Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 27

Trên đường trở về, Lục Niệm Niệm trịnh trọng đem sợi dây đeo trên cổ tay, để lại một sợi cho Tống Kim Triêu, những sợi còn lại cô cất trong chiếc hộp gỗ kia, chiếc hộp gỗ là vừa nãy ông lão cao hứng, tặng cô.

Cố Miểu nhìn hai sợi dây đỏ trong tay, không hiểu hỏi cô: “Cậu mua nhiều như vậy, bán buôn hả?”

Lục Niệm Niệm cong khóe môi, vẻ mặt cao thâm khó đoán: “Cậu thì hiểu gì chứ?”

“Không phải chứ, không phải cậu chuẩn bị đầu cơ trục lợi?” Cố Miểu híp mắt suy đoán.

Lục Niệm Niệm liếc nhìn cô, giải thích: “Đương nhiên không phải, ngộ nhỡ sợi dây này đứt hoặc làm mất, còn có đồ để dự phòng.”

Hóa ra là vì nguyên nhân này, Cố Miểu Nhất nhất thời không nhịn được, ha ha cười ra tiếng.

Sau khi cười xong, cô tiến tới bên cạnh Lục Niệm Niệm, nhỏ giọng nói: “Có thể thấy, cậu đối với con chó đó vô cùng để tâm.”

Sao vẫn gọi cậu ấy là chó, Lục Niệm Niệm lườm cô, bất mãn mà lầm bầm: “Cậu ấy mới không phải là chó, chờ cậu nhìn thấy cậu ấy, sẽ biết cậu ấy đẹp trai biết bao.”

Cô gái bên cạnh nói rất nghiêm túc, Cố Miểu nghe được cả người nổi da gà, “Được được, vậy cậu mang cậu ấy tới, để cho tớ góp ý.”

Khi trở lại đại viện thời gian vẫn còn rất sớm, Lục Niệm Niệm theo thói quen đi đường vòng, đầu tiên qua Tống gia, sau đó mới về nhà mình.

Đến cửa lớn Tống gia, Lục Niệm Niệm nhìn thấy một chiếc xe con màu đen quen thuộc, liếc nhìn đuôi xe là biển số X, cô mới nhớ tới, mình đã từng ngồi qua chiếc xe này, là xe của Tống Duẫn Hành.

Lục Niệm Niệm còn muốn lên tiếng chào hỏi, nửa ngày không nhìn thấy người, đang chuẩn bị về nhà.

Đi chưa được mấy bước, phía sau truyền đến âm thanh ôn nhu: “Lục Niệm Niệm.”

Cô nhanh chóng quay đầu, liền nhìn thấy một dáng người cao và thẳng, người đàn ông mặc âu phục từ trên xe bước xuống, chính là Tống Duẫn Hành.

Lục Niệm Niệm lễ phép hướng hắn chào hỏi: “Chào chú.”

Không giống lần đầu tiên gặp mặt câu nệ, cô gái nhướn mày mỉm cười.

Nghe được xưng hô này, Tống Duẫn Hành không vui lắc lắc đầu, “Cháu gọi ta là chú nhỏ đi, giống Kim Triêu là được.”

Luôn cảm thấy gọi chú, nghe rất già, hắn vẫn chưa tới ba mươi tuổi a!

Lục Niệm Niệm cười với hắn, ngoan ngoãn đáp lại.

“Đúng rồi, cho chú phương thức liên lạc của cháu.” Nói xong, Tống Duẫn Hành lấy điện thoại di động ra chuẩn bị ghi lại, lại bổ sung một câu: “Tốt nhất lưu lại tất cả các phương thức liên lạc.”

Lục Niệm Niệm sững sờ, hiển nhiên không hiểu vì sao chú ấy lại làm như vậy, nghi ngờ nói: “Chú nhỏ, tại sao đột nhiên lại muốn phương thức liên lạc của cháu?”

Tống Duẫn Hành nhíu mày cười khẽ, ngữ khí lại có vẻ thần bí: “Cái này cháu đừng hỏi, đến lúc đó sẽ có người liên lạc với cháu.”

Lục Niệm Niệm chớp mắt nhìn hắn, đôi mắt tròn xoe đột nhiên sáng lên: “Có phải là Tống Kim Triêu để chú làm việc này?”

Tống Duẫn Hành cười không nói, đôi mắt hoa đào đậm ý cười.

Lục Niệm Niệm trên mặt cũng cười theo: “Cháu biết chính là cậu ấy, khẳng định cậu ấy xấu hổ nên bảo chú ra mặt thay.”

“Chú nhỏ, cháu có thể tới bệnh viện thăm cậu ấy không?” Cô gái trước mặt đột nhiên hỏi.

Tình hình trước mắt hiển nhiên không được, viện điều dưỡng đều là người của Thẩm Mạn, hơn nữa bác sỹ điều trị của Kim Triêu tới rồi, muốn tới một lần cũng có chút khó khăn.

Thấy Tống Duẫn Hành lắc đầu, Lục Niệm Niệm theo bản năng liền nghĩ tới bệnh của Tống Kim Triêu, có phải là rất nghiêm trọng?

Lục Niệm Niệm vội vã từ trong cặp sách lấy ra bùa bình an, đưa cho Tống Duẫn Hành, dặn dò: “Nhờ chú đưa cho cậu ấy cái này, dặn cậu ấy nhất định phải mang theo người!”

Tống Duẫn Hành cau mày: “Cái này là?”

Lục Niệm Niệm trịnh trọng nói: “Đồ tốt!”

Khi Tống Duẫn Hành cẩn thận giao chiếc túi gấm cho Tống Kim Triêu, cố ý lặp lại lời của cô gái nhỏ: “Đây chính là đồ tốt, cậu lúc nào cũng phải mang theo bên mình.”

Biết được cái này là Lục Niệm Niệm đưa cho cậu, Tống Kim Triêu vốn dĩ muốn cự tuyệt, sau đó cầm chặt trong tay, tỉ mỉ xem.

Tống Duẫn Hành không nhịn được trêu ghẹo cậu, thuận tiện đem điện thoại mới cùng phương thức liên lạc đặt trên bàn, “Chà chà, vừa nãy không phải là không muốn sao, bây giờ sao lại thích như vậy?”

Thiếu niên rũ mắt, khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo, ánh mắt rơi xuống chiếc túi gấm, trên đó thêu một hàng bốn chữ nhỏ: “Một đời bình an”.

Ngón tay trắng lành lạnh nhẹ nhàng vuốt ve mấy chữ đó, ánh mắt Tống Kim Triêu trở nên ôn hòa, lông mày lạnh lùng không kìm được giãn ra.

Túi gấm nhỏ mang theo mùi hương nhàn nhạt, thanh mát dễ ngửi, mang theo một mùi hương thấm vào ruột gan.

Tống Duẫn Hành thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ, chìa ra thẻ ngân hàng đưa cho cậu, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc: “Đúng rồi, tấm thẻ này cho cháu, tiền Triệu Khải đưa cho cháu đều ở đây.”

“Không nghĩ tới cháu nhìn người rất chuẩn, Triệu Khải không nói hai lời, lại có thể mua lại tất cả các thiết kế.”

Trước ở Mỹ Tống Kim Triêu cùng Triệu Khải từng gặp qua một lần, người đó cùng Tống Duẫn Hành đều lẫn vào một vòng, đối với thiên phú thiết kế của Tống Kim Triêu, người đó cũng là vô tình phát hiện ra, Tống Kim Triêu căn bản không ôm thái độ gì, không ngờ tới, Triệu khải thật sự giữ lời hứa, mua lại phương án thiết kế của cậu.

Khi cậu chuẩn bị đem những bản thiết kế còn lại cho Tống Duẫn Hành, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa quen thuộc, hai người trong phòng bệnh không tiếng động nhìn nhau.

Rất nhanh, giọng phụ nữ truyền tới, Thẩm Mạn nhíu mày, rất rõ ràng là nói với Tống Duẫn Hành: “Trời không còn sớm nữa, cậu còn chưa đi?”

Người phụ nữ phong thái nổi bật bước vào cửa, giống như mới từ sự kiện vội vàng tới, còn chưa kịp tháo trang sức, một thân lễ phục màu đen hoa lệ phác họa thân hình hoàn mỹ của cô ta, cô ta đem áo ngoài màu nhạt đặt ở một bên, gương mặt quyến rũ nhìn về hướng Tống Duẫn Hành, biểu hiện có chút kiêu căng.

“Trời không còn sớm, cũng làm khó cô từ trường quay chạy tới.” Tống Duẫn Hành hững hờ nhếch môi, khóe miệng toát ra nụ cười nhạt, vẻ mặt lười biếng tựa ở trên ghế sô pha, một chút ý tứ rời đi cũng không có.

Thẩm Mạn giống như nhẹ nhàng nhắc nhở, nhẹ nhàng một câu nói, nhưng lại làm cho lông mày anh tuấn hờ hững, nhanh chóng thay đổi.

“Duẫn Hành, cậu nên trở về rồi.”

“Đừng để vị nào đó trong nhà cậu chờ lâu.”

Trong lòng biết Thẩm Mạn nói tới ai, Tống Duẫn Hành đen mặt đứng dậy, thu hồi vẻ ôn hòa lúc nãy, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ trở nên lạnh lùng, “Cô tốt nhất bớt lo chuyện người khác.”

Vị trong nhà kia hắn luôn giấu rất tốt, người Tống gia căn bản không biết, Thẩm Mạn từ khi nào lại biết được.

Nói xong, Tống Duẫn Hành cầm lấy áo bên cạnh, trực tiếp rời đi.

Trong phòng bệnh trống rỗng chỉ còn lại Thẩm Mạn và Tống Kim Triêu.

Ánh mắt dời về phía người ở bên cạnh, Thẩm Mạn lạnh giọng mở miệng: “Tôi đã nói qua với Keon, tốt nhất cậu nên quay lại Mỹ.”

Nói xong, cô có chút mệt mỏi dựa trên ghế sô pha, khuôn mặt quyến rũ như ngọc không chút hơi ấm, thái độ của cô đối với Tống Kim Triêu vẫn như vậy, ngoại trừ ở trước mặt Tống Trí Viễn, sắc mặt của cô ta mới có chút chuyển biến.

Mày cậu thiếu niên khẽ động, khóe miệng cong lên hiện lên mấy phần trào phúng, ánh mắt u ám, không biết đang suy nghĩ gì.

Một tháng gần đây, Thẩm Mạn thông báo rất đầy đủ, ngay cả khi Tống Kim Triêu tới viện điều dưỡng, cũng là cô ta giành ra một chút thời gian rảnh, đối với Tống Kim Triêu, đây là người cô ta không muốn nhìn thấy nhất, nhưng Tống Kim Triêu lại là con trai duy nhất của Tống Trí Viễn, cho dù cô có làm gì, Tống Trí Viễn vĩnh viễn đứng về phía con trai của ông ta, huống chi người này còn là một bệnh nhân.

Thẩm Mạn nghĩ đến vô số biện pháp đem Tống Kim Triêu ở lại nước Mỹ, cậu an tĩnh sống ở đó bốn năm, mà cô ta cũng có thể từ trong thống khổ, mịt mù bước ra, cô ta mặc kệ trong lòng Tống Kim Triêu có bao nhiêu thống khổ, cô ta vì cậu mà mất đi con trai của mình cũng chính là sự thật.

Nghĩ tới đây, khuôn mặt quyến rũ của người phụ nữ đột nhiên cứng ngắc, dung nhan quyến rũ tinh xảo lộ ra mấy phần đau khổ, ánh mắt nhìn về phía cậu thiếu niên: “Tôi làm như vậy là muốn tốt cho cậu, cậu cũng biết, ba của cậu ông ta luôn ủng hộ tôi.”

Từ trong miệng cô ta nghe thấy tên Tống Trí Viễn, mày cậu thiếu niên rõ ràng càng nhíu chặt, chỉ là khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra trào phúng càng thêm sâu.

Khi Thẩm Mạn rời đi, keon mới vừa từ bên ngoài trở về, gặp thoáng qua người phụ nữ dung mạo quyến rũ, thu lại dáng vẻ ôn hòa rộng lượng, lúc này càng thêm lạnh lùng xa cách.

Nhìn vẻ mặt Thẩm Mạn khó chịu, keon vừa nghĩ tới người trong phòng bệnh, vội vàng chạy vào, rất sợ Tống Kim Triêu bị kích thích, lần thứ hai phát bệnh.

Hình ảnh trong tưởng tượng không giống thực tế chút nào, cậu thiếu niên trong phòng bệnh lật lật điện thoại trong tay xem gì đó, môi hồng răng trắng cùng dáng vẻ ngày thường không khác biệt lắm, Keon lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm.

Do vậy hắn nhẹ nhàng rời đi, nhìn thấy vẻ mặt Tống Kim Triêu, hắn thức thời không tới quấy rầy.

Lúc này trong phòng bệnh.

Tống Kim Triêu xem tờ giấy trong tay, trên giấy viết mấy phương thức liên lạc: QQ, wechat, số điện thoại di động thậm chí weibo.

Tất cả những thứ này đều là Tống Duẫn Hành nói với Lục Niệm Niệm là muốn, Tống Kim Triêu không thể không khâm phục, hiệu suất làm việc của người chú nhỏ này của cậu, vẫn rất toàn diện.

Cậu mở điện thoại của chính mình, từ mục đầu tiên bắt đầu tìm kiếm phương thức liên lạc của Lục Niệm Niệm.

Tìm QQ, cậu phát hiện ra khi thêm cô làm bạn tốt, cần phải trả lời câu hỏi chính xác, mà khi nhìn tới câu hỏi, con ngươi cậu thiếu niên trở nên trầm mặc vẻ mặt dần biến hóa, lông màu tinh xảo vì nghi hoặc, nhăn lại thành một cái rãnh mờ nhạt.

Câu hỏi: Người tớ thích nhất là ai?

Suy nghĩ một chút, khóe môi Tống Kim Triêu cong lên, ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng gõ chữ, nhìn ba chữ kia, khi cậu ấn nút xác nhận, cậu không được tự nhiên liếm liếm môi, càng có chút sốt sắng.

Cũng không biết cậu lấy tự tin từ đâu ra, nhập vào tên của chính mình, khi màn hình hiện ra chữ “Trả lời sai” mới cảm thấy bản thân mình nghĩ nhiều rồi.

Thiếu niên chầm chậm rũ mắt, tầm mắt như cũ vẫn dừng trên dòng chữ kia, yên lặng một lúc, cậu cau mày trầm tư suy nghĩ, vẫn đang suy nghĩ về đáp án chính xác của câu hỏi, dường như đang âm thầm phân cao thấp.

Trầm mặc một lúc, cậu nghĩ tới một người, tên người này cậu từng từ trong miệng Lục Niệm Niệm nghe qua.

Tống Kim Triêu nhanh chóng nhập vào ba chữ đó, đáp án chính xác.

Nghĩ đến Lục Niệm Niệm tặng cậu tuyển tập abum đó, trên trang bìa là người đàn ông ăn mặc hoa hòe, nghe cô nói, đây là thần tượng của cô.

Trầm mặc, không có tiếp tục thêm bạn tốt, cậu mặt không cảm xúc ấn nút quay lại, ánh mắt rơi vào chuỗi ID nào đó, động tác trở nên hơi do dự, chỉ sợ lại là câu hỏi khảo nghiệm, sẽ nhanh chóng đuổi hết nhẫn nại của cậu.

Nhìn thấy cái đầu màu xanh lam là avatar đại diện, Tống Kim Triêu gửi đi nghiệm chứng: Tớ là Tống Kim Triêu.

Khi Lục Niệm Niệm nhận được tin tức, đã là chín rưỡi tối.

Tống Kim Triêu vẫn luôn cầm di động, khi điện thoại rung lên, trên màn hình hiện ra một dòng chữ: “Đối phương mời bạn trò chuyện Video”.
Bình Luận (0)
Comment