*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mèo Anh lông ngắn[?? Thậm chí không có chút do dự mà đã kéo đen người ta!!]
[Lúc nãy lướt qua danh sách đen, có phải tất cả đều là số liên lạc của Bộ Nghiên cứu Khoa học Đế quốc không?]
[Dù sao đều là tên Bộ Nghiên cứu Khoa học Đế quốc…]
[Loài mèo này hộ chủ như vậy sao… Đáng ghét, hâm mộ quá đi, Pipimon nhà tôi cũng không nhiệt tình như vậy!]
[Pipimon rất dễ sợ hãi, khi bị cái gì đụng vào cũng có thể hoảng sợ co thành một quả cầu.]
[Pipimon nhà tôi cũng vậy!!]
[Theo lý mà nói, ngoại trừ những động vật hoang dã trên những hoang tinh chưa khai thác kia, thì những động vật được con người thuần dưỡng đều trải qua tiến hoá khi bước qua lỗ sâu.]
[Đúng vậy, thực dụng và mỹ quan không thể đi với nhau được, cho nên chúng nó tiến hoá xấu đi không ít.]
“Miáo!” Việt An nhìn thấy bình luận này, không phục kêu một tiếng.
Lần này lại có người hiểu được ý của cậu.
[Tính thực dụng và mỹ quan có thể đi với nhau được, Việt An bày tỏ không phục!]
Việt An ưỡn ngực nhỏ, lắc lắc đuôi: “Miao!”
[Có thể là, cái từ… đáng yêu này được cân đo đong đếm dành riêng cho loài vật mang tên mèo.]
Việt An kiêu ngạo grừ một tiếng, ngồi trên bàn liếm móng vuốt.
Đầu lưỡi hồng nhạt liếm rồi lại liếm cái chân lông xù, sau đó hơi co chân vào sát thân thể trắng như tuyết, đệm thịt mềm mại lúc ẩn lúc hiện.
[Không hề có chút năng lực chống cự nào…]
[Chết rồi, hình như tôi mắc bệnh tên không nuôi mèo thì sẽ chết!]
[Bệnh nan y luôn.]
[Chỉ có tôi nhìn hộp thức ăn còn lại hả? Sao không ăn?]
[Chắc muốn để dành cho Nguyên soái.]
[Nguyên soái đang ở phiên toà.]
[Chừa lại chờ chủ về ăn, thật ngoan.]
[Phiên toà vừa mở không bao lâu, lúc về chắc nguội mất rồi…]
Việt An run lỗ tai, đôi mắt mèo xanh lam đẹp đẽ long lanh giống như viên bảo thạch tốt nhất bao quanh đồng tử đen như Hắc Diệu thạch.
Phòng ăn rất sáng nhưng ánh nắng mặt trời cũng không chiếu thẳng vào.
Đôi mắt mèo tròn vo, nhìn vô cùng vô tội, tinh khiết, thiện lương, cậu nhẹ nhàng “Miap” một tiếng, khiến người ta không khỏi liên tưởng những từ như “ấm áp”, “đẹp đẽ”, “thuần khiết” để miêu tả cậu.
Cục Lông Nhỏ xinh đẹp, thuần khiết như tuyết trắng nhìn những bình luận kia, sau đó buông chân xuống, cong lưng xoay người, rồi quay đầu ăn hết món ăn cuối cùng trên bàn.
[…]
[À…]
[…]
[Cười chết.]
[Hahahahahahaha, không nghĩ tới đi! Bổn meo meo chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi!]
[Tôi cười chết.]
[Việt An: Bằng bản lĩnh gọi thức ăn ngoài của trẫm! Dựa vào cái gì lại phải chừa cho Nguyên soái!]
“Miảo!”
Không sai!
Việt An dùng hai chân gập cái hộp thức ăn cuối cùng lại, sau khi ném vào thùng rác thì quay lại đẩy quang não, chạy chậm tới giá trèo cho mèo, cậu chơi vẫn chưa đủ.
Cục Lông Nhỏ tuỳ ý ném quang não qua một bên, thẳng thắn chui vào đường hầm nhỏ, máy thu hình bay qua bay lại trước cửa đường hầm, một giây sau đã bị Cục Lông Nhỏ tát một cái xuống đất, đè dưới chân.
[Aaaaaaa! Đến đè tôi, đến đè tôi đi!! Điên cuồng hít đệm thịt!]
[Nhìn từ góc rộng, độ cong của cằm thật đáng yêu, còn có thể nhìn thấy cái miệng đầy đặn TvT.]
[Woa, có nhìn thể thấy cả răng nanh nhỏ này!! Be bé, thật đáng yêu!!]
Việt An tuỳ ý chọt máy thu hình hai lần, nó cũng không giãy giụa nên cậu chán nản thu chân, quay đầu nhìn về phía mấy cái đồ chơi lông xù treo trên ổ mèo.
Loài mèo không hề có sức đề kháng đối với mấy thứ đụng vào là sẽ động đậy.
Ví dụ như gậy trêu mèo hay mấy món đồ chơi lông xù treo lơ lửng, chẳng hạn như ếch nhỏ, sâu nhỏ, chim tước bay trên trời chẳng hạn(*).
(*) Đồ chơi cho mèo:À, còn bút laser do con người phát minh trước đây nữa.
Việt An dang hai chân ra, leo lên tầng một của giá trèo, lại nhảy lên lầu hai, ngồi xổm ở bên mép, chân nhỏ thử lắc qua lắc lại món đồ chơi.
Nói thật thì làm có chút xấu.
Nhưng làm khó Quý Tu Quân chỉ có thể nhìn bức ảnh mơ hồ từ thời xưa trong tài liệu lại phân biệt được thứ trước mặt là giá trèo cho mèo và đồ chơi chuột nhỏ, hơn nữa còn tự động tay làm.
Việt An vỗ vỗ đồ chơi chuột nhỏ màu xanh lá, đầu nhỏ lắc qua lắc lại theo món đồ chơi.
[Các chú các bác… mấy người có ngửi được mùi gỗ Ninh Thần không?]
[Hở? Mải mê hít mèo nên không chú ý.]
[Ngửi được, hơn nữa cái mùi này hơi nồng nên số lượng gỗ tương đối nhiều.]
[Nghe mọi người nói, tôi bỗng nhiên có chút mệt rã rời.]
[Tôi thật thông minh, đã thông báo cho mấy người lớn trong nhà bị bệnh mất ngủ làm phiền đến cọ gỗ Ninh Thần.]
[Huhuhuhu, muốn sờ sờ vuốt vuốt mèo QAQ]
[Không những muốn sờ mà còn muốn nuôi! Lúc nào mới có con con mèo thứ hai đây!]
[Nhân bản là trái pháp luật nha.]
[Câm miệng!]
[Dựa vào tổ hợp gene để tạo sinh mệnh có trí tuệ cũng bị luật pháp cấm đó.]
[Lầu trên thật đáng ghét huhuhu!]
[Ăn trộm vật nuôi cũng vậy… Quên đi, không ai có thể trộm được mèo từ tay Nguyên soái đâu…]
[…Hức, muốn nuôi mèo thì có lỗi gì!!]
[Không sai! Tuy không được nuôi mèo nhưng chúng ta có thể đưa tiền.]
[Đúng đúng đúng! Đưa tiền, đưa tiền!] (Vietsub: chú chù chú – True true true)
[Vừa nghe nói như vậy thì tôi đột nhiên nghĩ đến, không chừng tiền mà Việt An dùng để gọi thức ăn ngoài là của chúng ta đưa lần trước?]
[Đúng vậy, Nguyên soái cũng không đến nỗi đoạt tiền cùng một con mèo ha.]
[Nhấn mạnh, nhấn mạnh một cái, mèo là sinh vật có trí tuệ. Dưới tình huống xác định được một bộ tộc có trí tuệ không có địch ý với mình, chúng ta phải dùng thái độ thân thiện và bình đẳng. Đây chính là điều cơ bản mà tôi đã được dạy khi còn đi học.]
[Thật ra… trên Internet(*) còn công bố rất nhiều tin tức liên quan đến bản quyền hình ảnh của Việt An, thế nhưng chi tiết cụ thể vẫn đang thảo luận với bên mua —— cái này cũng là tiền đó.]
(*) Raw dịch ra là nền tảng, nhưng không phù hợp với ngữ cảnh nên mình đổi thành Internet nhé.[Nói đến cùng thì thật ra Việt An là do chúng ta nuôi.]
[!!!]
[Tiêu rồi, hỏng bét! Tôi không thể khống chế hai tay của mình vứt tiền rồi!]
[Này, Việt An nhỏ mở cảm ứng xúc giác đi! Sẽ không ảnh hưởng đến cậu đâu!! Cậu có thể cài đặt nơi không cho phép chạm vào.]
[Cầu mở… Tôi tăng ca ba tháng liên tục, thể gene cấp A cũng không chịu nổi, stress muốn bùng cháy, loáng thoáng thấy được kết cục tử vong, cầu xin ngài mèo thương xót, chữa trị cho tôi một lần TvT.]
Việt An nhảy từ tầng hai xuống, nhìn thấy bình luận kia, hơi run run.
“Miào?” Việt An nghiêng đầu, lăn qua lộn lại thật lâu trên màn hình quang não, cũng không tìm được cài đặt đang ở đâu để mở.
[Đang tìm gì?]
[Cài đặt cảm ứng đúng không?]
Việt An hướng về ống kính run tai: “Miao~”
[Mặc định của cài đặt cảm ứng 3D chỉ có khứu giác, tôi nhớ rằng cài đặt cảm ứng là icon thứ ba ở góc trên bên phải.]
Việt An làm theo hướng dẫn, sau đó đánh một cái dấu lớn lên đuôi và đản đản trên hình ảnh giả lập của mình.
Rồi ngoan ngoãn ngồi xổm một chỗ, nhấn xác nhận.
[!!!!]
[Tôi chết rồi!!!]
[Đừng cứu tôi! Đừng ai cứu tôi!!]
[Huhuhuhu, gào khóc!! Hức hức tôi sờ được mèo rồi!!!]
[Thiên đường!!!]
[Aaaaaa!! Tôi sống một đời này cũng không uổng phí!!!]
[Thật mềm, thật mềm QAQ.]
[Aaaaa thích quá! Không! Muốn! Buông! Tay!]
Việt An ngồi ở một chỗ hồi lâu cũng không nhìn thấy bình luận của cái người than tăng ca đến muốn chết lúc trước.
Cậu ngồi tại chỗ không nhúc nhích, thảm trải sàn lông nhung êm ái, chân cậu không nhịn được co lên rồi đạp xuống.
Việt An rất mẫn cảm với từ “tăng ca” này.
Chủ nhân đầu tiên mà cậu nhận thức, cha của cô gái nhỏ kia quanh năm tăng ca, cuối cùng mệt xỉu, nằm trong bệnh viện mấy tháng mới khôi phục lại được.
Cô gái nhỏ phải đi học nên ngủ sớm, lúc cô ngủ thì cha vẫn chưa về nhà, lúc cô tỉnh thì cha đã rời đi, thậm chí có khi cha cô nghiêm nghiêm túc túc làm việc ở công ty cả đêm.
Nhiều lần cô gái nhỏ ôm Việt An chui vào chăn rồi khóc, nhỏ giọng lẩm bẩm oán giận papa tăng ca, mỗi lần họp phụ huynh đều là mẹ đi, bạn học đều nói cha không thương cô.
Cô gái lúc nào không tim không phổi, mỗi ngày đều cười đến không thấy mặt trời lại ôm cậu gào khóc, để lại một ấn tượng vô cùng sâu sắc cho Việt An.
Việt An cực kỳ biết ơn cô gái đã nhặt cậu về nhà nuôi hơn một năm khi cậu bị vứt ở trong thùng giấy.
Nếu không có cô, có lẽ cậu đã sớm chết ở trong cái thùng giấy kia rồi.
Cho nên khi bị cha mẹ cô đưa đi, Việt An cũng không cảm thấy oán hận —— sau đó cậu cũng đến thăm cô.
Cô có một người em gái, lại có một con mèo Anh lông ngắn và một con mèo lông vàng, papa cũng thăng chức thành công và không còn liều mạng tăng ca, người một nhà hoà thuận yêu thương nhau, mỗi ngày trải qua đều rất vui vẻ.
Trên bàn học của cô gái có đặt một khung ảnh luôn được lau chùi sạch sành sanh, trên ảnh là một cô gái nhỏ ôm mèo con Việt An vừa mở mắt và vẫn chưa cai sữa, cười đến hài lòng.
Việt An rất thoả mãn với chuyện này.
Còn nguyên nhân làm cho cô gái nhỏ khóc, cậu cũng luôn nhớ vô cùng sâu sắc.
Đuôi cậu lắc lư đung đưa trên thấm thảm nhung, có thể thấy rõ từng sợi lông trắng, lấp lánh rực rỡ, ngồi dưới ánh mặt trời giống như đang phát sáng.
Việt An nhìn chằm chằm màn hình, ánh mắt chăm chú.
[Woa, tôi vừa đi một chút mà đã có chuyện vui lớn như vậy!!]
[Mở lớn màn hình sau đó vùi mặt vào lông nhung thật hạnh phúc! Cảm xúc của lông nhung rất tốt, có thể lăn lộn, còn mang theo sự ấm áp của mặt trời! Chỗ nhà tôi đang ở trong mùa mưa, mưa hơn ba tháng rồi, tăng ca và trời mưa cùng song hành làm tôi mất cảm giác luôn.]
[Cám ơn Việt An nhỏ, tôi có cảm giác bắt đầu từ ngày mai tôi đã có thể sống tiếp, có thể mượn bụng nhỏ dùng một lát nữa không, để tôi chợp mắt một lúc TvT.]
Việt An nhìn thấy mấy bình luận kia xuất hiện, không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, hướng về phía máy thu hình trước mặt “Miao” một tiếng, sau đó đứng lên đi đến chỗ có thể hưởng thụ ánh sáng mặt trời dễ chịu ấm áp trong thời gian dài, định nằm đó ngủ một giấc.
Không chỉ có con người ăn no rồi muốn ngủ, loài mèo cũng vậy.
Hơn nữa có tác dụng của gỗ Ninh Thần, càng làm cho người ta mệt mỏi.
Đến khi Nguyên soái kết thúc một ngày dằn vặt và trở về nhà, không nói đến nhìn thấy trong phòng ăn có một cái xe đẩy đồ ăn, còn nhìn thấy mèo nhà anh ngủ đến chỏng vó lên trời ở phía dưới giá trèo cho mèo trong phòng khách.
Bên cạnh con mèo là máy thu hình, quang não bị vứt trên sô pha vẫn đang phát hình ảnh con mèo đang ngủ, còn có vô số bình luận mới không ngừng cuồn cuộn đẩy lên như bọt khí.
Quý Tu Quân cũng không ngoài ý muốn, trên đường trở về anh đã biết mèo nhà anh đã làm chuyện lớn gì rồi.
Chẳng hạn như mở thanh toán trực tuyến để gọi ba mươi sáu vạn thức ăn ngoài, ví dụ như thẳng thắn kéo đen Bộ Nghiên cứu Khoa học Đế quốc, hoặc xác nhận bản thân là bộ tộc có trí tuệ, hay là mở cảm ứng xúc giác, phát phúc lợi cho mấy trăm gần nghìn triệu người điên cuồng hít mèo…
Nguyên soái tiên sinh vào nhà, nhẹ nhàng đặt hai cái mũ cảm quan không giống nhau đang cầm ở trên tay xuống, rồi đi tới sô pha, cúi người nhặt quang não lên.
Anh liếc mắt nhìn thời gian livestream.
7 giờ 21 phút 45 giây.
Nguyên soái tiên sinh tắt livestream, cầm quang não rồi đi đến cạnh Việt An, nhặt máy thu hình, nhét vào trong quang não.
Tai của Việt An giật giật, lười biếng mở mắt ra, phơi bụng nhỏ, lắc lắc đuôi.
“Tỉnh rồi thì đứng lên.” Nguyên soái tiên sinh xoa xoa đầu của cậu.
Việt An nghiêng người, đứng lên giũ lông, rồi quay đầu nhìn quang não trong tay anh một chút, duỗi chân nhỏ chọt chọt, “Miao!”
Tất nhiên là Quý Tu Quân đặc biệt hơn người khác một chút, nghe hiểu ý tứ của Việt An.
Anh cực kỳ phối hợp, mở trang tài khoản, nhìn thấy con số trên màn hình đã lên gần mười chữ số, sâu sắc cảm nhận năng lực hút tiền không gì sánh được của Việt An.
Hai mắt Việt An sáng lấp lánh, đặc biệt cao hứng: “Méo!”
“Tất cả là của em.” Nguyên soái nhét quang não vào lòng Việt An.
Việt An ôm quang não giống như ôm cả kho báu vật. (Chè: một kho linh thạch…)
Nguyên soái cầm hai cáu mũ cảm quan mà anh mang về tới, “Không muốn ăn nhà ăn thì có thể gọi thức ăn ngoài, nhưng nhất định phải luyện tập kỹ xảo chiến đấu.”
“Đây là quân dụng.” Nguyên soái quơ quơ cái màu đen bên tay trái, sau đó lại nhấc cái màu đỏ bên tay phải lên, “Còn đây là dân dụng.”
Việt An không có ý kiến, mèo nhỏ vừa kiếm được lời lớn vui vẻ vung vung đuôi: “Meo!”
Cậu thả quang não ra, vươn mình ngồi xuống, sau đó đi đến cửa lớn dưới ánh nhìn chằm chằm của Quý Tu Quân.
Quý Tu Quân: “Em muốn ra ngoài?”
Việt An thẳng thắn mở cửa.
Cậu nhìn thấy không ít bình luận đề cử mỹ thực khi livestream, có một người nói rằng gần khu nhà quân đội có một nhà hàng mùi vị tương đối tốt.
Quý Tu Quân không biết Việt An muốn đi đâu, nên anh thẳng thắn đi phía sau Việt An, nhìn nhóc con xoay quanh chọn đường đi.
Việt An giống như xác nhận lãnh địa của mình, Nguyên soái nghĩ thầm như vậy, chầm chậm bước theo.
Phần lớn thời gian Nguyên soái tiên sinh đều ở trên chiến trường và nơi quân đoàn đóng quân, ít khi có cơ hội nhàn nhã rảnh rỗi tản bộ trong khu dân cư.
Thành thật mà nói thì hoàn cảnh khu nhà của người thân của quan chức cấp cao quân đội cũng không xấu, giao thông rất thuận tiện.
Tất cả những người muốn đi vào khu dân cư đều phải trải qua kiểm tra của binh lính phụ trách bảo vệ nơi này, độ an toàn vô cùng cao.
Nguyên soái hết sức quen thuộc với khu này, toàn bộ bản đồ đều thuộc làu làu, nhưng chân chính đi dạo một vòng, thì sau cha mẹ anh hi sinh, anh cũng chưa từng đi.
Quý Tu Quân nhìn Cục Lông Nhỏ đang dẫn đường phía trước, nhìn hoàn cảnh dày đặc không khí sinh hoạt xung quanh, cảm thấy có chút ngạc nhiên khi bản thân có cảm giác sinh hoạt thanh thản này.
Nguyên soái không có nói cho meo meo nhỏ phía trước biết rằng bọn họ đã đi qua ngã ba này hai lần rồi.
Hiếm khi có tâm tình tốt, lại có cơ hội nhàn nhã, Nguyên soái cũng đồng ý ở cùng nhóc con mềm mại này lãng phí chút thời gian.
Việt An vất vả lượn quanh con đường phức tạp được xây bởi con người, khi cậu đang đắc ý đi đến mục tiêu thì Nguyên soái tiên sinh bỗng nhiên dừng bước.
Đồng thời cùng dừng bước với anh còn có Bộ trưởng Bộ Nghiên cứu Khoa học đang đi từ hướng khác đến.
Hai người mới vừa chém giết đối phương trên Toà án Quân bộ về nhìn nhau từ xa, sau đó một người thì nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái nhợt, một người thì biểu hiện lạnh nhạt, sừng sững bất động.
Duyên là diệu bất khả ngôn(*).
(*) Diệu bất khả ngôn: là thành ngữ diễn tả sự tuyệt vời đến mức không thể thốt thành lời. Dịch ra nó chuối chuối sến sến nên tui để hán việt luôn.Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên soái: Phắc!
Bộ trưởng Bộ Nghiên cứu Khoa học: Phắc!