Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Vương Phúc Nhi cũng nói: "Nhị tỷ, muội nghe Trường Khanh nói, thời điểm mang thai, nếu tỷ cứ tức giận, vậy đến lúc sinh đứa nhỏ cũng là cái tính tình nóng nảy. Hơn nữa tức giận dễ dàng động thai khí, chúng ta cũng không thể như vậy, hôm nay lại là ngày lành của Khương Lỗi, nếu tỷ mất hứng, người khác cũng sẽ nói gì đó. Chúng ta nên vui vẻ, những lời cữu mẫu đều nói có đạo lý, Ngọc Lan cô nương kia cũng chỉ là tới đây chúc mừng, cho dù nàng ta có cái loại tâm tư này, không phải vĩnh viễn cũng không đạt được sao?
Thật sự tức giận hẳn là nàng ta mới đúng, muội đoán hiện tại nàng ta lo lắng mỗi ngày đó, nói không chừng nàng ta chính là cố ý tới đây cho tỷ tức giận. Tỷ tức giận cả đời này, nàng ta còn cảm thấy đến lúc đó tỷ đã đánh mất thể diện Khương gia, nàng ta còn có cơ để lợi dụng đó. Tỷ nói một chút, tỷ có như ý của nàng ta hay không?" Vương Phúc Nhi bắt đầu lừa dối, quả nhiên Vương Hoa Nhi không tức giận, hít mạnh một hơi nói: "Phúc nhi nói rất đúng, nàng ta vĩnh viễn cũng không đạt được, làm sao ta có thể vì nàng ta là người như vậy mà tức giận chứ?"
Vương Phúc Nhi khuyên được Vương Hoa Nhi, Vương Hoa Nhi có chút mệt mỏi, mấy người liền đi ra ngoài. Vương Phúc Nhi hỏi Vương Cúc Nhi, rốt cuộc là chuyện làm sao. Vương Cúc Nhi nói: "Tỷ cũng nghe nói mơ mơ hồ hồ, nương của Ngọc Lan cô nương này cũng không biết bị làm sao, vẫn cứ nhất định chỉ nhìn trúng Khương Điền biểu đệ. Mấy năm nay nhà a di càng ngày càng phát đạt, bà ta lại càng không thể buông xuống. Hiện tại Khương Lỗi biểu đệ lại khảo trúng tú tài, sẽ càng không dập tắt tâm tư kia."
"Khương Điền biểu ca cũng đã cưới nhị tỷ, bọn họ còn muốn làm gì hả, chẳng lẽ là muốn làm tiểu lão bà? Vậy cũng quá bậy bạ đi, trên đời này cũng không phải chỉ có một nam nhân Khương Điền biểu ca, cái này không phải tự bản thân mình chuốc lấy cực khổ sao? Nhà trai người ta cũng không hài lòng, bọn họ gây náo nhiệt làm gì hả? Đây không phải là liên tiếp làm chậm trễ chính mình sao?" Quả thực là đầu có bệnh!
Vương Cúc Nhi nói: "Chúng ta cũng là nghĩ như vậy, chỉ là hiện tại người ta cũng không nói rõ, mình cũng không thể đuổi người ta đi ra ngoài."
"Khó trách nhị tỷ muốn tức giận, Khương Điền biểu ca là thái độ gì, sẽ không phải hắn cũng nghĩ muốn tiểu lão bà đi, sẽ không bị Ngọc Lan cô nương làm mê hoặc đi? Hay là nói, trước kia hắn có chút tâm tư đối với Ngọc Lan cô nương, cho nên mới sẽ như vậy? Nếu thực sự là như thế này, lão Vương gia chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt đâu!"
Vương Cúc Nhi vội nói: "Muội còn nghĩ cái gì hả, không thể nào! Khương Điền biểu ca của muội hiện tại có lão bà, cũng sắp có có đứa nhỏ, sao có khả năng làm chuyện như vậy chứ? Bọn muội coi như là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Khương Điền là cái dạng người gì, muội còn không biết sao? Ài, ta nghe cữu mẫu nói, hình như là trước kia Khương Điền lơ đãng đã cứu Ngọc Lan cô nương, cho nên… "
"Cho nên liền muốn bám lấy không buông hả, đúng đi? Nếu đã là như thế này, vậy còn có ai dám cứu người nữa hả? Đều là chuyện gì vậy chứ, a di mình biết việc này hay không?"
"Chúng ta cũng chưa dám nói với a di còn có Hoa nhi." Vương Cúc Nhi nói.
"Ài, ta nói, chuyện như vậy nên nhanh chóng nói cho a di, bằng không cũng kỳ cục. Chỉ là Khương Điền biểu ca cũng phải nói rõ ràng với nàng ta. Muội thấy, nếu không thì như vậy đi, để cho a di chúng ta ra mặt, tìm một ai đó cho Ngọc Lan đi. Nói rõ ràng cho bọn họ, chúng ta thì vẫn không có tâm tư đó, để cho bọn họ chết cái tâm kia. Nếu còn không đồng ý, vậy đừng trách chúng ta không khách khí, muội cũng không muốn thấy người như vậy, đến lúc đó khẳng định phải để cho bọn họ té ngã dập mặt! Muội nói được thì làm được." Nói giỡn sao, dám bắt nạt tỷ của ta, khó gặp nhất chính là người như vậy.
Vương Cúc Nhi giật mình nhìn Vương Phúc Nhi, giống như sao nha đầu Phúc nhi kia thoáng cái liền tức giận như vậy đây?
"Đại tỷ, tỷ nhìn muội làm gì? Chuyện như vậy không tức giận thì còn chuyện gì mới tức giận? Muội nói rồi, đến lúc đó nếu đại tỷ phu muốn cưới tiểu lão bà, muội trực tiếp để cho người ta bắt hắn rồi đánh cho tê liệt, tỷ không tin thì cứ nhìn xem, dám bắt nạt tỷ của muội! Vậy chờ coi!"
Vương Cúc Nhi vừa cảm động lại buồn cười: "Tỷ phu của muội không phải người như vậy! Nhưng mà, tỷ, thật cao hứng, muội từ nhỏ cứ che chở tỷ, tuy rằng tỷ là lớn nhất, nhưng mà tỷ làm lớn vô dụng." Khi đó ăn không đủ no, Phúc nhi liền nghĩ biện pháp, có được này nọ thì vụng trộm cho mình.
Cái này cũng không nhất định, nam nhân nói chuyện đều nói không chính xác! "Đại tỷ, tỷ nói gì hả, chuyện trước kia chúng ta không đề cập tới, còn có Khương Điền biểu ca cũng là, không có chuyện gì thì cự tuyệt rõ ràng với người ta đi, làm như vậy làm gì hả." Vương Phúc Nhi ngay cả Khương Điền đều thầm oán luôn.
"Nha đầu ngốc, Khương Điền biểu đệ căn bản là không thể nhớ mình đã cứu Ngọc Lan này, cũng chính là các nàng tự mình nói ra, hắn ngay cả Ngọc Lan lớn lên là dạng gì cũng không biết nữa. Muội cũng không thể oan uổng Khương Điền biểu ca của muội."
"Được rồi, vậy nếu đã là như thế này, thì càng cần phải xử lý việc này gấp, như vậy dính dính tách tách, đều đáng ghét, không phải bên này di phụ cũng có nhân mạch sao? Muội thấy không phải là Ngọc Lan coi trọng phú quý trong nhà di phụ sao? Vậy tìm một người hơi chút có tiền thì sao hả? Ài, khó trách nhị tỷ muốn tức giận như vậy, thật là người chán ghét. Không được, muội phải đi nói với a di, chờ đi phía trước muội nhất định nói rõ ràng."
"Phúc nhi, việc này, muội đừng quan tâm, tỷ nghĩ lần này a di thấy Ngọc Lan kia, nhất định trong lòng đều biết, mấy năm nay a di của mình cũng không phải mù quáng, sẽ không làm cho Hoa nhi chịu thiệt. Nếu vẫn không được, vậy muội nghĩ biện pháp có được không? Dù sao hiện tại muội là nhi tức phụ Tống gia."
"Kỳ thật muội cũng có chút hối hận sớm lập gia đình như vậy, mọi việc đều cảm giác có chút bó tay bó chân. Nếu như bà bà đối với muội không tốt, muội còn có thể phân biệt với bà, nhưng bà rất tốt với muội, muội phải chăm sóc Tống gia. Tỷ, tỷ nói có phải muội có chút đang ở trong phúc không biết phúc hay không chứ?" Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
"Ha ha, muội cũng là vì lo lắng cho chúng ta, đây là chuyện thường của con người. Phúc nhi, chúng ta đều đã lập gia đình, chuyện của chính mình đều là tự mình phải xử lý tốt, muội cũng không thể suy tính cả đời thay chúng ta. Nhị tỷ của muội nàng cũng phải tự mình suy tính cho mình, muội không cần gánh vác một mình, giải quyết phiền toái thay chúng ta. Muội là đứa nhỏ nhất trong ba chúng ta, vốn hẳn là chúng ta để cho muội vô ưu vô lự, nếu lập gia đình rồi, còn muốn muội bổ khuyết kẽ hở cho chúng ta, vậy cũng quá kỳ cục rồi. Muội nhớ kỹ, các tỷ tỷ đều là người lớn, chúng ta đều là nương đứa nhỏ, muội cứ yên tâm sinh hoạt cuộc sống của mình đi. Phải sống hòa thuận với Trường Khanh, hắn là đứa nhỏ tốt."
Vương Phúc Nhi ê ẩm trong lòng, lại cảm thấy chưa từng có vui mừng qua như vậy. Bình thường đại tỷ là người không nói nhiều lắm, có thể nói những lời này là không dễ dàng: "Đại tỷ, tỷ nói muội đều nhớ kỹ, chỉ là nếu tỷ có chuyện gì giải quyết không được, đừng không nói cho muội biết. Cái khác muội không có, ra chút chủ ý nhỏ thì vẫn phải có."
"Được, muội cũng phải giống vậy, tuy rằng đầu chúng ta không linh hoạt, nhưng mà không phải có câu nói sao, một người kế ngắn, nhiều người thì nhiều ý tưởng, không cần tự mình một người cậy mạnh chống đỡ."
Lần này nói chuyện với đại tỷ, Vương Phúc Nhi đã yên tâm với đại tỷ, nàng thì có cái tật xấu, chính là rất quan tâm thân nhân, sợ bọn họ sống không tốt. Ngày bé mục tiêu chính là hy vọng cả nhà có thể ăn no mặc ấm, sau đó chính là mục tiêu chậm rãi đề cao, ài, khi nào mới có thể không cần quan tâm như vậy đây. Có lẽ, chuyện bản thân của Tiểu Bảo, nó cũng có thể tự mình xử lý, luôn không buông tay, vậy thì nó không lớn lên được.
Tiệc rượu nhà a di phải nói là náo nhiệt, tú tài mới ra lò Khương Lỗi thì kính rượu một bàn lại một bàn. Khương Điền làm ca ca phải giúp đệ đệ chắn rượu, cũng uống đến vẻ mặt đỏ bừng, mà làm huynh đệ đồng hao (anh em cột chèo) Phan Hồng và Tống Trường Khanh cũng giúp đỡ. Chỉ là rốt cuộc là không chống đỡ nổi nhiều người như vậy, đều có chút say, ngay cả biểu đệ Vương Tiểu Bảo cũng bị rót chút rượu, thật sự là một người cũng không buông tha.
Vương Phúc Nhi vốn có cái tâm tư muốn nói với a di chuyện Ngọc Lan cô nương, chỉ là rốt cuộc cũng không nói gì. Đại tỷ nói đúng, trong lòng a di đều biết, nàng còn thấy biểu tình rất lạnh mặt của a di đối với Ngọc Lan và nương nàng, dù chỉ là chợt lóe mà qua. Vả lại, mặc kệ nói sao, đây đều là chuyện của nhà a di, mình làm vãn bối, đi nói chuyện này, chẳng lẽ là chỉ trích a di và Khương Điền biểu ca sao? Người ta cũng không có làm gì sai, cũng không có bạc đãi đối với nhị tỷ, mình không có lập trường gì đi nói, mình sẽ như thế nào ra sao, đó là rất không biết tốt xấu. Cho nên việc này vẫn là để cho chính bọn họ giải quyết, tin tưởng a di có biện pháp!
Nhưng mà nhìn Tống Trường Khanh cả người đầy hơi rượu, Vương Phúc Nhi rất là bất đắc dĩ, lúc này đều sắp nằm úp sấp lên trên người mình, Nhạc An kia cũng đã buông tay mặc kệ, Vương Phúc Nhi chỉ có thể là múc nước rửa mặt rửa tay cho hắn. Lại uống thành như vậy nữa, mình cũng sẽ không quản, tùy ngươi ngủ trên mặt đất, Vương Phúc Nhi âm thầm thề.
Chỉ là người này lại tỉnh lại rất nhanh, nói: "Vất vả nương tử rồi!"
"Vừa rồi chàng không có say hả?" Nếu hắn dám nói đúng vậy, Vương Phúc Nhi thề mình khẳng định sẽ làm hắn cút xuống đất ngủ, một đường kéo lại đây, cả người mình đều sắp rã ra rồi! Nếu dám đùa giỡn ta, ngươi nhất định phải chết!
Tống Trường Khanh thấy thần sắc Vương Phúc Nhi thay đổi, vội vàng nói: "Ta là thật sự uống nhiều, một chút khí lực cũng không có, cả người giống như giẫm lên bông. Nếu nàng không kéo, ta đều té trên mặt đất không dậy nổi rồi. Thật sự, ta không lừa nàng! Nếu không, lần sau nàng uống say ta hầu hạ nàng?"
"Chàng tưởng đẹp nhỉ!" Vương Phúc Nhi nói.
"Ta đây không cần cút đi ra ngoài." Tống Trường Khanh vội nói.
Vương Phúc Nhi thật sự là phục hắn: "Hôm nay thì không cần, chàng ở trên tiệc rượu cũng không cần liều mạng như vậy, có thể không uống thì không uống."
Việc này là quan tâm ta đây, Tống Trường Khanh cao hứng: "Ta sợ Tiểu Bảo bị chuốc nhiều, cho nên thay hắn uống nhiều mấy chén, ta cũng không thể bị người khác so thấp không phải sao? Bằng không, người ta nói ánh mắt nàng không tốt, nam nhân không có bản lĩnh." Thì ra chuyện này liên quan đến mặt mũi nha, phỏng chừng là ba huynh đệ đồng hao cùng một chỗ, có vẻ có thú vị. Đứa nhỏ kiêu ngạo này khẳng định là không muốn bị so thấp, cho nên về mặt uống rượu cũng không cam lòng hạ thấp. Diendanlequydon~ChieuNinh
Vương Phúc Nhi nói: "Chuyện khác thì chúng ta không bị hạ thấp, về mặt uống rượu này thì không so sánh, chàng chính là không uống rượu, việc đó ta cũng sẽ không nói gì. Người khác nói chàng không biết uống rượu, ta cũng sẽ không tức giận, thân thể chính chàng quan trọng hơn, lần sau chúng ta cũng không thể như vậy." Kẻ ngốc này! Ngay cả cái này đều tranh sĩ diện cho mình.
"Được, ta đều nghe Phúc nhi, Phúc nhi kêu ta làm sao thì ta sẽ làm vậy!" Tống Trường Khanh cảm thấy hôm nay nghe được là êm tai nhất, ha ha, Phúc nhi quan tâm mình đây.
"Thật sự ta kêu chàng thế nào thì chàng thế nấy?" Vương Phúc Nhi hỏi.
"Đương nhiên!"
"Vậy ta hỏi chàng, chàng có nghĩ là cưới tiểu lão bà không hả?" Vương Phúc Nhi cười tủm tỉm hỏi.
"Nàng muốn cho ta cưới tiểu lão bà sao? Vậy ta cũng không làm!" Tống Trường Khanh là kiên quyết lắc đầu.
"Chàng nghĩ thật đẹp, ta cho chàng cưới tiểu lão bà? Ta điên rồi à, tự mình tìm tội để chịu hả!" Sao hắn lại nghĩ vậy chứ. Hiểu lầm hay là cái khác?
"Vậy sao nàng hỏi cái này, những lời phía trước cộng thêm những lời này, cũng không chính là ý tứ này sao?" Tống Trường Khanh lên án nói.
Vương Phúc Nhi thật sự là, đề tài này sao lại nghiêng lệch đi đâu vậy: "Hôm nay, có người muốm làm tiểu lão bà cho nhị tỷ phu ta, còn bám không tha, thà rằng trở thành gái lỡ thì, cũng muốn như vậy. Ta là nghĩ tới việc này, nếu chàng cũng có chuyện như vậy, vậy chàng sẽ làm sao?"
"Tống cổ người đi, không được thì đánh người bỏ chạy, nếu không đi, thì đánh người nằm úp sấp, không nhúc nhích được, thì sẽ không tới tìm ta rồi." Tống Trường Khanh rất nghiêm túc nói.
"Vậy không phải chàng phạm pháp sao?" Vương Phúc Nhi chịu hắn rồi.
"Không để cho người khác biết là ta làm là được, sợ gì? Dù sao người như vậy cũng không phải người tốt gì, biết rõ ta có tức phụ, còn bám không tha, người như vậy cũng không đáng đồng tình, xứng đáng chịu tội, ta còn không có tố cáo nàng ta quấy rầy ta, không để ta yên đâu. Như vậy cũng tiện lợi cho nàng ta, nếu ta là một kẻ ăn mày, nàng ta còn có thể bám ta không buông sao? Khẳng định là chạy được bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu!" Tống Trường Khanh là nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Người này, tâm cũng đủ đen nha, nhưng mà, Vương Phúc Nhi lại có chút cũng không có cảm thấy lòng hắn địa độc, có phải nàng có tam quan bất chính hay không nhỉ.
"Nàng cũng đừng lo lắng cho nhị tỷ, tuy rằng ta chỉ tiếp xúc nhị tỷ phu vài lần, nhưng mà hắn là người có trách nhiệm, nam nhân chúng ta nhìn nam nhân vẫn là rất chuẩn, nhất là ta, bằng không sao ta có thể tìm nàng làm nương tử chứ?" Người này lại bắt đầu rắm thối rồi, tật xấu này xem như không đổi được.
Hết chương 158.