Con Gái Nhà Nông

Chương 95

Editor: ChieuNinh

Tống Trường Khanh vốn muốn đi theo tới Vương gia thôn hỏi cho rõ ràng rốt cuộc phát sinh chuyện gì, hắn cũng không muốn bị Vương Phúc Nhi lạnh mặt, cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Trước kia hai người nói nhao nhao, hắn cũng không cảm thấy như vậy. Chẳng lẽ là tại vì mình chưa có vội tới xem vết thương cho Vương thúc, hay là người ở bên trong nói sai cái gì?

Tống Trường Khanh có cả đống câu hỏi, làm cho lão Vương vui vẻ hỏng rồi, tiểu tử này, thật đúng là.

Nhưng mà rất nhanh đã có người trong nhà tới báo tin, cô nãi nãi đã trở lại, kêu Tống Trường Khanh nhanh chóng trở về.

"Sao nàng ta lại trở về hả, thực đáng ghét!" Tống Trường Khanh nói.

Lão Vương nói: "Không thích cũng đừng nói ra miệng, bằng không con không hay ho."

"Được rồi Vương bá cũng không nói gì, dù sao cũng là trưởng bối của con." 

Tống Trường Khanh nói: "Thật sự là thêm phiền!" Vẫn không thể không về, bằng không cô cô lại làm ầm ĩ, nói trong mắt mình không có nàng ta. Đến lúc đó cha mẹ cũng bị phiền.

Hắn trở về thì chợt nghe thấy cô cô lớn giọng: "Nương, người không biết đâu, ở trên đường đụng phải cái quỷ nghèo, hai đứa nha đầu của hắn, còn muốn theo ta nói này nói kia, cũng không nhìn xem mình có thân phận gì. Ta chính là phu nhân Huyện thừa, bóp chết bọn họ còn dễ hơn bóp chết một con kiến."

Nữ nhi Xảo Nguyệt của Tống thị thấy Tống Trường Khanh, vội hành lễ cho hắn. Con trai của Tống thị còn nhỏ, được nha đầu ôm.

Nãi nãi Tống Trường Khanh thấy Tống Trường Khanh tới thì vội tiếp đón hắn: "Trường Khanh lại đây, cô cô của con tới rồi."

Tống Trường Khanh nói: "Cô cô lại tới đây làm gì? Chẳng lẽ là đến trả tiền cho nhà ta?"

Vẻ mặt Tống thị xấu hổ, vài năm trước nàng ta mượn tiền, sao tiểu tử mỗi lần đều nhớ mãi không quên vậy.

"Trường Khanh, cô cô của con vừa mới đến, con nói gì đó." Mắt thấy bà bà và tiểu cô của mình đều mất hứng, nương Tống Trường Khanh Lí thị vội mở miệng nói.

"Đại tẩu, sẽ không phải là ngươi dạy hắn nói đi, ta cũng không nói là không trả, ngươi cần phải làm như vậy sao?"

Lí thị cũng không phải là quả hồng mềm nên nói: "Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa (chuyện đương nhiên), Trường Khanh hỏi một câu thì có gì sai? Nếu ngươi không muốn Trường Khanh hỏi ngươi, vậy thì trả tiền còn không phải là xong rồi? Nương, người nói xem con nói có đúng hay không?"

"Được rồi, cũng đừng nói nữa, tức phụ nhi, đi chuẩn bị cơm đi, tiểu cô của con đến một chuyến, cũng không thể ngay cả cơm cũng ăn không ngon."

Lí thị đáp ứng đi xuống, Tống Trường Khanh nói: "Ta đây cũng đi xuống, hôm nay sách thuốc còn không có xem xong."

Tống thị vốn đang muốn cho Tống Trường Khanh ngốc thêm một lát, lại sợ hắn nói tới trả nợ, vì thế cũng không giữ.

Vừa thấy mẹ con hai người rời đi, Tống thị vội oán giận nói: "Nương, người xem, đại tẩu và Trường Khanh đều không có để con vào mắt."

Tống nãi nãi nói: "Còn không phải chính ngươi làm việc không nghiêm túc. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Ngay cả nương ngươi mà ngươi cũng lừa, là ai nói vay tiền xong rồi trả, lúc này cũng đã qua vài năm, một chút ý tứ trả tiền ngươi cũng không làm, hiện tại nương ngươi cũng biến thành không còn mặt mũi, lấy tiền nhi tử giúp đỡ nữ nhi!"

"Nương, người cũng đừng nói như vậy, là con không phải, ài, con rể của người làm Huyện thừa mới vài năm, làm sao kiếm được tiền. Con nói trả thì nhất định sẽ trả, sao con có thể để cho nương không tốt chứ, người cứ yên tâm là được. Tuyệt đối không chạy đi đâu được."

Tống nãi nãi cảm thấy vẫn không cần ôm hy vọng cho khỏe, mình dung túng một lần thì biến thành hiện tại chính mình cũng không còn mặt mũi. Tuy rằng nhi tử vẫn đang hiếu thuận, nhưng mà trong lòng nhi tức và tôn tử lại có vướng mắc, cũng đúng thôi, dùng tiền của con trai đi trợ cấp cho nữ nhi, có chút không thể nào nói nổi.

"Sao ngươi lại chạy trở về? Cũng đừng nói là nhớ ta." Tống nãi nãi nói.

Tống thị thật đúng là muốn nói là nhớ bà, nhưng mà bị nói như vậy thì nói không nên lời: "Nữ tế của người thực không phải đồ tốt, thế nhưng lại nói khó nghe như vậy, còn không phải con là vì tốt cho hắn sao, bổng lộc kia của hắn có thể kiếm được bao nhiêu tiền, lúc nào mới có thể trả lại tiền cho nương, nhưng mà hắn không hiểu thì con không nói, còn mắng con." Tống thị vừa thêm mắm thêm muối vừa nói chuyện, dù sao thì nàng ta không có sai, đều là người khác sai.

Tống nãi nãi nói: "Ta thấy đều là tại ta nuông chiều ngươi hỏng rồi, ngươi ở đây nghỉ một ngày rồi trở về đi, đừng không có việc gì thì chạy về nhà mẹ đẻ."

"Nương, sao người nói con như vậy, rõ ràng là lỗi của hắn." Tống thị không phục.

"Ta mặc kệ các ngươi ai đúng ai sai, nếu ngươi nói hắn như vậy, vậy sao ngươi không ngẫm lại, hiện tại hắn là Huyện thừa, nếu như có người nịnh bợ hắn, đưa nữ nhân cho hắn, hiện tại ngươi không ở đó, đến lúc đó chuyện đã xong thì ngươi phải làm sao? Vẫn trở về trông chừng đi, đừng đến lúc đó ăn mệt ngầm thì không tốt."

"Hắn dám!" Nhưng mà Tống thị không nắm chắc, lần này cũng có người dám làm trò với mình, vậy lần sau? Nếu có hồ ly tinh tới, vậy chẳng phải là? Nhưng mà nếu mình xám xịt trở về, thật sự là mất mặt.

"Nương, người kêu ca đi báo tin cho hắn, kêu hắn tới đón con."

"Ngươi thật sự là chết vì sĩ diện tự mang vạ, quên đi, ta nói với ca ngươi."

"Vẫn là nương đối với con tốt nhất." Tống thị cười nói.

Nếu Tống Trường Khanh đã thấy cô cô hắn thì nghĩ muốn đi Vương gia thôn tìm Vương Phúc Nhi: "Nương, con có việc ra đi ngoài."

Lí thị tưởng con không muốn ngốc cùng một chỗ với cô cô của hắn, nghĩ tới đức hạnh của tiểu cô thì nói: "Được rồi, con đi ra ngoài chú ý an toàn."

Vì thế Tống Trường Khanh ra roi thúc ngựa đi đến Vương gia thôn. Đến cửa nhà Vương Phúc Nhi, lại có chút do dự không dám tiến lên, nhưng mà cảm thấy mình rõ ràng không có làm chuyện sai, làm gì phải chột dạ nên vội gõ cửa, Vương Tiểu Bảo vung chân đi mở cửa: "Trường Khanh ca, sao ca lại đến đây? Chúng ta đang ăn cơm."

Vương Đồng Tỏa và Thích thị cũng có chút giật mình, chỉ là nếu chạy tới thì là khách, vậy thì tự nhiên cùng nhau ăn cơm.

Tống Trường Khanh không khách khí, hắn rất quen thuộc với bên này, lại nói tới quả thật cũng là đói bụng rồi, nên vội ngồi xuống ăn vài bát, giống như ở trong nhà mình. Thích thị và Vương Đồng Tỏa đều đã thành thói quen.

Cơm nước xong, Vương Phúc Nhi vẫn không có nói chuyện với Tống Trường Khanh, Tống Trường Khanh nháy mắt với nàng, nàng cũng làm bộ như không phát hiện, Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Tống Trường Khanh nóng nảy, thừa dịp không ai chú ý, kéo Vương Phúc Nhi đến trong rừng trúc phía sau.

"Làm gì vậy?" Vương Phúc Nhi có chút thẹn quá thành giận.

Bên kia Thích thị nói với Vương Đồng Tỏa: "Hai đứa nó không có việc gì đi."

Vương Hoa Nhi nói: "Nương, không có việc gì, hai người bọn họ có chút hiểu lầm, nói xong thì tốt rồi."

Thích thị thở dài một hơi, mấy đứa nhỏ đã lớn lên, việc này vẫn phải chú ý một chút có phải hay không? Nhưng mà nhìn biểu tình những người khác đều rất bình thường, chẳng lẽ là do mình nghĩ nhiều sao?

Tống Trường Khanh nói: "Ta cũng muốn hỏi một chút là làm sao, ta cũng không có làm chuyện gì, ngươi làm gì lại không để ý tới ta?"

"Ta không để ý ngươi bao giờ." Vương Phúc Nhi mạnh miệng nói.

"Ở hiệu thuốc bắc, còn có vừa rồi, ngươi đều không có để ý ta, ta làm sai cái gì, ngươi cũng nói rõ ra đi."

"Ngươi không có làm sai cái gì, làm gì phải hỏi rõ ràng như vậy?" Vương Phúc Nhi sắp phát điên, đây đều là chuyện gì, ngươi còn muốn đánh vỡ nồi cát để hỏi đến cùng.

"Không hỏi rõ ràng, ta cảm thấy vô cùng oan uổng. Nếu ta làm sai cái gì, ngươi nói ra, cũng để ta sửa đổi, nhưng mà ngươi cái gì cũng không nói, chỉ cho ta cái vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng ta không dễ chịu." Tống Trường Khanh nói.

"Được, ta sai rồi còn không được sao?" Vương Phúc Nhi bất đắc dĩ, việc này nói sao đây.

"Không được! Ngươi khẳng định có chuyện, ta phải biết, bằng không lần sau lại không cẩn thận như vậy, chẳng phải là lại muốn trong lòng ta chịu khổ sở?" Tống Trường Khanh không thuận theo.

Được, nói thì nói, là ngươi không nên hỏi đó, Vương Phúc Nhi nói: "Ngươi hỏi vì sao ta tức giận, ta nói cho ngươi biết, tay của cha ta, chính là người nhà của ngươi làm bị thương. Hiện tại ngươi không còn gì có thể nói đi, người ta chính là cô cô của ngươi!"

"Khó trách!" Tống Trường Khanh nghĩ đến khi mình về nhà thì nghe người nọ nói chuyện. Nhưng mà, hình như mình có vẻ bị oan nha, đây là cô cô đã làm sai chuyện, nào có quan hệ gì với mình đâu.

"Cái kia, Phúc nhi, ngươi có nên xin lỗi ta hay không, ta và cô cô của ta không phải là một người nha. Bản thân ta cũng chán ghét cô cô."

"Hừ, xin lỗi! Ngươi tưởng đẹp, tuy rằng cô cô ngươi và ngươi không phải là một người, nhưng mà dù sao nàng ta cũng là cô cô của ngươi, ta không tìm thấy cô cô ngươi tính sổ, chẳng lẽ lại không thể phớt lờ không để ý tới chất nhi của cô cô ngươi?" Vương Phúc Nhi nói.

"Ực, này, được rồi, ta xin lỗi! Ài, vừa rồi ta còn ầm ỹ với cô cô ta một trận nè, ngươi nói ta có thực oan hay không? Ta phải thay một thân nhân mà bản thân ta cũng không thích đi xin lỗi. Ta cũng không thích cô cô của ta đâu." Tống Trường Khanh nói.

"Quả thật, ngươi nếu thích cô cô ngươi như vậy, quả thật là có chút kỳ quái." Vương Phúc Nhi thực đồng ý gật đầu. Nói ra lời trong lòng, Vương Phúc Nhi cảm thấy chính mình cũng sai rồi, Tống Trường Khanh người ta làm người thực không tệ, căn bản không liên quan tới hắn. Nhưng mà nói xin lỗi, nàng cũng nói không nên lời.

"Cho nên nói, thôi đi, hôm nay ta thực oan uổng, nhưng mà, ta sẽ không trách ngươi, ngươi yên tâm là được." Người này lại bắt đầu rắm thúi rồi.

Hai người còn nói chuyện thêm một lát, sau đó hai người lại hòa hảo như lúc ban đầu, từ rừng trúc đi ra, mấy người Thích thị thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thích thị cảm thấy nhất định phải nhắc nhở hai đứa nhỏ này, các ngươi cũng đã lớn rồi, cũng không thể giống như ngày bé được nữa, nhưng mà lời này nàng cũng không biết nên nói thế nào.

"Ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên đi tới nhà của ta, chuyện ta để cho mọi người câu cá không?" Tống Trường Khanh hỏi.

"Đương nhiên nhớ rõ, ta còn hỏi cá đó có thể ăn được hay không mà." Vương Phúc Nhi nói.

"Chính là lần đó, cá kia là cô cô cho nãi nãi của ta, kỳ thật là trước kia, cô cô lấy trong nhà của ta một số tiền lớn, hơn nữa ngay cả cha nương ta mà nãi nãi cũng không nói tiếng nào thì đã đồng ý. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Ta cảm thấy nãi nãi bất công, sau đó ta câu cá của cô cô cho nãi nãi lên ăn. Lần đó vay tiền, sau đó lại cho cô phụ làm quan Huyện thừa, chỉ là tiền này cũng không có hoàn trả. Ta cũng không phải nói muốn nàng ta nhất định phải trả tiền, chỉ là bộ dáng của nàng ta cảm thấy giống như là đương nhiên, làm cho trong lòng ta rất không thoải mái. Vì việc này, cha nương ta đều khó chịu trong lòng, cho nên ta thực không thích nhà cô cô ta."

"Đã biết, về sau ngươi là ngươi, cô cô ngươi là cô cô ngươi. Ta cũng từ trên huyện trở về, ở bên kia gặp qua ngươi cô cô được vài lần. Nhưng mà nói thật lòng, ta cũng không thích cô cô ngươi đâu, mỗi lần nhìn thấy nàng ta, đều là cái loại bộ dáng này, giống như mọi người cũng không giống như nàng ta, cái dáng vẻ khinh thường người khác. Còn nữa, thật ra nàng ta ở sau lưng lại đang vơ vét của cải, đã chọc giận thật nhiều người, ta đoán lần này nàng ta trở về trấn Tú Thủy, khẳng định là vì sự việc đã bại lộ. Tuy rằng việc này không có liên quan gì tới nhà của ngươi, nhưng mà dù sao nhà của ngươi cũng là nhà mẹ đẻ của nàng ta, cẩn thận bị nàng liên lụy." Vương Phúc Nhi nói chuyện ở trên huyện. 

Tống Trường Khanh nói: "Ta đã nói sao nàng ta lại trở về, thì ra là việc này. Ngươi nói ta đều đã biết, ta trở về thương lượng với cha ta, ngươi yên tâm, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến mấy người di phu của ngươi."

Đây là chỗ tốt của Tống Trường Khanh, biết mình lo lắng cái gì, Vương Phúc Nhi nói: "Loại chuyện này, nhẹ một chút thì người khác oán hận trong lòng, còn nặng nói không chừng sẽ ngồi tù, ngươi phải thương lượng kỹ càng với Tống thúc. Ban đầu ngươi nói tiền để cô phụ của ngươi lên làm Huyện thừa đều là các ngươi cho mượn, vậy nếu thật sự xảy ra chuyện, các ngươi không thoát được có liên can."

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Huyện thừa kia bị người tố giác. Tống Trường Khanh nói: "Hiện tại làm quan, có ai mà không đưa chút tiền, nhưng mà ngươi nói cũng có đạo lý, ta phải trở về thương lượng kỹ với cha ta, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất."

Tống Trường Khanh không có ở lại bao lâu thì vội vàng đi trở về.
Bình Luận (0)
Comment