Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 149

Editor: Vy Vy 1505

Khi Khôn Ninh Cung truyền tin tới Tĩnh Quốc công phủ, Kỷ Minh Tranh đang tiễn Vương Cật ra cửa.

Không sai, chính là thế tử Đông Xuyên Hầu phủ ngày xưa.

Hai nhà là thế giao, còn kém chút kết thông gia, sau đó theo tầng tầng kéo tơ lột kén, Kỷ Uyển Thanh phát hiện, thì ra Vương bá phụ Đông Xuyên Hầu nàng đã từng thực kính trọng dính líu không ít trong vụ án hãm sát phụ thân.

Vụ án thông đồng với địch sớm đã chấm dứt, nhân vật lớn nhỏ có liên quan đều sa lưới, Đông Xuyên Hầu phủ bị xét nhà đoạt tước, Vương Trạch Đức đền tội, ba tộc Vương thị bắt giữ, theo luật lệ xử trí.

Trong đó có một người may mắn thoát khỏi, chính là Đông Xuyên Hầu thế tử Vương Cật, lúc trước hắn không ủng hộ việc làm của phụ thân, lại không thể tố giác, chỉ đành giận dữ rời kinh xa phó bắc cương, có ý trốn tránh không dám đối diện, cũng có ý muốn anh dũng giết địch chuộc tội cho phụ thân.

Ở đại chiến Yến Sơn Đại Chu đánh với Thát Đát, hắn tác chiến dũng mãnh, lập công huân không nhỏ, vốn dĩ là thăng quan tưởng thưởng, đáng tiếc hắn bị cha liên lụy.

Cao Húc hiểu biết tình hình thực tế, hắn công tư phân minh, xem như Vương Cật lấy công chuộc tội, may mắn không bị phụ thân liên lụy, nhưng không được lên chức ban thưởng, lưu lại chức vụ ban đầu, nếu có năng lực ngày sau lại cố gắng.

Vương Cật cảm kích thánh ân, lúc này hắn xin nghỉ hồi kinh, cho dù phụ thân không đúng, hắn thân làm con cũng nên lo hậu sự cho ông ta, vội vàng chuẩn bị xong tang lễ, hắn tính toán khởi hành về bắc cương, không cần thiết sẽ không trở lại.

Trước khi đi, hắn đặc biệt đến thăm Tĩnh Quốc công phủ, là tới cáo tội, hắn không dám cầu Kỷ Minh Tranh tha thứ, nhưng không tới trong lòng không qua được.

Kỷ Minh Tranh xác thật không thể tha thứ, nhưng hắn hiểu biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, xác thật không liên quan Vương Cật, hắn cũng không phải người vô lý hà khắc.

Hai người từ nhỏ tính tình hợp nhau, thân như huynh đệ, chung quy không thể trở về như xưa, không mặn không nhạt nói vài câu, trầm mặc thật lâu, cuối cùng chỉ phải từ biệt.

Kỷ Minh Tranh đứng ở tiền đình, nhìn theo bóng dáng Vương Cật xa dần, ánh mắt thực phức tạp, cuối cùng lắng đọng lại.

Hắn thu tầm mắt, xoay người trở về.

Kỷ Vinh đã chờ một thời gian, thấy thế vội tiến lên nói: “Chủ tử, Khôn Ninh Cung truyền tin tới.”

“Còn không mau mau nói, nương nương có lời gì phân phó?”

Kỷ Minh Tranh tinh thần rung lên, lập tức truy vấn, nỗi lòng phức tạp về Vương Cật nhất thời bị ném ra sau đầu.

Kỷ Vinh không dám chậm trễ: “Nương nương mạnh khỏe, truyền tới là tin vui, nương nương đã triệu kiến Hoắc tam tiểu thư, truyền tin tới nói rất vừa lòng, có thể kết lương duyên.”

Đương gia chủ mẫu rốt cuộc đã định ra, quản gia một mắt vui tươi hớn hở, che lấp không được vui mừng: “Nương nương còn hỏi chủ tử, có muốn gặp Hoắc tam tiểu thư rồi mới định ra việc hôn nhân hay không?”

Ngoại nam không thích hợp gặp tiểu thư khuê các, nhưng chế tạo một ít cơ hội xa xa liếc mắt nhìn vẫn là không thành vấn đề.

Kỷ Uyển Thanh yêu thương huynh trưởng, Kỷ Minh Tranh không phải không biết nàng hao tổn tâm huyết, nhưng hắn trầm mặc một lát, lại nói: “Không cần, nương nương cho rằng tốt là được, không cần gặp mặt.”

Phương diện này hắn không được xem là mắt sáng như đuốc, vẫn là không gặp tốt hơn.

Ngoài cuộc tỉnh táo, huống hồ tâm ý của muội muội không cần nhiều lời, nàng chọn hắn sẽ vừa lòng.

“Nếu chủ tử không cần gặp, vậy lão nô sẽ truyền lời, nói là nhờ nương nương làm chủ.”

Không cần nói Kỷ Vinh cũng đoán được bảy tám phần giờ phút này Kỷ Minh Tranh nghĩ gì, ông đau lòng chủ tử, lại nghĩ nương nương chọn nhất định là tốt, mắt duyên gì đó, sau khi thành thân bồi dưỡng là được.

Ông vội hỏi ý kiến, Kỷ Minh Tranh gật đầu: “Ừ, thúc truyền như vậy là được.”

Được ca ca đồng ý chắc chắn, Kỷ Uyển Thanh thực mau chính thức hạ chỉ, vì thế, việc hôn nhân hai nhà Hoắc Kỷ liền định ra.

Bình thường gia đình giàu có kết thân, từ ước định đến thân nghênh, thời gian một năm đã xem như thực mau, nhưng xét thấy Kỷ Minh Tranh hơi lớn tuổi, phải tiết kiệm thời gian.

Nhưng cho dù tiết kiệm như thế nào cũng phải mấy tháng.

Cuối tháng mười nạp thái, sáu lễ tuần tự tiến hành, khẩn đuổi chậm đuổi, hôn kỳ định ở cuối tháng hai năm sau.

Trước không đề cập tới Tĩnh Quốc công phủ, là một vai chính khác trong việc hôn nhân này, Hoắc Chỉ Đồng bận tối mày tối mặt, vốn dĩ nàng có thể may áo cưới cho chính mình, đáng tiếc không còn kịp, chỉ có thể thêu khăn voan uyên ương, còn lại liền giao cho phòng may vá trong nhà.

Nàng phải may cho phu quân tương lai một bộ quần áo giày vớ, Hà thái phu nhân cũng có phần, tuy quần áo mùa xuân không phức tạp bằng quần áo mùa đông, nhưng làm mấy bộ cũng quá sức.

Nàng còn phải làm quen đồ cưới sản nghiệp của chính mình, lại nghe bá mẫu Triệu thị dạy bảo tuỳ cơ hành động, phân trần đạo phu thê ở chung, phương pháp mẹ chồng nàng dâu ở chung, mọi việc như thế nào vân vân.

Kỷ gia không có mẹ chồng, nhưng đỉnh đầu còn có một tổ mẫu không dễ ở chung, Hà thái phu nhân nhìn run run rẩy rẩy, nhưng mình đầy tật xấu, bộ dáng rất có thể sống lâu.

“Người tổ mẫu này, mặt mũi bề ngoài đầy đủ, làm người ta không bắt được khuyết điểm lớn là được, con không cần quá để trong lòng.”

Hoắc Xuyên là một trong những người thân cận nhất với Kỷ gia, ông biết mâu thuẫn giữa lão thái thái và Kỷ gia tỷ muội, lão thái bà này và nhị phòng quá vô sỉ quá phận.

Kỷ Minh Tranh nghiêng về bên nào, còn cần nói sao?

Cho dù tổ mẫu đã từng thương yêu hắn, ngăn cách cũng không thể lấp đầy trở lại, xa cách là tất nhiên.

Triệu thị cẩn thận dò hỏi về thái phu quân, Hoắc Xuyên cũng chọn những chuyện có thể nói đơn giản nói một lần, không nói tỉ mỉ, nhưng ý tứ đúng chỗ.

Bà tinh tế dặn dò cháu gái: “Còn về nhị phòng đã bị phân ra khỏi phủ, sớm đã trở mặt với cháu trai, con không cần cố kỵ.”

“Dạ, bá mẫu, con biết.”

Tối nay đã là một đêm trước thân nghênh, hai người không phải mẹ con lại hơn hẳn mẹ con ruột, đang nằm trên cùng một giường thấp giọng nói nhỏ.

Hoắc Chỉ Đồng nghiêm túc nghe, vội không ngừng gật đầu, đáp lời đáp lời nước mắt liền rớt xuống, nàng nức nở nói: “Bá mẫu, con luyến tiếc ngài!”

Triệu thị làm sao bỏ được, con gái dưỡng mười mấy năm, ngày mai phải gả đến nhà người khác, về sau là người hai nhà, không dễ dàng gặp mặt.

Nhưng bà là trưởng bối, chỉ có thể lau nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cố nén khó chịu nói: “Đứa nhỏ ngốc, con gái lớn, chính là phải gả người, con sống tốt, bá mẫu mới có thể an tâm.”

“Tĩnh Quốc công phủ dòng dõi cao, nhà ta cũng không yếu; Kỷ Minh Tranh hắn là bào huynh của Hoàng hậu, cậu ruột của Thái tử, bá phụ con cũng là trọng thần tâm phúc của kim thượng.”

Triệu thị có một bụng lời muốn nói, tới rồi bên miệng, liền thành một câu: “Nếu hắn tôn trọng con, con hãy sống yên ổn hầu hạ phu quân; nếu hắn khinh nhục con, con liền về nhà nói cho bá mẫu, trong nhà chắc chắn sẽ làm chủ cho con!”

Hoắc Chỉ Đồng khóc không thành tiếng, nói không ra lời, chỉ dùng sức gật đầu.

Bá mẫu, con sẽ sống tốt.

Cho dù lưu luyến như thế nào, ngày mai chung quy đến, Hoắc Chỉ Đồng không biết chính mình khi nào ngủ, chỉ cảm thấy nhắm mắt không bao lâu, đã bị đại bá mẫu nhẹ giọng gọi dậy.

Tân nương tử trước khi ra cửa phải làm rất nhiều việc, giờ Dần nên thức dậy, không được trì hoãn.

Đêm qua nàng khóc quá lâu, khuyên cũng thu không được, thức dậy đôi mắt có chút không khoẻ, Triệu thị ảo não, vội lệnh Xuân Hỉ lấy khăn băng tới chườm lạnh.

Đắp mấy lần khá hơn nhiều, vội vội vàng vàng tắm gội se mặt, trang điểm vấn tóc thay quần áo, chờ mặc xong áo cưới đỏ thẫm, khăn voan uyên ương che lại trước mắt, tất cả sẵn sàng, sắc trời sớm sáng choang, giờ lành cũng tới rồi.

Tiếng pháo rung trời tạc vang, tiền viện ầm ĩ vẫn luôn lan tràn đến phía sau, tân lang tới đón dâu.

Kỷ Minh Tranh cao lớn đĩnh bạt, dáng người mạnh mẽ, tuy huyệt Thái Dương có vết sẹo, nhưng như cũ khó nén tuổi trẻ anh tuấn, hơn nữa Tĩnh Quốc công phủ như mặt trời ban trưa, bản thân hắn năng lực không thể khinh thường.

Khách khứa phần lớn là hâm mộ, Hoắc gia ngay cả đích nữ đại phòng cũng không có, chỉ dựa vào một con gái nhị phòng liền chiêu được rể quý chạm tay là bỏng như vậy.

Hoắc Chỉ Đồng càng là đối tượng bị các khuê tú lúc trước có ý gả cho hắn tiện đố.

Nhưng, nàng quản không được này đó, nàng bị một dải lụa đỏ lôi kéo đi về hướng cửa lớn, bước lên kiệu cưới, được nghênh về Kỷ gia.

Xuống kiệu, vào cửa, bái đường, kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng.

Cho dù ngày thường Hoắc Chỉ Đồng thong dong bình tĩnh cỡ nào, giờ phút này cũng tim đập “bang bang” kinh hoàng.

Hỉ nương cười ha ha nói: “Mời tân lang giở khăn voan.”

Một hỉ cân nạm bạc cột lụa đỏ được đưa tới trước mặt Kỷ Minh Tranh, hắn tiện tay cầm lấy, đứng yên trước mặt tân nương, dừng một chút, mới nhẹ nhàng giở lên khăn voan uyên ương đỏ thẫm.

Mới vừa thấy một đôi ủng đen ngừng trước người, ngay sau đó trước mắt sáng ngời, bị che tầm mắt nửa ngày Hoắc Chỉ Đồng theo bản năng ngẩng đầu.

Bốn mắt nhìn nhau.

Kỷ Minh Tranh lần đầu tiên thấy thê tử hắn, má nàng nở nang, màu da trắng nõn, tuy không đủ trình độ tuyệt sắc, nhưng ngũ quan tú mỹ vô cùng đoan trang, một đôi con ngươi long lanh đen nhánh, trong trẻo thấu triệt.

Thực đoan trang đại khí, dịu dàng nhàn nhã.

Ánh mắt đầu tiên, hắn ấn tượng vô cùng tốt.

Nàng trừng lớn đôi mắt, giống như không biết làm sao, Kỷ Minh Tranh mỉm cười gật gật đầu.

Hoắc Chỉ Đồng bỗng nhiên hoàn hồn, nàng mới tỉnh ngộ chính mình thế nhưng ngơ ngác nhìn chằm chằm phu quân một lúc lâu.

Lại thế nào, nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi thôi, thậm chí sau mười tuổi liền không tiếp xúc ngoại nam, nháy mắt máu đột nhiên dồn lên đầu, mặt nàng nóng rát.

Hoắc Chỉ Đồng vội cúi đầu, không dám lại nhìn, nàng ảo não nhắm mắt, sao chính mình lại luống cuống như vậy.

Tuy như thế, nhưng trước mắt nàng vẫn thoảng qua mới vừa rồi hắn mỉm cười.

Mặt càng nóng càng đỏ.

Trong phòng có phụ nhân nháo động phòng, mọi người thiện ý cười vang, hỉ nương vui tươi hớn hở nói: “Mời tân nhân uống rượu hợp cẩn!”

Kỷ Minh Tranh ngồi xuống gần Hoắc Chỉ Đồng, hơi thở dương cương xa lạ mà thuần hậu lập tức vây quanh nàng, trải qua một chuyện vừa rồi, bình tĩnh không cánh mà bay, nàng gần như ngồi không yên, cũng may nhiều năm quý nữ dạy dỗ, mới nỗ lực duy trì trấn định tự nhiên.

Một khay rượu được dâng lên, trên đó có hai chung rượu bạch ngọc, đáy được cột lại với nhau bằng sợi tơ hồng rất ngắn.

Tân phu thê mỗi người cầm một chung, ngửa đầu uống cạn rượu.

Hỉ nương tuyên bố kết thúc buổi lễ, mọi người trêu ghẹo vài câu, liền tiếp nhau ra cửa, nhường không gian lại cho một đôi tân nhân.

“Nàng nghỉ ngơi một chút, nhà bếp đã chuẩn bị nước ấm thức ăn, nàng mệt mỏi liền tắm gội rửa mặt, đói bụng thì truyền thức ăn vào phòng.”

Hôm nay Tĩnh Quốc công phủ mở yến tiệc, trong nhà không có nam trưởng bối, Kỷ Minh Tranh phải lập tức đi tiền thính chiêu đãi khách khứa, trước khi đi, hắn thấp giọng dặn dò thê tử hai câu.

Phu quân thể hiện thiện ý, hai má Hoắc Chỉ Đồng lửa nóng, nhưng nàng vẫn ngửa đầu nhìn hắn, ôn nhu đáp: “Phu quân nên yêu quý thân thể, đừng uống quá nhiều.”

Trận này không uống cũng không được, nhưng Kỷ Minh Tranh vẫn gật đầu nói: “Ừ, ta biết.”

Mỉm cười bên môi hắn gia tăng một chút, dừng chân một lát, mới vội vàng xoay người ra cửa.

“Tiểu thư, nô tỳ hầu hạ ngài cởi áo nhé?”

Cô gia hòa ái, ấn tượng đầu của tân hôn tiểu phu thê không tệ, các thị tỳ vui rạo rực, Xuân Hỉ cười lộ ra một hàm răng trắng.

“Cái gì tiểu thư, sau này không được lại gọi tiểu thư, phải gọi là phu nhân!”

Nhũ mẫu Hoàng ma ma cũng cao hứng, nhưng bà không quên dặn dò bọn nha hoàn: “Lần sau đừng gọi sai.”

“Phu nhân, ngài muốn tắm gội rửa mặt trước, hay là truyền thức ăn trước?” Chủ tử thích sạch sẽ, nhưng hôm nay đã bị đói nửa ngày.

Hoắc Chỉ Đồng lót dạ hai khối điểm tâm: “Tắm gội trước đi.”

Tắm gội rửa mặt chải đầu, thay đổi quần áo thường bằng gấm màu đỏ rực thêu chữ phúc, truyền thức ăn, chọn món thanh đạm dùng bảy phần no, súc miệng, sai người dọn dẹp.

Liên tiếp động tác, ánh nắng chiều đã chiếu vào song cửa sổ, Hoắc Chỉ Đồng quy củ ngồi trên giường cưới, chờ đợi phu quân nàng về phòng.

Nàng nhớ tới thanh niên anh tuấn hơi hơi mang cười, hai má phiếm hồng, không còn bình tĩnh nữa.

Như vậy chờ đợi rất dày vò, Hoắc Chỉ Đồng cảm thấy thời gian trôi qua thật sự rất chậm, chiều hôm buông xuống, bên ngoài đốt lên đèn lồng đỏ thẫm, không biết bao lâu, trong viện ồn ào.

“Công gia đã trở lại!”

Kỷ Minh Tranh bị ồn ào chuốc rượu, nếu không phải có một đám người chắn rượu, tửu lượng hắn tốt cỡ nào cũng phải nằm sấp xuống.

Tuy là như thế, tiếng bước chân của hắn cũng nặng rất nhiều, bị hạ phó nâng đến trước tân phòng, hắn dừng lại bước chân nhắm mắt một lát, khi mở mắt mới tốt hơn chút.

Hắn vẫy lui hạ phó, giơ tay đẩy cửa tân phòng, chậm rãi vào nhà.

“Thiếp thân gặp qua phu quân.”

Hoắc Chỉ Đồng lãnh nha hoàn ma ma tiến lên nghênh đón, nàng thực quy củ hành lễ, Kỷ Minh Tranh cúi người nâng dậy, nhẹ giọng nói: “Chúng ta là phu thê, không cần khách khí.”

Độ ấm tay hắn phá lệ cao, cảm giác cực nóng xuyên thấu qua hai tầng quần áo, truyền vào cánh tay nàng, hắn hô hấp đồng dạng nóng rực, hơi thở nam tính thuần hậu hỗn loạn nồng đậm mùi rượu, phả vào mặt nàng.

Hoắc Chỉ Đồng trải qua một đoạn thời gian điều chỉnh, vốn tưởng rằng chính mình có thể tự nhiên, ai ngờ vừa đối mặt, nàng nhiệt huyết lần thứ hai dâng lên.

Nàng cường tự trấn định, hơi hơi cúi đầu ứng, nâng đỡ hắn đứng vững.

Tai nàng có chút đỏ lên.

Đỉnh đầu hình như truyền đến một tiếng cười thực nhẹ, hắn nói: “Ta đi rửa mặt trước, nàng cũng tẩy trang đi.”

Kỷ Minh Tranh đi thẳng vào phòng tắm cách gian, thực mau vang lên tiếng nước, Hoắc Chỉ Đồng tim đập nhanh hơn theo tiếng nước, đứng yên một lát, mới xoay người đi đến bàn trang điểm bằng gỗ hoa lê sau tấm bình phong.

Thoa hoàn được dỡ xuống, búi tóc cao cao được đánh tan, xõa xuống như lụa mềm trơn nhẵn, ngắn ngủi như vậy, màn được vén lên, Kỷ Minh Tranh đã ra tới.

Hắn quân lữ nhiều năm, động tác tắm rửa tương đối nhanh chóng, nhanh chóng đến mức làm Hoắc Chỉ Đồng không theo kịp.

Kỷ Minh Tranh tùy tay vẫy lui hạ phó trong phòng, tân phòng chỉ còn lại phu thê hai người, không khí giống như lập tức loãng ra, nàng cảm thấy chính mình hít thở phá lệ khó khăn.

Khuôn mặt tú mỹ trắng nõn nháy mắt đỏ lên.

Kỷ Minh Tranh nhìn ra thê tử mới cưới khẩn trương, hắn tận lực thả chậm giọng điệu, nhẹ giọng nói: “Sắc trời không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi có được không?”

Nghỉ ngơi?

Hoắc Chỉ Đồng trong lòng hoảng hốt, nói không nên lời, chỉ theo bản năng gật gật đầu.

Tim đập như nổi trống, không biết khi nào hắn chậm rãi đến bên cạnh nàng, cầm tay nàng, mịt mờ mông lung, nàng đã ngồi ở mép giường.

Ý thức được điểm này, Hoắc Chỉ Đồng vô thố.

Bàn tay thon dài tùy ý vung lên, hai màn gấm đỏ thẫm thêu trăm con ngàn cháu rơi xuống, hơi thở dương cương càng thêm nồng đậm, nàng có cảm giác thở không nổi, một tay khác của hắn đã khẽ chạm má trái của nàng.

Kỷ Minh Tranh xương tay rõ ràng, hình dạng thanh tú, nhìn thoáng qua chính là tay của một quý công tử thế gia. Nhưng hắn tập võ nhiều năm, cần tu khổ luyện, đao thương kiếm kích đều có học qua, lòng bàn tay chai một tầng lại một tầng, rất thô ráp.

Ngày thường không cảm thấy có gì, hiện tại khẽ chạm da thịt thiếu nữ phấn nộn, vừa chạm vào, hai người đều ngẩn ra.

Hoắc Chỉ Đồng chỉ cảm thấy nơi bị đầu ngón tay thô ráp đụng chạm như mang theo điện lưu, mãnh liệt khác thường, khó có thể bỏ qua. Nàng hoảng hốt vì cảm giác xa lạ, suýt nữa ngồi không được, cũng may lý trí vẫn còn một ít, mới miễn cưỡng áp lực, hai má bạo hồng, rũ mắt bất động.

Chỉ là nàng cũng thật sự ngồi không yên, Kỷ Minh Tranh nao nao hoàn hồn, ánh mắt ám ám, thân hình vừa động, đã nhẹ nhàng đẩy ngã người trước mắt xuống giường.

Gối đỏ rực thêu uyên ương tôn lên da thịt trắng nõn như sứ, hình thành mãnh liệt đối lập, hơi thở nhè nhẹ thơm ngọt trong trướng xâm nhập phế phủ.

Kỷ Minh Tranh nhẹ ngửi ngửi, bất động thanh sắc, thân hình mạnh mẽ chậm rãi cúi xuống phía dưới.

Nến long phượng thô to như cánh tay trẻ con lẳng lặng thiêu đốt, ngọn lửa hơi hơi nhảy lên, vui sướng nhảy nhót, làm tân phòng ý mừng dạt dào nhiễm ánh sáng ấm áp nhu hòa.

Ánh trăng lên cao, đêm cũng dài lâu.
Bình Luận (0)
Comment