Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 50

Ngày hôm sau, Lục Niệm Niệm ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh lại, nơi nào đó vẫn còn có chút đau nhức, Tống Kim Triêu sớm đã chẳng biết đi đâu.

Khi cô vào nhà tắm, tắm rửa mới phát hiện, từng vệt, từng vệt màu hồng trên người tối qua lưu lại, đặc biệt vùng cổ là rõ ràng nhất.

Nếu như bị người khác nhìn thấy phải làm sao, Lục Niệm Niệm nhỏ giọng lầm bầm, cái tên này dường như thích nhất hôn ở cổ của mình, vừa nghĩ tới điên cuồng tối ngày hôm qua, mặt cô trong nháy mắt đỏ bừng lên, quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, cảm giác người bên ngoài càng lạnh lùng, cấm dục, trong lòng càng lưu manh.

Sau khi súc miệng xong, Tống Kim Triêu đã làm xong bữa trưa đợi cô, tâm trạng của cậu dường như rất tốt, bộ dạng mặt mày hớn hở, rút bỏ lạnh lùng, trầm mặc trước đó, cả người nhìn có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều.

Nghĩ đến dấu hôn trải rộng khắp cổ, che cũng không giấu được, Lục Niệm Niệm hờn dỗi, ngồi bên cạnh cậu cúi đầu ăn cơm, Tống Kim Triêu thỉnh thoảng giúp cô gắp thức ăn, chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, cũng làm cho cô có chút cảm giác xấu hổ.

Do vậy Lục Niệm Niệm nhỏ giọng mở miệng: “Em đang giận anh, anh có phát hiện ra không?”

Tống Kim Triêu mỉm cười: “Phát hiện.”

Lục Niệm Niệm tiếp tục chọc chọc thức ăn trong bát, “Vậy sao anh không dỗ dành em?”

Tống Kim Triêu cười khẽ, ánh mặt xẹt qua mấy dấu dâu tây trên cổ của cô, đôi mắt đen hiện ra ánh sáng dịu dàng, “Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”

Làm gì mà lại nói trắng ra như vậy, đặc biệt nhìn cậu trịnh trọng nói ra, gò má Lục Niệm Niệm đỏ bừng, cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Ai cần anh nhẹ nhàng...”

Lời còn chưa dứt, Lục Niệm Niệm nhanh chóng phản ứng lại, liền vội vàng lắc đầu sửa lại: “Không không không, ý của em là, lần sau đừng cắn ở trên cổ nữa...”

Tống Kim Triêu từ đầu đến cuối mỉm cười nhìn cô, đem một miếng cánh gà bỏ vào trong bát của cô, mỉm cười nói: “Vậy anh chuyển nơi khác.”

Lục Niệm Niệm: “...”

Không biết vì sao, lời Kim Triêu nói, có thể làm cho cô liên tưởng đến một vài hình ảnh không thể miêu tả, mặt Lục Niệm Niệm phút chốc đỏ như giọt máu.

Cơm nước xong, Tống Kim Triêu dẫn theo Lục Niệm Niệm ra ngoài, trước khi đi, không biết cậu từ đâu lấy ra một chiếc khăn lụa màu trắng, đem Lục Niệm Niệm kéo đến trước người, đeo ở trên cổ cô, che khuất đi những dấu hôn ám muội kia.

Lục Niệm Niệm đang còn lo lắng ra ngoài bị người nhìn thấy, lần này thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt Tống Kim Triêu vô cùng chăm chú, ngón tay dài tinh tế như vô tình hay cố ý quét qua những dấu vết đỏ ửng đó, lòng bàn tay mát lạnh chạm vào da của cô, Lục Niệm Niệm theo bản năng nuốt nước miếng, vì sao quan hệ của hai người sau khi gần thêm một bước hơn, đối với việc Tống Kim Triêu chạm vào, cô càng tỏ ra thất thường.

Bởi vì đã nhắc trước để Phương Ngọc sớm chuẩn bị, cho nên việc hai người lấy giấy chứng nhận kết hôn được xử lý rất nhanh, Lục Niệm Niệm sững sờ nhìn tờ giấy chứng nhận trong tay, không thể tin được, thời khắc này cô và Tống Kim Triêu đã trở thành vợ chồng hợp pháp, sau này bọn họ bất luận sống chết đều ở chung một chỗ, cảm giác như vậy vừa tinh tế lại cảm động lòng người.

Tâm trạng Tống Kim Triêu bắt đầu từ tối hôm qua rất tốt, hiện tại nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn, khóe môi không nhịn được giương lên.

Khoảnh khắc này cảm giác hạnh phúc trọn vẹn từ trong lòng tràn ra.

Nắm tay Lục Niệm Niệm, cậu dịu dàng nói: “Sau khi về nước, anh sẽ tìm cơ hội đến thăm hỏi chú Lục.”

Tim Lục Niệm Niệm khẽ động, cô lo lắng chuyện này, đều để cậu cân nhắc.

Lĩnh xong giấy chứng nhận kết hôn, hai người không có về nhà, Tống Kim Triêu mang Lục Niệm Niệm tới một nơi, nơi đó cách xa thành thị náo nhiệt, giống như một trang viên, phong cảnh rất đẹp.

Tống Kim Triêu đem xe đỗ ở trong gara, giúp Lục Niệm Niệm tháo dây an toàn, mới chậm rãi mở miệng: “đem em tới gặp một người.”

Lục Niệm Niệm kinh ngạc: “Ai vậy?”

Tống Kim Triêu nắm tay cô đi lên lầu, “Mẹ của anh.”

Nghe thấy lời này, Lục Niệm Niệm liền ngẩng đầu nhìn cậu, cô vẫn luôn cho rằng Thẩm Mạn là mẹ của Tống Kim Triêu, cô vẫn thường ôm bất bình dùm Kim Triêu, làm gì có người mẹ nào lại như vậy, bây giờ mới phát hiện, còn rất nhiều việc mà cô không biết.

Vì sao mẹ Kim Triêu lại ở chỗ này? Vì sao tất cả mọi người chưa từng nhắc tới.

Lục Niệm Niệm đang muốn hỏi, một người nhân viên mặc áo khoác y tá màu trắng đi tới, nói một tràng tiếng anh lưu loát, nhìn thấy Tống Kim Triêu có vẻ vô cùng nhiệt tình, Tống Kim Triêu dùng tiếng anh đáp lại, Lục Niệm Niệm cẩn thận lắng nghe, sau đó trực tiếp từ bỏ, bởi vì cô một câu nghe cũng không hiểu.

Nhân viên y tá mang hai người tới tầng 3, đứng trước một căn phòng điều dưỡng, dặn dò đơn giản vài câu, nhân viên y tá liền rời đi.

Ý thức được Niệm Niệm căng thẳng, tay Tống Kim Triêu đang định gõ cửa, dừng lại một chút, liếc mắt nhìn về phía cô, thấp giọng an ủi: “Mẹ là người tốt, sẽ rất thích em.”

Lục Niệm Niệm có chút lo lắng, vừa đến Thụy Sỹ liền liên tiếp gặp mặt trưởng bối, cái gì cũng không chuẩn bị, có lễ phép hay không?

Nghe được lời Tống Kim Triêu an ủi, vẻ mặt cô rất nghiêm túc ngẩng đầu, cố gắng để bản thân mình dồi dào tinh thần, tích cực hướng về phía trước.

Đẩy cửa ra, trong phòng điều dưỡng rộng lớn, yên tĩnh chỉ có hai người, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng, còn có một người phụ nữ quay lưng về phía bọn họ, tóc đen ngắn ngang vai, dáng người gầy gò dựa vào tấm đệm mềm, cả người tắm mình trong ánh nắng ấm áp.

Bác sỹ Chúc nhìn thấy Tống Kim Triêu, hướng về phía cậu khẽ gật đầu, khi ánh mắt rơi về phía cô gái bên cạnh cậu, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hiểu rõ ràng.

Lúc rời đi, bác sỹ Chúc nói với Tống Kim Triêu, thân thể Tần Ương đang dần dần khôi phục, tình trạng gần đây không tồi, cậu đến rất đúng lúc.

Nhìn theo ánh mắt bác sỹ Chúc rời đi, Tống Kim Triêu buông tay Lục Niệm Niệm, hướng về phía ban công đi tới, sau đó nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh bà, gương mặt anh tuấn tắm trong ánh nắng mặt trời, có thêm phần dịu dàng.

Giọng nói của cậu trầm thấp mà dịu dàng, “Hôm nay cảm thấy như thế nào?”

Tần Ương đang xuất thần từ từ phản ứng lại, ánh mắt bà hướng về phía người thanh niên ngồi xổm bên cạnh bà, ánh nắng ấm áp phác họa ngũ quan tinh tế, mỹ lệ của bà, lông mày của bà nhẹ nhàng cau lại, vẻ mặt rơi vào trong hồi ức ngắn ngủi, trầm mặc một lúc, trong đầu hiện lên những ấn tượng mơ hồ, tiếp theo nhàn nhạt nói: “Con là Kim Triêu.”

Giọng nói của Tần Ương rất êm tai, ôn nhu, dịu dàng như nước, không chút gợn sóng.

Tại thời khắc người phụ nữ quay đầu, Lục Niệm Niệm nhìn rõ ràng tướng mạo của bà, lúc này mới phát hiện, tướng mạo Tống Kim Triêu xuất chúng hoàn toàn được di truyền từ mẹ của cậu.

Kinh ngạc về vẻ ngoài của Tần Ương, ngũ quan tinh tế như tạc, da trắng nõn như tuyết, Lục Niệm Niệm đột nhiên nghĩ tới Thẩm Mạn, người phụ nữ kiêu ngạo, cường thế đó, so sánh với người trước mắt, hai người hoàn toàn là hai thái cực, là người không cùng thế giới.

Khi Lục Niệm Niệm ngây người, liền thấy Tống Kim Triêu đang nói gì đó với Tần Ương, người phụ nữ chậm rãi quay đầu nhìn cô, gương mặt dịu dàng mang theo ý cười nhàn nhạt.

Sau đó cô hướng hai người đi tới, Tần Ương trìu mếm nhìn Niệm Niệm, tuy rằng không nói gì, nhưng đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng, Lục Niệm Niệm đột nhiên cảm thấy bác gái thích cô.

Hai người cùng Tần Ương nói chuyện cũng không lâu, bác sỹ Chúc chỉ cho Tống Kim Triêu thời gian nửa tiếng, dẫu sao trong nhận thức của Tần Ương, con trai bà Tống Kim Triêu năm ấy mười tuổi đã mất tích, muốn để cho bà có thời gian bình tĩnh lại.

Sau khi hai người xuống lầu, Tống Kim Triêu đi lấy xe, Lục Niệm Niệm đứng tại chỗ chờ cậu.

Chúc Lan Huyên cũng làm việc ở viện điều dưỡng, đang nói chuyện với đồng nghiệp, nhìn thấy Tống Kim Triêu đến thăm mẹ cậu, cô vội vã từ tầng hai chạy xuống, muốn cùng cậu chào hỏi.

Ở tầng một nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của cô gái, ánh mắt Chúc Lan Huyên dần tối đi, tâm trạng trong nháy mắt cũng rơi xuống vực sâu, cô dường như hiểu rõ ràng, vì sao hôm nay Tống Kim Triêu tới đây.

Điều chỉnh tốt tâm trạng, Chúc Lan Huyên hướng người đó đi tới, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Chào em.”

Nhìn thấy Chúc Lan Huyên mặc áo khoác trắng, Lục Niệm Niệm rõ ràng sững sờ, không ngờ tới lại gặp nhau ở chỗ này, cô liền lễ phép đáp lại, phát hiện cô gái trước mắt đang đánh giá cô, ánh mắt cũng không né tránh.

Đắn đo vài giây, Chúc Lan Huyên hỏi: “Kim Triêu mang em tới gặp dì Tần?”

Vẻ mặt Lục Niệm Niệm ngưng lại, “Vâng”

Chúc Lan Huyên đột nhiên nở nụ cười, “Em cùng cậu ta quen biết khi nào?”

cô rất muốn biết điều này, cô cảm thấy mình so với cô gái trước mặt không kém bao nhiêu, chí ít cho cô một lý do để từ bỏ, ví dụ như thời cơ không đúng, hay bản thân mình tới trễ.

Lục Niệm Niệm phát hiện Chúc Lan Huyên dường như không có ác ý gì, liền đơn giản trả lời vài câu.

Chúc Lan Huyên nhíu mày nhìn cô: “Bọn em bây giờ là quan hệ gì...?”

Không đợi Lục Niệm Niệm trả lời, phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc: “Chúng tôi đã kết hôn.”

Tống Kim Triêu không biết tới từ lúc nào, cũng không biết cậu nghe được bao nhiêu, lúc này ánh mắt vừa lạnh lùng vừa âm trầm nhìn về phía Chúc Lan Huyên.

Nghe được câu này, hô hấp của Chúc Lan Huyên ngừng lại trong nháy mắt, đối diện với ánh mắt âm u, lạnh lẽo, nụ cười trên mặt cô cứng đờ, được dạy dỗ từ nhỏ đến lớn để cho cô cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

Thế là cô mở miệng: “Chúc mừng hai người.”

Tống Kim Triêu mặt vô cảm nói câu “Cảm ơn””, ôm vai Lục Niệm Niệm, đầu cũng không quay lại lên xe rời đi.

Ngay tại khoảnh khắc hai người xoay người, nụ cười trên mặt Chúc Lan Huyên dần biến mất, viền mắt có một vòng đỏ khó nhận ra, cô chỉ là cùng Lục Niệm Niệm nói vài câu đơn giản, nhưng giây phút Tống Kim Triêu duy trì phòng bị với cô, so với thường xuyên bị lạnh lùng từ chối càng làm cô đau lòng hơn.

Có thể cô cùng Lục Niệm Niệm không giống nhau, không phải cô và Tống Kim Triêu không có duyên, mà là Tống Kim Triêu không đặt cô ở trong lòng.

Trên đường về nhà, Lục Niệm Niệm thường xuyên quan sát vẻ mặt của Kim Triêu, sau đó nhỏ giọng mở miệng: “Kim Triêu, vừa nãy anh sao vậy?”

Tống Kim Triêu liếc nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt: “Hai người còn nói gì?”

Bác sỹ Chúc hiểu rõ bệnh tình của mẹ cậu, Chúc Lan Huyên cũng luôn tỉ mỉ chăm sóc Tần Ương, Tống Kim Triêu thực sự phải cảm ơn cô, có thể khi nhìn thấy cô ta và Niệm Niệm, một mình đúng chung một chỗ, cậu bắt đầu có chút hoảng hốt.

Kim Triêu từ đầu đến cuối còn chưa có thẳng thắn nói với Niệm Niệm về bệnh tình của cậu, chính cậu cũng không hy vọng chuyện này là từ trong miệng người khác nói ra.

Lục Niệm Niệm nghĩ một lúc, mặc dù chỉ là trò chuyện trong mấy giây ngắn ngủi, nhưng vẫn một năm một mười nói cho câu nghe.

Tống Kim Triêu yên lặng lắng nghe, cũng không nói chuyện, chỉ là kéo tay Niệm Niệm qua, nắm trong lòng bàn tay.

Mấy ngày sau, Tống Kim Triêu mang Lục Niệm Niệm đi thăm thú rất nhiều khu vui chơi ở Thụy Sĩ, buổi tối trước ngày rời đi, Lục Niệm Niệm tâm trạng phiền muộn thu thập hành lý, động tác chậm chạp so với rùa còn chậm hơn, cô thật không muốn rời đi...

Tống Kim Triêu nhìn động tác cô thu dọn hành lý, cho là cô mệt, liền buông cà vạt trong tay xuống đi tới giúp.

Lục Niệm Niệm xoay tới xoay lui ở sau mông cậu, nhỏ giọng lầm bầm: “Kim Triêu, cậu có cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh không?”

Trong nháy mắt, hai tuần đã trôi qua, cô không dễ dàng gì tới Thụy Sĩ gặp cậu một lần, nhanh như vậy lại phải rời đi.

Tống Kim Triêu đem quần áo của cô theo quy củ đặt trong valy, nghe được lời cô nói liền đáp lại một câu.

Lục Niệm Niệm tiếp tục lải nhải: “Lần này đi, cũng không biết khi nào mới có thể trở lại.”

Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu dừng động tác, quay đầu lại hỏi cô: “Em thích nơi này?”

Lục Niệm Niệm không chút nghĩ ngợi đáp: “Bởi vì anh ở đây.”

Nghĩ một lúc, giọng nói của cô rầu rĩ mang theo oán giận: “Chúng ta đã kết hôn, anh còn muốn cùng em tách ra, lẽ nào anh không nhìn ra, em một chút cũng không muốn rời đi?”

Lời này vừa nói ra, người đàn ông trước mặt liền đứng lên, cánh tay dài duỗi ra, đem cả người cô ôm vào trong ngực.

Tống Kim Triêu nhịn cười, trói chặt hai tay khua loạn của cô, cằm nhẹ nhàng đặt trên đầu cô, nhẹ giọng nói: “Em hình như còn chưa hiểu rõ tình hình.”

Lục Niệm Niệm cọ cọ, ngẩng đầu nhìn cậu.

Tống Kim Triêu vân vê chiếc cằm tinh xảo của cô, mắt nhẹ nhàng di chuyển, ý tứ sâu xa hướng về phía trong góc.

Nơi đó đặt hành lý của cậu.

Lục Niệm Niệm kinh ngạc, “Anh muốn đi cùng em sao!”

Tống Kim Triêu mỉm cười: “Ừm.”

Lục Niệm Niệm liếm liếm môi, hạnh phúc tới quá đột ngột, “Anh sao lại không nói sớm với em, hại em mấy ngày nay vẫn luôn phiền muộn.”

Tống Kim Triêu cười không nói gì, gương mặt anh tuấn lộ ra ý cười dịu dàng, sau khi quyết định xong mọi lịch trình cậu vốn dĩ muốn nói với cô đầu tiên, cô gái này còn cho rằng hai người lại phải tách ra, cho nên rất dễ dàng để nói chuyện tốt, buổi tối đối với cậu cầu gì được nấy, mặc cậu ăn đậu phụ, Tống Kim Triêu thích thú, so với ăn mật còn ngọt hơn, cô gái nhà cậu đáng yêu như vậy, cậu liền quên nói.

Ngày hôm đấy trở về, trước khi lên máy bay Lục Niệm Niệm còn có chút sợ hãi, Tống Kim Triêu nỗ lực an ủi cô, cô vẫn cảm thấy không yên lòng, sau khi lên máy bay, Lục Niệm Niệm đem bút và giấy toàn bộ lấy ra, Tống Kim Triêu còn cảm thấy có chút khó hiểu, cho rằng cô muốn viết nhật ký.

Lục Niệm Niệm biểu hiện nghiêm túc lắc đầu: “Nếu như gặp phải nguy hiểm, liền viết di thư.”

Tống Kim Triêu: “...”
Bình Luận (0)
Comment