Con Gái Gian Thần

Chương 29

CON NHÓC NÀY, ĐÔNG CUNG THÁI TỬ, TRỌNG THẦN TRIỀU ĐÌNH CÒN DỄ ĐỐI PHÓ HƠN NÓ!

“Hả?” Trịnh Diễm há hốc mồm, lượng bài tập mà thầy giao cho đã tăng gấp đôi.

Ngoại trừ sắp xếp các giờ học, Cố Ích Thuần chả nói câu nào. Trịnh Diễm ngẩng đầu ngây ngốc nhìn ông, ông cũng lạnh nhạt nhìn cô học trò duy nhất. Trịnh Diễm và thầy nhìn nhau suốt mười lăm phút đồng hồ, mới nhận ra ông nói thật!

Không được, mình còn việc phải làm cơ mà. Thoát khỏi thời đại chịu giáo dục thành tích, ghét làm bài tập thế này nhất, trước kia vẫn ổn cả, sao bây giờ tự dưng lại tăng gấp đôi, không phải muốn hành chết người ta sao? Trịnh Diễm nghĩ mình còn chưa kịp ‘nghiên cứu chế tạo’ thành công nước hoa, muốn kháng nghị. Vừa nhìn thấy đôi mắt của Cố Ích Thuần, tim nảy lên một nhịp.

Không nói nổi lời nào, ngoan ngoãn chấp nhận, về nhà kể với cha mẹ: “Thầy con đổi giờ học cả rồi, từ nay về sau, muốn xong bài tập bên đấy, thì không thể qua chỗ chị dâu nổi đâu.” Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Đỗ thị nhìn Trịnh Tĩnh Nghiệp, Trịnh Tĩnh Nghiệp không nói, lưng và trán Trịnh Diễm mướt đẫm mồ hôi.

Đây là ý gì?

Trịnh Tĩnh Nghiệp đỡ trán. Đau đầu, vô cùng đau đầu! Khi trước ông lo con gái mình quá thông minh, nếu làm việc ác thì sợ sau này chẳng chốn nào dung, hi vọng con gái ‘bình thường’ một chút, có con nhà ai mới tám tuổi thì mua nhà cho thuê đâu? Ông hi vọng Trịnh Diễm có thể quan tâm đến những chuyện mà một bé gái bình thường để ý, như nấu cơm, viết chữ chẳng hạn.

Không biết ông trời hậu đãi hay muốn gây khó dễ với ông, con gái quan tâm đến những chuyện ‘bình thường’, nhưng lại lộ ra vẻ không bình thường!

Chưa nói tới nấu rượu, có thành quả, tuy Trịnh Tĩnh Nghiệp rất vui, nhưng không phải là không để trong lòng. Dù sao nhà bọn họ xuất thân dế nhũi, vốn không có lịch sử gì. Nay có thì càng thêm vẻ vang, không cũng chẳng mất mặt. Cuối cùng con bé si mê thế nào đó, thêm đủ thứ kì quái vào rượu.

Nào là hoa lộ, dược liệu, lại còn sức lên người, sau đó bị muỗi truy sát! Muốn chết à!

(Trịnh Diễm: Con muốn tìm cách chế nước hoa thôi mà.)

“A Diễm, gần đây có hơi không đúng,” Cố Ích Thuần đã nói như thế, “Tâm tư không đơn thuần.”

Trịnh Tĩnh Nghiệp cho rằng, ông và vợ phải giữ ít nhất một nửa quyền dạy dỗ con gái, nếu không thì con bé chắc chắn sẽ gây họa.

Thấy cha mẹ không nói lời nào, Trịnh Diễm thốt lên: “Cha, rốt cuộc là sao thế ạ? Cha nói thì con mới biết, cha không nói, con làm sao hay? Đột nhiên chỉ có mình con bị như thế, nhất định là có chuyện gì phải không? Đúng không, đúng không? Ngoại trừ trong cung Đại Chính, chả có con gái nhà nào phải thế cả, dạy còn chẳng kịp, cha không nói, con biết thế nào mà lần.”

Nghe, nghe, nghe, nghe nữa thì há hốc, Trịnh Tĩnh Nghiệp nghiến răng: “Gì cũng dám nói! Con phải có quy củ biết không! Mấy ngày nay còn làm gì? Bài tập sao rồi?”

“Viết xong hết rồi mà!”

Ái chà, còn tỉnh bơ như thế nữa cơ à! Trịnh Tĩnh Nghiệp vươn tay tới chỗ con: “Đúng là viết, viết nhưng không thèm để tâm! Con đang suy nghĩ cái gì?” Nhéo lỗ tai.

Trịnh Diễm chột dạ nhìn Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Đau, đau con, cái đó, không phải muốn con học nấu nướng sao?”

Trịnh Tĩnh Nghiệp cười lạnh, trước mặt ông, trình độ của nha đầu này thậm chí không đáng nhìn: “Cha muốn con làm thợ thêu hay thành đầu bếp? Con lao đầu vào những thứ này để làm gì? Biết thôi là được! Ngu ngốc! Con đang một lòng chuyên tâm vào việc của kẻ chỉ biết sống tạm qua ngày. Đừng làm việc vớ vẩn!”

Bốn chữ cuối như đâm vào nỗi đau của Trịnh Diễm, rút tai về: “Con làm gì vớ vẩn đâu chứ?” Việc của con không phải giúp mọi người trong nhà có thêm món mới đó sao? Không thì còn biết làm gì? Một bé con tám tuổi thì có thể làm được gì? Trịnh Diễm oán thầm trong bụng. Không phải chỉ có thể rảnh rỗi ngồi ngây ngốc ra thôi sao?

“Con hãy cứ suy nghĩ cẩn thận nên làm gì cho tốt!” Trịnh Tĩnh Nghiệp cười lạnh, “Những thứ đó chẳng qua là hoa văn thêu trên quần áo, nếu không có nó, quần áo vẫn có thể giữ ấm. Đừng làm hỏng thiên phú của mình! Chẳng lẽ con chỉ muốn có thế thôi sao? Những thứ râu ria đó lúc nào học cũng được, chỉ có tính cách thì không! Nếu không mài dũa tính nết từ bây giờ, cho rằng đến tuổi gặp chuyện tự khắc biết kiềm chế sao? Còn bé thì đáng yêu, con lớn hơn chút nữa sẽ ra cái gì? Con muốn trưởng thành sẽ làm cái gì? Những thứ kia có ích sao?”

Con bé này đúng là có hơi ‘khôn sớm’, thông minh trước tuổi thì thôi, lại còn gây rối. Nhất định phải để con bé luôn giữ ý định ban đầu của mình mới tốt.

Lúc này Đỗ thị mới nói: “Cha con chưng thịt thơm? Con có thấy ông ấy làm thế hằng ngày không?”

Trịnh Diễm im lặng, mãi lúc sau mới nói: “Con sai rồi.”

Cho dù không tìm được điểm mạnh để phát triển, thì tích lũy khả năng cũng không phải bằng cách này! Nếu cứ như vậy, nàng chỉ có thể thành một phụ nữ bình thường.

Trịnh Diễm hiểu ý của Trịnh Tĩnh Nghiệp, bây giờ làm ra những thứ này thì có thể thu hút kẻ khác, có thể giành được chút tiếng tăm cho mình, nhưng sau đó thì sao?

Nấu rượu, làm nước hoa, dù nung được thủy tinh trong suốt, mang miếng thủy tinh kia tới, cũng chỉ là việc cỏn con! Trừ khi có thể làm một cuộc cách mạng công nghiệp, hình thành nên dân chủ lập hiến; còn không tất cả đều là vô nghĩa. Bây giờ nàng không thể làm chuyện như trong điền văn vậy được! Dù nhiệm vụ chính có hơi từa tựa thế.

Chỉ để ý đến mớ tóc trên đầu, như Kim ba béo (tổng thống Bắc Triều Tiên Kim Jong-un, là con thứ ba, có lẽ đá đểu chuyện dân Triều Tiên bị ép buộc chỉ được cắt một vài kiểu tóc nhất định), sau này đột nhiên muốn làm khoa học gia với chả nghệ sĩ gì đó thì đi gặm sách giáo khoa, chả biết tiền đồ ra sao.

Mua nhà không biết thường thức, nấu cơm chẳng có khả năng, quay sang nghịch chút tài vặt thì bảo là không biết cái nào là thứ quan trọng. Ba gậy đánh xuống, Trịnh Diễm hoàn toàn làm rốt ráo.

***

Sau khi được nói chuyện, Trịnh Diễm ngoan hơn rất nhiều, nước hoa cũng quẳng qua một bên, sợ đến nỗi giấu tịt phương pháp chế tạo thủ công dưới đáy hòm (trước khi xuyên không từng tự làm, nên còn nhớ rõ). Chuyên tâm đi học với Cố Ích Thuần, còn chăm chỉ đọc sử luyện chữ, cũng kiên trì cắn răng cặm cụi làm số bài tập tăng gấp đôi.

Sau đó quấn lấy Trịnh Tĩnh Nghiệp đòi xem bản đồ.

Trịnh Tĩnh Nghiệp rất đau đầu: “Muốn cái đó làm gì?” Nha đầu chết tiệt này, tưởng vẽ ra một cái bản đồ dễ lắm sao? Đó là bí mật của quốc gia, là cơ mật, hiểu không?

Trịnh Diễm lấy lòng đấm vai cho ông, vai Trịnh Tĩnh Nghiệp rung rung, nắm tay nhỏ Trịnh Diễm tuột xuống trên người ông, xin xỏ đúng là chả vui tẹo nào. Chồm lên ôm vai của Trịnh Tĩnh Nghiệp lắc lư: “Thầy dạy con phả hệ thì có nhắc tới các quận, con muốn mở bản đồ để đánh dấu, dễ nhìn, mà sinh động thì cũng nhớ tốt hơn thôi mà.”

“Không được lười biếng! Cái gì làm vẫn phải làm chứ.” Nói là nói vậy, chớp mắt ông lấy tấm bản đồ ra.

Trịnh Diễm mở bản đồ nhìn, ái chà, cha nàng trải ra.

Nói thừa, Trịnh Tĩnh Nghiệp là Thừa tướng, có gì mà ông không biết chứ? Từ chuyện liên quan đến quốc kế dân sinh, thế lực phân bố trong triều, quan viên lên chức, tướng lãnh thay quân, có gì mà ông không để ý?

Trịnh Tĩnh Nghiệp mở bản đồ ra trước mặt con gái một chút, sau đó cuộn vào: “Nếu con không tự mình nghĩ ra bức bản đồ như vậy, thì không cần nhìn nữa, ngoan ngoãn đấm lưng đi.”

Trịnh Diễm cò kè: “Dù gì cũng để con nhìn thêm một chút nữa đi!” Cũng chả quý báu gì, bức vẽ cũng chẳng chính xác, càng không bằng cái trong sách giáo khoa của đám học sinh tiểu học.

Sao nàng không nghĩ lại, với trình độ đo vẽ bản đồ hiện tại, há có thể so sánh với thời đại trước khi nàng xuyên qua?

Chương trình học của Cố Ích Thuần vừa tăng môn địa lý, Trịnh Tĩnh Nghiệp vẫn yêu cầu con gái mài dũa tính tình như trước. Trịnh Diễm cũng ngoan ngoãn theo học, gần đây nhất có môn hội họa. Khi trước Trịnh Diễm phác tranh bằng bút chì rất đẹp, giờ cũng không khoe khoang, nghiêm túc học hai loại vẽ truyền thần và lối vẽ tỉ mỉ, sau cùng chọn loại vẽ truyền thần làm hướng chủ yếu.

Cố Ích Thuần phe phẩy quạt nói: “A Diễm không tệ, biết nghe lời, thấy đúng là sẽ nghe theo. Có điều tuổi còn nhỏ, dạy thêm là được.”

Trịnh Diễm rất biết lừa người, điểm này rất giống Trịnh Tĩnh Nghiệp. Nàng vừa học vẽ xong, liền vẽ một lên quạt tặng Cố Ích Thuần. Tranh thủy mặc, trên vẽ đàn cá tung tăng lên cánh quạt bằng lụa, viết ba chữ bên cạnh: ‘tự tại thiên’ (tháng ngày tự do), rất xứng với người thầy danh sĩ của nàng.

Trịnh Tĩnh Nghiệp tức giận nói: “Thật không biết phải dạy tới khi nào!” Đông cung Thái tử, trọng thần triều đình còn dễ đối phó hơn cô nhóc này!

Tể tướng đúng là Tể tướng, Trịnh Tĩnh Nghiệp nói rất đúng, chuyện sau này đã chứng minh, Trịnh Diễm quả thật không phải người dễ đối phó.

***

Còn người không dễ đối phó kia, bấy giờ đang ở trong cung Thúy Vi.

Cảm xúc của Miêu phi đã ổn định, mời Đỗ thị mang Trịnh Diễm tới ‘ngồi một chút’. Bụng của cô đã lộ rõ, đang ngồi trên sạp, hai chân thả xuống, ôm bụng cười rũ. Mẹ của Miêu phi cũng đang ở bên, khụ khụ, tuổi bà còn không lớn bằng người con rể Hoàng đế kia, thật ra nhìn ngang tuổi với Đỗ thị.

Hoàng đế sủng Miêu phi, phong mẹ của Miêu phi, Phó thị làm Quận quân, vốn muốn phong thành Phu nhân của một nước, nhưng do bị các đại thần phản đối, Hoàng đế cũng không quá khăng khăng. Phó thị họ Phó, không hề có quan hệ gì với mười tám đời danh môn thế gia Phó thị chi sất, chỉ cùng họ thôi. Dáng dấp của Phó thị cũng không tệ, cả người tơ lụa, mang đầy trang sức, chăm sóc con gái.

Lúc Miêu phi và Đỗ thị nói chuyện, thường thích lôi Trịnh Diễm ra, chủ yếu vì khoảng cách tuổi tác của cô và Đỗ thị khá lớn, không có nhiều tiếng nói chung, có cô nhóc ở đây cũng để hòa hoãn, mà bản thân cô bé cũng là một chủ đề hay.

“Thất nương lại cao hơn rồi, trông xinh đẹp hơn nhiều.”

Trịnh Diễm cười: “Sau này con còn đẹp hơn nữa kìa.”

Miêu phi cười nghiêng ngả: “Được, ta sẽ chờ xem.”

Đỗ thị liếc mắc nhìn con gái: “Trước mặt Quý phi mà còn thế à.”

“Thế mới là tốt đấy,” Miêu phi cũng không để bụng, “Ngây thơ như vậy, rất khó. Mấy ngày qua ta luôn cảm thấy cái gì đó khó chịu, sau mới nghĩ ra, thì ra bữa giờ chẳng được gặp Thất nương, nên mới không thoải mái như thế. Mà con cũng bận gì sao? Ta không mời, con cũng quên ta rồi?”

Nói là với Trịnh Diễm, nhưng Đỗ thị không thể làm ra vẻ không nghe, bèn bảo: “Trong nhà đang loạn cào cào, muốn làm mai cho Ngũ lang, không tiện tới quầy rầy Miêu phi.”

Miêu phi cũng thuận miệng thế thôi.

Trong cung, Hoàng hậu, Hoàng thái hậu, chỉ cần ở mức quan hệ không tệ với Hoàng đế, là có thể triệu nữ quyến vào cung trò chuyện – chỉ cần ghi chép lại là được. Phi tử thì không có may mắn này, dù là Quý phi, Thục phi thì chuyện này cũng quá phận, muốn gọi người tới, được thôi, đi báo cáo trước đã!

Bấy giờ trong cung không Hoàng hậu, cũng chẳng có Thái hậu, tuy rằng có người quản lý về mọi việc của phi tần trong cung, nhưng người này cũng không thể tùy tiện, phải nói qua với Hoàng thượng một tiếng.

Cung phi còn vậy, huống chi các mệnh phụ muốn tiến cung khó khăn thế nào. Mẹ của Cửu tần, Tứ phi có cáo mệnh, muốn xin còn phải nói trước, công chúa xuất giá muốn về thăm cha mẹ thì cũng được. Còn không có quan hệ thân thích, thì chẳng tìm ra lý do gì.

Thế nên Đỗ thị không có việc gì mà đến thăm Miêu phi, khả năng hầu như là số không.

Hai người thuận miệng nói vài vấn đề về an thai, Phó thị còn giúp cô vội vàng cảm ơn: “Phu nhân bận thế mà còn đến chỉ điểm giúp cho.”

“Nên làm thôi mà.”

Miêu phi nói: “Phu nhân là người có phúc, bà nói, ta mới dám tin.” Lại hâm mộ sự hòa thuận của vợ chồng Đỗ thị, Đỗ thị cũng biết điều nói lại vài câu, bảo Hoàng đế đối xử với Miêu phi rất tốt.

Miêu phi cố ý hỏi về tình hình của Trịnh tướng, Đỗ thị đáp: “Vẫn như trước cả thôi.”

Trịnh Diễm bĩu môi: “Ngày nghỉ lần trước còn bị Thánh nhân gọi lên nói nói gì đó, trở về còn thở dài. Sau đấy còn giáo huấn cả nhà một bài, gì là… Anh em thì phải yêu thương nhau. Sao chúng con lại không yêu thương nhau cơ chứ?” Chỉ tổ nói hươu nói vượn, Trịnh Tĩnh Nghiệp trở về không biết vui vẻ đến cỡ nào cơ.

“Con lại nói bậy!” Đỗ thị tức giận quát Trịnh Diễm, sau đó giải thích với Miêu phi: “Con bé còn nhỏ, nói bậy thôi.”

Miêu phi biết, ngày nghỉ lần trước, Thái tử đánh Duyên Bình Quận vương, Hoàng đế vô cùng tức giận đến đây, khi ấy Miêu phi còn phải khuyên giải một hồi. Nay chuyện cũ nhắc lại, trong lòng Miêu phi xuất hiện một bóng ma.

Đường đường là Quận vương, cha ruột còn sống mà vẫn chịu đòn. Con nhà mình biết phải làm sao? Thái tử còn không ăn sống con ta ấy chứ!
Bình Luận (0)
Comment