Lúc Tần Chính Dương về đến nhà thấy Tôn Tường ngồi ở sopha nghịch điện thoại.
Đã gần 10 giờ đêm, Tôn Tường lại không bật đèn, toàn bộ phòng khách đều tối đen, chỉ có ánh sáng chiếu ra từ màn hình điện thoại chiếu lên mặt Tôn Tường.
Tần Chính Dương cau mày, thuận tay bật đèn: "Quả nhiên nên kêu Phương Chính lại đây."
Tôn Tường xoa hai mắt, híp mắt nhìn về Tần Chính Dương: "Em gái cậu, còn biết trở về sao!" Nói xong liền cảm thấy thật giống như tiểu tức phụ đang trách cứ chồng mình, Tôn Tường không được tự nhiên đứng lên, mang dép đi vào phòng tắm.
Tần Chính Dương rõ ràng được Tôn Tường tức giận, không phải là ăn dấm chua đi? Tuy rằng kinh nghiệm hai mươi mấy năm nay cho thấy không có khả năng Tôn Tường thông suốt được, bất quá đôi khi Tần Chính Dương vẫn là rất thích lừa mình dối người một phen.
Đem cặp ném lên sopha, cả người ngồi xuống, vừa vặn ngồi lên điện thoại của Tôn Tường.
Tần Chính Dương cầm điện thoại của Tôn Tường lên, rõ ràng một chút ý tứ bỏ xuống cũng không có. Dù sao Tôn Tường tắm cũng không thể ra ngay, Tần Chính Dương quang minh chính đại mở ra xem. Điện thoại Tôn Tường còn dừng lại ở trang tiểu thuyết, Tần Chính Dương xem đại khái, có chút giật mình. Y không nghĩ tới Tôn Tường có một ngày sẽ xem loại tiểu thuyết này. Tiện tay mở xem lược sử, bình thường đều thấy trò chơi nhưng ngược lại là không có, liền thấy câu hỏi ở "Một trăm độ".
Tần Chính Dương khóe miệng câu lên, để điện thoại xuống trở về phòng.
Tôn Tường tắm rửa đi ra, thấy Tần Chính Dương đi vào trong phòng, trong lòng cảm thấy ủy khuất.
Bình thường Tần Chính Dương về muộn đều sẽ nói rõ ràng bên ngoài làm gì. Tuy rằng mỗi lần Tôn Tường đều cảm thấy y thực dong dài không quan tâm. Nhưng Tần Chính Dương nói là tránh cho Tôn Tường ở sau lưng tố cáo với mẹ y những chuyện bậy bạ. Tôn Tường cảm thấy Tần Chính Dương chính là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, hắn mới sẽ không tùy tiện nói lung tung với mẹ Tần Chính Dương.
Kết quả hôm nay, Tần Chính Dương không nói gì liền vài phòng, khẳng định là làm những chuyện xấu hổ không muốn nói ra.
Tôn Tường nghĩ thế liền mất hứng, đem điện thoại trở về phòng, vẫn còn chưa hết giận, bình thường không khóa phòng hôm nay liền khóa, thở phì phì leo lên giường.
Xem xong tiểu thuyết, chuẩn bị nghỉ ngơi, vì thế thuận tiện mở trang "một trăm độ".
Xuất hiện hơn hai mươi comment, Tôn Tường xem từ comment cuối cùng, cơ hồ đều là: "Chịu không được, manh chết ta!! Chủ thớt mau xuất hiện, comment 69 có kinh hỉ!! Phía dưới theo đội hình!!"
Tôn Tường trong đầu đều là dấu chấm hỏi, mở đến trang trước, ID comment 69 Tôn Tường rất quen thuộc, đó chính là ID của Tần Chính Dương! Không sai!
"Cảm ơn lầu trên đã nói đúng, tôi thật là bởi vì thích cậu ấy nên mới cướp bạn gái. Nếu cậu ấy vẫn một mình, tôi liền ở bên cạnh. P,s: Tớ cùng người khác xem mắt là lừa cậu, tớ ngay từ lúc còn ở nhà trẻ đã nhận định cậu là vợ tớ, làm sao có thể xem trọng người khác, đứa ngốc."
Tôn Tường đọc đi đọc lại không dưới mười lần, cuối cùng cầm điện thoại ném xuống giường.
Cắn răng nhảy xuống giường vọt tới phòng đối diện, cửa mở hé, Tôn Tường rất có khí thế đá cửa ra, "Tần Chính Dương!"
Tần Chính Dương vừa tắm xong, ngồi trên giường đọc sách, nghe vậy ngẩng đầu, nhướng mày nhìn Tôn Tường tới gần, leo lên giường đưa tay bóp cổ y.
"Nói! Cậu cùng cô gái kia không có gì, vậy tại sao lại trở về trễ như vậy!" Tôn Tường siết cổ y lắc lắc, cảm giác trút hết tức giận mới buông tay để Tần Chính Dương trả lời.
"Khụ... Để xem cậu có hay không sẽ.. khụ.. ghen.." Tần Chính Dương xem sách quăng lên đầu giường, một bên thuận khí một bên cười nhìn Tôn Tường tạc mao: "Hiệu quả ngoài ý muốn, sớm biết sẽ như thế, hẳn là nên thử sớm một chút."
"Cậu mới ghen! Ghen em gái cậu!!" Tôn Tường thấy Tần Chính Dương chậm chạp lại gần, vì thế không khách khí tiếp tục bóp cổ y. Lần này lực đạo hơi nhẹ.
Tần Chính Dương ra vẻ thực vui, khó có được bị bóp cổ mà bộ dáng thật thoải mái mỹ mãn.
"Cười cái gì mà cười! Có gì buồn cười!" Tôn Tường thấy tên này cười lên, trong lòng sợ hãi, thu tay lại dời mắt nhìn tủ quần áo của Tần Dương.
"Tớ chỉ là thấy.." Đôi tay của Tần Chính Dương ôm lấy eo của Tôn Tường kéo hắn vào trong lòng, "Tư thế này thật tốt."
Tôn Tường vừa rồi rất kích động, trực tiếp chuyển hướng ngồi chồm hổm trên đùi Tần Chính Dương, lúc này như là bị đeo vào đai, hay tay chống lên ngực y, cả người dựa vào trong lòng.
"Cậu... em gái cậu..." Không có khí thế để mắng ra tiếng, mặt Tôn Tường đỏ phừng phực.
Biết Tần Chính Dương không có đi xem mắt với cô gái nào, hắn vẫn chính là rất vui, nhưng mà tư thế này khiến hắn không chịu nổi, "Tớ nói cho cậu biết! Cứ cho là... cái kia... lui một vạn bước mà nói... cho là tớ có một chút thích cậu đi... cậu cười cái mông, tớ đã nói là lui một vạn bước mà nói!! Ai sẽ thích cậu a! Khụ khụ.. cái kia, đại gia tớ cũng là thuần khiết! Tớ... tớ muốn làm công!"
Tần Chính Dương gật đầu tỏ vẻ đồng ý, "Được, cậu muốn làm công cũng không phải không thể, chỉ cần cậu so với tớ, nếu hơn tớ liền cho cậu làm công thế nào?
Tôn Tường bắt đầu do dự.
"Sao? Sợ sao? Tớ nghĩ xem.. từ lúc ở nhà trẻ so hoa hồng.. cậu vẫn chưa có lúc nào so với tớ." Tay của Tần Chính Dương không chút nhàn rỗi, bắt đầu sờ loạn eo Tôn Tường, một tay hướng lên một tay hướng xuống.
"Tớ phi! Ai sợ! Đại gia tớ cuối năm nhất định so với cậu nhiều hơn, khốn khiếp! Không đúng! Tay cậu làm gì đấy!" Tôn Tường muốn đứng dậy, nhưng là bị Tần Chính Dương sờ đến nhũn ra.
"Được, đợi đến cuối năm, giờ để tớ công cậu trước!" Tần Chính Dương phi thường có kỹ xảo đem miệng Tôn Tường chặn lấy, sau đó lúc Tôn Tường mơ mơ màng màng cắn lỗ tai hắn dụ hoặc nói, "Hiện tại đem chuyện tối qua làm cho xong đi, được không?"
Tôn Tường mơ hồ đồng ý, "Ừhmm..."
Một bước sa chân muôn kiếp hận, Tôn Tường này rên rỉ một tiếng "Ừhm" khiến cho Tần Chính Dương đem hắn ăn sạch không chừa lại gì.
Ngày hôm sau Tần Chính Dương cảnh xuân đầy mặt đi làm, thuận tiện xin cho Tôn Tường nghỉ.
Tôn Tường ở nhà, nằm trên giường không động đậy, trong lòng mắng Tần Chính Dương trăm ngàn lần.
"Cảm ơn cả nhà, tôi đã ăn hắn, ăn rất ngon."
- Comment mới nhất.
"Sát! Tần Chính Dương, cậu đi chết đi!" Tôn Tường ném di động.
【END】