Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 25

Editor: Vy Vy 1505

Kỷ Uyển Thanh cũng không phải người lỗ mãng, nàng cẩn thận phân tích hiện trạng Đông Cung và Khôn Ninh Cung, cuối cùng mới định ra kế sách này.

Hiện giờ Đông Cung thế lực ăn sâu bén rễ, danh vọng Hoàng Thái tử trên dưới triều đình cực cao, nhưng đối mặt một đảng Kỷ Hoàng hậu còn có một chỗ rõ ràng khiếm khuyết.

Kỷ thị được phong hậu mười mấy năm, trước khi Cao Húc trưởng thành, bà đã bồi dưỡng được số lượng lớn tâm phúc. Những người này chẳng những canh giữ Khôn Ninh Cung chật như nêm cối, thậm chí còn kéo dài đến bên người Ngụy Vương, Trần Vương, Cao Húc khó có thể cài tai mắt thám tử tới bên người bọn họ.

Bởi vậy không thể trước tiên đạt được đối phương lớn nhỏ tin tức, do đó suy đoán ra các loại mưu tính của một đảng Kỷ hậu.

Mưu kế của Kỷ Uyển Thanh vừa vặn có thể đền bù khuyết thiếu.

Đương nhiên, Hoàng hậu khẳng định sẽ không tin tưởng nàng, nhưng nàng yêu cầu cũng không phải tín nhiệm, rốt cuộc nếu Khôn Ninh Cung có mưu đồ sẽ hạ mệnh lệnh. Đến lúc đó, từ mệnh lệnh này, liền có thể phỏng đoán ra rất nhiều dấu vết để lại.

Hơn nữa, Cao Húc có thể thông qua Kỷ Uyển Thanh, truyền tin tức giả cho Khôn Ninh Cung, hoặc chín phần giả một phần thật, lúc cần thiết, có thể phát huy tác dụng rất lớn.

Hoàng hậu muốn từng bước một dẫn Kỷ Uyển Thanh lạc lối, làm nàng vướng sâu trong vũng lầy, đến lúc đó biết rõ núi có hổ, lại không thể không lên núi.

Này kỳ thật là dao hai lưỡi, thâm nhập địch doanh, nếu nàng đủ nhạy bén, cho dù đối phương mọi cách dấu diếm, nàng vẫn có thể biết rất nhiều manh mối.

“Tương kế tựu kế?”

Cao Húc cũng không phải là người bình thường, liếc mắt một cái liền thấy rõ lợi hại trong đó, hắn giương mắt, ánh mắt sắc bén, thẳng tắp nhìn về phía Kỷ Uyển Thanh: “Nàng muốn làm nhãn tuyến trong nhãn tuyến, mặt ngoài vì Hoàng hậu thám thính tin tức Thanh Ninh Cung, trên thực tế, ngược lại là vì cô thâm nhập địch doanh?”

Hắn không phải nam tử vô năng, trước giờ phút này, Cao Húc không có ý niệm để thê tử thiệp hiểm hỗ trợ đoạt đích. Chỉ là, hiện giờ chuyện liên quan Kỷ Uyển Thanh, nàng căn bản không thể thoát thân.

Đã là vậy, Cao Húc cũng không phải người cổ hủ.

Điệp trong điệp, kế trong kế rất to gan, nhưng nếu vận dụng tốt, có thể giúp hắn giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ.

Nhưng bởi vậy, lại dẫn ra một vấn đề quan trọng khác. Nếu Kỷ Uyển Thanh có thể vì hắn dùng kế điệp trung điệp, vậy nàng vì Khôn Ninh Cung cắn ngược hắn cũng không phải không được.

Cao Húc thân ở địa vị cao mẫn cảm nhiều năm, trước tiên, liền thấy rõ chỗ mấu chốt nhất, hắn nhìn Kỷ Uyển Thanh, ánh mắt nhiều một phần xem kỹ.

Nhìn việc Kỷ Uyển Thanh làm mấy tháng qua cùng với kế sách giờ phút này, Cao Húc không nghi ngờ năng lực của nàng. Mà Kỷ Hoàng hậu lấy bào muội áp chế, khả năng nàng vứt bỏ hiềm khích, đảo hướng đối phương cũng không lớn.

Chỉ là chuyện đời không có tuyệt đối, nếu Khôn Ninh Cung cho nàng ích lợi đủ lớn, ai có thể bảo đảm?

Ánh mắt Cao Húc sắc bén mà sâu thẳm, nháy mắt không khí đã căng chặt, so với lúc mới bắt đầu còn căng hơn.

Kỷ Uyển Thanh than nhẹ một tiếng, đây là tín nhiệm không đủ gây ra.

Nhưng cũng không trách hắn, rốt cuộc nàng cũng như thế. Hôn nhân ép gả, nam nữ mới vừa kết thành phu thê không tới hai ngày, đề cập đến vấn đề mẫn cảm như vậy, ai có thể không tim không phổi hoàn toàn tín nhiệm đối phương?

Nhưng biểu hiện của Cao Húc rõ ràng cũng không phản đối nàng đề nghị, vậy đã rất tốt, rốt cuộc người không thể quá lòng tham, nàng nhàn nhạt nói: “Uyển Thanh biết điện hạ không thể hoàn toàn tín nhiệm thiếp, đây là lẽ thường, đợi thời gian dài, điện hạ sẽ thấy rõ.”

“Phụ thân thiếp họ Kỷ, lúc còn sống lại cự tuyệt ủng hộ Khôn Ninh Cung, thiếp thân là con của người, tuyệt đối sẽ không làm trái ý phụ thân. Huống hồ hiện giờ Hoàng hậu hiếp bức thiếp, thiếp càng không thể để bà ta lợi dụng.”

Cuối cùng, Kỷ Uyển Thanh nói thẳng ra chỗ mấu chốt nhất: “Hơn nữa Thanh Ninh Cung tiền điện hậu điện canh giữ chặt chẽ, chuyện điện hạ không cho phép thiếp biết, thiếp căn bản không thể nào biết được.”

Thái độ nàng bằng phẳng lỗi lạc, xem rất rõ ràng vấn đề mấu chốt, sáng mắt sáng lòng, còn tốt hơn lúc trước Cao Húc đánh giá nàng.

Hai người đối diện một lát, hắn nói: “Cô cũng không phải người muốn thê tử thiệp hiểm, chỉ là nàng khăng khăng như thế, cô cũng không phản đối.”

Kỷ Uyển Thanh rốt cuộc được đến hắn chính diện đồng ý, đại hỉ, cất cao giọng nói: “Uyển Thanh nhất định không phụ điện hạ kỳ vọng!”

Việc này đã định, nàng phát hiện chính mình thật vui sướng, không đơn giản chỉ là cao hứng vì có cách giải quyết khốn cảnh của chính mình và muội muội, trong đó còn có một tia hưng phấn và nhảy nhót khác.

Nàng bừng tỉnh, thì ra chính mình thích làm con gái nhỏ được cha mẹ nuông chiều, lại không thích làm một phụ nhân hiền lương, yên lặng hầu hạ hôn phu, hơn nửa đời sau chỉ có thể sống phụ thuộc.

Nếu kế trong kế thuận lợi tiến hành, tuy nàng như cũ không ly được Thái tử, nhưng lại có không gian hoạt động lớn hơn nữa, không giống như chim hoàng yến chỉ có thể vây trong lồng, có một đôi cánh, lại không thể bay lượn.

“Hình như nàng thật cao hứng.”

Tuy hưng phấn chỉ lóe trong nháy mắt đã bị Kỷ Uyển Thanh giấu đi, nhưng Cao Húc cỡ nào nhạy bén, vẫn phát hiện được, hắn híp híp mắt, đánh giá người trước mắt.

Kỷ Uyển Thanh đương nhiên không thể nhận, nàng chỉnh chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nói: “Uyển Thanh làm việc này tuy để giải nguy cho bản thân, nhưng tưởng tượng đến ngày sau có thể vì điện hạ phân ưu, cũng vạn phần vui mừng.”

Cao Húc hừ nhẹ một tiếng, không tỏ ý kiến.

“Nàng khăng khăng như thế, cũng được.”

Hắn chuyển đề tài: “Nàng vâng theo lời thề, không phản bội cô là được, tìm hiểu tin tức không cần cưỡng cầu, có thì tốt, không cũng thế, phải bảo tồn bản thân làm trọng.”

“Chỉ là nếu nàng thật có thể may mắn thám thính tin tức hữu dụng, cô nhớ nàng một công.” Cao Húc là người thưởng phạt phân minh, Kỷ Uyển Thanh suy đoán thật sự đúng, nếu nàng thật có thể lập công lao, địa vị tuyệt đối không bình thường.

“Luận công ban thưởng?” Kỷ Uyển Thanh nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười trêu ghẹo.

Chuyện đã nói rõ, không khí căng chặt tan biến, nếu có chỗ lợi, nàng không ngại trước tiên hỏi thăm.

“Đúng vậy.” Cao Húc thực khẳng định nói.

Kỷ Uyển Thanh là thê tử của hắn, thân phận đặc thù, không giống thuộc hạ bình thường, hắn một ngụm nhận lời: “Nếu nàng không làm cô thất vọng, lại lập công lao, chỉ cần trong phạm vi năng lực của cô, nàng đều có thể đưa ra điều kiện.”

Nếu Cao Húc đăng cơ, hắn là Hoàng đế, trong phạm vi năng lực của Hoàng đế thật quá nhiều, hắn là người giữ lời hứa, cái này hứa hẹn tương đương trọng.

Kỷ Uyển Thanh nghe vậy, trong lòng lại vừa động, nàng nửa đùa nửa thật: “Hoàng hậu nói sự thành sẽ an bài cho thiếp đổi thân phận khác tái giá, chẳng lẽ điện hạ sự thành có thể cho Uyển Thanh một thân tự do?”

Được rồi, này kỳ thật là một phép thử nho nhỏ.

Khi còn bé, Kỷ Uyển Thanh đã từng có ý không gả chồng, ai thích hầu hạ đám nam nhân cổ đại thích tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ấp chứ?

Nhưng lúc đó cha mẹ nàng còn sống, vợ chồng Kỷ Tông Khánh là cổ nhân truyền thống, tuyệt đối không thể tiếp thu chuyện này, nàng không muốn tức chết cha mẹ, hơn nữa cha mẹ ruột khẳng định sẽ không hố nàng, vì thế ý niệm chợt lóe mà qua, khoảnh khắc liền mất.

Sau đó, cha mẹ huynh trưởng qua đời, nàng nghiêm túc đóng cửa, thủ hiếu ba năm cho bọn họ, hơn nữa trong tay nắm tài sản khổng lồ, cả ngày lo lắng đề phòng, căn bản không rảnh suy nghĩ này đó.

Sau khi vừa ra hiếu chuyện ầm ầm kéo đến, nàng bị tứ hôn cho Thái tử, liền không cần nhắc lại.

Hiện tại Cao Húc hứa hẹn thực trọng, nàng tâm niệm vừa động, ý tưởng phủ đầy bụi đã lâu lần nữa hiện lên.

Ở cổ đại nữ tử độc thân muốn không gả chồng đối mặt khó khăn phi thường nhiều, đặc biệt nàng còn có đông đảo tiền bạc sản nghiệp, nếu không có thế lực quyền quý dựa vào, chỉ sợ trong khoảnh khắc có thể bị người nuốt xương cốt không còn.

Mấy vấn đề này Tưởng Kim Kỷ Vinh không thể giải quyết, Cao Húc lại có thể.

Kỷ Uyển Thanh giống như trêu ghẹo, thực tế tim đã “bang bang” nhảy dựng, nếu Thái tử chịu đáp ứng, cho dù điệp trong điệp có phải vào hang hổ, nàng cũng nhất định xuất sắc hoàn thành.

Nhưng mà, nàng phải thất vọng.

“Quả thực vớ vẩn đến cực điểm!”

Cao Húc mày kiếm nhíu lại, cho dù là lời nói đùa, hắn như cũ không vui đến cực điểm: “Nàng đã là thê tử của Cao Húc ta, đời này liền không thể sửa đổi, sao có thể có ý tưởng vớ vẩn bậc này!”

Hắn chưa bao giờ nghe qua lý do này, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, lập tức đứng lên, mắt thấy liền phải phất tay áo bỏ đi.

“Điện hạ!”

Kỷ Uyển Thanh sớm có chuẩn bị, vội vàng đứng dậy lôi kéo hắn: “Điện hạ, thiếp chỉ là trêu chọc ngài thôi, chỉ là nói đùa thôi.”

Hiện tại cũng không thể để Cao Húc rời đi, “lời nói đùa” này cần thiết chứng thực là nói đùa, cũng tiêu trừ hiểu lầm, nếu không một khi không cẩn thận, sẽ tạo ra khe hở khó có thể trừ khử giữa hai người.

Ý niệm kia hiển nhiên không có khả năng thực hiện, Kỷ Uyển Thanh thấy tuy Cao Húc dừng lại bước chân, nhưng vẻ mặt lạnh lùng như cũ, nàng dứt khoát cắn răng một cái.

“Đây xác thật chỉ là lời nói đùa, nếu điện hạ không tin, Uyển Thanh nguyện thề, cuộc đời này cùng điện hạ sinh cùng giường, chết cùng huyệt. Trừ phi, trừ phi điện hạ không đồng ý.”

Lời thề không thể tùy ý lập, lập thì phải làm, từ sau khi Kỷ Uyển Thanh xuyên qua làm người mới, liền hết lòng tin theo vận mệnh chú định, tuy dưới tình thế cấp bách nàng mới thề, nhưng như cũ vô cùng nghiêm túc, tuyệt không phải hư ngôn.

Nàng gắt gao ôm eo Cao Húc, không cho hắn rời đi, một đạo thánh chỉ tứ hôn đã buộc chặt hai người ở bên nhau, không thể tách ra.

“Điện hạ, ngài đừng tức giận” nàng ngửa đầu, ánh mắt chờ đợi.

Nàng lời thề son sắt, rốt cuộc vẻ mặt Cao Húc hơi hòa hoãn: “Sau này không cho nói mấy lời vớ vẩn, cho dù nàng có thể thám thính tin tức hay không, Thanh Ninh Cung đều có một vị trí nhỏ cho nàng.”

Cũng không biết Kỷ Tông Khánh dạy con gái như thế nào, thông minh quyết đoán cũng thôi đi, lại còn suy nghĩ miên man vớ vẩn.

Việc này xem như được bỏ qua.

Kỷ Uyển Thanh ngoan ngoãn ứng, ngước mắt nhìn hắn, thấp thấp nói: “Điện hạ đối đãi tốt với thiếp, thiếp biết, Uyển Thanh cũng không phải người không biết tốt xấu.” Được rồi, về sau an tâm sống.

Một đôi mắt đẹp sáng như sao, trong con ngươi đen nhánh là ảnh ngược của nam tử uy nghi trước mắt, phảng phất trong mắt nàng chỉ có duy nhất một mình hắn, hơn nữa mới vừa rồi nàng hoảng loạn, trong mắt còn mang theo một chút trong suốt, ẩn ẩn nhiễm một tia tơ tình triền miên.

Cao Húc hừ nhẹ một tiếng, nhìn nàng một lát, mới chậm rãi nâng cánh tay, khoanh lại vai lưng Kỷ Uyển Thanh, ôm nàng vào lòng.

“Nàng biết thì tốt.”
Bình Luận (0)
Comment