Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
(Mẫn nông: là tên một bài thơ xuất hiện trong chương truyện, tạm dịch "Nông dân đáng thương")
Ngày mừng thọ Tiên đế, Ma giới vẫn như mọi khi.
Thanh Huyền thấy Ân Du trịnh trọng cầm theo khối ngọc bội che giấu ma khí, lại dùng thuật ẩn đi dung mạo loá mắt, nhìn trái nhìn phải, thật cẩn thận xác định bản thân đã ngụy trang tốt.
"Khụ." Chẳng hiểu vì sao, dưới con mắt bình thản của Ô Diêm, Ân Du cảm thấy cả người đều mất tự nhiên. Nghĩ nghĩ, hắn hỏi: "Ô Diêm, nếu ta cứ thế này mà lên Tiên giới thì có thể qua mắt được những người ở đó bao lâu? Ma quân Quỷ Diện nói pháp bảo này có thể tạm thời áp chế ma khí trên người ta được mấy canh giờ."
Thần quân chỉ cần liếc mắt đã nhận ra Ân Du ngụy trang, đừng nói mấy canh giờ, thở quá mười hơi là bị phát hiện rồi.
Chẳng qua Thanh Huyền không muốn đả kích hắn, nên y nói: "Có lẽ sẽ giấu được một lúc."
Ân Du cười cười: "Vậy ta yên tâm rồi."
"Ừ."
Yến hội mừng thọ Tiên đế sắp bắt đầu, Ân Du không chần chờ nữa, bay vội đến Chủ thành.
Thanh Huyền hơi nheo mắt, nhìn theo bóng dáng càng ngày càng nhỏ phía chân trời.
Chốc lát thôi Ân Du sẽ quay về, chỉ bị thương nhẹ.
Pháp bảo Ân Du mượn được thật ra có hiệu quả khá tốt, hơn nữa ma khí bản thân hắn rất thuần khiết, lại cố ý che giấu hơi thở ẩn trong đám người hầu đi theo các tiên quân, cho nên lúc đầu ngay cả Tiên đế cũng không phát hiện ra.
Chỉ có điều trong mắt Thần quân, mọi thứ Ân Du dùng để ngụy trang đều là không khí. Khi y vừa xuất hiện, thì vị trí Ân Du đứng trong mắt y là một đám khói đen nồng đậm.
Cũng may khi đó Thanh Huyền tung một chưởng, nhưng lại nương tay, không làm Ân Du bị thương, mà chỉ đánh bay hắn khỏi Tiên giới.
Đôi con ngươi trong trẻo lóe lên ý cười nhàn nhạt, Thanh Huyền không về ma cung, mà đứng trên tường thành chờ người.
Nhẩm tính thời gian, Thanh Huyền ngước mắt, quả nhiên ở phía tây, trên rặng mây hồng che lấp mặt trời, thấp thoáng tà áo đỏ sáng rực, cho dù cách cả ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được tâm trạng vô cùng sung sướng của ai đó.
Thần quân tung một chưởng không tạo thành thương tổn quá lớn với Ân Du, cho nên trong chớp mắt hắn đã rơi xuống tường thành.
Đôi mắt đen láy như bầu trời đầy sao, lấp lánh.
"Ô Diêm, ngươi chưa về à?"
Thanh Huyền rũ mắt, đáp: "Còn chưa kịp về."
Mặt Ân Du ửng đỏ, hắn hung hăng nói: "Tên Ma quân Quỷ Diện khốn kiếp kia, pháp bảo chẳng có chút tác dụng gì cả! Mệt ta cúng cho gã nhiều ma thạch như thế!"
"Dù sao cũng đã tốn không ít, thứ rách nát này khỏi trả."
Ân Du lẩm bẩm, khóe miệng không nhịn được cong lên, hắn hỏi: "Ô Diêm, ngươi từ nhỏ sống ở Ma giới, có biết nhiều về Tiên giới không?"
Trên Tiên giới, thỉnh thoảng Tiên đế có đến Thần cung tìm Thanh Huyền, dĩ nhiên Thanh Huyền quen biết hắn. Thấy Ân Du hỏi vậy, y bèn nói: "Biết một chút."
Ân Du im lặng trong chốc lát, mới ấp úng: "Thế ngươi có biết Thần quân trên Tiên giới không?"
Cặp mắt đỏ của Thanh Huyền hơi lóe: "Biết."
Ân Du dừng một chút, lại hỏi tiếp: "Ở Nhân giới ta đã từng gặp một vị tu sĩ có dung mạo giống Thần quân như đúc, ngươi nói xem, liệu có phải đó chính là Thần quân hay không..."
Thần quân sinh ra cùng với trời, không phải là tu sĩ Nhân giới tu luyện phi thăng, điều này ở hai giới Tiên Ma chỉ cần là người có chút lai lịch đều biết. Ân Du phi thăng mới có trăm năm, kiến thức thông thường này hắn không hỏi cho nên cũng chẳng có ai nhắc tới.
Thanh Huyền trả lời: "Thần quân thuận theo trời đất mà sinh ra, không đến từ Nhân giới. Chẳng qua những người được sinh ra ở Tiên giới đều không có tâm ma, vì vậy Tiên đế hoặc tiên quân khác muốn tăng tu vi, mài giũa tâm cảnh thì sẽ đưa hồn phách của mình xuống Nhân giới đầu thai chuyển kiếp."
"Cho nên..." Ân Du dừng bước, ánh mắt xa xăm.
Rất nhiều người phân biệt tu sĩ chuyển kiếp dưới Nhân giới với bản thân họ trên Tiên giới, cho rằng đó là hai người khác nhau, thế nên Ân Du mới băn khoăn như vậy, điều này hắn đã từng nghe nói.
Bỗng nhiên, Ân Du mỉm cười, nụ cười rực rỡ lóa mắt tựa hoa đào tháng ba.
"Tấn Tử Giác là Thần quân."
"Ô Diêm, ngươi có biết Thần quân tên là gì không?"
"Thanh Huyền."
"Thanh Huyền, Thanh Huyền..."
Ân Du lặp lại từng chữ từng chữ, tựa như đang cẩn thận nhấm nháp một món ăn vô cùng trân quý.
Thanh Huyền đứng bên cạnh nghe thật rõ ràng, từng tiếng một cứ rơi vào trong tai, đáy lòng vô cớ xao động.
"Nghĩa trong Thanh nào, Huyền nào?"
Thanh Huyền là cái tên dựa vào dáng vẻ của trời đất lúc y ra đời. Hồi ấy, tam giới còn chưa hình thành, chỉ là một khoảng hỗn độn không có ánh sáng, cho nên mới lấy tên Thanh Huyền*.
(Thanh Huyền: chỉ một màu thuần đen)
Ngẫm một chút, Thanh Huyền nhớ từ nhỏ đến lớn, Ân Du chưa từng được đi học chữ, nếu giải thích như vậy thì hắn sẽ thấy khó hiểu.
Kéo Ân Du qua, nắm lấy mu bàn tay rồi mở lòng bàn tay hắn ra, đầu ngón tay y vẽ xuống.
Tay Ân Du khẽ run, lúc Thanh Huyền viết xong buông ra, mắt chưa kịp nhìn lên, y hỏi: "Đã nhớ rõ viết như thế nào chưa?"
Không thấy hắn trả lời, chỉ thấy vạt áo tung bay, dường như ở giữa có che giấu một gương mặt đỏ tưng bừng, chờ Thanh Huyền nhìn lại thì người sớm đã chạy mất.
Thời gian sau đó, Thanh Huyền thấy Ân Du thường xuyên ngồi một mình đến phát ngốc, tay vô thức sờ lên ngực, mặt mày rạng rỡ.
Trong Hỗn Độn bí cảnh, lúc Ân Du trọng thương, vết thương khủng bố nằm ngay giữa ngực.
Cảm xúc đầu ngón tay dính máu lại lần nữa truyền đến, trong hang động chật hẹp, vị thuốc trộn lẫn mùi máu tanh, có người cắn môi gắt gao, vì đau đớn mà nắm chặt lấy góc áo của y.
Thanh Huyền thu tầm mắt về, rồi đột nhiên bừng tỉnh, y phát hiện qua thật lâu đáy lòng mình vẫn chẳng bình tĩnh nổi.
Một tháng trôi qua, từ sáng sớm Thanh Huyền không thấy bóng Ân Du đâu.
Mà trên Tiên giới lúc này, vị tu sĩ Ma giới kia lại chạy lên, không khí cực kỳ náo nhiệt.
Bắt đầu từ đây, không khí tĩnh lặng ở Thần cung chính thức bị phá vỡ.
Mỗi tháng một lần, chưa từng ngừng lại.
Khi gặp người xâm nhập, Thanh Huyền xuống tay nhưng vẫn thu lại chút sức mạnh, còn trận pháp bao phủ quanh Thần cung thì không biết nhận mặt người.
Ân Du xông tới lần nào đều bị trận pháp đập bay lần ấy, mỗi lần đều trở về với sắc mặt tái nhợt, nhưng cứ cười đến lóa mắt. Thanh Huyền bôi thuốc, thấy hắn vừa cười vừa nhịn đau cũng không nỡ trách.
"Ô Diêm, trận pháp bên ngoài đã bị phá, rốt cuộc ta nhìn thấy y rồi!"
Một năm sau, lại rớt xuống từ Tiên giới, Ân Du vui sướng nói.
Thanh Huyền cũng đành chịu, trận pháp ngoài Thần cung chính là trận pháp phòng ngự thượng cổ tốt nhất. Nhưng cũng chỉ ngăn được Ân Du xông vào khoảng một năm, sau đó càng ngày càng dễ hỏng, cứ ba tháng y phải tu sửa một lần.
Sau đó một tháng, Ân Du vẫn chưa từ bỏ ý định lại chạy lên Tiên giới.
Ban đầu, hành vi trêu chọc Thần quân của Ân Du khiến toàn cõi Ma giới khiếp sợ, thậm chí cả Ma tôn cũng bị dọa, hắn còn tự mình tới cửa nhắc nhở Ân Du phải an phận.
Ai biết nào có quản được Ân Du, nhưng mà sau đó người Tiên giới không làm gì, Thần quân mỗi lần gặp cũng chỉ đánh bay Ân Du mà thôi. Ma tôn thấy thế liền ôm tâm trạng xem kịch vui mặc kệ Ân Du chạy đi quậy phá.
Thanh Huyền trong lúc vô ý nghe thấy ma tu khác kể, Ma tôn còn nhiều lần bí mật chuồn lên Tiên giới xem náo nhiệt.
Lại thêm một tháng nữa, lần này sắc mặt Ân Du so với trước đây thì tái nhợt hơn.
"Ô Diêm, ta trông thấy Thanh Huyền." Ân Du cười.
Thanh Huyền không hiểu vì sao cảm thấy chua xót.
Thời gian trôi nhanh, dây dưa chẳng biết bao năm, có một lần Ân Du đi dạo trong ma thành, cử chỉ hành vi rất lạ. Chẳng hạn như đột nhiên sai ma nhân trong cung chuẩn bị giấy bút và mực, còn dành riêng một gian trống, gọi là phòng sách, rồi khóa cửa cả ngày trốn bên trong.
Hơn nữa sáng sớm hắn đã đi ra ngoài, trong khi bình thường không lên Tiên giới thì Ân Du ngồi phát ngốc ở ma cung. Hôm nay lại hiếm thấy vừa đi là mất hút cả ngày, làm Thanh Huyền không chú ý cũng khó.
Ân Du cầm một quyển sách, hoang mang chạy vào phòng, đóng cửa không ra.
Nửa đêm, Thanh Huyền thấy phòng vẫn sáng trưng, bèn gõ cửa: "Ân Du?"
Không có ai đáp lại.
Y nhíu mày, bèn thử đẩy cửa.
Kẽo kẹt.
Không khóa sao?
Thanh Huyền bước vào, đây là lần đầu tiên y vào nơi mà Ân Du gọi là phòng sách này.
Trên nền vứt đầy giấy, Thanh Huyền tiện tay nhặt lên một tờ, đập vào mắt là mấy chục nét bút xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đột nhiên nhớ tới cậu nhóc con nghiêm túc ngồi điêu khắc khối gỗ thành hình dáng của y, Thanh Huyền lập tức nhận ra ai là người viết.
Thân mình gầy yếu gục trên bàn, mới rơi từ Tiên giới xuống mấy ngày, thương thế trên người Ân Du bị trận pháp đánh vẫn chưa khỏi hẳn, có lẽ chịu không nổi bị dày vò như vậy, nên mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Tránh những tờ giấy nháp vứt lung tung trên sàn, Thanh Huyền bước đến cạnh Ân Du, làn da trắng sứ dưới viên dạ minh châu phát ra ánh sáng dìu dịu. Mặt bàn có vết mực, cây bút đổ xiêu vẹo làm mực dính cả vào tà áo đỏ, ngón tay thon dài đang đè lên tập giấy trắng lộn xộn.
Thanh Huyền đặt bút vào chỗ cũ, làm một cái thuật xóa vết mực trên áo Ân Du.
Cho dù là tu sĩ, nhưng cơ thể trọng thương, cả đêm ngủ gục như vậy dễ nhiễm lạnh cũng không tốt.
Thanh Huyền khom người định ôm Ân Du về tẩm cung, bỗng vô tình nhìn thấy một nửa tờ giấy có ba khoảng gạch gạch xóa xóa lớn bị đè dưới cánh tay.
Cõi lòng chợt bồi hồi, Thanh Huyền cởi áo ngoài phủ lên người Ân Du, sau đó nhẹ nhàng dịch tay hắn, rút tập bản thảo kia ra.
Ngón tay thon dài làm phép trực tiếp bỏ đi lớp mực tẩy xóa, trên mặt giấy trắng tinh đột nhiên hiện ra một con chữ tựa như sâu bò.
Hẳn là viết quá xấu, không hài lòng, cho nên Ân Du mới xóa đi.
Thanh Huyền lật tiếp, là một chữ "Thanh" ngay ngắn, lật nữa thì đến chữ "Huyền".
Mỗi chữ khoảng chừng trên dưới một trăm tờ, sau đó Thanh Huyền thấy một trang giấy có đủ hai chữ "Thanh Huyền" xiêu vẹo. Hai chữ hợp lại được viết thêm khoảng mấy trăm tờ nữa, cuối cùng miễn cưỡng có chút hiệu quả, nhìn qua không khó coi như trước.
Mím môi, Thanh Huyền không nhịn được nhìn Ân Du đang mệt mỏi ngủ vùi, dưới đôi mi dày đã điểm màu xanh nhạt, cánh môi đỏ thắm hơi trắng bệch.
Thanh Huyền đặt tập giấy trong tay xuống, lại nhìn thấy quyển sách mà Ân Du mang về đặt bên kệ đựng sách.
Giữa những trang sách lại lộ ra vài tờ giấy trắng được kẹp vào, Thanh Huyền cầm quyển sách nhỏ, mặt trên đề ba chữ rồng bay phượng múa cỡ lớn "Thi từ tập."
Lật ra, bài thơ đầu tiên có tựa đề là "Mẫn nông".
Phía trên bị dính ít mực, Thanh Huyền bèn lấy tờ giấy được kẹp trong trang đầu ra.
Có lẽ Ân Du dùng để ghi chú linh tinh.
Tiếng giấy sột soạt, cả tờ giấy trắng có mấy ký tự lớn vặn vẹo y như một con rắn.
Sắc mặt Thanh Huyền bỗng trở nên kỳ lạ, đôi mắt híp lại, tầm mắt nhiều lần dừng ở trên người Ân Du, cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng, Ân Du đang ngủ say sưa bỗng mơ màng rụt rụt cổ.
Cuối cùng Thanh Huyền đặt tờ giấy vào chỗ cũ, bế Ân Du về phòng ngủ.
Ân Du theo thói quen bắt lấy góc áo của Thanh Huyền, cọ cọ lên lồng ngực ấm áp, ngủ đến thơm ngọt.
Kéo chăn đắp lên cho hắn, Thanh Huyền đứng cạnh giường ngắm nhìn Ân Du thật lâu, tấm rèm che bớt đi ánh sáng, không thấy rõ vẻ mặt của y.
Một lúc lâu, Thanh Huyền mới ra khỏi phòng.