Editor: Vy Vy 1505
Phòng xép cũng không lớn, dùng một bình phong lớn tám phiến phân cách thành gian trong gian ngoài, địa long đốt thật sự vượng, trong phòng ấm áp dễ chịu.
Cao Húc lãnh thái y và Trương Đức Hải vào cửa, hài tử cũng không lập tức được bế ra, ba người chờ ở gian ngoài, xua đi hàn khí trên người trước.
Thái y nắm chặt thời gian, trước tiên dùng sợi tơ bắt mạch, xác định thân thể Kỷ Uyển Thanh không ngại.
Sau đó, Hà ma ma thật cẩn thận bế tã lót đỏ thẫm, vòng qua bình phong ra gian ngoài.
Cao Húc không hề chớp mắt, gắt gao nhìn thẳng tã lót nho nhỏ kia.
Em bé mới sinh ra kỳ thật cũng không đẹp, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, lông mày nhạt đến gần như không nhìn thấy, mí mắt còn sưng.
Ánh mắt Cao Húc lại không dời ra được, hắn cảm thấy tất cả con nít trên đời đều không đẹp bằng đứa bé mặt đỏ trước mắt.
Hắn thật sâu hít hai hơi, mới cẩn thận vươn hai tay, muốn tiếp nhận tã lót Hà ma ma đưa qua.
Hài tử rất nhỏ, tã lót thực nhẹ, Hoàng thái tử xưa nay trấn định tự nhiên lại luống cuống tay chân, thật vất vả nghe Hà ma ma chỉ dẫn bế hài tử, hắn lại cương thân mình, không dám lộn xộn.
Cao Húc cúi đầu nhìn chằm chằm trẻ con nho nhỏ, môi mỏng không nhịn được cong lên, mỉm cười đạt đến đáy mắt, tự đáy lòng vui sướng.
Thân là Hoàng thái tử, nếu nói không coi trọng con nối dõi dưới gối là không có khả năng, chỉ là trước đại hôn, phần lớn là quan niệm điều kiện khách quan hình thành.
Nếu không, hắn sẽ không trễ như vậy mới đại hôn.
Hoàng thái tử đại hôn trễ, tất nhiên có mấy phương đánh cờ cùng với Xương Bình Đế ý nguyện gây ra. Nhưng không thể không nói, bản thân Cao Húc cũng không vội, nếu không khẳng định không phải là kết quả này.
Sau đại hôn, dần dần tâm ý tương thông với thê tử, nàng đã thành một khối thịt mềm trên đầu quả tim hắn. Lúc này, hắn bắt đầu chờ mong cốt nhục kết tinh tình yêu của hai người.
Sau đó, Kỷ Uyển Thanh thật mang thai, phân chờ mong này càng chân thật, từng ngày làm bạn hài tử dần dần trưởng thành, hắn ngày ngày mong đợi yêu quý.
Hiện giờ, rốt cuộc ôm được đứa nhỏ này vào trong ngực. Cốt nhục của hắn, hài tử của hắn và thê tử, xưa nay ổn trọng tự giữ, giờ phút này vành mắt Cao Húc lại có nhiệt ý, hơi hơi đỏ lên.
Hắn thật cẩn thận cúi đầu, một cái hôn mềm nhẹ dừng trên trán em bé.
Phụ thân hôn, đánh thức đứa trẻ đang ngủ say, tiểu bảo bối nhấp nhấp cái miệng nhỏ phấn nộn, “Ê a” nhẹ gọi một tiếng.
Cao Húc lần đầu nếm tư vị kinh hoảng luống cuống, hắn vội vàng hỏi Hà ma ma: “Con làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Hắn cho rằng chính mình bế hài tử không tốt.
Vừa dứt lời, cũng không đợi Hà ma ma trả lời, em bé “Ê a” hai tiếng, ngay sau đó mí mắt giật giật, lần đầu tiên mở hai mắt nhắm chặt từ khi sinh ra.
Hà ma ma vui vẻ nói: “Tiểu chủ tử mở mắt, đây là cha con liền tâm, biết là phụ thân ôm bé.”
Đôi mắt bé trắng đen rõ ràng, con ngươi thực đen thực sáng, mở mắt cũng không khóc nháo, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm phụ thân.
Cao Húc vui sướng, hắn nhìn lại hài tử, nửa ngày mới thấp giọng nói: “Ta là cha con, con biết được sao?”
Giọng nam trầm thấp, nói không nên lời nhu tình tràn đầy.
Em bé khép đôi mắt lại, sau đó lại mở, vẫn nhìn phụ thân.
Đứa bé nhỏ như vậy là nghe không hiểu, nhưng Cao Húc lại cho rằng bé nghe hiểu: “Ngoan, con ngoan!”
Hắn thực kích động, nửa ngày mới nhớ tới Lưu thái y, vội phân phó đối phương lại đây thỉnh mạch bình an.
Tay hài tử rất nhỏ, bàn tay còn nắm lại, Lưu thái y rửa tay, dùng khăn lau sạch sẽ, mới nhẹ nhàng đặt lên mạch bé.
“Hồi bẩm điện hạ,” lão thái y ngưng thần nghe mạch một lát, buông tay cười tủm tỉm ôm quyền: “Tiểu chủ tử thân thể khoẻ mạnh, tất cả bình an.”
“Tốt lắm, trọng thưởng!”
Đối với Cao Húc, mẹ con đều bình an là tin tức duy nhất hắn chờ đợi, cũng là duy nhất hắn muốn nghe.
Tã lót một lần nữa bị gói kỹ lưỡng, cha con lại trò chuyện hồi lâu, mãi đến khi bảo bảo ngáp một cái, nhấp nhấp miệng nhỏ, nhắm lại mắt, lúc này hắn mới thật cẩn thận giao tã lót cho Hà ma ma, luôn mãi dặn dò chăm sóc thật kỹ.
Cao Húc cũng không thể ở lâu. Tin vui đã truyền ra, Hoàng thái tử được con vợ cả, giang sơn có người kế tục, khắp chốn mừng vui, lập tức Hoàng đế sẽ ban thưởng xuống, hắn cần tới tiền điện, cần chuẩn bị rất nhiều chuyện.
Nhìn theo Hà ma ma vào nội thất, hắn mới thu hồi tầm mắt, xoay người vội vàng ra cửa.
Đoàn người mới vừa đến phạm vi tiền điện, nghênh diện liền gặp phải Thanh Ninh Cung Phó tổng quản Hầu Chí Bình, hắn vội hành lễ, cũng nói: “Khởi bẩm điện hạ, thánh chỉ của bệ hạ đến.”
Cao Húc gật đầu, bước nhanh tới trước nghênh đón thánh chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế viết rằng: Trẫm duy nói……” tiếng nói thái giám đặc sắc bén nhọn vang lên, tuyên chỉ chính là Càn Thanh cung đại tổng quản Tôn Tiến Trung.
Trên thánh chỉ, Xương Bình Đế biểu hiện vạn phần vui sướng khi con vợ cả hoàng trưởng tôn ra đời, đồng thời tỏ vẻ khen thưởng đối với mẫu thân của hoàng trưởng tôn, Thái tử phi Kỷ thị. Tiếp theo, chính là liên tiếp ban thưởng.
Cuối cùng, Hoàng đế ban tên cho hoàng trưởng tôn, Cao Cảnh.
Cảnh, là mỹ ngọc hào quang.
Tuy hoàng trưởng tôn giáng sinh bổ khuyết nhược điểm cuối cùng của Hoàng thái tử, làm địa vị Đông Cung càng không thể lay động, nhưng đối với cháu trai vừa mới sinh ra, còn nằm trong tã lót, Hoàng đế vẫn không có bất kỳ ác cảm nào.
Tên này, là ông ta tự mình nghĩ.
Quyền đặt tên cho con trai bị cướp đoạt, sớm nằm trong Cao Húc dự kiến, trong lòng hắn có chuẩn bị, tâm bình khí hòa cảm tạ ân, cũng tiếp thánh chỉ.
Tiếp nhận Tôn Tiến Trung chúc mừng, cho một phong lì xì đỏ thẫm, tiễn người đưa ra Thanh Ninh Cung, kế tiếp, còn có các sự vụ bận rộn.
Cao Húc chân không chạm đất, nhưng hắn người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, toàn bộ Thanh Ninh Cung cũng đắm chìm trong vui sướng.
Các công việc bên ngoài, Kỷ Uyển Thanh một mực không cần quan tâm, chờ nàng lại lần nữa khôi phục ý thức, còn chưa mở mắt, liền phát hiện trong miệng có mùi vị cam khổ.
Nàng nâng lên mi mắt, thì ra Hà ma ma cầm một chén nhỏ bằng sứ men xanh, đang rót nước canh vào miệng nàng.
“Nương nương tỉnh rồi.”
Hà ma ma thấy chủ tử tỉnh lại, vui mừng nói: “Ngài ngủ thật lâu, chắc là đói bụng rồi, lão nô lập tức sai người truyền thiện.”
Kỷ Uyển Thanh liếc liếc mắt song cửa sổ, bên ngoài không còn ánh mặt trời, nến đã được đốt lên, hiện tại bóng đêm thâm trầm, nàng một giấc ngủ cả ngày.
“Dạ.”
Nàng gật đầu, một ngày hai đêm chưa ăn uống gì, còn liều mạng dùng sức nửa ngày, trong bụng trống trơn đói đến hoảng.
Thói quen sờ sờ bụng, Kỷ Uyển Thanh lúc này mới bừng tỉnh, nàng đã sinh con rồi, cuống quít hỏi: “Ma ma, con đâu?”
“Tiểu chủ tử rất khỏe, đang ngủ.”
Hà ma ma nói xong, vội đứng dậy đi mấy bước đến bên cạnh xe nôi, cúi người bế lên một tã lót đỏ thẫm.
Kỷ Uyển Thanh ngưỡng mặt, lúc này mới phát hiện, gần đầu giường đã đặt một xe nôi vững chắc bằng gỗ nam.
Nàng vạn phần bức thiết, không màng vẫn còn đau đớn dưới thân, vội lấy tay chống giường, giãy giụa muốn ngồi dậy.
Đám người Lê Hoa hầu hạ trước giường vội tiến lên nâng đỡ, lấy gối lót sau lưng, cẩn thận hầu hạ chủ tử nghiêng nghiêng ngồi dựa trên giường.
Hà ma ma cẩn thận đặt tã lót trong lòng ngực chủ tử, vừa sửa đúng động tác của Kỷ Uyển Thanh, vừa cười nói: “Lúc cha bé ở đây thì ngoan ngoãn vô cùng, đợi cha bé ra cửa lại giận dỗi khóc đến hăng say.”
“Tiếng khóc rất có sức lực, là đứa bé cường tráng.” Bà tươi cười đầy mặt: “Chắc là khóc nháo mệt mỏi, rầm rì vài tiếng đã ngủ.”
Em bé đỏ rực, khuôn mặt nhỏ phình phình, có chút phì nhưng không tính mập. Mũi nhỏ cao thẳng, nhìn có vài phần giống cha bé, chỉ là mí mắt còn sưng, lông mày cũng nhạt đến mức không nhìn ra, ngũ quan còn lại nhìn không ra giống ai.
“Thật xấu!”
Trong miệng Kỷ Uyển Thanh ghét bỏ, giọng điệu lại nhu hòa đến thấm ra nước, phảng phất ngày nóng bức uống một chén nước đá lớn, thoải mái thanh tân một đường lan tràn đến khắp người, khuây khoả xưa nay chưa từng có.
Tại một khắc này nàng cảm thấy, mười tháng cẩn thận, hoài thai vất vả, đều dị thường đáng giá.
Em bé nhấp nhấp miệng phấn nộn, Kỷ Uyển Thanh chợt nhớ tới một chuyện: “Ma ma, nhanh lấy cho con cái khăn ấm.”
Ở cổ đại không có vắc-xin phòng bệnh, tỉ lệ trẻ sơ sinh chết non hơi cao, sữa sơ sinh có vẻ đặc biệt quan trọng, cho dù như thế nào cũng không thể bỏ qua.
Vấn đề này, nàng đã từng cùng Hà ma ma thảo luận, nhũ mẫu đau lòng chủ tử lớn nhỏ nhà mình, vừa nghe nói sữa sơ sinh thật sự rất tốt, cũng không rảnh lo hợp quy củ hay không, đã sớm bị thuyết phục.
“Chuyện trong phòng này không thể tiết lộ nửa câu ra ngoài, mặc dù là điện hạ hỏi, nên nói thì nói, không nên nói thì không cần nhắc loạn.”
Đương thời đại gia chủ mẫu, chính mình cho con bú sữa giống như hạ thấp thân phận. Hà ma ma hầu hạ chủ tử cởi ra vạt áo, tiếp nhận khăn ấm chườm nóng lặp lại mấy lần, thấy mấy nhũ mẫu nhìn có chút sững sờ, bà vừa không ngừng động tác, vừa nghiêm khắc dặn dò.
Mấy nhũ mẫu vâng vâng dạ dạ, hiện tại đỉnh đầu chủ tử là Thái tử phi, dù sao không ảnh hưởng tiểu điện hạ thân thể khỏe mạnh, các nàng tuy khiếp sợ, nhưng cũng hiểu ở hoàng cung làm việc, không nên nói tuyệt không thể hồ ngôn loạn ngữ.
Thật lâu sau, Kỷ Uyển Thanh một lần nữa bế hài tử, để sát bé vào trong lòng ngực chính mình. Tiểu bảo bối non mềm đến không thể tưởng tượng, vừa tới gần mẫu thân, liền chính mình làm động tác mút vào, miệng nhỏ lúc đóng lúc mở.
Trước ngực nàng phồng lên, hài tử nỗ lực mút vào một thời gian, liền thành công, động tác bé hưng phấn rất nhiều, mí mắt hơi hơi mở, ra sức nuốt.
Khó trách người ta hình dung liều mạng, đều sẽ nói giống như sức lực bú sữa đều dùng tới, em bé mới sinh ra muốn bú sữa, thật sự phải dùng sức lực cả người.
Kỷ Uyển Thanh có thể cảm giác được hài tử có sức lực, nàng mỉm cười, vừa thương vừa đau, lại tràn ngập cảm động.
Nhẹ nhàng vuốt ve tóc máu hài tử thưa thớt, nàng cúi đầu hôn hôn bé, nửa ngày mới áp xuống nhiệt ý trong mắt.
Hà ma ma mỉm cười nhìn, thỉnh thoảng chỉ dẫn một chút, làm sao để mẹ con hai người đều thoải mái.
Em bé mới sinh thực tế sức ăn không bao nhiêu, không bao lâu, tiểu bảo bối liền no rồi. Ăn uống no đủ, đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cũng không khóc nháo, chỉ trợn tròn mắt, bình tĩnh nhìn mẫu thân.
Đôi mắt nhỏ nhìn đến mức tim Kỷ Uyển Thanh đều phải hóa thành nước, nàng ôn nhu nói: “Làm sao vậy? Con no rồi sao?”
Tiểu bảo bối nghe không hiểu, nửa ngày lại nghẹn nghẹn miệng, ê a một tiếng.
“Nương nương, để lão nô bế tiểu chủ tử đi.”
Hà ma ma lo lắng chủ tử mới vừa sinh sản chưa lại sức, vội tiến lên muốn tiếp nhận hài tử.
Kỷ Uyển Thanh xác thật mỏi mệt, ngồi một hồi liền mệt mỏi, cũng không phản đối, giao hài tử cho nhũ mẫu, đánh lên tinh thần ăn chút gì, liền nằm xuống.
Động tác của Hà ma ma thực thuần thục, hai ba lần nhẹ nhàng đong đưa, hài tử mới vừa thanh tỉnh liền lại ngáp, giây lát liền khép lại mắt, nghiêng đầu tiếp tục hô hô ngủ.
“Hài nhi mới sinh ra chính là ngủ nhiều như vậy.”
Hà ma ma vừa cười nói, vừa ngồi xuống ghế dựa Lê Hoa bưng tới trước giường, nói vài câu với Kỷ Uyển Thanh về tiểu chủ tử. Sau đó, bà chuyển đề tài, thấp giọng nói: “Điện hạ là người chồng tốt, nương nương sinh sản, hắn vẫn luôn chờ bên ngoài, nửa bước không rời.”
Hôm nay trời thật sự rất lạnh, nước đóng thành băng, bên ngoài tuyết lớn như lông ngỗng, hơn nửa đêm chờ dưới hành lang, tiếp theo lại đứng nửa ngày, nhưng không dễ chịu.
Hà ma ma đặc biệt vừa lòng điểm này, rốt cuộc Hoàng thái tử tôn quý, nguyện ý lại đây thủ một lát, kỳ thật đã không tệ, càng đừng đề chờ toàn bộ quá trình.
Kỷ Uyển Thanh cười, giơ tay khẽ chạm khuôn mặt nhỏ của bảo bảo, Cao Húc xác thật thực tốt, nàng cũng nguyện ý tin tưởng hắn.