Con Gái Nhà Nông

Chương 102

Editor: ChieuNinh

Vương Phúc Nhi nói xong, sắc mặt Vương Ngân Tỏa thật không dễ coi: "Ta cũng là trưởng bối của ngươi, sao ngươi nói chuyện với ta như vậy? Ta lớn như vậy còn bị người ta lừa sao? Ngươi chỉ một câu, có cho mượn tiền hay không, cũng không phải là ta không trả?"

Nhìn xem, vay tiền mà còn ngang ngược như vậy, Vương Phúc Nhi thản nhiên nói: "Mười lượng bạc nhiều lắm, trong nhà của con tìm không ra!"

"Lão Tam, ngươi cứ để cho khuê nữ của ngươi bắt nạt đến trên đầu của ta vậy hả?" Vương Ngân Tỏa bị sượng mặt, thì nói với Vương Đồng Tỏa.

"Cha, nương con có việc tìm người, người mau đi ra đi." Vương Phúc Nhi nói, cha ở trong này, Nhị bá luôn dùng giọng điệu của trưởng bối để dạy dỗ. Vương Đồng Tỏa vội đi ra ngoài, làm cho Vương Ngân Tỏa tức không thôi.

"Nhị bá, người cũng thấy đấy, con nói nhà này con định đoạt, người còn không nghe, cha con chỉ cần con nói rất đúng thì sẽ đều nghe theo con. Việc này người nói một chút cũng không đáng tin, con khuyên Nhị bá vẫn không nên trộn vào thì hơn. Đến lúc đó ăn mệt, cũng đừng nói con không có khuyên người." Vương Phúc Nhi nói.

"Ngươi chỉ là một đứa con nít, trong mắt ngươi có trưởng bối hay không hả?" Vương Ngân Tỏa cảm thấy thực khó giải quyết, đây là nói chuyện với vãn bối, không giống như nói chuyện với đệ đệ thành thật của mình, không được thì hù  dọa dọa, nói không chừng có thể mượn được. Chất nữ này hiện tại giảo hoạt, cực kỳ khó trị.

"Trong lòng con có trưởng bối mới khuyên người, vừa rồi người nói, con cảm thấy thật sự là rất không đáng tin. Người suy nghĩ một chút xem, một cái cửa hàng thì làm sao có khả năng chỉ có trị giá mười lượng bạc, nếu thật sự trở thành đồ cưới người ta cho khuê nữ đưa lại đây, thì làm gì còn muốn đòi mười lượng bạc này nói cái gì mà để duy trì cửa hàng, đó không phải làm điều thừa sao?" Còn có một câu, nếu cô nương kia tốt như vậy, dựa vào cái gì sẽ coi trọng Vương Tam Bảo? Nhưng mà Nhị bá và Nhị bá mẫu đều là người thổi phồng lên, nói lời này bọn họ sẽ không nghe.

"Việc này ngươi đừng quản, ta hỏi lại ngươi một câu, ngươi cho mượn bạc hay là không cho mượn?" Thái độ Vương Ngân Tỏa mạnh mẽ hỏi.

Vương Phúc Nhi nói: "Không cho mượn!" Thái độ như vậy, hơn nữa chuyện lại không đáng tin như thế, thái độ của Vương Phúc Nhi cũng cường ngạnh. Dù sao cùng với chi thứ hai này vẫn đều không có chuyện tốt, hy vọng lần này có thể làm cho Mã thị bọn họ không còn đánh chủ ý nhà mình nữa.

Mình là vãn bối, nói lời này, cho dù là Nhị bá và Nhị bá mẫu ở bên ngoài tự khoe, người ta cũng sẽ nhiều suy nghĩ một chút, vì sao người ta là đứa nhỏ cũng không nguyện ý cho ngươi mượn tiền?

Vương Ngân Tỏa nổi giận đùng đùng bỏ đi. Vương Đồng Tỏa và Thích thị đã sớm né tránh, sau khi trở về nghe Vương Phúc Nhi nói lời này, hai người đều có chút trầm mặc. Vương Hoa Nhi nói: "Phúc nhi làm tốt, tỷ thấy như vậy cũng tốt, tránh cho về sau không có việc gì thì đều tới đây vay tiền, chiếm tiện nghi. Cha và nương thì mềm lòng, hắn nói mượn mười lượng thì mười lượng."

Thích thị nói: "Ta thì sợ về sau họ sẽ nói hỏng thanh danh của Phúc nhi." Người khác nàng mới không lo lắng đâu.

Vương Phúc Nhi vội nói: "Nương, người yên tâm, nhà chúng ta là dạng người gì, người thật sự có quan hệ tốt với chúng ta đều sẽ biết đó là nói nói bậy, chúng ta không thích đi lại với bọn họ. Lại nói, người ở trên đời này, cũng không có ai đều được người ta nói tốt. Hôm nay thì không có, ngày mai sẽ nói mình không tốt, cho dù là bên ngoài làm quan có tiền, có ai mà không bị người ta nói vài ba câu? Diendanlequydon~ChieuNinh Con thật sự cảm thấy việc này một chút cũng không đáng tin, con đã biết rõ là sai mà còn giúp bọn họ, vậy không phải càng sai hơn sao? Hơn nữa, giống như nhị tỷ nói, vay tiền này, lần đầu tiên mượn được, có thể mượn lần thứ hai, tiền của chúng ta cũng không phải theo nước lớn trôi vào nhà, đều là cha nương tân tân khổ khổ (vất vả) kiếm được. Bọn họ chỉ nhìn được hiện tại chúng ta có tiền, nhưng mà cha nương mệt nhọc như vậy, bọn họ một chút cũng nhìn không tới, con chỉ đau lòng cha và nương, người khác thích nói sao thì nói."

"Đúng vậy, nếu Nhị bá bọn họ vay tiền, còn không biết đến năm nào mới có thể trả lại đâu, còn không phải là bánh bao thịt đánh chó có đi không có về. Chúng ta cũng không thể coi tiền như rác." Vương Hoa Nhi kiên định ủng hộ quyết định của Vương Phúc Nhi.

Thích thị cũng hiểu được tiền nhà mình cũng không phải là theo nước lớn trôi vào, kiếm tiền mấy năm này, có văn tiền nào mà không phải tân tân khổ khổ trả giá bằng mồ hôi? Hiện tại mình không cho vay tiền còn thành có tội sao? Vậy cũng không được, một khi đã nghĩ như vậy thì trong lòng thoải mái, hơn nữa mấy người nhị tẩu vốn chính là không có chuyện thì không đến, có việc thì cứ tới đây, không phải là thấy mình và nam nhân dễ bắt nạt sao? Cho nên Phúc nhi nói rất đúng, cũng làm đúng.

"Cha bọn nhỏ, Cúc nhi của chúng ta cũng sắp xuất giá, mọi mặt đều phải dùng đến tiền thôi, vừa mở miệng thì mười lượng, nhà chúng ta không ra nổi. Nếu trong lòng nhị ca và nhị tẩu trách chúng ta, vậy để cho bọn họ trách đi. Cuối cùng chúng ta không thể bởi vì làm cho trong lòng bọn họ thoải mái mà làm cho trong lòng đứa nhỏ của chính mình không thoải mái được."

Vương Đồng Tỏa nói: "Việc này cứ như vậy, về sau tiền cứ để Phúc nhi quản đi."

"Được, cha yên tâm, nếu các hương thân có khó xử tới đây vay tiền, con cũng con phải nhìn là ai rồi mới cho mượn." Cũng không thể nói là loại người nào đến vay tiền cũng không cho, như vậy thì không còn sống được ở Vương gia thôn nổi nữa đâu.

Chuyện của nhị bá không rõ ràng, cho mượn mà không ăn mệt mới là lạ.

Vương Ngân Tỏa trở về thì phát cáu kỉnh thật lớn một lần, Mã thị nghe xong Vương Phúc Nhi nói, trực tiếp mắng: "Con quỷ chết tiệt này, dám nói như vậy! Cha và nương nó đều không có nói gì?"

"Cả hai đều trốn đi ra ngoài, ta thấy lão Tam và tức phụ lão Tam đều trở nên gian xảo rồi! Tức chết ta, bị một đứa con nít nói như vậy, ta cả đời này còn chưa có mất mặt qua như vậy."

Mã thị nói: "Bọn họ đều nhận thức tiền không thừa nhận người, cha nương ngươi cũng giống vậy, thấy ta tìm là muốn đòi tiền, ta thấy thân thích này đều là không đáng tin cậy. Việc này chúng ta tự quyết định chủ ý, chờ chúng ta lấy cửa hàng về tay rồi, buôn bán kiếm tiền, xem bọn hắn có cầu ta không! Khi đó ai cũng đừng quan tâm."

"Ngươi nói ra cũng thật dễ dàng, tiền đâu? Thật đúng là đập nồi bán sắt à." Vương Ngân Tỏa nói.

"Bên này một người cũng không đáng tin cậy, ta đi ta nhà mẹ đẻ mượn, cùng lắm thì đến lúc đó chia cho ca tẩu ta một chút là được. Trông cậy vào lão Vương gia, thì chúng ta uống gió tây bắc từ lâu rồi."

Như vậy cũng bình an vô sự qua vài ngày. Mã thị và Vương Ngân Tỏa đều không có lại tới bên này. Nhưng mà qua vài ngày sau, trong thôn đều đang nói, nhà Vương Ngân Tỏa nói việc hôn nhân tốt cho Vương Tam Bảo, là ở trấn trên. Cô nương người ta còn mang một gian cửa hàng theo làm của hồi môn, có hâm mộ, có ghen tị, còn có vài người đến nhà Vương Phúc Nhi tìm hiểu, như mà nhà Vương Phúc Nhi thì cái gì cũng không nói. Những người này cũng hiểu được không có ý nghĩa, nên đi tìm cách khác.

Nhưng mà nghe nói hôn sự của Vương Tam Bảo định ra rất gấp gáp, người ta bên kia nói là trước năm mới muốn bên này đón người về, nói là gì sợ lão nhân trong nhà qua đời, đến lúc đó chuyện sẽ bị kéo mà chậm trễ.

Ý định của Mã thị là muốn làm hôn sự này trước của Vương Cúc Nhi, hơn nữa nghĩ tới cái cửa hàng kia, cho nên làm sao mà không đáp ứng chứ? Vì thế hôn sự này liền khẩn cấp làm lên.

Tuy rằng xé rách mặt với lão Tam bên này, nhưng mà tiền biếu là không thể thiếu, cho nên Mã thị để cho Vương Chi Nhi tới thông báo một chút, đến lúc đó trực tiếp thượng lễ là được.

Thích thị cũng không biết mất mát là gì, dù sao nàng cũng đã chuẩn bị xong tiền biếu, không mời nàng đi qua hỗ trợ thì sẽ không đi, giống như Hoa nhi nói, như vậy thì không bị đông lạnh.

Cho nên cách Vương Nhị Bảo thành thân không tới mười ngày, Vương Tam Bảo cũng bắt đầu thành thân. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Tuy rằng người trong thôn cảm thấy rất vội vàng, nhưng mà đó là chuyện nhà của người ta, cũng không liên quan gì nhà mình, cho nên mọi người muốn nhìn một chút tân nương tử có thể mang theo cửa hàng là có dạng gì, đồ cưới ra sao. Kết quả đồ cưới thì không có. Mã thị nói, đồ cưới chính là cái cửa hàng kia, một cái cửa hàng có ba bốn mươi lượng bạc đi, thử hỏi có nhà tức phụ nào có khoản lớn như vậy?

Lời kia vừa thốt ra, những người đó đều câm miệng, đúng vậy, một cái cửa hàng, còn là ở trấn trên, nhà Vương lão nhị phát tài rồi.

Về sau nói không chừng còn có bản lĩnh hơn nhà Vương lão tam đâu, tân nương tử mở khăn voan, mọi người không nhìn thấy, dù sao là tiệc cưới vô cùng náo nhiệt. Ngày hôm sau tân nương tử đi gặp thân thích, Vương Phúc Nhi cũng gặp được, bộ dạng cũng không tệ lắm, nhưng mà nói xinh đẹp thì cũng không tính là xinh đẹp. Vương Tam Bảo thì lại vui tươi hớn hở, phỏng chừng rất vừa lòng tân nương tử.

Mã thị còn nói, cho dù là không có ai cho vay tiền, bọn họ cũng có thể thú được nhi tức vào cửa. Lời này là cố ý nói cho nhà Vương Phúc Nhi nghe, Vương Phúc Nhi cảm thấy buồn cười. Đúng vậy, không có ai cho vay tiền các ngươi cũng có thể cưới dâu, như vậy lúc trước làm gì muốn bị khinh bỉ mà đi vay tiền đây?

Mã thị còn nói, lúc này đã cuối năm, cửa hàng kia còn không thể khai trương được, chờ qua năm mới ngày mười lăm tháng giêng đi lên trấn trên chuẩn bị, nói không chừng về sau thì chuyển lên trấn rồi. Nói trong nói ngoài chính là khoe khoang về sau như thế nào như thế nào.

Đinh thị ở bên cạnh mắng: "Lúc này cũng còn chưa có phát tài đâu, mà bắt đầu lên mặt rồi, ta cứ nhìn xem về sau ngươi có bản lĩnh gì." Nhi tức và con trai đều ở trấn trên, bà còn không có chảnh qua như vậy, chỉ là được một cái cửa hàng, có gì mà giỏi lắm? Đến lúc đó nói không chừng ngươi còn lỗ vốn đâu.

Nương tử của Vương Nhị Bảo chỉ cười tủm tỉm, tuy rằng Nhị thẩm này nói chuyện khó nghe, mỗi câu đều là con dâu trấn trên, nhưng mà hôm nay là ngày vui, nàng cũng không muốn nói hai câu.

Mã thị thì mắt trợn trắng đối với đám người Thích thị, trở mặt thì trở mặt đi, ta lại không nợ của ngươi? Vương Phúc Nhi cảm thấy họ rất kỳ quái, tìm nhà người ta vay tiền, người ta cũng không có thiếu ngươi cái gì đi, không vay tiền còn thành cừu địch, ngươi nói người có tiền chẳng phải là rất oan sao? Nếu không thì, mọi người đều giả nghèo là được.

Triệu thị nói thẳng: "Tức phụ Lão Nhị, hiện tại tốt xấu gì ngươi đã thành bà bà, trở mặt xem thường cho ai xem hả, ngại lão bà tử ta đây, vậy thì ngươi đừng tới."

Lục thị vụng trộm liếc mắt nhìn Triệu thị một cái, lại cúi đầu.

Mã thị bị Triệu thị gõ một phen, mới không có tiếp tục ngông cuồng, nhận thân kết thúc, mọi người ai về nhà nấy. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Bởi vì lễ mừng năm mới sắp đến, quét tước phòng ở gì đó, đều phải vội vàng làm, bởi vì tháng chạp, nhà Vương gia làm hai cọc hôn sự, các nhà còn chưa có chuẩn bị được gì đâu.

Thích thị thì cảm thấy thời gian sắp không còn kịp rồi, Vương Phúc Nhi đề nghị trực tiếp đến trấn trên mua, gà có thể giết bây giờ, trứng gà cũng có. Trước mấy ngày qua năm mới có thể đi mua mấy con cá sống, mắc thì mắc đi, hàng năm phải có cá mới được, hiện tại tốt hơn trước kia, ăn nổi.

Trong nhà lại còn có giết heo, cải trắng muối chua, đồ ăn trong vườn ra cũng không có gì, lúc này muốn ăn rau dưa mới mẻ, thật sự không dễ dàng, bởi vì không có lều lớn.

Cho nên cải củ này, cải trắng thành món rau chủ yếu. Vương Phúc Nhi và cha đi chợ phiên lại tới tiệm hoa quả khô mua một ít mộc nhĩ, nấm hương và hoa quả khô, lại cũng phải mua thêm một ít kẹo, hạt dưa, mấy thứ này cho mấy đứa nhỏ tới chúc tết thì có mà ăn.

Mua này mua kia lại đầy xe, bởi vì nếu không mua thì cũng qua năm mới rồi. Hôn sự của Vương tam bảo là mười tám tháng chạp, lại nhận thân nữa, kéo đến bây giờ cũng đã hai mươi mấy tháng chạp, còn không phải là sắp qua năm mới sao?

Trên trời đột nhiên hạ xuống một trận tuyết nhỏ, từng mảnh từng mảnh, nhưng mà người bày quán cũng không có giải tán, biết lúc này nhiều người, cũng muốn thừa cơ hội này kiếm thêm chút tiền, cuộc sống không dễ mà.

Đi tới Tế An Đường, Vương Đồng Tỏa để xuống một gói đậu xanh to nhà mình trồng, đây là lệ thường mấy năm nay đã như vậy. Lão Vương vội nói: "Bên ngoài tuyết rơi, các ngươi chờ tuyết ngừng rồi lại đi."

Vương Đồng Tỏa nói: "Không được, nếu rơi không ngừng thì trên đường cũng không dễ đi, vẫn nên thừa dịp hiện tại, còn có thể đánh xe."

Lão Vương gật đầu, từ phía dưới quầy lấy ra một vài thứ, nói: "Đây là mấy bao lá trà ta có được, ta uống một mình cũng không xong. Đồng Tỏa huynh đệ, ngươi mang về đi, đến lúc đó để mình uống hay đãi khách gì đó, đều tốt."

"Vương đại ca quá khách khí."

"Gì mà khách khí hay không khách khí chứ? Ngươi quanh năm suốt tháng, ta được phúc của ngươi, ăn thật nhiều thứ trong vườn. Đồng Tỏa huynh đệ, ngươi làm ruộng thật sự là một tay lành nghề, trồng ra cái gì thì cũng đều tốt, ta đây cũng chỉ là mấy lượng lá trà, ngươi nên nhận lấy."

"Vương bá bá, vậy thời điểm qua năm mới người đến nhà của con, nhà chúng con ăn rất ngon." Vương Phúc Nhi nói.

Vương Đồng Tỏa nhận lá trà, lão Vương cười nói: "Được, đến lúc đó nha đầu con nấu cơm cho ta, bằng không ta cũng không đồng ý."

"Chỉ cần Vương bá bá đến, thì con làm."

Chờ Vương Phúc Nhi và Vương Đồng Tỏa đi rồi, Tống Trường Khanh mới tới, từ chỗ lão Vương nghe nói Vương Phúc Nhi vừa mới qua đây thì không khỏi dậm chân: "Sao không ở lại đây thêm một lát, ta còn có đồ cho nàng đây." Bây giờ còn có mấy ngày nữa sẽ qua năm mới, cũng không tốt đi qua nhà nàng.

Lão Vương cười nói: "Thứ tốt gì, không phải qua năm mới đưa Phúc nhi thì được sao?"
Bình Luận (0)
Comment