Con Gái Nhà Nông

Chương 127

Editor: ChieuNinh

"Con không sao, cả nhà cũng không cần lo lắng khó chịu cho con. Thanh danh gì chứ, ai thích truyền liền cứ truyền đi." Cha mẹ vì kiên trì cho mình, đến lúc đó cho dù mình trở thành nhân vật đề tài cũng không có vấn đề gì. Cùng lắm thì cả đời này không gả cho người, dù sao xuất giá cũng không phải chuyện tốt gì.

Ài, làm nữ nhân ở cổ đại thật sự không dễ dàng, rõ ràng mình cũng không có làm chuyện gì sai, lại còn phải bị người trách móc. Làm phiền hà cha mẹ, làm cho bọn họ bị khinh bỉ theo. Tặng đồ cho nãi nãi? Để cho bà không cần đưa ra yêu thiêu thân sao? Vương Phúc Nhi cười lạnh, dựa vào cái gì? Mình đã làm sai chuyện, còn muốn chúng ta đi đưa lợi ích cho bà? Cho dù là trưởng bối cũng không phải làm theo cách này!

"Tiểu Bảo, đệ đi tìm Tứ Bảo ca tới đây, nhớ kỹ, phải lặng lẽ, đừng để cho mấy người nãi nãi biết được." Vương Phúc Nhi nói với Tiểu Bảo.

"Phúc nhi, muội có biện pháp hả?" Vương Hoa Nhi thực kích động.

"Trước muội muốn làm rõ ràng đã, vì sao nãi nãi kiên trì như vậy, mới có thể đi bước tiếp theo, nhị tỷ, tỷ không thấy là kỳ quái sao? Trước kia nãi nãi đối người kia cũng không thấy thế nào, vì sao hiện tại lại như là thật lòng thật dạ như thế này đây? Nếu không chuyện gì, muội cũng không tin!"

"Đúng vậy, khẳng định là có chuyện! Cái tính tình kia của nãi nãi, tuyệt đối sẽ không đơn thuần là vì để cho cha và người kia hòa hảo. Nếu hòa hảo, vì sao không cần khác biện pháp, lại còn như vậy?"

Vì thế Vương Tiểu Bảo kêu Vương Tứ Bảo đến, Vương Tứ Bảo đang lo không có biện pháp giúp Phúc nhi, thấy Tiểu Bảo đi tìm hắn, thì thí điên thí điên cùng đi tới.

Vương Phúc Nhi liền hỏi trong khoảng thời gian này nãi nãi có gì không tầm thường. Vương Tứ Bảo nói: "Từ cuối năm trước, đại cô lại rất thường xuyên tới đây, mỗi lần đều mang theo này nọ nữa, ta còn nói trong lòng, khi nào thì nàng ta hào phóng như vậy. Nương ta nói là nàng ta vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo. Còn không phải sao, cứ như vậy, Hỉ oa tử kia tính là cái thứ gì, ngay cả ta cũng đánh không lại, nước mũi cũng chưa sạch, còn mơ tưởng chuyện tốt này."

Này này, đề tài của ngươi cũng không nên lệch quá xa có được không. Vương Phúc Nhi nghĩ, Vương Mai Hoa kia khẳng định là bắt được khuyết điểm nãi nãi tham tài, sau đó để cho nãi nãi chậm rãi nghe lời của nàng ta.

"Đúng rồi, mấy ngày hôm trước ta thấy ta nãi nãi còn mang theo một đôi vòng tay vàng óng ánh lòe lòe nữa, ta còn hỏi nãi nãi có thứ đó hồi nào vậy, nãi nãi nói là tổ truyền. Nhưng mà ta nghe nương ta nói, trước kia chúng ta nghèo cái gì cũng không có, thiếu chút nữa cũng chết đói hết mấy người rồi, nếu thật sự có vòng tay vàng này, khi đó sao không lấy ra chứ? Cái này không thể nào nói nổi."

Đúng vậy, là không thể nào nói nổi, Vương Phúc Nhi nghĩ, Vương Mai Hoa thật đúng là dám hạ tiền vốn ha, thế nhưng xuất ra vòng tay bằng vàng, vòng tay bằng vàng đó, Vương Mai Hoa có thể lấy ra được sao? Một đôi vòng tay bằng vàng, ít nhất có ba bốn mươi lượng, bao nhiêu bạc như thế, phải có ba bốn mươi lượng. Cho dù Nhị Nữu gả cho con trai Chu địa chủ, cũng không có khả năng lập tức sẽ đưa đi ra ngoài nhiều như vậy, cái này không phù hợp tính tình của Vương Mai Hoa.

"Tứ Bảo ca, trước kia nương Hỉ oa tử cho đồ nãi nãi chúng ta đều là cái gì?" Vương Phúc Nhi hỏi. Diendanlequydon~ChieuNinh

"Đều là chút bánh ngọt, điểm tâm."

Điểm tâm, bánh ngọt, thế này giá trị mới bao nhiêu tiền? Trước đó chỉ lấy ra được vài đồng tiền, sau đó lập tức lại xuất ra một đôi vòng tay bằng vàng, cái này cũng quá đột ngột rồi. Vương Phúc Nhi thật tình cảm thấy mình ở trong lòng Vương Mai Hoa không đáng giá tới cái giá này.

Đột nhiên nàng có một ý tưởng, chỉ là việc này một người không dễ làm.

"Phúc nhi, muội nghĩ được biện pháp rồi?" Vương Hoa Nhi lo lắng hỏi.

"Chỉ là trong lòng muội có một ý tưởng, nhớ rõ trước kia khi đọc sách, trong đó có nói có vài vòng tay bằng vàng đều là mạ ở trên mặt một tầng phấn vàng, còn bên trong chính xác đều là đồng, nhưng mà thoạt nhìn là rất đáng giá."

"Muội là nói, vòng tay bằng vàng kia của nãi nãi là giả sao?" Vương Hoa Nhi giật mình nói.

"Có loại khả năng này, nương Hỉ oa tử là người có thể lập tức bỏ ra ngoài bốn mươi lượng bạc sao?" Vương Phúc Nhi hỏi mọi người.

Mọi người nhất trí lắc đầu, cái này tuyệt đối không có khả năng. Cho nên vòng tay vàng này có vấn đề.

"Nếu vòng tay vàng thật sự có vấn đề, vậy chuyện này dễ làm rồi, nãi nãi mình nhất định sẽ hận chết người kia, sao còn có khả năng bức cha chúng ta?" Vương Hoa Nhi hưng phấn nói.

"Tứ Bảo ca, ta phải nhờ ca hỗ trợ!" Vương Phúc Nhi nói với Vương Tứ Bảo.

Vương Tứ Bảo vỗ ngực: "Muội nói, chúng ta là ai với ai chứ."

Vương Phúc Nhi thì thầm với Vương Tứ Bảo trong chốc lát. Vương Tứ Bảo nghe được thì gật đầu lập tức: "Ta đây đi làm cái này, Phúc nhi, việc này chuẩn bị cho tốt, muội phải làm cơm mời ta ăn." Vương Tứ Bảo là tên cật hóa.

"Được! Muội nhất định mời ca!"

Trong lòng Triệu thị thực buồn bực, bà vốn tưởng rằng chuyện rất dễ làm, kết quả lão Tam thế nhưng chết sống không đáp ứng, cho dù là hiện tại mình bị bệnh, cũng không chịu đáp ứng. Cảm thấy mình làm nương rất không có mặt mũi, còn sợ việc này không xong, vòng tay vàng này cũng bị Hoa Mai đòi lại.

Hôm nay, Đinh thị mang theo đại nhi tức đi qua tới chăm sóc bà, Triệu thị nói: "Cũng là các ngươi có lương tâm, không giống những người khác, thấy như ta vậy, còn không nghe ta."

Tức phụ Đại Bảo nói thầm trong lòng, ngươi đều muốn hại khuê nữ người ta, người ta có thể nghe lời ngươi sao?

"Nãi nãi, con lau thân mình cho người đi."

"Trời lạnh như thế, vẫn là quên đi, ngươi rửa mặt rửa tay cho ta là được." Có cháu dâu chiếu cố, bà cũng có thể bày ra vẻ. Trong lòng Đinh thị không thoải mái, sao tức phụ Đại Bảo vừa về đến thì đã tới hầu hạ tổ bà bà này rồi, còn muốn tích cực hơn hầu hạ chính mình.

Nhưng mà tức phụ Đại Bảo đều đã lấy nước ấm và khăn mặt tới đây, hầu hạ phải nói là rất cẩn thận.

"A, nãi nãi, vòng tay vàng này cũng thật là xinh đẹp, cũng thật sự rất giống." Tức phụ Đại Bảo lau tay cho Triệu thị, đương nhiên thì thấy được vòng tay vàng trên tay bà.

"Vì sao kêu là thật sự rất giống chứ, đây chính là đồ thật, vàng thật!" Triệu thị có chút mất hứng, sao lại nói như vậy chứ.

Đinh thị cũng nhìn chằm chằm vòng tay vàng kia, nếu mình có một đôi thì thật tốt, không phải bà bà nói đây là tổ truyền sao, vậy về sau khẳng định là cho con dâu trưởng là bà rồi. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh

"Ha ha, nãi nãi, người đừng nóng giận, thật sự là ở trấn trên chúng ta có xảy ra vài chuyện lừa dối, có người dùng đồ mạ vàng coi trở thành vàng ròng, sau đó nói là để gán nợ cho người ta, người kia nhận được vàng còn tưởng rằng chính mình được tiện nghi thật lớn nữa. Ai biết khi đi tới cửa hiệu vàng bạc, người ta nói chính là đồ mạ vàng, cũng chính là trên mặt mạ một tầng phấn vàng, bên trong đều là sắt, đồng không đáng giá tiền. Còn có chuyện cười là, có người nghĩ lấy thứ tốt cho phụ nữ nhà mình, kết quả phụ nữ nhà kia khoe khoang khắp nơi, bị người biết nhìn hàng đã nhìn ra, trực tiếp làm người nọ mất cả mặt mũi. Cuối cùng điều tra mới biết được thật sự là đồ giả, đã làm cho hai phu thê thiếu chút nữa cùng cách (ly hôn). Người nói những người này có oan hay không? Nhưng mà mấy người đưa cho người ta mấy thứ này cũng quá đáng giận, thế nhưng ỷ vào người khác không nhìn được hàng, làm ra việc này. Con thấy nếu như người nọ bị bắt được thì trực tiếp lột da đi. Đây vẫn là không quá nghiêm trọng đó. Cũng có những người chuyên môn mua một ít hàng giả, đưa cho thân thích bằng hữu không nhìn được hàng, cảm thấy dù sao cũng không nhận ra được, nói không chừng còn cảm thấy chính mình hào phóng đâu. Nãi nãi, người nói có buồn cười hay không chứ!"

Mặt Triệu thị đã xanh mét: "Ngươi nói rất đúng, là rất buồn cười, ta mệt mỏi rồi, các ngươi đi ra ngoài đi."

Tức phụ Đại Bảo cũng không chậm trễ. Đinh thị ở ra khỏi phòng hỏi: "Ngươi muốn làm trò gì?"

"Không có, con thấy vòng tay vàng của nãi nãi nên mới nghĩ tới chuyện này, thật sự có người dùng hàng giả còn tưởng là thật, người ta còn vô cùng cảm kích nữa."

Chẳng lẽ thứ đồ chơi kia của bà bà thật sự là đồ giả? Rất có khả năng nha, bà nói cái gì mà đồ gia truyền, khẳng định là không có. Hiện tại đột nhiên lòi ra một đôi đồ chơi kia, nếu là giả thì sao? Ngược lại Đinh thị không hy vọng là giả, dù sao mình có khả năng có được cái đồ kia nhất, nhưng mà nếu thật sự là giả, về sau mang vào, cũng bị người ta giễu cợt.

Không được, để cho bà bà đi kiểm tra xem rốt cuộc là thật hay là giả. Sáng sớm ngày hôm sau Đinh thị đã tới bên Triệu thị, cũng không biết nói gì với Triệu thị, hai người lén lút đi Tú Thủy trấn. Đương nhiên nói với bên ngoài là phải đi thăm người thân, Triệu thị cũng phảng phất như lập tức không có bệnh, hận không thể lập tức bay đi đến trấn trên.

"Tức phụ Đại Bảo nói chính là hiệu cầm đồ này?" Triệu thị hỏi.

"Đúng vậy, nương, ngày hôm qua ta vụng trộm hỏi rồi, chúng ta đi vào coi trộm một chút đi." Định thị tự kéo Triệu thị.

Triệu thị có chút do dự, nhưng mà cuối cùng vẫn đi vào.

"Giả! Đừng lấy thứ này lừa gạt người khác, giá trị nhiều lắm là một trăm văn! Ta nói các ngươi coi hiệu cầm đồ này của ta trở thành cái gì, đồ giả mà cũng đưa đến?"

Triệu thị chỉ cảm thấy tim mình thoáng cái vỡ nát, Đinh thị ở một bên hỏi: "Hay là ngài nhìn lầm rồi, nhìn lại một lần."

"Ta nói ngươi đây nói cái gì? Ta cũng làm nghề này nhiều năm như vậy, thật giả còn xem không rõ sao? Nếu ngươi không tin, thì ngươi đi nhà khác nhìn xem, trong tiệm của ta không thu hàng dỏm như vậy!"

Triệu thị thất hồn lạc phách ra khỏi hiệu cầm đồ, không được, bà còn phải đi nhà khác nhìn xem, vạn nhất nhà này nhìn trông nhầm thì sao? Nhưng mà, nhưng mà nhà khác cũng là cách nói giống như vậy, cũng đã nói rất rõ ràng cho Triệu thị, bọn họ là hoả nhãn kim tinh, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.

"Ngay cả lão nương cũng dám lừa! Ta không tha cho ngươi!" Triệu thị hận không thể lập tức ngất đi, bị chính khuê nữ của mình lừa gạt cảm giác này thật sự là khó chịu!

Triệu thị thật không ngờ, còn cho rằng vòng tay vàng này có lẽ là Vương Mai Hoa cũng bị người lừa, đó là bởi vì Vương Mai Hoa nói vòng tay vàng là nữ tế của nó cho nó. Nhưng lại nghĩ Chu địa chủ người ta tội gì cho một cài vòng tay giả, quăng mặt mũi xuống hầm phân à. Còn có tính tình Vương Mai Hoa, trách không được thống khoái như vậy, mượn ra thứ này, thì ra chính là mở to mắt bắt nạt mình! Tốt, tốt, còn làm cho mình náo loạn cáu gắt với lão Tam nhiều ngày như vậy, mình còn bị bệnh một trận! Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh

Đinh thị thấy Triệu thị cái dạng này, cũng không dám lắm miệng, xem ra, bà bà thật sự là được người ta cho, tuyệt đối không phải là tổ truyền gì nha, may mắn đến kiểm tra, bằng không đến lúc đó thành một chuyện cười lớn, quăng mặt mũi không còn gì.

Triệu thị thế nhưng không kiên trì, buông tha Vương Đồng Tỏa, hơn nữa cho thấy không hề can thiệp chuyện đứa nhỏ nhà lão Tam, làm cho Vương Đồng Tỏa và Thích thị thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hơn nữa còn bắt đầu quan tâm một phòng lão Tam, làm đồ ăn ngon tặng qua, bà cũng biết đã biết nháo một trận này, làm thanh danh lão Tam trở nên có chút không tốt, cho nên muốn biện pháp bù lại, tặng đồ cho bọn nhỏ coi như là một phương pháp đi.

Vương Mai Hoa lại tới cửa, bị Triệu thị trực tiếp quăng vòng tay vàng kia tới trên mặt, Vương Mai Hoa biết chuyện vòng tay vàng bại lộ, đầu tiên là giả mù sa mưa nói mình cũng không biết nên bị lừa, bị Triệu thị gào thét cưỡng chế đuổi đi. Bà nói, về sau mình sẽ không có nữ nhi này nữa!

Hỉ oa tử gấp gáp không có cách nào, Vương Mai Hoa nói: "Ngươi gấp cái gì? Nương nói cho ngươi như ý thì sẽ khiến cho ngươi được như ý."

"Vậy nương còn có gì biện pháp gì? Mỗ mỗ cũng không đứng ở phía chúng ta!"

"Không phải còn có tỷ phu ngươi bên kia sao? Tỷ ngươi gửi thư về nói, nàng có có thai, lúc này, chúng ta cầu bên tỷ phu ngươi làm việc hẳn là không thành vấn đề."

"Nương, người muốn làm gì?"

"Vương gia thôn người nhiều như vậy đều thuê đất của nhà tỷ phu ngươi, khiến cho nhà tỷ phu ngươi truyền ra tin tức, nếu Vương Phúc Nhi không gả cho ngươi, vậy không cho người Vương gia thôn thuê đất. Cái đám người quê mùa đó, vì một chút lợi của mình, còn không đi bức tam cữu ngươi. Ta cũng không tin tam cữu ngươi còn có thể làm cho nhiều người tức giận! Trừ phi hắn không nghĩ lăn lộn ở Vương gia thôn, trừ phi hắn bị người Vương gia thôn hận!" Vương Mai Hoa ngoan độc nói.

Hết chương 127.
Bình Luận (0)
Comment