Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 77

Editor: Vy Vy 1505

Kim Đại Niên là thế phó, tổ phụ ông chính là quản sự chuồng ngựa, còn được lão Tĩnh Bắc Hầu phát triển thành ám tuyến. Sau khi ông lớn lên, chẳng những thuận lợi tiếp nhận vị trí của tổ phụ, cũng tiếp nhận cả công việc mật thám.

Vị trí của ông không thấp, cũng rất quen thuộc hầu phủ, vừa nhận được nhiệm vụ liền cân nhắc.

Tâm phúc bên cạnh Kỷ Tông Văn không ít, nhưng nể trọng nhất tới tới lui lui cũng chỉ mấy người.

Mấy người này cũng có chút giao tình với ông, đáng tiếc không sâu. Kim Đại Niên suy nghĩ đảo qua những người này, đang cân nhắc nên ra tay từ ai, Kỷ Tường liền đụng tới.

Kỷ Tường là đại quản sự Lâm Giang Hầu phủ, đã hầu hạ bên cạnh Kỷ Tông Văn từ khi còn nhỏ, đến nay đã ba mươi năm. Nếu nói tâm phúc hạng nhất thì chỉ có thể là người này.

Mới vừa rồi, khi đối phương xoay người dặn dò chuẩn bị xe ngựa, trong lòng Kim Đại Niên vừa động.

Bắt đầu từ bảy tám năm trước, mỗi năm lúc này, Kỷ Tường sẽ ra cửa một chuyến, khoảng nửa tháng mới về, lần nào cũng yêu cầu xe ngựa giống nhau, chủ yếu là giấu tai mắt người khác, hơn nữa việc này không được nói với ai.

Kim Đại Niên là người qua tay, giấu diếm ai cũng không thể gạt được ông. Đồng thời ông còn biết, bảy tám năm trước, đúng là thời điểm cô thái thái Lâm Giang Hầu phủ Kỷ Hoàng hậu và con trai bắt đầu quật khởi, chính thức triển khai hành động thực tế, muốn giành Đông Cung.

Năm đó, gia quyến của nhiều tâm phúc bên cạnh Lâm Giang Hầu, như là đám người Kỷ Tường, đã bị lặng lẽ đưa đi rời phủ.

Bên ngoài nói là đưa về quê nhà đi, nhưng có một lần Hà Nam đại hạn, Kim Đại Niên thuận miệng thăm hỏi một câu, đối phương lại không nôn nóng chút nào.

Quê quán của Kỷ Tường là ở Hà Nam, nhưng lúc ấy mất một lúc ông ta mới phản ứng, đáp hai câu.

Kết hợp đủ loại tình huống, Kim Đại Niên lớn mật phỏng đoán, gia quyến của đối phương cũng không bị đưa về Hà Nam, hoặc là Hà Nam chỉ là ngụy trang, mà mỗi năm một lần che tai mắt người khác đi ra ngoài, mới là chân chính thăm hỏi người nhà.

Đây là một phát hiện trọng đại, việc này không nên chậm trễ, Kim Đại Niên lập tức về phòng viết mật tin, truyền đi Thừa Đức.

Nếu phát hiện của Kim Đại Niên là thật, chính là một chỗ đột phá trọng đại.

Cao Húc mở ra nhìn mật tin, lập tức không chậm trễ, triệu Hứa Trì tới, phân phó giám thị nghiêm mật, lúc cần thiết có thể tùy cơ ứng biến.

“Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Hứa trì lưu loát ứng.

Hắn thất thủ ở Đại Đồng, cũng may sau đó cẩn thận quan sát, Mục Hoài Thiện hình như cũng không dời lực chú ý tới Đông Cung, hẳn là hành vi lẫn lộn tầm mắt trong rừng rậm có tác dụng, Hứa Trì thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chủ tử cũng không quá trách cứ hắn, nhưng trong lòng hắn áy náy, đang xoa tay hầm hè, muốn lập công chuộc tội. Tiếp nhiệm vụ, hắn lập tức cáo lui, khởi hành chạy trở lại kinh thành.

Dĩ vãng Kỷ Vinh truyền tin tức lại đây, Cao Húc đều thương lượng với thê tử trước rồi mới quyết định, đây là tôn trọng thê tử.

Lần này chuyện quá gấp gáp, Thừa Đức cách kinh thành không xa lắm, nhưng sau khi trở về vẫn cần bố trí, mệnh lệnh đương nhiên càng sớm càng tốt, bởi vậy lúc ấy hắn liền phân phó.

Nhưng hắn cũng không trì hoãn, chờ Hứa Trì lui ra, liền đứng lên đi về hậu viện.

“Điện hạ làm rất đúng.”

Kỷ Uyển Thanh tán đồng quyết định của Cao Húc, tinh tế xem qua mật tin, nàng vui vẻ nói: “Kim Đại Niên phỏng đoán có lẽ không sai, lúc này nếu có thể tìm hiểu nguồn gốc, khống chế gia quyến Kỷ Tường, nói vậy ông ta sẽ mở miệng.”

Người trung thành và tận tâm, có thể vứt bỏ sinh mạng vì chủ tử không ít. Tuy nhiên, nếu bên kia cán cân là chính mình người nhà, cha mẹ, thê tử, con cái, thuộc hạ còn có thể kiên trì không lay động, chỉ sợ cũng không nhiều.

Lúc phi thường phải làm việc phi thường. Người nhà Kỷ Tường có lẽ vô tội, nhưng so với một thành quân dân anh dũng bảo vệ quốc gia lại chết thảm, mấy vạn viện quân hoàn toàn bị diệt, đương nhiên những người sau càng quan trọng.

Huống hồ, bọn họ có thể có cuộc sống an nhàn hôm nay, không thể thiếu Kỷ Tường trợ giúp kẻ ác được lợi.

Ngày xưa sương mù từng chút từng chút bị đẩy ra, chân tướng càng ngày càng gần, phu thê hai người tâm tình đều không tệ.

“Thanh Nhi, hôm nay thân thể có thoải mái không?”

Dứt chính sự, Cao Húc cũng không lập tức trở lại tiền viện, hắn nhẹ ôm thê tử, bàn tay dừng trên bụng nàng đã dần to lên, cẩn thận vuốt ve.

Kỷ Uyển Thanh mang thai đã hơn bốn tháng. Vào tháng thứ tư, thai nhi bắt đầu phát triển nhanh, bụng nàng đã rõ ràng to lên.

Giống như có cái rổ nhỏ úp ngược trước bụng, mặc quần áo nhìn không rõ, nhưng chạm vào hoặc là cởi áo liền tương đối rõ ràng.

Dáng người nàng gần như không có gì biến hóa, vẫn yểu điệu như cũ. Mấy tháng nay điều dưỡng cực tốt, sắc mặt như hoa xuân, rút đi ngây ngô, bắt đầu nở rộ, giơ tay nhấc chân càng làm cho người không rời mắt được.

Chỉ cần Cao Húc nhàn hạ, chắc chắn sẽ nhớ thương hậu viện, nhớ con của hắn, càng nhớ nương tử của hắn.

“Thiếp rất khỏe, con cũng ngoan.” Kỷ Uyển Thanh mỉm cười, bàn tay mềm bao trùm trên tay hắn.

Cao Húc đang muốn nói chuyện, không nghĩ tới dưới tay chợt truyền đến một trận động tĩnh nho nhỏ, hắn vui mừng: “Thanh Nhi, con lại động?”

Nam tử xưa nay ổn trọng tự giữ, bởi vì thai động nho nhỏ khó nén hưng phấn, vẻ mặt hắn chuyên chú, vội cẩn thận vuốt ve vài cái, hy vọng lại được hài tử đáp lại.

Hài tử không phụ chờ đợi, quả nhiên giật giật.

Cao Húc càng cao hứng.

Kỷ Uyển Thanh vẫn luôn mỉm cười nhìn, từ lần đầu tiên thai động, hắn liền ham thích chơi thế này với con, không chút nghi ngờ, hắn là một người cha tốt.

Ngày xưa Hoàng thái tử điện hạ bình tĩnh ẩn mang phòng bị sớm lặng yên đi xa, hiện giờ Cao Húc chính là một phu quân tốt.

Nàng mỉm cười, mắt đẹp cong cong mang một tia ngọt ngào: “Hôm nay con vẫn luôn lười nhúc nhích, chắc là thấy cha trở lại, mới cao hứng đấy.”

Cao Húc ý cười càng sâu, lại đợi hồi lâu, thấy hài tử xác thật tạm an tĩnh, hắn mới lưu luyến không rời đi tiền viện.

“Nương nương, điện hạ thật tốt.”

Hà ma ma cười đến không khép miệng được, trải qua mấy tháng cẩn thận quan sát, bà đã buông xuống lo lắng nho nhỏ trước đó.

“Dạ.” Kỷ Uyển Thanh mỉm cười, hắn xác thật tốt.

*****

Kinh thành, Lâm Giang Hầu phủ.

Kỷ Tường kiểm tra một lượt các nơi trong phủ, xác nhận không có gì sai sót, lại triệu tập các quản sự, ân cần dặn dò.

Đợi tất cả xong xuôi đã là vài ngày sau, cuối cùng ông ta truyền tin tức đi Thừa Đức.

Sáng sớm hôm sau, ông ta lặng lẽ mang theo một người, lấy chiếc xe ngựa nhỏ Kim Đại Niên chuẩn bị riêng rời phủ.

Kỷ Tường cởi quần áo tơ lụa, mặc quần áo bằng vải bông màu xanh biển, chui vào buồng xe ngựa, không ló đầu ra nữa. Người lái xe là gã sai vặt giả trang thành một nam tử trung niên mặc quần áo vải bố màu xám, tướng mạo bình thường, nhưng vẫn lộ ra cánh tay cù kết có lực.

Kim Đại Niên lơ đãng nhìn lướt qua, người này không giống gã sai vặt bình thường, ngược lại giống phủ vệ biết võ nghệ.

Ông không dám xem nhiều, dường như không có việc gì tránh ra. “Gã sai vặt” vung lên roi ngựa, xe ngựa nhỏ nửa cũ nửa mới chở hai người đồng dạng điệu thấp đi ra ngoài.

Xe ngựa không từ cửa hông ra phủ, mà thông qua hẻm nhỏ vòng đến cửa sau, từ cửa dành cho hạ phó cấp thấp đi ra ngoài.

Gã sai vặt một đường cẩn thận để ý, xác định không người theo dõi, mới thu hồi tầm mắt, lại cho ngựa hai roi.

Ngựa bị đánh ăn đau, dưới chân nhanh hơn, “lộc cộc” ra hẻm sau, xuyên qua phố chính, nhập vào dòng người dòng xe dày đặc trên đường lớn.

“Nhanh, mau đi theo.” tầm mắt Hứa Trì không rời chiếc xe ngựa này, giơ giơ cằm, điểm mũi chân, dẫn đầu đi theo.

“Dạ.” cấp dưới theo sát phía sau.

Bọn họ chờ đợi đã lâu, đang muốn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lập công chuộc tội, tất nhiên xoa tay hầm hè.

Buồng xe ngựa nhỏ lẹp xẹp, nhìn như người bình thường ra cửa làm việc, vòng vài vòng dưới ánh nắng chói chang, gã sai vặt mang đấu lạp mới xả cương ngựa, đi nhanh ra cửa thành.

Xe ngựa ra khỏi thành từ cửa bắc, đi về hướng đông bắc. Sau khi ra khỏi thành tốc độ tăng lên, tới chạng vạng ngày hôm sau liền đến một trấn nhỏ.

Trấn nhỏ này tên là Bình Sơn, dân cư xem như đông đúc, trên đường cái vào trấn tiếng người ồn ào, chen vai thích cánh.

Gã sai vặt không lái xe vào trấn, lặc dây cương dừng xe ngựa trước cửa trấn.

Kỷ Tường chui ra, nói hai câu với phủ vệ giả trang gã sai vặt, gật gật đầu, nhấc chân liền đi.

Hai người không phải lần đầu tiên tới đây, rất có ăn ý, gã sai vặt quay đầu xe, đánh ngựa liền đi, nửa tháng sau, hắn sẽ lại đến một chuyến đón người.

Đám người Hứa Trì một đường theo tới đây, lập tức phân ra hai người đi giải quyết chiếc xe kia, hắn tiếp tục lãnh người, đuổi kịp Kỷ Tường.

Sắp gặp mặt người nhà xa cách một năm, tuy đại quản sự Lâm Giang Hầu phủ xưa nay cẩn thận bình tĩnh, cũng không nhịn được lộ vẻ tươi cười. Xuyên qua đường cái phồn hoa, Kỷ Tường dưới chân càng thêm nhanh, gần như chạy đi.

Phía đông thị trấn là khu nhà giàu, trong đó có một tòa nhà lớn ba sân bắt đầu vẩy nước quét nhà và ngõ nhỏ trước cửa từ mấy ngày trước. Tới ngày này, người một nhà mở cửa lớn nhón chân mong chờ.

“Cha đã trở lại!”

Bóng người quen thuộc vừa mới đến cửa ngõ, con trai út mắt sắc, lập tức hoan hô một tiếng, bỏ tay mẫu thân, chạy qua bên kia.

Đứa bé trai này mới sáu tuổi, là Kỷ gia dọn đến Bình Sơn trấn mới sinh, Kỷ Tường nhớ thương nhất là đứa con út này, chạy nhanh hai bước, bế lên con trai đang nhào tới, cao hứng giơ lên cao.

“Cha! Nương!” ông ta một tay ôm con trai, bước nhanh vào nhà.

Trước mắt cha mẹ già đã lãnh thê tử, con trai lớn, hai con gái ra đón, người một nhà đoàn tụ, mọi người đều kích động không thôi.

Một màn này bị Hứa Trì đứng lặng lẽ ở chỗ tối thu hết vào đáy mắt, hắn rốt cuộc lộ ra tươi cười vừa lòng.

“Người đâu, nhanh truyền tin tức cho chủ tử.”

Kỳ thật trước khi tới, Hứa Trì đã được chủ tử cho phép tùy cơ ứng biến. Hắn cũng không chậm trễ, lập tức an bài.
Bình Luận (0)
Comment