Tôn Tường ngâm nga bài hát mở cửa ra, trong phòng thực sự yên tĩnh. Cậu bật đèn, nghĩ nghĩ lại mở TV, thanh âm từ TV phát ra liền náo nhiệt hơn. Sau đó đi vào bếp lục lọi làm đồ ăn.
Mì ăn liền chính là hoàn toàn cách ly hai đứa từ nhỏ. Mỗi lần Tôn Tường muốn ăn cũng sẽ bị mẹ của Tần Chính Dương cản lại. Tôn Tường có khi chỉ có thể mì ăn liền thịt bò hầm Lý Hồng ở siêu thị mà lặng lẽ cảm thán: Thôi, dù sao thì trở về có thể làm mì thịt bò hầm, tuy rằng thiếu đi hai chữ, ít nhất khẩu vị sẽ ngon hơn.
Bởi vì Tần Chính Dương không có ở đây, Tôn Tường cũng không định nấu ăn, đơn giản là làm trứng chiên cà chua ăn, rửa bát, chiếu theo lời Tần Chính Dương phân phó xuống lầu tiêu thực.
Sắc trời lúc này cũng dần dần tối xuống, Tôn Tường trong tiểu khu chậm rãi lắc lư, nghĩ đến vừa rồi thời điểm nấu mì trong tủ lạnh chỉ còn lại hai cái trứng gà, liền đi đến siêu thị kế bên tiểu khu mua trứng gà.
Một đường đi xuống cảm thấy tổng thể có gì không được tự nhiên. Mỗi lần không có Tần Chính Dương bên cạnh, Tôn Tường liền sẽ cảm thấy không được tự nhiên, không rõ là cảm giác gì, liền cưỡng chế cảm giác mất hứng của bản thân.
Lúc này Tần Chính Dương đang cùng mỹ nữ ăn cơm, không biết có hay không nghe lời mình mà phát triển quan hệ một phen? Tôn Tường nghĩ vậy, đột nhiên cảm giác món cơm trứng chiên cà chua buổi chiều kia rất khó coi. Khó chịu trong lòng có một chút cảm giác thê lương.
Đại khái cảm giác một mình rất không thoải mái, Tôn Tường cước bộ nhanh chóng đến siêu thị mua trứng gà trở về nhà.
Về nhà phát hiện Tần Chính Dương còn chưa trở về, trong TV tin tức phát thanh vừa vặn kết thúc. Tôn Tường đem trứng gà bỏ vào tủ lạnh, thuận tiện nghe dự báo thời tiết.
Làm xong việc liền tắt TV vào thư phòng lên mạng.
Nhàm chán a...
Tôn Tường ẩn náu xem quần chúng nói chuyện phiếm, không gia nhập vào cuộc trò chuyện. Đột nhiên trong đầu liền chợt lóe một câu: Vui vẻ là bọn hắn, mình cái gì cũng không có.
"Sát! Đây là loại nháo nào!" Tôn Tường vò tóc mình, vào chơi game.
Sau khi cập nhật, tiến vào trò chơi. Nhìn đại hào của chính mình mãn cấp đang đứng trong thành. Tôn Tường thao tác chậm rì làm nhiệm vụ.
Bình thường hăng say chơi trò chơi lúc này đột nhiên cũng hiểu được mình không muốn chơi, tuy rằng cảm giác quá yên tĩnh mà mở loa thật lớn, nhưng chính là cảm giác vắng vẻ.
Lần thứ mười quay đầu xem đồng hồ báo thức trên tường, Tôn Tường rời trò chơi.
Tám giờ rưỡi, lại lăn lộn một giờ.
Thật sự không còn việc gì để làm, Tôn Tường đột nhiên cảm thấy thời điểm trước kia điên cuồng tăng ca vẫn tốt, ít nhất không giống như bây giờ không có việc gì làm, lên mạng cũng không khơi nổi hứng thú.
"Mợ nó, giờ này còn chưa chịu về, ăn chết cậu đi!" Tôn Tường giống như ngốc tử mắng đồng hồ báo thức, mắng xong liền lên mạng xem phim kinh dị.
Qua nửa tiếng, Tôn Tường chống đỡ không nổi. Phim kinh dị này quả thực đem sự cô độc tĩnh mịch của cậu nhân rộng vô số lần. Tô Tường thập phần xác định hiện tại không đủ dũng khí bật đèn phòng khách để đi vệ sinh.
"Aaa...thật là phiền... phải làm gì đây.." Tôn Tường gục mặt lên bàn nhìn về hướng đồng hồ báo thức đang hiện chín giờ. Thật không sai, khẳng định là đưa nữ nhân về nhà, nói không chừng một lát liền gọi điện về báo đêm nay không về ngủ. "Tần Chính Dương, cậu được lắm, rõ ràng buổi chiều còn phát hỏa, buổi tối liền bị người ta câu mất hồn, thật không có nguyên tắc!" Tôn Tường nói thầm, đảo mắt một vòng, nếu Tần Chính Dương tìm được đối tượng, chẳng phải chỉ còn mình hắn tự mình xử lấy. (DIY). Mẹ nó, đều đã qua 16 tuổi vẫn là một xử nam nói ra liền dọa chết người.
Tôn Tường mở màn hình nhìn QQ nhóm, nhóm người này trò chuyện tới lui liền hướng tới chuyện không dành cho thiếu nhi, sau đó có người phát một đường link, nói rằng mọi người xem sẽ biết. Tôn Tường lập tức đứng lên.
Giờ này, Tần Chính Dương chưa về, cũng không về lúc nào sẽ về...
Tôn Tường cảm thấy tựa như trở lại lúc trước ở nhà một mình, muổn làm chút chuyện xấu. Tuy rằng biết là không có người nhưng vẫn chột dạ nhìn xung quanh một lần.
Chỉ xem một lần thôi... hẳn là không sao đâu ha? Người quen gửi link, chắc hẳn sẽ không có virus gì đó.. chỉ xem một lần thôi...
Tôn Tường nuốt nước miếng click vào đường link, loa ngoài đổi thành tai nghe.
Hình ảnh trên máy tính hòa cũng thanh tâm trong tai nghe đối với Tôn Tường tạo thành kích thích lớn. Đơn giản mà nói, địa phương đáng xấu hổ trên người Tôn Tường càng...
Mặt đỏ tới mang tai, muốn chạy đến WC giải quyết, chính là ánh mắt không rời khỏi máy tính.
Dù sao Tần Chính Dương cũng không có ở đây... thư phòng cũng có khăn giấy...
Tôn Tường cắn răng một cái, dứt khoát kéo khóa quần xuống.
Là xử nam nhiều năm, Tôn Tường thừa nhận hai tay của mình vẫn là rất có năng lực. Chỉ cần làm xong trước khi Tần Chính Dương trở về liền không thành vấn đề.
Tôn Tường đối với hình ảnh trên máy tình cùng thanh âm trong tai nghe, quyết đoán tiến hành.
Tiểu huynh đệ run run rẩy rẩy dần đạt đến đỉnh, Tôn Tường thoải mái híp mắt, tầm mắt hơi nâng lên.
Sau đó liền phát hiện ở trước cửa thư phòng có một thân ảnh thon dài, trông giống Tần Chính Dương.
Tôn Tường tại thời điểm thăng hoa trong vòng 2s lập tức tỉnh lại, trên tay ngừng động tác, hai mắt rời khỏi màn hình, ngẩng cầu về hướng cửa chính cách mình hai thước.
Ân, tựa vào khung cửa, khoanh hai tay, thẳng tắp nhìn mình, chính là Tần Chính Dương, không sai!
Trong nháy mắt, Tôn Tường tuy nói là thành công đến ngây ngẩn cả người, nhưng các loại ý tưởng không gây trở ngại trong đầu liên tục phát ra. Nào là: "aaaaa! Thật mất mặt!! Không biết hiện tại giết hắn diệt khẩu có kịp hay không..." Cuối cùng là "mẹ ơi, có kẻ biến thái ở cửa xem con tự sướng!!"