Editor: ChieuNinh
"Nhưng mà, cha ta cũng chưa nói gì, khẳng định là hắn vui vẻ, nương ta làm sao đây?" Triệu Thư Lâm hỏi.
"Triệu thúc thúc không nói chuyện chính là đáp ứng rồi? Ngươi ngốc hả, ngươi cảm thấy cha ngươi có biết đức hạnh cả nhà Nhị thúc ngươi hay không? Còn có, là ngươi và cha ngươi thân thiết hơn, cũng là nãi nãi ngươi và cha ngươi gần gũi? Nếu ta là ngươi, trực tiếp tới tìm Triệu thúc thúc, nói với hắn mình không muốn có Nhị nương, dù sao các ngươi là ngươi cha con, hắn lại chỉ có một mình ngươi, khẳng định sẽ đáp ứng. Ta hỏi ngươi, nãi nãi ngươi có phải vẫn giúp thiên vị Nhị thúc ngươi hay không?"
Triệu Thư Lâm gật gật đầu, Vương Phúc Nhi nói: "Nhìn xem, ngươi cũng nhìn ra được, Triệu thúc thúc còn nhìn không ra sao? Hắn mới sẽ không muốn người mà nãi nãi ngươi an bài đâu, ngươi cũng yên tâm bớt lo nghĩ đi, khẳng định trong lòng Triệu thúc thúc đều biết. Ta nói, ngươi rời nhà trốn đi cũng quá không tính toán, đến lúc đó bị đánh cũng đừng nói ngươi quen biết ta."
Triệu Thư Lâm ngượng ngùng nở nụ cười, tiếp theo bụng của hắn cũng rột rột kêu lên, mặt Triệu Thư Lâm lập tức trở nên đỏ bừng, rất dọa người.
"Ta nói, ngươi cũng đừng e lệ, ngươi vừa rồi còn khóc, cái này thì có gì? Ngươi chờ, ta làm cho ngươi chút thức ăn, chúng ta có chuyện gì cũng phải ăn no mới có khí lực."
Triệu Thư Lâm lang thôn hổ yết ăn ba chén cơm, hắn thật sự là đói cực kỳ, từ lúc rời nhà trốn đi, hắn cũng chưa có ăn một chút gì, lại từ trấn trên đi đến nơi đây, cũng mệt lả, bây giờ cũng bất chấp cái gì là nhã nhặn không nhã nhặn, ăn no bụng mới là lớn nhất.
Tiểu tử này thật đúng là không thể nhìn tướng mạo, Vương Phúc Nhi nghĩ, cảm thấy cái loại chuyện rời nhà trốn đi hẳn là người có tính cách như Tống Trường Khanh sẽ làm. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Đứa nhỏ Triệu Thư Lâm thành thật như vậy cũng sẽ rời nhà trốn đi, thật không còn gì để nói, nhưng mà lại nghĩ tới tiết Nguyên tiêu ngày đó hắn bị bắt cóc, nói không chừng hắn thật sự là có tiền án.
Vương Đồng Tỏa đi tìm Triệu Thanh Minh, hiện tại cảm xúc Triệu Thư Lâm đã ổn định lại, đang ở trong viện nhìn trái nhìn phải, cái gì cũng cảm thấy lạ lùng, Vương Phúc Nhi nói: "Lần trước không phải ngươi và Tống Trường Khanh nhìn qua rồi sao?"
"Lần trước là ở mùa hè, lần này là mùa đông, không giống với, lần trước nơi này còn không có cây này." Triệu Thư Lâm chỉ vào một cây hồng nói, trên đó lộ ra mấy quả hồng. Quả hồng năm nay là năm đầu tiên kết quả, chỉ được ba bốn trái, thật sự là rất đáng thương.
Được, trí nhớ ngươi thật tốt! Vương Phúc Nhi nói trong lòng, thời gian lâu như vậy mà còn nhớ rõ. Thật cừ.
Vương Phúc Nhi hỏi: "Trong nhà ngươi không có gì trồng hoa gì sao?"
Đời sống vật chất nâng cao, sẽ nghĩ tới cuộc sống tinh thần, Vương Phúc Nhi quyết định trồng chút hoa ở trong sân, cũng điểm tô cho đẹp sân nhà mình, bằng không đều là cỏ xanh, đến mùa đông cái gì cũng không có, khó coi.
"Có, ta trở về hỏi một chút, đến lúc đó đưa lại đây cho ngươi, ngươi không cần trồng, đến lúc đó ta dời qua đây cho ngươi đi. Nhà của ta rất nhiều hoa."
"Không được, ta muốn tự mình trồng, tự mình loại rồi nhìn nó cuối cùng nở hoa, vậy mới gọi là thưởng thức. Ngươi trăm ngàn đừng trực tiếp cho ta, ta cũng không cần." Nàng cũng không muốn nhà nàng có mấy thứ kia, mầm móng thật ra có thể cần, bằng không nãi nãi hắn lại muốn nói gì đó. Tuy rằng ta là nông dân, nhưng cũng có tự tôn.
"Vậy được rồi, ta chuẩn bị tốt chút mầm móng."
"Ngươi cho chút mầm móng hoa thông thường là được, chúng ta bên này nếu là hoa rất tốt, trồng không sống."
Đang nói, Tiểu Hổ ngoài cửa lại bắt đầu kêu to, sau đó thấy được cha Vương Phúc Nhi, đi theo sau là Triệu thúc thúc, Tống Trường Khanh người này cũng đến đây. Thấy Triệu Thư Lâm, vội hô: "Ta biết ngay ngươi ở đây, Triệu thúc thúc, ta nói rất đúng phải không?"
Triệu Thanh Minh nghiêm túc nhìn Triệu Thư Lâm, Triệu Thư Lâm cúi đầu, Vương Đồng Tỏa vội nói: "Triệu huynh đệ, chúng ta vào nhà nói chuyện đi."
Triệu Thư Lâm ngoan ngoãn đi vào theo.
Ở trong nhà người khác, hắn giáo huấn con mình cũng không tốt: "Đa tạ Vương huynh đệ thu nhận Thư Lâm!"
"Triệu huynh đệ, ngươi nói gì vậy, trăm ngàn không cần khách khí như vậy."
"Cần phải! Thư Lâm, còn không nhanh chóng cám ơn Vương thúc thúc ngươi!"
"Vương thúc thúc, đa tạ người!"
"Đừng như vậy, Triệu huynh đệ, ngươi như vậy, ta cũng không dám nhận đâu." Nhìn phụ tử bọn hắn có chuyện muốn nói, mọi người thức thời nhanh chóng đi ra ngoài, để lại phòng này cho phụ tử hai người.
Tống Trường Khanh đi theo phía sau Vương Phúc Nhi, nói: "Lúc Triệu thúc thúc đi tới nhà của ta tìm, ta liền đoán được hắn ở nhà ngươi, quả nhiên là như thế, không nghĩ tới lá gan Triệu Thư Lâm còn rất lớn, ngươi có biết nhà hắn phát sinh chuyện gì không?"
Vương Phúc Nhi nói: "Nãi nãi tìm Nhị nương cho hắn, hắn không hài lòng, liền chạy đi!"
"Lại là nãi nãi! Thật sự là rất quá đáng! Phúc nhi, ngươi không biết đâu, nãi nãi Thư Lâm không phải nãi nãi ruột, chính là không muốn cả nhà Triệu thúc thúc sống tốt. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Khẳng định là Nhị thúc hắn xúi giục, rất không đáng kính, ở trên sinh ý không bằng Triệu thúc thúc, lại nghĩ tới đường ngang ngõ tắt, rất không biết xấu hổ. Nhưng mà, Triệu Thư Lâm hắn chạy cái gì mà chạy, vậy không phải vừa ý người khác sao? Cho dù là chạy, cũng phải tới tìm ta, ta ra chủ ý cho hắn."
"Ngươi nói gì hả, có phải chỗ của ta thì không thể tới hay không?"Vương Phúc Nhi mất hứng nói.
"Không phải, ta không có nói như vậy, ngươi nghĩ sai rồi, ta là nói, đầu óc ta có vẻ tốt thôi, khẳng định có thể cho hắn một cái biện pháp, làm cho nãi nãi hắn không thực hiện được."
A, ngươi còn thành Gia Cát Lượng hả, còn nghĩ biện pháp, thật sự là tên tự đại.
"Ngươi đừng không tin, ta nói với ngươi, ta cũng đã có vài biện pháp, ngươi có muốn nghe không?" Bị Vương Phúc Nhi khinh thường, Tống Trường Khanh quyết định phải cho nàng nhìn với cặp mắt khác xưa.
"Được, ngươi trở về tự mình nói với Triệu Thư Lâm đi, ta không muốn nghe." Ta là dân quê, chỉ cần sống tốt qua ngày là được, tính kế vì gia sản gì đó, ta không muốn nghe.
"Được rồi, vậy quên đi, ta đi nói với Triệu Thư Lâm. Hôm nay chúng ta mới vừa đi được nửa đường thì đụng phải cha ngươi, sau đó liền cùng nhau trở lại. Hiện tại ta cũng chưa ăn đucợ chút gì, ngươi nên chiêu đãi ta, không thể giống như lần trước, mang ta tới cho cữu công ta, hiện tại ta đang làm chuyện tốt."
"Ngươi không trở về đi khách điếm ăn đi, ta cam đoan Triệu thúc thúc rất hoan nghênh."
"Cắt, đầu bếp không biết đã làm cơm cho bao nhiêu người, một chút dụng tâm cũng không có, ta mới không đi ăn, Vương Phúc Nhi, ngươi liền làm cho ta chút gì đi. Nếu không ta giao tiền cho ngươi."
"Thôi đi, khoe khoang trong nhà ngươi có tiền à, tiền đó thì cũng không phải tự ngươi kiếm, đều là của cha ngươi nương ngươi, có bản lĩnh tự ngươi kiếm tiền đi, đến lúc đó nói sau." Vương Phúc Nhi nói.
Tống Trường Khanh bị nói sửng sốt: "Được, đây chính là ngươi nói, ta liền tự mình kiếm tiền, đừng xem thường ta."
Bên kia Triệu Thanh Minh và Triệu Thư Lâm đã nói chuyện xong, Triệu Thanh Minh lại ngỏ ý cảm tạ, phiền toái một nhà Vương Đồng Tỏa, sau đó cáo từ mà đi, nói người trong nhà sốt ruột. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Thích thị còn muốn mời bọn họ ăn cơm, nhưng mà trong nhà người ta sốt ruột, vốn không có lưu lại, vẻ mặt Tống Trường Khanh tiếc nuối đi theo đi rồi.
Triệu Thư Lâm đã từ chỗ cha hắn mới biết được: Lúc ấy cha hắn không có phản đối, chẳng qua là muốn kéo dài thời gian, bố trí một chút, hiện tại bởi vì hắn rời nhà trốn đi, mà trực tiếp bắt đầu hành động. Nãi nãi nói cái gì Nhị nương, chẳng qua là Nhị thúc và nãi nãi thiết kế bẫy cho cha hắn. Người nọ vốn là nữ nhân đã có trượng phu, nếu cha nhà mình thật sự nạp nàng, như vậy chờ đợi phụ thân chính là bị tố cáo lên công đường. Sau đó muốn làm thối thanh danh phụ thân, tốt nhất là bị giam giữ luôn, gia sản của nhà mình liền rơi vào trong tay Nhị thúc, cho dù là Lai Cư cũng thành vật trong bàn tay Nhị thúc, bởi vì Triệu Thư Lâm còn nhỏ, không quản được.
Cha hắn cũng không phải là liền dễ dàng mắc mưu như vậy, đã nói chuyện với trượng phu của nữ nhân kia, đến lúc đó trái lại tố cáo Nhị thúc nhà mình lừa bán nữ tử đàng hoàng. Dù sao người nọ cũng vì đòi tiền, như vậy mình liền ra giá gấp đôi, liều mạng vì tiền mà thôi, Triệu Thanh Minh khẳng định là bẫy được Nhị đệ nhà mình.
Nếu đối phương muốn đẩy ngươi vào tử địa, như vậy còn khoan dung làm gì? Cũng nhân cơ hội này để cho lão thái thái hoàn toàn yên tĩnh, hắn cũng không tin một đứa con ngồi tù còn có thể làm gì. Nhưng mà đến lúc đó nếu lão thái thái kêu mình đi cứu Nhị đệ, như vậy kiện đều tùy mình mở ra, hắn cũng không phải là người dễ trêu chọc, có thể coi là một khoản thanh toán.
Hết chương 79.