Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 8

Dịch: Bảo Bối Dịch Dương

Beta: Nhan Thụy Vy

Cửa mở ra, còn có mùi thuốc nhàn nhạt mà quen thuộc truyền tới, giăng kín, tràn ngập không khí.

Tống Kim Triêu nhìn cô chằm chằm, lông mày thanh tú nhăn lại thành một đường, độ cong của mí mắt nhạt nhẽo, đôi mắt lạnh lùng dừng xuống trên mặt cô.

Lần thứ ba cùng cậu đối mặt, Lục Niệm Niệm ngây ra một lúc.

Cậu thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, thân dưới là một chiếc quần thoải mái màu đen.

Có lẽ chính bản thân cậu là một thiết bị làm lạnh, thờ ơ với mọi thứ xung quanh, khiến không khí oi bức xung quanh cậu đều bị xua tan.

Cậu hiện tại có phải là đang rất tức giận?

Tiếp theo có phải là sẽ ra tay đánh người?

Nhận thức được điều này, Lục Niệm Niệm nhanh chóng mở miệng: “Tớ mang hoa quả tới cho cậu ăn.”

“Nhìn xem, tớ đối xử với cậu có tốt không?”

Khoảnh khắc mở cửa, trong nhận thức của Tống Kim Triêu, chỉ là một người dư thừa, cô gái trước mắt giống như một con gà thích la lối om sòm.

Tống Kim Triêu mặt không biểu tình đứng trước cửa, nhìn môi của cô mở ra rồi đóng lại, hít vào một hơi.

Loại cảm giác này giống như cào xé tim gan của cậu, vẻ mặt của Tống Kim Triêu có chút thay đổi, ánh mắt tĩnh lặng trở nên sắc bén hơn.

Dường như dự cảm được gì, thân thể Lục Niệm Niệm phản ứng nhanh hơn não một bước, quen thuộc lách người vào trong khe cửa.

“Cậu có muốn để tớ vào ngồi một lúc không?”

Lục Niệm Niệm nói với bộ dạng rất nghiêm túc, bất kỳ ai nhìn thấy, vẻ mặt của Tống Kim Triêu cũng không có vẻ gì là sẵn lòng để cô vào trong ngồi.

Ánh mặt lạnh lùng của cậu thiếu niên phát ra tia ớn lạnh, Lục Niệm Niệm căng thẳng khẽ ho một tiếng, không dám nhìn cậu.

Lục Niệm Niệm hít sau một hơi, cắn răng, cứng rắng từ khe cửa bước vào trong.

“Nghe bà cậu nói, thân thể cậu không khỏe mạnh, cậu nên ăn nhiều hoa quả một chút.”

“Cậu nói có đúng không?”

Lục Niệm Niệm mười phần chân chó, bộ dáng nghiêm túc đặt hai quả lựu lên bàn sách.

Trên bàn của cậu vẫn như cũ đặt rất nhiều khối Rubik, đa phần những khối Rubik đó đã được ghép với nhau.

Phía sau truyền tới tiếng đóng cửa, chủ nhân căn phòng chậm rãi đi tới.

Lục Niệm Niệm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vị trí gần lối đi nhường lại cho Tống Kim Triêu.

May mắn thay, Tống Kim Triêu cũng không nói gì, lông mày nhíu chặt dần dần dãn ra, cậu ngồi trước bàn, bộ dạng giống như trước kia, coi người ngồi bên cạnh như không khí.

Đối với bộ dạng mặt dày của Lục Niệm Niệm, cậu chỉ có thể dùng im lặng phản kháng, dùng ánh mắt lạnh lùng để nhìn cô.

Nhưng người này hoàn toàn không nhận thức được điều này, cậu ghét cô.

Lục Niệm Niệm lần đầu tiên cảm thấy, cô là người náo nhiệt như vậy, tuy nhiên cũng có lúc bị người ta phớt lờ.

Ông Lục thường nói, cô mỗi ngày nhảy lên, nhảy xuống như một con khỉ, có lẽ là mắc bệnh tăng động.

Tống Kim Triêu là người an tĩnh như vậy, ngày ngày nhàm chán ngồi trong phòng tràn ngập mùi thuốc, nhất định rất khó chịu.

Nếu bệnh tăng động có thể truyền nhiềm thì tốt rồi.

Lục Niệm Niệm lặng lẽ hít một hơi, sẵn sàng bất cứ lúc nào, nói chuyện, người trước mặt, chỉ lưu lại cho cô một tấm lưng người lạ chớ lại gần.

Tống Kim Triêu không nói chuyện, Lục Niệm Niệm một mình đánh giá bốn phía xung quanh, sau cùng tầm mắt không tự chủ được nhìn về phía cậu.

Phải nói rằng, dáng của người này rất tuyệt, cho dù là ngồi, hai chân vẫn thon dài lạ thường.

Sống lưng cậu thiếu niên thẳng tắp, đang chơi khối Rubik, bộ dạng ngồi trước bàn sách, giống như học sinh ngoan ngồi nghe giảng bài.

Cánh tay lộ ra bên ngoài trắng mịn, giống như miếng ngọc trắng được điêu khắc, Lục Niệm Niệm không nhịn được nhìn cánh tay mình, giống như cánh tay của người đàn ông thô kệch.

Chỉ là cô cẩn thận nhìn mới phát hiện, cánh tay đó càng hướng lên trên, nơi được che đậy bởi áo sơ mi, dường như có dấu vết màu hồng, giống như một con sâu đang nhúc nhích, nổi bật trên cánh tay trắng, hết sức chói mắt.

Lục Niệm Niệm không nhịn được cay mày, vết sẹo đó vừa dài lại vừa sâu.

Vết sẹo như vậy, trên người cô không có, nhưng cô có thể đoán ra, khi cậu bị thương khẳng định là sẽ rất đau.

Lục Niệm Niệm đi qua, nhẹ nhàng kéo chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Nhìn khối Rubik trong tay một lúc lâu.

Lục Niệm Niệm rất muốn hỏi cậu, vết thương trên tay cậu là như thế nào, có phải cậu bị người khác bắt nạt?

Lại sợ sẽ khơi dậy ký ức đau lòng của cậu.

Tống Kim Triêu yên tĩnh ngồi, ngón tay thon không ngừng chuyển động khối Rubik, ngón tay trắng ngần ngẫu nhiên sẽ dừng lại.

Cậu không thấy chán ghét khi phải sắp xếp những khối Rubik lộn xộn như vậy, đôi mắt trong trẻo, linh hoạt thể hiện sự nghiêm túc, giống như một dòng suối thuần khiết.

Khoảng cách giữa hai người gần hơn một chút, Lục Niệm Niệm lặng lẽ đánh giá khối Rubik trước bàn, mũi và tai, luôn luôn chú ý tới từng hành động của cậu.

Cô mở miệng thăm dò: “Tống Kim Triêu.”

Cậu không đáp lại.

“Về sau nếu có người bắt nạt cậu, nhất định phải nói với tớ.”

“Tớ nhất định sẽ giúp cậu bắt nạt lại.”

Trong căn phòng yên tĩnh và vắng vẻ, Lục Niệm Niệm bất chợt nhả ra hai câu.

Sau đó cô lại vội vàng bổ sung: “ Chúng ta là hàng xóm, hơn nữa còn là bạn của nhau.”

“Tớ sẽ bảo vệ cậu.”

Lục Niệm Niệm nhìn đỉnh đầu cậu, ánh mắt hướng về phía Tống Kim Triêu, chờ đợi câu trả lời của cậu.

Tống Kim Triêu không nói chuyện, vẻ mặt chăm chú, khối Rubik vẫn được tiếp tục, nhưng rõ ràng tốc độ so với lúc trước thì chậm hơn.

“Đừng ngại, về sau tớ sẽ bảo vệ cậu.”

Tuy cậu không nói chuyện, nhưng là có phản ứng, Lục Niệm Niệm híp mắt cười, rất là hài lòng.

“Tớ từng học Taewondo, có thể đánh bại người trong mấy giây.”

“Cậu có biết Taewondo không? Chính là một loại đọ sức.”

Lục Niệm giống như tìm thấy chủ đề, nói về sở trường của mình, cô không nhịn được tự mình nói ra, không may mảy để ý, người bên cạnh coi cô như không khí.

“Cậu nhìn xem, tớ còn có cả cơ bắp đấy”

Nói xong, Lục Niệm Niệm nhanh chóng xoay người, đứng đối diện với Tống Kim Triêu kéo tay áo lên, giống như dâng vật quý, nắm tay, uốn cong cánh tay mảnh khảnh.

Da thịt cô gái trắng trẻo, non mềm, từng thớ thịt non mềm cuộn lên như những chiếc bánh bao nhỏ.

Bức tranh như vậy, Tống Kim Triêu không thể không chú ý đến cô, ngay cả dư quang, cũng không kiểm soát được mà hướng về phía cô, sau đó, toàn bộ cơ thể cậu cứng đờ như đá.

Lục Niệm Niệm híp mắt cười, ánh mắt không do dự bắn về phía cậu, rồi ghé sát, thần bí nói: “Tớ có phải là rất lợi hại không?”.

Tống Kim Triêu chỉ nhìn cô, không có dao động, trực giác mách bảo, cô gái này có bệnh.

Cậu hạ mắt xuống, hàng mi dài và dày nhẹ nhàng rung rung, mặt mũi thu lại vẫn lạnh lùng như cũ.

Ánh trăng bên ngoài chiếu xuống trong mắt cậu, làm cho đôi mắt ấy ấm áp hơn một chút.

Lục Niệm Niệm không quan tâm cậu có đáp lại hay không, chỉ cần nhìn như vậy, đôi mắt cô không thể rời đi.

Cậu đẹp trai như vậy, chú dì chắc cũng đẹp như cậu.”

Nghe Lục Hoài Quân nói, Lục Niệm Niệm lớn lên giống mẹ nhiều hơn, ngũ quan nhỏ, tinh tế, may mắn thay, mắt của cô không hề nhỏ, đôi mắt hai mí rõ ràng, giống hệt Lục Hoài Quân.

Cô gái bên cạnh, dường như có thể nói không ngừng nghỉ, các chủ đề thay đổi liên tục, khiến cho cậu trở tay không kịp.

Khi nói tới ba mẹ, thần sắc của Tống Kim Triêu không tốt lắm, có thay đổi, đôi môi mím lại, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có giọng nói của một mình Lục Niệm Niệm.

Chủ đề nhanh chóng được rời tới vấn đề bài tập hè của cô, Lục Niệm Niệm thở dài một hơi, đột nhiên hỏi: “ Đúng rồi, cậu đang học ở đâu?”

“Chúng ta không phải học cùng một trường chứ, tớ chưa từng nhìn thấy cậu.”

Lục Niệm Niệm sờ cằm, đôi môi hồng nhạt mím lại, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nối.

Nói tới trường học, động tác của Tống Kim Triêu dừng lại, quay đầu nhìn Lục Niệm Niệm.

Cậu buông khối Rubik trong tay xuống, ngón tay với khớp xương rõ ràng cuộn tròn lại một chỗ, giống như là cậu căng thẳng, không ngừng xoa các đốt ngón tay.

Đôi môi mỏng mà nhợt nhạt hơi mở ra, nhưng không nói ra được một câu.

Nhận thấy những thay đổi nhỏ của cậu, Lục Niệm Niệm mở ta hai mắt, giống như phát hiện ra đại lục mới, “Cậu có phải là muốn nói gì đó?”

“Nói đi, tớ nghe.”

Lo lắng cậu nói nhỏ quá, không nghe được, đầu của Lục Niệm tiến tới gần cậu hơn.

Tống Kim Triêu kiềm chế kích động muốn đẩy đầu cô ra xa, khuôn mặt trắng bệch trở nên ửng hồng.

Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, lực đạo rất nhẹ, rõ ràng không phải bà Tống.

Người bên ngoài nói: “Kim Triêu, là tôi, mở cửa.”

Là giọng của phụ nữ.

Lục Niệm Niệm nhìn cửa, lại nhìn Tống Kim Triêu.

Tống Kim Triêu trầm mặt, đôi mắt cậu phủ đầy sương mù, tràn đầy u ám giống như bóng đêm bao phủ.

Gõ vài lần không thấy đáp lại, người phụ nữ không còn nhẫn nại, lực đạo gõ trên cửa mạnh hơn, đông đông vài tiếng vừa uy nghiêm vừa bức bách.

Lục Niệm Niệm nhanh chóng chạy ra mở cửa, tay trái vừa đặt lên nắm cửa, một bàn tay mạnh mẽ từ phía sau thò ra, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô.

Tống Kim Triêu giống như tảng băng đứng ở sau lưng cô, hàm dưới siết chặt, sức mạnh trên tay không ngừng siết chặt,chỉ có Lục Niệm Niệm mới có thể cảm nhận được, cậu đang run rẩy.

Lục Niệm Niệm nhịn không được quay người, muốn hỏi cậu, có phải không cần mở cửa.

Khi đối diện với cậu, mới phát hiện hai người đứng rất gần nhau.

Những cảm xúc dồn dập trong con mắt của cậu, cũng được phóng to trước mắt của cô.

Cậu giống như con thú nhỏ đang không ngừng giãy dụa, đôi môi hồng nhạt dần trở nên nhợt nhạt.

Lục Niệm Niệm thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của cậu, cảm nhận rõ ràng hơi thở của cậu, mang theo hương vị thanh mát của bạc hà và mùi thuốc nhàn nhạt.

Hô hấp trầm thấp mà không ổn định, ngực của cậu và của cô giống như cùng một chỗ.

Vì động tác nhỏ của Lục Niệm Niệm, đôi mắt Tống KimTriêu trở nên lạnh lùng, bước về phía trước, lần nữa siết chặt tay cô.

Dường như lo sợ, sợ cánh cửa trước mắt đột nhiên bị mở cửa.

Cơn đau trên cổ tay truyền tới, cô gái nhíu mày, nhưng không nói gì.

Sau đó, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, người phụ nữ thay đổi thái độ dịu dàng, ngữ khí mang theo mấy phần sắc bén và thiếu kiên nhẫn.

“Tống Kim Triêu, mở cửa!”

Hô hấp của Lục Niệm Niệm đột nhiên ngừng lại một lúc, không nhịn được nín thở, lưng căng  thẳng thành một đường, đôi mắt nhìn cậu chằm chằm.

Trong đó còn có âm thanh của bà Lục, giọng nói lo lắng:“Kim Triêu, mở cửa được không cháu?”

Lục Niệm Niệm lo lắng quay người, thời khắc cô dựa vào cách cửa, tấm lưng có thể cảm nhận cánh cửa gỗ đang không ngừng rung rung, giọng nói của người bên ngoài bị ngăn cách bởi tấm cửa gỗ.

“Nếu không, mở cửa đi”

Lục Niệm Niệm nhỏ giọng nói, nhưng cũng không mở cửa, người bên ngoài dường như có thể đột nhập vào đây.

Thần sắc Tống Kim Triêu trở nên kỳ lạ, cau mày, môi nhợt nhạt, hai bên trán mồ hôi chảy ra không ngừng.

Phát hiện ra cậu trở nên bất thường, Lục Niệm Niệm trở nên lo lắng: “Cậu không sao chứ?”

“Có phải không khỏe không?”

Lục Niệm Niệm còn chưa nói xong, đôi mắt Tống Kim Triêu u ám, nắm lấy tay cô, phủ trên tay cô, nhanh chóng đóng cửa lại.

Mu bàn tay truyền đến lạnh lẽo, động tác gọn gàng dứt khoát.

Âm thanh khóa cửa giống như một liều thuốc an thần, sự lo lắng của Tống Kim Triêu dần trở nên ổn định.

Bốn phía rốt cuộc trở nên yên tĩnh trở lại, chỉ có thể nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của nhau.

Tống Kim Triêu còn chưa nhận thức được, tay mình còn nắm tay trái của Lục Niệm Niệm, chỉ cảm thấy, lòng bàn tày truyền đến cảm giác mát lạnh, cùng độ mềm mại.

Cảm giác lòng bàn tay được lấp đầy, khiến cho cậu trở nên tham lam, không muốn buông tay.

Trong không gian nhỏ hẹp, Tống Kim Triêu trở nên tham lam, đôi mắt đột nhiên dừng trên mặt cô, đôi mắt đen, trong suốt, giống như một cái giếng sâu không thấy đáy.

Lục Niệm Niệm không tiện ngẩng đầu, chỉ cảm thấy với khoảng cách như vậy, nếu ngẩng đầu, nhất định sẽ đụng tới cằm của cậu.

Cô không phải là người giậu đổ bìm leo, có hành động háo sắc như vậy.

Tầm mắt dừng trên chiếc cổ trắng ngần của cậu, Lục Niệm Niệm nhìn thấy yết hầu của cậu, trượt lên trượt xuống.

Cô nhịn không được nuốt nước miếng, cảm thấy có chút nóng bức.

Trong không gian nhỏ hẹp, cứ đứng như vậy cũng không phải là cách, người trước mặt giống như một tác phẩm điêu khắc, giống như đứng im bất động.

Lục Niệm Niệm do dự một lúc, đưa tay phải ra, nhẹ nhàng kéo một góc áo của Tống Kim Triêu, nhỏ giọng nói, còn có chút ngượng ngùng.

“Nóng không?”      
Bình Luận (0)
Comment