Con Gái Gian Thần

Chương 73

ĐỒ TRAI BAO KHÔNG BIẾT XẤU HỔ ĐI ĂN BÁM, CẠP VÁY PHỤ NỮ!

Quan nhỏ lục phẩm Trung Thư xá nhân, nhìn qua thì tưởng địa vị rất thấp, nhưng những người lăn lộn trong quan trường đều biết, chức quan có quan trọng hay chăng, không chỉ nhìn vào phẩm cấp, mà còn ở vị trí. Tục ngữ nói rất đúng, ‘Con gái Tướng phủ như quan lục phẩm’, chính là về đạo lý này – thân cận với lãnh đạo. Trì Tu Chi đảm nhiệm chức này, khiến một đống người kinh ngạc muốn rớt tròng mắt. Lúc Trịnh Tú được đưa tới chức này đã ngoài ba mươi, đó là nhờ có cha làm Tể tướng.

Không ít người kháng nghị.

Viên Mạn Đạo vẫn làm một chính nhân quân tử như trước: “Bệ hạ, chức vị Trung Thư xá nhân tuy nhỏ nhưng quyền nặng, không phải người từng trải thì sẽ không thể đảm nhiệm. Trì Tu Chi còn trẻ, sao có thể kham nổi chức này?”

Trung Thư xá nhân, thư kí của Hoàng đế, Hoàng đế hạ lệnh, để bọn họ dự thảo, ở dưới trình tấu chương, cũng phải qua tay họ. Nếu mệnh lệnh của Hoàng đế có gì sai lầm, bọn họ sẽ phát hiện, báo cáo để Hoàng đế sửa lại. Khi có Đại triều hội (*), bọn họ phải chịu trách nhiệm liên lạc các bên; Nếu Hoàng đế muốn bổ nhiệm vị trí quan chức trọng yếu nào, bọn họ sẽ xuất hiện làm sứ giả; Tướng soái có công, vâng mệnh đi an ủi; Sứ giả các nơi vào chầu, phải thay mặt Hoàng đế tiếp xúc. Trừ việc đó ra, nếu có án oan, bọn họ cũng có một chân; Trong cuộc thi đánh giá cấp bậc của các quan văn võ cũng thấy hình bóng của bọn họ.

(*) Đại triều hội: Ngày các nước chư hầu; các thần tử, sứ giả nước khác vào chầu bái yết vua.

Một tên nhãi mười sáu tuổi mà đảm đương vị trí thư kí riêng của lãnh đạo một quốc gia, đùa nhau à? Viên Mạn Đạo cũng biết, Hoàng đế đang đối phó với một đám thế gia tự cho mình là cao, muốn chứng tỏ lập trường. Viên Mạn Đạo là người chính nghĩa, nhưng không phải kẻ ngốc, nếu là kẻ ngốc, chắc hẳn kết cục còn thảm hại hơn Quý Phồn, ông ta đâu có học trò làm Tể tướng, làm Phò mã.

Chính nghĩa của Viên Mạn Đạo là chính nghĩa, nói chuyện với Hoàng đế vẫn rất chú ý đến phương thức kiểu cách, bằng cách lấy sự thật, giảng đạo lý, cũng chẳng công kích những đồng nghiệp không vừa mắt lung tung, ví dụ như ‘tiểu nhân’, hay ‘kẻ phản bội’, nói ‘ngươi không đáng một đồng, phải cho thêm tiền’. Ông đưa ra một vấn đề không cách nào né tránh: Trì Tu Chi tuổi trẻ, chưa có kinh nghiệm, sao có thể biết toàn bộ những hoạt động của một quốc gia? Trung Thư xá nhân phải kết hợp với nhiều ngành trọng yếu, cần được rèn luyện.

Ông đề nghị để Trì Tu Chi làm Bí thư thừa. Bí thư tỉnh là một nơi rất thanh quý, bố trí hai cục, vừa là Trứ tác (dùng văn vẻ để bày tỏ ý kiến, tri thức, tư tưởng…), vừa là Thái sử (quản lý công văn, ghi chép, biên soạn sử sách,…). Đề nghị của Viên Mạn Đạo thế đã coi là phúc hậu, Bí thư thừa là quan viên cấp bậc cao nhất trong Bí thư tỉnh; chỉ không bằng Bí thư giám và Bí thư thiếu giám thôi, hơn nữa còn có một quản sự để sai phái. Một bút của Bí thư tỉnh, lúc phụng mệnh viết văn sẽ chen vào một hai câu nói của bạn, một ngàn năm sau, nhóm khảo chứng sẽ dựa vào đó mà suy diễn nhân phẩm của bạn. Nếu mà là Tu sử thì càng đáng sợ hơn, khỏi cần suy diễn mà trích dẫn trực tiếp luôn.

Tấu chương đưa lên, phải qua tay của Trung Thư xá nhân vừa nhận chức. Trì Tu Chi không nói gì, đặt nguyên khuôn nguyên trạng lên bàn Hoàng đế.

Hoàng đế rất không vui: “Có chí không đợi tuổi.” Cả nể tính cách của Viên Mạn Đạo, mặc dù kiên quyết nhưng nói chuyện vẫn giảng đạo lý, ngài cũng không phê bình Viên Mạn Đạo đã phản đối với ý kiến lãnh đạo.

Viên Mạn Đạo vừa dâng tấu, nhắc nhở một số đông người. Hoàng đế hỏng rồi, bổ nhiệm như thế là ngài đã tuyên bố thẳng, căn bản không hề đi theo trình tự thông thường, cũng không để những đại thần có tư cách có cơ hội đưa ra ý kiến phản đối. Người hạ chỉ là Hoàng đế, không cần nghĩ thêm,thủ lĩnh tổ chức là Trịnh Tĩnh Nghiệp, bật đèn xanh cho qua. Hai người ngăn mọi lời phản đối, quyết định làm luôn. Hai ông già chơi trò lưu manh, khiến thế gia trợn mắt ngẩn tò te: Hoàng đế, sao ngài không làm việc theo quy tắc hả?

Mãi đến khi Viên Mạn Đạo xuất thế giữa trời quang, thế gia tỉnh ngay, đúng thế, cho dù đã thi hành, nhưng chúng ta vẫn có thể kháng nghị, có thể khiếu nại đòi sửa án!

Viên Mạn Đạo nói có lý, có chứng cứ, cũng chuẩn bị sẵn bậc thang cho Hoàng đế trèo xuống, coi như cũng có xem xét tới tình cảm của Trì Tu Chi và Trịnh Tĩnh Nghiệp. Nhưng thế gia lại không khách khí như vậy, trong này có một vài tiểu quan, vốn nhà mình còn danh bài thế gia treo ở đuôi xe, nay bị đá ra khỏi hàng ngũ cao quý. Vốn bọn họ ‘nhờ dòng họ mà kiêu ngạo với vương hầu’, ta là bát phẩm đấy, nhưng vẫn còn cao quý hơn nhất phẩm như ngươi. Bây giờ thì không được thế nữa, bị Trì Tu Chi sút ra, xếp vương hầu vào vị trí trống mà ngày trước bọn họ xem thường, thế là bị vương hầu coi thường.

Thù này không đội trời chung!

Nhốn nháo dâng tấu, tiến hành kháng nghị, coi những lý do Viên Mạn Đạo nói ban đầu là bột lên men. Viên Mạn Đạo nói Trì Tu Chi còn trẻ, cần rèn luyện, bọn họ nói Trì Tu Chi chưa dứt sữa, nên về nhà tìm bú. Viên Mạn Đạo đề nghị để Trì Tu Chi đến địa phương khác, bọn họ nói Trì Tu Chi không xứng, là hạng người mua danh cầu lợi, nên đoạt chức quan đá khỏi triều.

Trừ cái đó ra, còn có người tiến vào đào sâu hơn.

“Có người còn bảo nhân phẩm Trì lang không tốt, siểm nịnh Thánh nhân.” Bởi vì chưa kết hôn cùng Trịnh Diễm, Trịnh Đức Hưng theo thói quen gọi Trì Tu Chi là Trì lang.

“Còn gì nữa không?” Trịnh Diễm ngồi trên lầu, nhìn màn mưa bụi dày đặc rơi. Ném cọng cỏ không biết mò được ở đâu xuống dưới, thờ ơ hỏi Trịnh Đức Hưng.

“Chỉ nhiêu này.” Cậu đem hết những chuyện đã xảy ra bên cạnh Hoàng đế bán cho Trịnh Diễm, giá tiền: Không đồng.

Một lần sơ sẩy, ôm hận nghìn năm, cậu vốn là một đứa trẻ biết tuân thủ kỷ luật, chỉ vì hồi bé lén đọc tiểu thuyết mà cầu xin Trịnh Diễm, từ đó về sau bước trên con đường không lối về. Việc cậu đang làm chính là tội ‘tiết lộ’, mang những chuyện bên cạnh Hoàng đế kể cho người khác nghe, nếu bị phát hiện, chẳng sợ ông nội là Trịnh Tĩnh Nghiệp, khỏi cần ai xử lý, ngay cả Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng muốn đi theo thỉnh tội.

Trịnh Đức Hưng rất buồn, vất vả cả ngày, trở về bị xách đi ngắm mưa cùng cô cô. Trịnh Đức Hưng rất cay cú với cậu em họ lười nhác Trịnh Đức Bình của mình, nhưng sau khi ở bên cạnh Hoàng đế, trải qua những chuyện có quan hệ phong ba bão táp của nhà mình và các thông gia, cậu cũng hiểu, được ngủ nướng trong mưa là phương pháp tĩnh dưỡng duy nhất.

“Nói dối,” Trịnh Diễm cười khẩy nhìn Trịnh Đức Hưng, “Những người này, dùng từ nho nhã, nhưng dẫu văn nhã thì không mắng đủ mười tám đời tổ tông người ta sẽ không chịu để yên, không thể chỉ nói chút đó. Tưởng Tiến Hiền cũng là phần tử bại hoại làm nhục mặt thế gia nhất, Trì… có thể nói tốt gì chứ?”

Trịnh Đức Hưng trầm mặc.

“Đừng có giả chết, nói!”

Trịnh Đức Hưng rùng mình một cái, ngoan ngoãn thưa: “Huynh ấy, bọn họ còn nói… mệnh Trì lang không tốt…” Nào là họ hàng đã chết hết, chỉ e là yêu dị trên trời giáng xuống, ở bên cạnh Hoàng đế sẽ không có lợi cho Hoàng đế, cho quốc gia. Hơn nữa nhân phẩm kém, đắm mình trong trụy lạc, còn muốn kết hôn với con gái Tể tướng đương triều, rõ ràng là muốn dựa vào quyền quý, ăn bám, là tên trai bao không biết xấu hổ đi ăn bám, cạp váy phụ nữ!

“Có ai nói giúp chàng không?”

“Ông nội nói với Thánh nhân, nếu Trì lang có chỗ nào không tốt thì đã không hứa gả con gái. Cố tiên sinh nói, những kẻ này thật vô liêm sỉ, chẳng lẽ muốn kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh mới là có số mệnh tốt?”

“Còn không?”

“Còn, chín vị nhóm Văn xương hầu liên danh dâng tấu, bảo nhân phẩm Trì Tu Chi đáng quý, giải quyết công việc hợp lý.” Đó đều là những người được lợi trong sự kiện định tịch, gia tộc bọn họ được đưa vào hàng ngũ danh môn, đương không thể để Trì Tu Chi bị quy chụp, nếu Trì Tu Chi bị chụp thì phải sửa lại các danh bài đã sắp xếp, sao có thể để chuyện này xảy ra.

“Bọn họ đúng là phường con buôn!”

Nghe cô cô nhà mình mắng triều thần, Trịnh Đức Hưng chẳng dám có ý kiến phản đối lấy một câu. Trịnh Diễm vẫn không chịu buông tha cho: “Cháu mười bảy, phải từ trong Thân vệ đi ra, có nghĩ sau này sẽ thế nào không?”

“Cháu nghe theo sắp xếp của ông.”

“Cháu không thể cứ dựa dẫm hoàn toàn vào dẫn dắt của trưởng bối như thế được,” Trịnh Diễm ngoắc tay, gọi cậu cháu trai cao hơn hai cái đầu, lớn hơn nàng năm tuổi tới trước mặt, “Cháu hãy tranh thủ còn bên cạnh Thánh nhân, để Thánh nhân nhớ rõ, sau này xa Thánh nhân rồi thì ngài vẫn còn nhớ đến cháu. Ta nói với cháu thế, chắc cháu tự biết Thánh nhân sẽ nhớ cái gì.”

Trịnh Đức Hưng há hốc mồm: “Cái này hơi…”

“Xí~ Thánh nhân chán ghét cháu, đá cháu đến tít chân trời, cháu ở nơi xa xăm đó, thì có thể ích lợi gì cho đất nước, với nhân dân?” Trịnh Diễm tẩy não cho cục cưng ngoan ngoãn của mình, “Cháu ở lại triều định mới có thể làm được nhiều việc, bằng không chẳng lẽ để cho lũ tiểu nhân nắm giữ triều đình vậy sao? Tiểu nhân tràn ngập trong triều, cháu nghĩ đi, đó là một quang cảnh thế nào?” Suy nghĩ của Trịnh Đức Hưng vẫn còn cố chấp, không thể để cậu làm việc theo nghĩa khí.

Trịnh Đức Hưng bị Trịnh Diễm nói, há hốc mồm, liên tục gật đầu, nhưng cũng lo lắng hỏi: “Chỉ sợ qua chuyện này, Trì lang phải chịu đả kích.”

“Thánh nhân không quên chàng đâu.”

“Ồ.”

***

Đương nhiên Hoàng đế không quên Trì Tu Chi, chẳng những vậy, còn đối xử với chàng rất tốt, thưởng nhà mới, định nhúng tay vào đám hỏi Trì, Trịnh, cướp vị trí của bà mối nữa kìa.

Thế gia cũng không chịu bỏ qua, vì như thế là cướp mất địa vị xã hội của bọn họ. Để đến nước này, coi như thế gia đã kết thúc, ai cũng là danh môn, trải qua thời gian khảo nghiệm, tuyệt đối không thể cho phép những thứ kì quái gì đó tiến vào vòng tròn của mình! Trì Tu Chi, ngươi là tội nhân thiên cổ!

Đánh giá của thế gia về Trì Tu Chi càng xuống thấp, không ít người thấy Hoàng đế một mực muốn bảo vệ chàng, bèn đẩy cho tộc trưởng bản tôngCố thị, Cố Sùng đến nhà kháng nghị với Cố Ích Thuần: “Quản thằng học trò của ông cho tốt, nó hô gió gọi mưa trên triều, còn gì là phong phạm danh môn nữa?”

Cố Ích Thuần nói: “Nó có làm chuyện gì không đúng à?”

Cố Sùng vô cùng tức giận: “Nó sửa lại huân cách, dù có ngàn cân sắt, cũng không thể đúc ra thứ vớ vẩn, sai lầm thế được.” (ý câu này được lấy từ một điển tích)

Cố Ích Thuần rất kiên nhẫn trả lời: “Ta cũng có 《Thị tộc chí》 ở đây này,” tiện tay rút một quyển sách từ dưới nệm ra, mở trang đầu tiên, “Chúng ta xem lại từ đầu, để coi rốt cuộc có cái gì không đúng. Ông nói gì, ta đều nhớ kĩ, cho dù kêu oan, ta cũng thay ông lên bẩm với Thánh nhân.”

Trang đầu tiên, cái tên đầu tiên, Tiêu thị. Cố sùng, ông có gan đứng trước mặt gọi cả nhà Hoàng đế là dế nhũi chắc! Rặt một lũ nhát gan! Nếu thế gia có khí phách khiêu chiến với hoàng thất thì chắc cũng đã không đến nỗi như tình trạng hiện nay, ánh mắt Cố Ích Thuần đầy bi ai. Phải thay đổi rồi! Chỉ mong qua chuyện này, danh môn mấy trăm năm, sẽ có vài đại gia tộc đào tạo được những tuấn ngạn chân chính, nếu không thì thật đau xót.

Cố Sùng xanh mặt: “Mọi người đều nói ông là Danh sĩ đương triều, chẳng lẽ cũng cảm thấy có thể mang danh tịch ra ngoài như vậy sao?”

“Đây là chỉnh sửa của quốc gia, có quan điểm của quốc gia, nếu các ông không hài lòng thì cũng đừng ngại tự xác định lại.” Cố Ích Thuần làm như thể chuyện không liên quan tới mình.

Cố Sùng cả giận nói: “Ông không rõ hay giả vờ hồ đồ? Quốc gia cũng không thể định như thế! Không có triều thần nào chứng nhận, hoàn toàn là do một mình —-” Hoàng đế có một con dấu thích hợp.

Cố Ích Thuần bật cười: “Hôm đó trên triều Tu Chi nói nhiều như vậy, quả thật có bốn chữ vàng ngọc – thời thế thay đổi. Nếu như ngay cả ông cũng không hiểu, cho dù nhà nước có thể chiều theo ý, chỉnh sửa bản 《Thị tộc chí》 cả trăm lần thì cũng chẳng có gì tốt đẹp cho các người cả.” Phải biết bản thân mình thanh cao, cần tạo tài nguyên cho đất nước. Vừa canh giữ ranh giới của nhà mình, không để người ngoài tiến vào, lại muốn xâu xé quyền lợi của kẻ khác, coi người ta là đồ ngốc à!

Muốn làm tra công cho sướng, nhưng người ta không thích làm tiện thụđâu! Hơn nữa, đầu đảng của ‘người ta’ là một lão già vô lại – Hoàng thượng.

(*tra công – tiện thụ: ai hay đọc đam mỹ thì sẽ hiểu hơn; diễn dịch qua ngôn tình thì khá gần với thể loại máu chó ngược tâm ngược thân, cường thủ hào đoạt á, lol.)

Cố Sùng trầm mặc, ông ta biết tại sao Trì Tu Chi lại khốn khiếp như thế, vì chàng có một ông thầy khốn nạn!

Thế gia đối đầu với Trì Tu Chi, nhất định phải giữ gìn uy tín của một quần thể thế gia. Chưa sửa 《Thị tộc chí》 thì từ từ bàn, nhưng nhất định phảichỉnh Trì Tu Chi mới được! Không chỉnh, lại tưởng thế gia kinh sợ, từ nay về sau không thể ngẩng đầu.

Cuối cùng, có người tới tìm Trịnh Tĩnh Nghiệp. Giặc xâm lược có thể thả, nhưng nhất định phải kéo Hán gian ra xử chết năm trăm lần! Rốt cuộc Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng nhận được lời khuyên đầy thiện ý từ thế gia: Trì Tu Chi cái gì cũng đếch có, rõ ràng thấy ông là Tể tướng nên mới tìm biện pháp để dụ dỗ con gái nhà ông đấy, sao lại cần một gã ăn bám như vậy? Tranh thủ hắn còn chưa hại con gái ông, mau đá bay đi, không cần lo lắng dư luận xã hội, bọn ta có thể giúp ông cãi lại.

Trịnh Tĩnh Nghiệp cười ôn hòa: “Chuyện này phải hỏi Thất nương. Ta nói rồi, để con bé tự quyết định hôn sự của mình.”

Quy củ thối nát gì thế này?!

Trịnh Diễm đang cắn hạt dưa, nghe xong ném lại vào trong đĩa: “Bọn họ không có phúc hưởng, nhưng con thì chịu được à nha! Thấy con nít ba tuổi ôm món bảo bối ngàn vàng trong tay đi trên phố thì bảo là bị cướp! Con nào nghe nói nhà ai bị cướp món bảo bối nào như thế đâu. Một lũ ngu xuẩn, không ăn được nho lại chê nho chua, miệng bọn họ còn chua hơn giấm ấy chứ, bị đói là đáng kiếp!” Các người cứ hâm mộ, đố kị, căm hận tiếp đi!

Trưởng công chúa Nghi Hòa hơi sửng sốt, rồi nở nụ cười.

Trưởng công chúa Khánh Lâm xoa trán: Nha đầu, con đúng là một ả đanh đá.

Đỗ thị chết lặng, lại nghĩ dù sao cũng đã có người hốt rồi, bà cũng không nói gì với Trịnh Diễm nữa, chỉ là định sau này khi kí hợp đồng với Trì Tu Chi, nhất định phải thêm dòng ‘Hàng đã bán, miễn đổi trả’ mới được. Cũng chẳng biết Trì Tu Chi có thể hưởng được Thất nương nhà bà không ấy chứ?

***

Mâu thuẫn lên tới định điểm, trọng tâm là Trì Tu Chi, chàng vẫn bình tĩnh ung dung đi làm.

Chàng thong dong, nhưng vua và quần thần thì không bình tĩnh. Hoàng đế cầm đầu nhóm thực quyền muốn bảo vệ chàng, thế gia lại hòng chỉnh lí, kết quả thế nào thì dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.

Trì Tu Chi cũng là một kẻ lợi hại, nếu không thì sao lại thành học trò của Cố Ích Thuần, chàng nói với Hoàng đế: “Thần tuổi còn nhỏ, nói chuyệndanh tịch không thể làm mọi người tin phục, chi bằng mở lại một cuộc biện luận trong triều, vặn lại từng phần từng phần trong 《Thị tộc chí》, coi như cũng để nhanh chóng ban hành bản hiệu đính cho thiên hạ.”

Là người đứng đầu Tiêu thị, bạn bảo Hoàng đế vui mừng, vui mừng, và vui mừng hay sẽ vui mừng? Nếu muốn sửa lại, bạn thấy tâm tình của ngài sẽ thế nào?

Hoàng đế mừng rỡ nói: “Khanh đúng là đại tài!” Một người tốt công chính!

Trì Tu Chi nhận cái danh người tốt của Hoàng đế, đi truyền lại mệnh lệnh của ngài.

Thế gia hăm he, chuẩn bị làm khó Trì Tu Chi một phen. Hạ thị có quan hệ thông gia với Cố thị, chạy tới bàn bạc với bên sui gia: “Chúng ta phải nhắm vào cái nào?” Mọi người cứ dồn vào một chỗ, chớ phân tán sức lực.

Cố Sùng bị Cố Ích Thuần chọc tức đến hộc máu, về nhà rồi thì lại bình tĩnh hơn. Từ trước tới nay, Cố thị không phải là một gia tộc không thức thời. Nói qua loa: “Đến lúc đó sẽ biết thôi, ông biết bọn họ nói gì chắc?” Nhăn mặt chau mày, “Số mệnh cả rồi, gì mà cậy thế hay các thứ, đừng nhắc lại nữa.” Một người có thể nghĩ ra thứ để có thể dựa vào Hoàng đế hòng đạt được lợi ích như thế (*), không thể đắc tội.

(* Bản gốc là ‘ôm bắp đùi Hoàng đế’, ở đây được giải nghĩa trực tiếp.)

Bởi vì Cố thị rút lui, không cung cấp tin tình báo ngày hôm đó cho các đồng minh, thế gia rất bối rối. Tiêu thị xếp thứ nhất, đúng là không qua được. Chẳng lẽ nói thẳng mặt rằng Hoàng đế là dế nhũi? Không được. Nhưng không nói, để hoàng thất ở bậc nhất? Không cam tâm.

Hoàng đế vui vẻ hớn hở chuốc thêm phiền muộn cho những tên ngốc kia: “Mọi người cứ nói thoải mái!” Ngươi có gan đứng trước mặt nói ta là dế nhũi sao? Trì Tu Chi đúng là đứa bé ngoan.

Lúc thế gia nghẹn lời, Trì Tu Chi kiến nghị: “Nếu không ai có ý kiến gì nữa, sẽ ban hành 《Thị tộc chí》 ra thiên hạ.”

Mệ nó!

Mấy trăm năm qua, thế gia chưa từng túng bấn thế này.

Được rồi, ta không đánh với Hoàng đế nữa, chỉnh Trì Tu Chi. Hắn ta quả thật rất trẻ, không đủ để người khác tin phục, chúng ta không tuân theo, phải mặc kệ!

Viên Mạn Đạo thấy cảnh này rất đau lòng, ông hoàn toàn có thể nhận ra bản chất của thế gia, là những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, khí phách danh môn cái đếch gì! Tổ tiên các người ngày trước, thẳng thắn can giá, không sợ đao phủ, kiên trì giữ gìn chân lý, bởi vì có phẩm chất tốt đẹp nên mới bắt đầu được mấy trăm năm cơ nghiệp. Còn hiện tại, các người thật hèn nhát!

Viên Mạn Đạo phản bội, ông góp ý với Hoàng đế: “Thánh nhân đã tin Tu Chi là hiền tài, xin hãy cho kiểm tra, thế thì bách quan không cự tuyệt nữa.”

Kiểm tra! Chỉ cần Trì Tu Chi thông qua cuộc kiểm tra là có thể chặn được miệng thế gia rồi. Thế gia cũng đồng ý với đề nghị đó, rất nhiều kẻ đã nghĩ ra đề thật khó.

Hoàng đế không làm, kiểm tra cái con cóc khô! Ông đây bổ nhiệm Trì Tu Chi, không phục thì cắn ông à? Ngài chơi trò xỏ lá. Hoàng đế chơi trò xỏ lá, lại còn là một Hoàng đế xỏ lá, nên không ai có cách nào hết.

Trì Tu Chi hoàn toàn vô sự, vui vẻ đính hôn, vì để chàng được vẻ vang trong lễ đính hôn, nên Hoàng đế cho phép chàng phục chu (có lẽ là mặc đồ đỏ?!). Khụ khụ, vì phẩm cấp vị hôn thê của chàng hơi cao…

Công tác đính hôn đã được chuẩn bị từ sớm, Trì Tu Chi cứ theo yêu cầu lễ nghi mà đáp ứng tất cả vật phẩm. Về việc hợp bát tự, cũng được Phục tiên sinh tính rồi, lúc này Trịnh Diễm mới ngộ ra: “Mọi người cùng nhau bẫycon!”

Tuy Hoàng đế làm ông mai, nhưng không thể chạy tới chạy lui như bà mối, ngày hôm sau, ngài mở một tiệc rượu cho người nhà hai bên ở trong cung. Trịnh gia tới một nhà, Trì gia có Trì Tu Chi và ba miệng ăn nhà Cố Ích Thuần. Trong tiệc, Hoàng đế cười nói với Trì Tu Chi: “Có thể nói khanh là thiếu niên đắc chí rồi đấy.”

Trì Tu Chi đáp: “Thần hi vọng mình sẽ mãi kiên trì bền bỉ.”

Hoàng đế đập bàn cười to, chén bát trên bàn nảy lên.

Trịnh Diễm kể khổ với Miêu phi: “Con nói có chỗ nào không đúng, thì ra mọi người đều cùng đào hầm cho con.”

Miêu phi cười cười nói: “Trì lang có chỗ nào không tốt à? Bây giờ mới nhận ra sao? Muốn bò ra ngoài à!”

Xì, con có phải Sadako đâu!

Trịnh Diễm làu bàu: “Nói cho con biết sớm một chút cũng được mà, con có phải không hiểu chuyện đâu.”

Trưởng công chúa Khánh Lâm thấy tâm tình của Trịnh Diễm không vui, vội nói: “Việc vui thế mà còn tính toán những chuyện này, con hiểu chuyện được bao nhiêu?”

Trịnh Diễm le lưỡi.

Miêu phi quan tâm hỏi: “Nghe nói Trì lang còn một bà ngoại nữa?”

Trịnh Diễm cười híp mắt: “Mai con đi thăm bà, sức khỏe bà không được tốt lắm. Sư huynh nói, tuy có quan hệ huyết thống, nhưng là hai họ khác biệt, bọn họ lại tuân thủ lễ nghi cổ xưa, không vượt quá bổn phận, cũng không nhúng tay vào việc của Trì gia, nên từ trước đến giờ vẫn chưa gặp.” Cháu gái nhà mẹ của Trì mợ đã về nhà, thái độ của Trịnh Diễm với Trì bà ngoại cũng tốt hơn.

Miêu phi ngẫm nghĩ một lúc, không hỏi thêm, bắt đầu trêu Trịnh Diễm: “Chớp mắt mà A Diễm trưởng thành rồi, sau này phải đến chơi nhiều hơn, đúng có ngại ngùng gì hết nhé!”

***

Chỗ Hoàng đế, Miêu phi đang vui vẻ, náo nhiệt như thế, nhưng trong Đông cung, chẳng được Hoàng đế quăng cho giỏ đồ ăn, Hoàng Thái tử đang tranh cãi cùng người yêu dấu Lý Thần Sách của mình.

Mục đích của Lý Thần Sách là phò trợ để anh ta lên được ngôi vị đế vương, để chứng minh mình mới là kẻ có tài. Hắn ta tin tưởng con đường của mình là chính xác, chỉ cần Thái tử nghe theo, nhất định sẽ đạt được mục tiêu, chẳng cần quan tâm những chuyện khác. Có chút uất ức thì Hoàng Thái tử ráng mà chịu, vì một tương lai rạng rỡ, chút ủy khuất nhỏ xíu này có đáng là bao?

“Nay không đành lòng, cả đời chịu nhục, nhịn hết ngày hôm nay, sau này sẽ tìm về được.” Đối với Lý Thần Sách mà nói, đây đã là dịu dàng dỗ dành lắm rồi.

Căn bản Tiêu Lệnh Hành là người không chịu để mua nợ! “Đúng là có thể nhịn, ai không thể không nhẫn! Nhưng sao ngươi còn bắt ta phải tặng quà cho hắn?! Ngươi có ý gì?!”

À, lúc Trì Tu Chi đánh giá về thế gia, có ném Phó gia vào Tam đẳng, lý do chính vì không biết dạy con. Con gái do mẹ dạy, quận chúa Hàm Nghi phạm vào du chế, rõ ràng là do cái sai của người làm mẹ, Phó lương đệ! Có thể thấy rõ, Phó gia có tiếng không được miếng.

Trì Tu Chi cho rằng, công chúa quận chúa là gì, hung hãn một chút cũng không sao, ngang nhiên ra đường, nuôi trai bao, đuổi giết chồng… đều có thể tha thứ, dân phong ấy mà, cũng là một loại thời thượng, trò cười phong nhã thôi. Nhưng, du chế là tạo phản, không phải chuyện đùa! Thế gia gia giáo cũng chẳng hơn, dạy hư con rồi để đi gây họa cho cả nhà người khác, về sau thì giả vờ đạo mạo mà van xin để cưới con gái người ta.

– Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất khiến thế gia xem anh là kẻ thù.

Đông cung lại nằm trước họng súng. Khổ cái nữa là Phó Hàm Chương đang ở biên cương, chuyện này ấy à, em gái ông ta có con gái bị tình nghi đi quá giới hạn, ông ta ở biên cương cũng bất ổn ngây ngốc. Phó Hàm Chương bị đưa về kinh, đổi thành dế nhũi Trương Tiến Thư đang đóng quân ở đồn lãnh binh, con trai của dế nhũi, Trương Lượng cũng được bố trí vào trong Huân vệ.

Tiêu Lệnh Hành muốn dịu cơn tức cũng không được, chỉ tay vào Lý Thần Sách: “Ngươi đang sợ quyền thế, muốn nịnh bợ bọn chúng phải không? Ngươi lại bảo ta phải khom lưng khuỵu gối với lũ tiểu nhân đó chứ gì!

Thật lòng mà nói, tính tình của Lý Thần Sách còn tệ hơn Tiêu Lệnh Hành nhiều! Điên rồi, điên lắm rồi, ông cũng chịu ngươi đủ lắm rồi! Dám hoài nghi nhân phẩm của ông! Đáng ra ngươi phải là người máy, ta đưa lệnh ‘Khuyên giải’ thì sẽ thực hiện ‘Tiếp nhận khuyên giải’, bây giờ còn tự sinh ra ý thức bản thân nữa cơ đấy! Mà cái ý thức này như virus, không tuân theo mệnh lệnh!

Đệch bà nó! Ông mặc kệ! Lý Thần Sách quyết định mặc kệ. Hắn làm tra công, không phải tiện thụ, phải là loại người như Tiêu Lệnh Hành làm tiện thụ mới đúng!

Cái ngạo cốt của thế gia rõ ràng là thứ được giữ lại nhiều nhất trong người Lý Thần Sách, hắn lập tức cãi nhau với Tiêu Lệnh Hành một trận thật to: “Thái tử thật rất không độ lượng! Ngươi nói ta sợ hãi quyền thế, mình cao giá, ta không sợ ngươi! Trì Tu Chi là thần tử của Thánh nhân, nếu hắn là kẻ tiểu nhân, chẳng lẽ Thánh nhân là hôn quân sao? Hắn là thần tử có công với nhà các ngươi! Ta khuyên Thái tử nên bày tỏ tình cảm với anh em, Thái tử làm xong chưa? Ta khuyên Thái tử tôn trọng đại thần, Thái tử làm rồi sao? Con người Thái tử, lẽ nào đến bây giờ cũng không thể thông cảm cho cha ruột được sao? Thái tử là người như vậy, ta không thể ở lại Đông cung dù chỉ một khắc!”

Nói xong, còn khóc lớn ba tiếng tỏ vẻ đau đớn.

Khóc rồi thì phất tay áo, chạy lấy người! Vô cùng tiêu sái!

Tiêu Lệnh Hành rất không hiểu nổi Lý Thần Sách, nói là làm liền, vô cùng tiêu sái! Ngay cả khi chả thấy bóng dáng Lý Thần Sách đâu, Tiêu Lệnh Hành vẫn chưa lấy lại tinh thần – Ớ đệch, đi rồi à?!

Lý Thần Sách lao nhanh ra khỏi cung, trên đường gặp hai cung tì, hình như là người đắc dụng bên cạnh Trần thị. Hai người nhận ra Lý Thần Sách, dừng lại vấn an. Lý Thần Sách như gió thoảng qua trước mặt bọn họ, hai người đằng sau trợn mắt tức giận, nhân duyên của Lý Thần Sách quả thật chẳng ra gì.

Cung tỳ bẩm báo với Trần thị: “Nô tì đến điện Chiêu Nhân, Trưởng công chúa Khánh Lâm, Hình Quốc phu nhân và Quận quân đều ở đó, nghe Thái tử phi muốn mượn cơ hội này mời Quận quân đến chơi, chúc mừng trực tiếp, Quý phi cũng không ngăn, Hình Quốc phu nhân và Quận quân cũng đồng ý. Thế là điện Chiêu Nhân cũng nhanh chóng giải tán, Quận quân sắp đến.”

“Đã biết, bây giờ các ngươi đi gọi Quảng Bình quận vương tới đây cho ta! Nói là ta có việc gấp, mau đến đây! Khi nó tới, dù ở đây có người hay không, cứ để nó vào!”

“Vâng.”
Bình Luận (0)
Comment