân thần cùng vui, quy củ thả lỏng, Cao Húc chỉ mỉm cười nhìn, cũng không ngăn lại.

Bị rót nửa tràng, tuy tửu lượng Kỷ Minh Tranh thật tốt, cũng có chút chịu không nổi, bị nâng đi xuống tỉnh rượu.

Chờ hắn tỉnh rượu ra, yến tiệc khánh công đã sắp kết thúc, không bao lâu, liền tan.

Từ hoàng cung ra tới, xoay người lên ngựa, bị gió thổi qua, ánh mắt Kỷ Minh Tranh vốn mang chút men say nháy mắt thanh tỉnh, hắn chậm rãi nghiêng đầu, tầm mắt nhìn về phía tây.

Xuyên thấu qua dinh thự cao lớn san sát nối tiếp nhau, tầm mắt hắn định tiêu điểm ở một chỗ, một lát, mới nhàn nhạt nói: “Đi!”

Tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc, vây quanh bên người hắn là thân vệ Kỷ gia trung thành và tận tâm năm xưa.

Mấy thân vệ này cha truyền con, con truyền cháu, đi theo Kỷ gia tổ tôn ba đời, dị thường trung tâm. Trước khi Kỷ Tông Khánh qua đời, an bài thích đáng đến dưới trướng bạn tốt Hoắc Xuyên, Hoắc Xuyên thấy Kỷ Minh Tranh bình an trở về, đại hỉ, vội trả về những người bạn cũ gửi gắm.

Chủ tớ lại lần nữa gặp mặt kích động như thế nào không cần đề cập tới, hiện tại nơi bọn họ chạy gấp đi đúng là Tĩnh Bắc Hầu phủ ở phía tây kinh thành.

Tổ mẫu Hà thái phu nhân vẫn khoẻ mạnh, Kỷ Minh Tranh như cũ là Tĩnh Bắc Hầu thế tử được triều đình sắc phong, hắn rời hoàng cung trạm thứ nhất, đương nhiên là Tĩnh Bắc Hầu phủ.

Bị người trời xui đất khiến thừa hưởng tước vị tổ phụ phụ thân truyền lại là cảm tưởng gì?

Đáp án khẳng định là cao hứng không nổi.

Tạm thời không đề cập tới tâm tình Kỷ Minh Tranh, vậy, một nhà Kỷ Tông Hiền chiếm tiện nghi to lớn thì sao?

Tuy rằng nhiều lần ra chiêu ngu xuẩn, làm cho trong phủ ngày càng sa sút, nhưng dù sao vui rạo rực làm siêu phẩm hầu đã nhiều năm, đang lúc ngồi ổn tước vị, đột nhiên nghe nói chính chủ không chết?

Không chỉ đơn giản là không chết, cháu trai còn lập công lớn khổng lồ, theo Hoàng Thái tử đại thắng về triều.

Đây là chuyện kinh khủng cỡ nào!

*****

Trước khi Kỷ Tông Hiền biết việc này, người một nhà đang tụ ở Duyên Thọ Đường, thỉnh an Hà thái phu nhân.

Gọi là thỉnh an, thực tế đương nhiệm Tĩnh Bắc Hầu phu nhân Tào thị đang phát huy công phu mồm miệng, lặp lại nhấn mạnh trong nhà gian nan, lo liệu không dễ, muốn moi một ít tiền riêng trong tay mẹ chồng.

“Mẫu thân ngài không biết, hiện giờ củi đắt như quế, gạo quý như châu, trong phủ chi tiêu càng lớn, mà thu vào ngày càng ít, trong nhà gian nan.”

Tuy lời này có chút khoa trương, nhưng thành thật mà nói, mấy năm nay phu thê nhị phòng chi tiêu xác thật quá lớn.

Vốn dĩ phu thê hai người dựa theo cựu lệ của phụ huynh tiếp tục kinh doanh sản nghiệp, tuy không thể càng ngày càng tăng, cũng ít nhất có thể duy trì giàu có, nhưng bọn họ thích lăn lộn, mỗi chỗ sản nghiệp đều phải thay tâm phúc của chính mình mới có thể yên tâm.

Chủ tử đều dáng vẻ này, có thể tưởng tượng tới tâm phúc hạ nô?

Mấy năm qua, hiệu quả đột hiện, mà cả nhà này một sớm đắc chí, nơi chốn thích phô trương. Tiêu xài thực tăng rất nhiều, lúc trước khi trong phủ tranh tài sản với Kỷ Uyển Thanh, lại bị cắn ngược một bút không nhỏ.

Cuối cùng còn có một đầu chi to, chính là hiếu kính mẹ con Kỷ Hoàng hậu, chỉ nói năm đó Ngụy Vương Trần Vương khai phủ, chính là hung hăng xuất huyết rất nhiều.

Dù sao nhiều khoản cộng lại, hiện tại Tĩnh Bắc Hầu phủ bên ngoài không ngăn nắp, bên trong cũng dần dần kém cỏi.

Trực tiếp làm cho thời điểm hiện tại muốn chạy quan hệ, phu thê nhị phòng kiểm lại gia sản, có chút luyến tiếc ra tay.

Vì sao phải đi quan hệ? Không phải chức quan của Kỷ Tông Hiền bị cắt rồi sao?

Đáp án chính là hôn sự của Kỷ Uyển Xu.

Phu thê Kỷ Tông Hiền ngàn chọn vạn tuyển, từ bên trong chú lùn chọn một người cao, lựa chọn đích thứ tử của Tề Huy Kiệt làm con rể, chính là muốn thông qua quan hệ với phò mã Tề Diệu Lâm, leo lên An Nhạc đại trưởng công chúa.

Địa vị của An Nhạc đại trưởng công chúa liền không cần nói thêm.

Tề gia không có tước vị kế thừa, con trưởng con thứ khác biệt không lớn, thậm chí con thứ còn tốt hơn, dù sao Tề phò mã và công chúa không có con trai! Muốn không tuyệt tự, còn không phải nên xin một con trai của huynh đệ làm con nuôi sao?

Xưa nay cho làm con nuôi, chưa từng có đạo lý xin đích trưởng tử, con vợ lẽ công chúa khẳng định chướng mắt, vậy nhất định là đích thứ tử.

Phải biết rằng, dưới gối Tề Huy Kiệt tổng cộng chỉ có hai con vợ cả.

Con rể được nhận làm con nuôi, nhà mình chính là thông gia của đại trưởng công chúa, công chúa phủ gia tài bạc triệu cũng đều thuộc về cháu ngoại.

Kỷ Uyển Xu không chọn được người trong giới quý tộc ở kinh thành, phu thê Kỷ Tông Hiền liền tính toán đường vòng cứu nước, đánh bàn tính vang tí tách, nạp thái, vấn danh, nạp cát , hạ sính, thỉnh kỳ, con rể ván đã đóng thuyền, chỉ chờ cuối cùng đón dâu.

Ai ngờ lúc chiêng trống rùm beng này, một cái sét đánh giữa trời quang nổ ra.

Thì ra Tề gia huynh đệ là ám điệp Thát Đát phái lại đây, không dấu vết ẩn núp mấy chục năm, sau khi nhận được mệnh lệnh của Khả Hãn, muốn bắt cóc Thái tử phi mới bị bóc trần thân phận.

Sự phát, Tề gia huynh đệ và hơn trăm nhân khẩu trong Tề phủ, toàn bộ bị bắt, nghiêm mật trông giữ, chỉ chờ Hoàng Thái tử chiến thắng trở về lại xử trí.

Nhà mẹ đẻ và nhà cậu của Tề phu nhân, nhà mẹ đẻ và nhà cậu của Tề đại nãi nãi cũng đồng thời bị tước quan bắt vào thiên lao, chờ xử lý.

Kỷ Uyển Xu còn chưa chính thức vào cửa, mới định thân, Tĩnh Bắc Hầu phủ tạm thời né được bị giam giữ.

Nhưng cũng không phải không có liên lụy, Đại Lý Tự đã minh xác sai người lại đây thông báo, bất luận kẻ nào trong Kỷ gia cũng không được rời kinh một bước, không có việc gì liền ở yên trong phủ.

Ý tứ thực rõ ràng, Tĩnh Bắc Hầu phủ thương tổn tuy nhỏ rất nhiều, nhưng cũng bị vạ lây.

Phu thê Kỷ Tông Hiền thành chim sợ cành cong, mấy ngày nay chuẩn bị phong phú tài vật, chọn vài quan viên cho rằng có thể giúp đỡ, liên tiếp tới cửa nhờ vả.

Đáng tiếc người ta không chịu thu.

Cũng đúng, vụ án ám điệp lớn bậc này, còn đề cập đến bắt cóc Thái tử phi nương nương, ai dám chạm vào, không phải tự tìm đường chết sao?

Cũng có người trong lòng hiểu rõ, cho rằng vì thể diện của Thái tử phi nương nương, Thái tử điện hạ cũng sẽ không làm gì Tĩnh Bắc Hầu phủ, nhiều nhất chỉ hung hăng mắng một phen, lại lệnh cưỡng chế đóng cửa ăn năn thôi.

Nhưng Kỷ Tông Hiền không được người ta thích, người nọ cũng không đề điểm, trực tiếp đuổi về.

Bị tống cổ ra ngoài, Kỷ Tông Hiền ngu xuẩn không nghĩ tới vấn đề căn bản, ngược lại cho rằng chính mình chuẩn bị “thành ý” không đủ.

Hắn mang tài vật đi hối lộ thật sự rất nhiều, lại thêm, chỉ sợ sẽ lập tức dao động hầu phủ căn bản.

Nhưng vấn đề là, có tước vị và mạng nhỏ, những cái đó mới có ý nghĩa, nếu không một khi xét nhà, cái gì đều xong rồi.

Phu thê Kỷ Tông Hiền đau lòng lại không thể không cắt thịt, thương lượng với nhau, não vừa động, liền nghĩ đến lão thái thái.

Theo Tào thị, lúc lão thái gia còn sống rất có khả năng, mẹ chồng đương gia nhiều năm, nếu nói không ăn chặn làm tiền riêng, bà không tin.

Sau đó lão thái gia không còn, đại bá thừa tước, năng lực của Kỷ Tông Khánh không thua gì phụ thân, nhiều năm qua hiếu kính mẹ ruột bao nhiêu vật tốt, Tào thị chính mắt gặp qua không ít.

Hiện tại Tĩnh Bắc Hầu phủ ngày càng sa sút, chỉ còn lão thái thái giàu nhất, hiện tại trong nhà có khó, còn không nhanh ra máu, đợi đến khi nào?

Vì thế, trên dưới nhị phòng cùng nhau lên, thừa dịp thỉnh an ra lực.

Tào thị khóc lóc kể lể, Kỷ Tông Hiền cúi đầu không nói, cháu trai cháu gái khóc sướt mướt, cả nhà vừa đấm vừa xoa, mục tiêu đúng là Hà thái phu nhân ngồi phía trên vẫn luôn trầm mặc.

“Mẫu thân!”

Tào thị thấy mẹ chồng mềm cứng không ăn, cắn răng, nảy sinh chiêu ác độc: “Con dâu và hầu gia thực xin lỗi ngài!”

“Chúng ta cũng thực xin lỗi liệt tổ liệt tông Kỷ gia!”

“Chúng ta có mắt không tròng, không biết nhìn người, liên lụy con gái cũng thôi đi, hiện giờ mắt thấy, ngay cả cơ nghiệp phụ thân huynh trưởng lưu lại cũng không giữ được!”

“Cũng không biết chúng ta còn có thể ở hầu phủ bao lâu?”

Tào thị lấy khăn lụa che mặt, gân cổ khóc lên, Kỷ Tông Hiền ủ rũ cụp đuôi, mấy đứa con lập tức phối hợp khóc ra.

Duyên Thọ Đường nháy mắt loạn thành một nồi cháo.

“Được rồi!”

Cuối cùng Hà thái phu nhân một phách đập bàn, trầm mặt quát một tiếng: “Nhìn xem các ngươi, đây là làm chuyện gì?”

Bà đang muốn giận mắng phu thê bọn họ vô năng, chỉ mới thời gian mấy năm đã khiến cơ nghiệp phụ huynh để lại sa sút đến nông nỗi này, nhưng nhìn con trai con dâu, ánh vào mi mắt là hai người vẫn một bộ dáng như thường ngày.

Cảm giác vô lực mãnh liệt nảy lên trong lòng, Hà thái phu nhân vẫn muốn phát tiết lập tức nghẹn.

Bà biết rất rõ, mắng chính là mệt bản thân mà thôi.

Nhắm mắt lại, bà lại lần nữa vô cùng tưởng niệm chính mình trưởng tử trưởng tôn đã qua đời, cha con hai người phàm là có một người còn sống, sao trong phủ lại đến nông nỗi này.

Thật sâu thở dài một tiếng, trong ánh mắt Tào thị chờ đợi, Hà thái phu nhân mở miệng; “Được rồi, lão bà tử ta cũng sắp gần đất xa trời, quản không được, các ngươi nghĩ muốn cái gì,……” liền cầm đi đi.

Phu thê Kỷ Tông Hiền ngừng thở, chờ đợi lão thái thái thỏa hiệp, ai ngờ một câu mấu chốt cuối cùng sắp ra tới, lại bị một tiếng gọi cao vút ầm ĩ đánh gãy.

“Hầu gia! Hầu gia!”

Đây là giọng của hầu phủ đại quản sự Kỷ Thọ, vị này ngày thường cứ như chủ tử nhị đẳng luôn bình tĩnh, lúc này hiếm thấy kinh hoảng luống cuống, cũng không đợi thông truyền, liền bò lăn vào cửa, đón nhận ánh mắt chủ tử cực không vui, ông ta run giọng nói: “Không xong, hầu gia!”

“Thế tử gia không chết, hắn theo Hoàng Thái tử chiến thắng trở về, ngày mai đại quân liền đến kinh thành!”
Bình Luận (0)
Comment