LÊN GIƯỜNG 18-
Vào tới khách sạn, em tới thẳng khách nhỏ đang ở. Đưa dìu nhỏ lên phòng. Lúc này nhỏ đã say lắm rồi. Hình như không còn được tỉnh táo lắm. Lúc này cũng đã chiều tối. cả ngày hôm nay nhỏ đã không có gì trong bụng, còn uống nhiều như vậy, không say mới là lạ.
Nhỏ giờ đây ở Việt Nam cũng còn có 1 mình, sếp em thì ở văn phòng. Sếp tổng cũng đã về Thái rồi. chắc ổng cũng giao con gái ổng cho mình chăm sóc rồi. Tự nhiên thấy thương nhỏ ghê luôn.
Thấy nhỏ say mèm, người rũ rượi như vậy, em lấy khăn lau mặt, lau tay, lau chân cho nhỏ. Còn những phần còn lại, em để nhỏ tự lau. Say thì say, nhưng nhỏ vẫn là nhỏ, vẫn đẹp vẫn xinh, và vẫn rất quyến rũ.
Em mới tìm trong túi đồ của nhỏ lấy đại mấy bộ quần áo của nhỏ,( Tất nhiên cả áo ngoài lẫn áo trong) bảo nhỏ vào nhà tắm đi thay, Dặn nhỏ thay đồ rồi lên giường nằm nghỉ nghơi. chứ bộ đồ cũ nồng nặc mùi rượu. không chịu nổi.
Nhỏ vào nhà tắm đi thay đồ. Rõ ràng là em có mang đầy đủ quàn áo cho nhỏ.
1 áo loại giống giống áo ngủ của con gái, mỏng, nhẹ, mát. Cái này là em muốn nhỏ mặc cho mát, thoáng, để không nóng. Loại màu hồng nhẹ. Nhìn cái áo cũng dễ thương. (em thề lúc đó em không hề nghĩ tới chuyện khác )
1 cái quần đùi ngắn, loại quần thun mà tụi con gái Việt Nam vẫn thường mặc khi ở nhà.
1 cái quần nhỏ, em lấy đại một cái. Hình như loại có ren. Màu đen hay màu gì em cũng không nhớ.
1 cái áo nhỏ, bé bé xinh. không nhớ màu gì, chỉ nhớ hiệu là VICTORIA’S SECRET
Em nhớ rõ rang là ch ính tay em soạn ra, đầy đủ hết cả. em đưa nhỏ vào nhà tắm.(Tất nhiên em đứng đợi chờ ở ngoài) Nhỏ thay đồ khoảng 5 phút rồi đi ra….
Em mém xịt máu mũi các bác ợ. Nhỏ đẹp và xinh, có chút gì đó thơ ngây, có chút gì đó mộc mạc. Có chút gì đó quyến rũ. Và có chút gì đó…thiếu thiếu
Nhỏ không mặc áo lót bên trong. Nói thiệt, lúc đó em mất bình tĩnh kinh khủng. không biết phải làm sao. Tay chân cứ bức rức khó chịu lắm, Đúng là nhiều khi lồ lộ ra chưa chắc đã xinh và quyến rũ hơn việc kín kín hở hở như vậy. Những chi tiết nhỏ nhỏ núp bóng ẩn mình sau một lớp vải mong mỏng. Nhấp nhô nhấp nhô. T_T . Em chỉ biết là nhỏ không mặc áo lót bên trong, còn những cái lót khác, thì em không chắc. Và cũng tạm không đề cập ở đây. (Ko muốn bị ban nick với đóng thớt )
Lúc đó em chỉ muốn đi tù.
Mất khoảng 5 phút định hình, và cho hồn vía về lại bên em. Em cũng mạnh dạn tiến lại, dìu nhỏ lên giường cho nhỏ nằm nghĩ nghơi. Cảm giác dìu nhỏ đến giờ em vẫn cảm nhận được. Trước giờ em chỉ đi kè kè bên nhỏ, cùng lắm là cho nhỏ tựa vai thôi. Còn cảm giác dìu đỡ nhỏ thì lần đầu tiên em cảm nhận được. Nó khác lắm, cảm giác gần gùi hơn. Nhỏ em em thật chặc, em thì choàng tay lên vai và cả eo nữa, nhỏ tựa đầu vào vai rồi em chỉ còn mỗi việc dìu tới giường.
Cứ tưởng tới giường là xong nhiệm vụ, em chỉ việc thả nhỏ xuống giường rồi em đi ra ngoài, mua gì đó cho nhỏ ăn. Nhưng mọi chuyện lại đi theo một hướng khác. Tới giường, lúc em chuẩn bị thả nhỏ xuống giường, nhưng do nhỏ ôm em chặc quá, kết quả là cả em và nhỏ rơi uỵch xuống giường trong tư thế ôm chặc. Nhỏ ôm chặc em. Và em cũng không ngoại khác là mấy. này em cũng đã ôm chặc lấy nhỏ rồi.
Khoảnh khắc ấy là khoảnh khắc mà đến giờ em vẫn còn cảm nhận được. Lúc nằm xuống giường rồi, mắt nhỏ thì lim dim như đang ngủ. đôi môi hồng, mím nhẹ. Còn em thì trong trạng thái !@#$ . !@#$%^(không biết phải diễn tả sao) . Em chỉ biết nhìn nhỏ, chỉ muốn đặt nhẹ lên đôi môi ấy một nụ hôn, một cái ôm thật chặc hơn nữa. Nhưng rồi nếu làm như vậy thật, em cũng chẳng khác gì những thằng đàn ông tồi, chỉ biết lợi dụng cơ hội. Và điều quan trọng lúc này, em chưa là gì của nhỏ hết.Em chỉ biết nằm đó, tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc ấy. Nằm nhìn nhỏ, cảm giác thời gian trôi đi thật nhanh, lúc này em chỉ mong thời gian trôi đi thật chậm. chỉ để được nằm nhìn ngắm nhỏ em cũng đủ vui và hạnh phúc nhất thế giới rồi.
30 phút trôi qua…
Em vẫn đang nằm nhìn ngắm thiên thần ngủ, thì bất chợt nhỏ mở mắt ra, nhìn em!! Làm em thoáng chút bối rối, vội đứng dậy.
- Chị tỉnh ồi à? Em ra ngoài mua xíu gì đó cho chị ăn ngen, ngày nay chị đã ăn gì đâu.
Nói rồi em đi thẳng ra ngoài, nhỏ chưa kịp nói câu gì.
Mở cửa bước ra khỏi phòng. Em mới lấy lại được bình tĩnh. Tim vẫn còn đập nhanh, chẳng khác gì lúc nằm kế nhỏ.
Lát sau, em mua cho nhỏ tô hủ tiếu. Mở cửa bước tới phòng thấy nhỏ đang ngồi trên giường, chắc là đang đợi em.
- Em: Chị đỡ hơn chưa.
- Nhỏ: Cũng đỡ rồi.
- Em: Chị ăn xíu đi, ngày nay chị chưa ăn gì.
- Nhỏ: Cảm ơn cậu. Cậu đút cho chị đi. (Đút đồ ăn)
- Em: Thiệt hả? Hay nói xạo?
- Nhỏ: Thiệt, chị lười ăn quá, cậu không đút, thì chị không ăn.
- Em: Rồi rồi, để em đút cho.
Xong, em lấy hủ tiếu ra, đút cho nhỏ, nhìn nhỏ ăn àm thấy thương ghê. Đúng chất tiểu thư. Vừa ăn vừa trò chuyện, khoảng 15 phút sau là hết tô hủ tiếu.
- Nhỏ: Cảm ơn cậu nhé, hôm nay mà không có cậu, không biết chị ra sao nữa.
- EM: Dạ, không có gì đâu chị.
- Nhỏ: Cậu thích chị hả??
- Em:…
Thú thật, là nó quá bất ngờ. Em không biết trả lời sao.