Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 137

Editor: Vy Vy 1505

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Một điện văn võ bá quan quỳ nghênh, hô vạn tuế, trường hợp phổ biến ngày xưa cảm thấy bình thường nhưng hôm nay lại khiến Xương Bình Đế nhiệt huyết sôi trào.

Ông ta bước lên thềm ngọc, ngồi xuống long ỷ, tầm mắt thuận thế quét quanh một lược, cuối cùng dừng trên người Hoàng Thái tử một thân vàng kim đầu đội tử kim quan, đôi mắt ông ta nheo lại, tâm tình muốn nắm giữ chặt chẽ tất cả càng thêm bức thiết.

Đợi ông ta cầm lại quyền bính, chắc chắn nhổ tận gốc tên nghịch tử này!

Xương Bình Đế nhớ tới hôm qua Trần Vương nói, việc nhỏ mà không nhịn sẽ làm loạn việc lớn, ông ta miễn cưỡng thu hồi tầm mắt: “Chúng ái khanh bình thân.”

“Tạ bệ hạ!” Văn võ bá quan sôi nổi đứng dậy.

Cao Húc cảm giác được tầm mắt của Hoàng đế phía trên sao?

Đáp án đương nhiên là khẳng định.

Xương Bình Đế cũng không phải một người am hiểu che giấu cảm xúc, tầm mắt có chút lộ liễu, Cao Húc nhạy bén, rất rõ ràng ánh mắt lạnh băng kia từ khi nào bắt đầu, khi nào dời đi.

Hắn phi thường bình tĩnh, bắt đầu từ thời khắc hắn tự xin thay mặt thiên tử xuất chinh, hắn liền biết chắc chắn sẽ như nước lửa với phụ hoàng trên long ỷ.

Cũng tốt, hoàn toàn giải quyết, cũng miễn ngày sau phiền nhiễu.

Cao Húc nhìn thấy Xương Bình Đế và Trần Vương nhanh chóng trao đổi một ánh mắt, hắn vờ như không biết, hơi hơi cong môi cười.

Mặc kệ hai người này đạt thành hiệp nghị gì, đều chậm rồi.

Ngắn ngủi một thời gian, trong đại điện mạch nước ngầm mãnh liệt, Tôn Tiến Trung tiến lên một bước, giọng the thé nói: “Có việc khải tấu, không việc bãi triều!”

Ông ta vừa dứt lời, Trần Vương lập tức bước ra khỏi hàng: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần việc muốn tấu.”

Hôm qua hai người đã thương nghị xong, Xương Bình Đế lập tức dò hỏi: “Chuyện gì?”

“Theo nhi thần biết, đại quân chiến thắng về kinh đã nhiều ngày, nhưng không biết vì sao tốc độ từng đại quân trở về vệ sở lại rất thong thả, làm cho đến nay doanh địa ở kinh giao vẫn có rất nhiều quân ngoài kinh hạ trại, xin phụ hoàng hạ chỉ, làm quân ngoài kinh tốc tốc trở về vị trí cũ.”

Trần Vương vẫn là có chút ánh mắt, trước tiên nêu ra vấn đề mấu chốt.

Vốn dĩ khao thưởng ba quân xong, đại quân xác thật nên nhanh chóng rời đi, từng người trở lại cương vị vốn dĩ của chính mình, sở dĩ bọn họ động tác thong thả, đương nhiên là bởi vì Cao Húc an bài.

Hiện tại cọ tới cọ lui lưu trữ không đi, đều là thân tín tuyệt đối của hắn như đám người Hoắc Xuyên thống lĩnh quân đội, mưu đồ đại vị cần đủ binh lực làm phòng tuyến cuối cùng, dù sao Thát Đát đã không gượng dậy nổi, hiện tại bắc cương phòng thủ hoàn toàn không thành vấn đề.

Trước khi tiến cung cầu kiến Hoàng đế, Trần Vương đặc biệt thương nghị với Anh Quốc Công, hai người giải thích tương đồng, cho rằng việc cấp bách là nhanh chóng điều đại quân rời khỏi.

Chuyện này Xương Bình Đế cũng biết, ông ta thâm chấp nhận, vừa đợi Trần Vương nói xong, lập tức gật đầu.

“……” Trần Vương nói đúng lắm.

“Bệ hạ!”

Xương Bình Đế mới vừa há miệng, đã bị một người cao giọng đánh gãy, ông ta tập trung nhìn vào, thì ra người chen vào nói là Tả Đô Ngự Sử Lý Bá Khâm.

Hoàng đế thực không vui, nếu là trước kia, ông ta tất nhiên sẽ lôi đình giận dữ, nhưng cuộc đời lần đầu rơi vào nghịch cảnh, rốt cuộc làm ông ta học xong thoáng nhẫn nại, chỉ lạnh mặt, hỏi: “Lý ái khanh có gì muốn tấu, cần tạm chờ một lát.”

“Cũng không được, xin bệ hạ trước hết nghe thần một lời.”

Triều đại Thái tổ Hoàng đế đề phòng bị người che giấu tai mắt, cho ngôn quan quyền lợi rất lớn, Đô Sát Viện thậm chí không cần chứng cứ, là có thể trực tiếp dâng tấu vạch tội. Quanh năm suốt tháng, làm cho lá gan của bọn họ lớn hơn nhiều so với các quan viên khác.

Tả Đô Ngự Sử là nhân vật số một số hai trong Đô Sát Viện, Lý Bá Khâm làm người ngay thẳng tính tình lại gấp, càng là nhân tài kiệt xuất, không phải hắn không phát hiện Hoàng đế trầm mặt, nhưng hắn như cũ không nhường lời.

“Vi thần cho rằng, lời Trần Vương nói sai rồi, đại quân cứ để Binh Bộ an bài trở về vị trí cũ là được, có việc khác cấp bách hơn.”

Hắn một hơi không nghỉ, lập tức nói tiếp: “Bởi vì lần này đại chiến ở Yến Sơn, trên dưới triều đình toàn lực phối hợp, vi thần cũng thế, ai ngờ trong lúc vô tình, thế nhưng phát hiện năm đó Tùng Bảo dịch có chút kỳ quặc.”

“Vi thần tinh tế điều tra, quả nhiên phát hiện manh mối!”

Lý Bá Khâm còn có một thân phận khác không muốn người biết, mấy năm trước, hắn đã là tâm phúc của Đông Cung, lần này lãnh trọng trách vạch trần chuyện thông đồng với địch.

Hắn xem như không thấy Hoàng đế không vui, một câu, hấp dẫn lực chú ý của mọi người trong đại điện.

Vương Thụy Hành đại kinh thất sắc: “Lý đại nhân, mau tốc tốc nói.”

Tùng Bảo dịch, một thành quân dân tử thương hầu như không còn, là nỗi đau của tất cả những người nhiệt tình yêu thương gia quốc. Đặc biệt là Vương thủ phụ, ông ấy thường thường tự trách, nếu lúc trước chính mình có càng tốt kiến nghị, hoặc là lương thảo vật tư đưa đến kịp thời chút, có phải có thể tránh khỏi thảm kịch hay không?

Dù sao nhóm viện quân thứ hai chỉ tới trễ một chút.

Tuy rằng kinh thành quyết định ảnh hưởng thật không lớn đối với cục diện chiến đấu, nhưng chính là kém như vậy một chút, liền đúc thành đau xót tổn thất thật lớn, việc này tra tấn Vương Thụy Hành một đoạn thời gian rất dài.

Hiện tại lại nói cho ông ấy biết, trong thảm kịch này có kỳ quặc?

Gặp chuyện này, đừng nói Vương Thụy Hành, bất luận người nào chỉ cần trong lòng không có quỷ, đều sẽ cực kỳ xúc động phẫn nộ, mọi người nhìn chằm chằm Lý Bá Khâm, nín thở chậm đợi.

Đại điện châm rơi có thể nghe, không khí lập tức căng chặt.

Con ngươi Trần Vương co rụt lại, lập tức liếc mắt Hoàng Thái tử.

Vừa vặn đối diện một đôi con ngươi đen thâm sáng bóng, vẻ mặt Cao Húc nhàn nhạt, không thấy vui giận, ánh mắt sâu thẳm như biển, lạnh lùng liếc hắn một cái, không dấu vết dời đi tầm mắt.

Chuông cảnh báo trong đầu Trần Vương xao vang.

Hắn lập tức cảm giác không tốt, tâm niệm quay nhanh, dời tầm mắt lên phía trên thềm ngọc.

Trần Vương muốn để Hoàng đế đánh gãy Lý Bá Khâm, đáng tiếc Hoàng đế cũng không chú ý hắn, Xương Bình Đế cũng bị hấp dẫn, nhíu lại mày rậm nhìn bên kia.

Đây là trong lòng có chút lo lắng.

Chỉ vì năm đó chiến dịch phương bắc vừa mới khai hỏa, Hoàng đế kiêng kỵ phương bắc quân khu quá mức đoàn kết, ý bảo Mục Hoài Thiện và mấy tâm phúc khác tùy thời phân hoá một chút.

Làm hoàng đế, ông ta chỉ nghĩ thích hợp chèn ép một chút mà thôi, thật không tính toán bốn phía lấy máu. Dù sao đại tướng năng chinh thiện chiến thiệt hại, binh mã tử thương nghiêm trọng, ảnh hướng rất lớn căn cơ của kẻ thống trị.

Xương Bình Đế không anh minh, nhưng thật không ngu xuẩn đến nước này.

Ai có thể lường trước, Mục Hoài Thiện vừa vặn là bào đệ của Hoàng hậu, nhân cơ hội kế hoạch ra một hồi đại loạn.

Xong việc, Mục Hoài Thiện nói chính mình chỉ là nho nhỏ an bài một chút, ai ngờ Thát Đát thế công hung mãnh, làm cho hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Xương Bình Đế đấm ngực dậm chân, điều tra một phen, cho rằng lời Mục Hoài Thiện nói là thật, vì thế chỉ phải ý bảo chạy nhanh kết thúc, để tránh bị người phát hiện.

Nhân mã mấy phe cùng nhau kết thúc, lại có Hoàng đế dung túng, cho nên dấu vết mới có thể bị quét sạch sẽ.

Hiện tại, Xương Bình Đế còn tưởng rằng chính mình lòi, thầm nghĩ nếu thật vạn bất đắc dĩ, đành phải lôi Mục Hoài Thiện chết trận ra lãnh tội, dù sao chết không đối chứng.

Ông ta làm sao có tâm tư nhìn Trần Vương, Tôn Tiến Trung nhìn thấy, không những không nói cho Hoàng đế, ngược lại dời đi ánh mắt làm bộ không phát hiện.

Cao Húc tính sẵn, trong lòng Trần Vương như có lửa đốt, nhưng ngắn ngủi trong nháy mắt, Lý Bá Khâm đã thật cẩn thận lấy ra hai phong thư.

Hắn vẻ mặt nghiêm túc, mở ra phong bì, giũ ra hiệp nghị, dựng giơ lên trước ngực, làm cho cả triều văn võ đều thấy rõ ràng.

“Năm đó có người tư thông ngoại địch!”

Lý Bá Khâm đột nhiên xoay người, ánh mắt như mũi tên nhọn, hung hăng bắn về phía thủ lĩnh một đảng Kỷ hậu Trần Vương và Lâm Giang Hầu, hắn nghiến răng thống hận.

“Kẻ thông đồng với địch đúng là Khôn Ninh Cung Kỷ Hoàng hậu, còn có quốc cữu Kỷ Tông Văn! Hai người này vì giành đích vị, có ý định làm hại tâm phúc của Hoàng Thái tử là đại tướng Sở Lập Tung, cùng với đại tướng Kỷ Tông Khánh kiên quyết không muốn thông đồng làm bậy.”

“Vì suy yếu thế lực của Đông Cung, vì lòng riêng của bản thân, hai người này tư thông đại vương tử Thát Đát năm đó, chính là hiện giờ Thát Đát Khả Hãn đã bị bắt. Trước tiên mãnh công Tuyên phủ, Tùng Bảo, lại mai phục ngăn chặn viện quân của Sở Lập Tung, một lần không thành, mới điều binh vây khốn Tuyên phủ qua đánh Tùng Bảo, làm cho quân coi giữ, viện quân và cả bá tánh toàn diệt!”

Tuy Lý Bá Khâm là tâm phúc của Thái tử, nhưng hắn thật là một người trung trực, hắn hận thấu xương kẻ thông đồng với địch, hận không thể uống máu ăn thịt bọn họ, gắt gao trừng mắt nhìn Trần Vương, Kỷ Tông Văn đang sắc mặt đại biến, hắn “phanh” thật mạnh quỳ xuống đại điện.

“Bệ hạ!”

Hắn giơ cao cao hai hiệp nghị, mặt đầy nước mắt la hét: “Xin bệ hạ làm chủ vì quân dân Tùng Bảo chết trận! Xin bệ hạ trả cho quân dân Tùng Bảo chết trận một câu công đạo!”

Trên giấy hơi ố vàng, phân biệt có huynh muội Hoàng hậu, Lâm Giang Hầu ký tên, mỗi người còn đóng một ấn dấu đỏ thắm.

Trong đó, một cái là ấn tín Lâm Giang Hầu, mà một cái khác rõ ràng là kim bảo của Hoàng hậu!

Bút tích rõ ràng, dấu ấn rõ nét, cả triều ồ lên, triều thần khiếp sợ không rảnh lo quy củ, sôi nổi xúm lại trước mặt Lý Bá Khâm, cẩn thận xem kỹ hai tờ hiệp nghị.

“Là thật sự! Lại là thật sự!!”

Cho dù triều thần không biết bút tích của hai người, nhưng kim bảo Hoàng hậu không thể giả mạo, mấy đại thần trước tiên vây lại đây vừa thấy rõ ràng, lập tức kinh hô ra tiếng.

Lý Bá Khâm không cầm hai phong thư kia bao lâu, đã bị Vương Thụy Hành chạy gấp lại cẩn thận đoạt lấy. Lão thủ phụ run run rẩy rẩy, bộc phát ra sức lực kinh người, ra sức chen vào, cầm thư tập trung nhìn.

“Đáng thương hơn hai mươi vạn quân dân Đại Chu ta!!”

Vương Thụy Hành khóc rống thất thanh, rơi lệ đầy mặt, thân hình già nua run rẩy run rẩy, Cao Húc thấy, không nhịn được hơi hơi nhíu mày: “Vương thủ phụ xin bảo trọng.”

Hắn vẫn thực kính trọng vị lão thần trải qua ba triều này, không tính toán làm đối phương vì đau lòng quá mức mà thua tiền.

“Xin Thái tử điện hạ yên tâm, lão thần không có việc gì.”

Sự thật chứng minh, thủ phụ trải qua mấy chục năm gió táp mưa sa, có năng lực thừa nhận hơn người, mặc dù bi thống vạn phần, phản ứng cũng nhanh nhẹn như bình thường, nói xong đã “phanh ” một tiếng, thật mạnh quỳ xuống bên cạnh Lý Bá Khâm, chắp tay nghiêm nghị nói: “Thông đồng với địch bán nước, tội này nên tru!”

“Xin bệ hạ xử lý thật nghiêm khắc, an ủi anh linh hai mươi vạn quân dân trên trời!”

“Phanh”, “phanh”, cả triều văn võ như sủi cảo, sôi nổi quỳ rạp xuống đất, bi phẫn nhìn trên thềm ngọc cùng kêu lên hò hét: “Xin bệ hạ xử lý thật nghiêm khắc, an ủi anh linh hai mươi vạn quân dân trên trời!”

Tay chân Trần Vương, Lâm Giang Hầu lạnh lẽo, đầu óc trống rỗng, Tôn Tiến Trung đã xuống thềm ngọc, thật cẩn thận tiếp nhận hai phong thư kia, bước nhanh về, đưa tới trong tay Hoàng đế.

Xương Bình Đế tập trung nhìn vào, từng chữ từng câu, ấn giám đỏ thắm rõ ràng, quả nhiên không giả.

Đầu óc ông ta cũng ầm ầm vang lên, tay đã không chịu khống chế mà run rẩy: “Hay cho một mẫu nghi thiên hạ trung cung Hoàng hậu! Hay cho một quốc cữu Lâm Giang Hầu Kỷ Tông Văn!”

Trong Tùng Bảo dịch, Xương Bình Đế có tổn thất sao?

Đáp án là có, lại còn rất quan trọng.

Ánh mắt ông ta không tốt, bồi dưỡng ra tâm phúc phần lớn chẳng ra gì, nhưng nhân số nhiều, tổng còn có một hai người có khả năng thả trong quân.

Đáng tiếc đều chết sạch trong Tùng Bảo dịch, cũng không biết Mục Hoài Thiện cố ý hay là vô tình, dù sao bốn năm trước hai tướng quân thanh niên này đều hy sinh.

Lúc ấy Xương Bình Đế thương tiếc một phen, xong việc cũng bỏ qua.

Trước khác nay khác, hiện tại đảng bảo hoàng đều có chủ trương, ông ta lâm vào hoàn cảnh tứ cố vô thân, năm đó hai tướng quân thanh niên liền có vẻ đặc biệt trân quý.

Hai người này năng lực không kém hơn Mục Hoài Thiện, sau khi trưởng thành tuyệt đối không thể khinh thường, nếu còn sống, hiện giờ Xương Bình Đế cần gì lâm vào hoàn cảnh quẫn bách như vậy .

Giờ khắc này, Hoàng đế trừng lớn hai mắt, sắc mặt đỏ lên, tức giận cả người run run, nửa ngày, mới lạnh lùng nói: “Hoàng hậu thông đồng với địch bán nước, ngay trong ngày truất hậu vị, biếm lãnh cung chờ đợi xử lý!”

“Còn có Lâm Giang Hầu phủ, ngay trong ngày truất quan tước, diệt chín tộc!……”

Tức giận tăng vọt, làm Xương Bình Đế tạm thời quên mất hôm qua hiệp nghị, Trần Vương kinh hô nhắc nhở ông ta cũng không nghe thấy, bởi vì nói một nửa, cả người thế nhưng quơ quơ, “Đông” một tiếng từ long ỷ ngã xuống thềm ngọc.

“Bệ hạ!”

“Bệ hạ!”

……

Đại điện lập tức hoảng loạn một mảnh, giữa lúc quần thần kinh hô, Hoắc Xuyên dồn khí đan điền, hét lớn: “Bệ hạ! Mặc dù tội nhân đáng bị róc thịt lột da! Ngài cũng không thể tức giận thương long thể!”

“Đúng!”

“Đúng đúng!”

Văn võ triều thần đồng thời chạy lên thềm ngọc, dưới thềm ngọc binh hoang mã loạn, Cao Húc đề khí trầm giọng nói: “Tôn Tiến Trung! Nhanh đỡ bệ hạ trở về!”

“Người đâu! Lập tức đi mời ngự y!”

Hai câu hét lớn, làm đám người hoảng loạn lập tức như tìm được chỗ dựa vào, Tôn Tiến Trung kêu hai ngự tiền thái giám cùng nâng Hoàng đế vội vàng rời đi.

Mấy ngự tiền thái giám khác như mũi tên rời cung, nháy mắt chạy ra đại điện, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới Thái Y Viện.

Từ Hoàng Thái tử, cho tới văn võ bá quan, lập tức theo sát Hoàng đế vào Càn Thanh cung.

Vẻ mặt Cao Húc nôn nóng, vào hành lang, lại không dấu vết cho Lâm Dương xen lẫn trong thái giám theo hầu một ánh mắt.

Ý là nhìn chằm chằm Trần Vương và Anh Quốc Công.

Đêm qua Cao Húc đã phân phó, Hoàng đế tức giận lên não, rất có thể xử trí Hoàng hậu, Lâm Giang Hầu liền kích phát dược hiệu, cần thiết nhìn chằm chằm Trần Vương, Anh Quốc Công đang tạm thời bị xem nhẹ.

Dù sao Trần Vương cũng là hoàng tử, có thể kêu gọi lực, trong tay Anh Quốc Công còn chưởng gần mười vạn binh mã Kinh Vệ Doanh.

Không thể để hai người này nhân lúc hỗn loạn rời kinh, tự nhiên đâm ngang, khiến cho tổn thất không cần thiết.

Lâm Dương ngầm hiểu, lập tức lặng lẽ lui ra.
Bình Luận (0)
Comment