Con Rể

Chương 69

Edit: MinnieKemi

Dương Trung Úy hoàn toàn không tin chuyện Vương Phu Nam có ý với Hứa Tắc, định mượn rượu dạy dỗ Vương Phu Nam một trận, nói hắn nào là đầu óc bị lừa đá hỏng rồi chỉ biết nói xạo vân vân, cuối cùng là không thèm đoái hoài gì tới nữa.

Còn về chuyện Hữu Thần Sách quân rời khỏi Thái Ninh thì ông ta lại chưa từng nhắc tới, trước khi đi Dương Trung Úy chỉ nói: “Thật ra ngươi trở về cũng không phải chuyện tốt, ta nghe nói dân chúng Giang Nam Hoài Nam lúc này oán thán dậy trời, thường hay xảy ra bạo loạn, không chừng ngươi vừa về thì đã bị điều đi bình định Giang Hoài cho xem!”

Làm tướng quân đương triều so với một soái tướng phương trấn dường như còn chẳng có quyền tự chủ, trung ương chỉ ở đâu là phải đánh chỗ đó. Giả như chống ngoại bang bảo vệ quốc gia thì cũng đáng, nhưng tình hình bây giờ thì sao? Nội loạn liên miên, mỗi địa phương đều cất giữ tâm tư riêng, thân là tướng quân bản triều, chẳng qua chỉ để dọn dẹp sâu mọt mà thôi.

Nhưng sâu mọt có thể xua hết đi được sao? Chỉ sợ lại giống như nạn châu chấu, nháy mắt thôi thì tất cả đã lũ lượt kéo tới nơi rồi.

Đến lúc đó, e là ba đầu sáu tay cũng không thấm vào đâu.

“Uẩn Bắc.” Dương Trung Úy bỗng trịnh trọng nói: “Đây thật sự là một thời đại khiếp nhược khiến con người tự oán bản thân.” Ông ta bỗng nhiên nghiêm túc, cùng những nếp gấp loằn ngoằn bò ngang bò dọc trên khuôn mặt chữ điền ngược lại mang đến cảm giác của một người dày dạn phong sương.

Gió thu thổi mạnh làm lớp hồng y dưới áo giáp lộ ra ngoài vừa mang vẻ tiêu điều vừa có phần oanh liệt.

Ông ta xoay người nhìn đội Hữu Thần Sách quân trùng trùng phía sau, sau khi đội mũ sắt thốt lên một câu: “Chỗ quỷ quái này thật lạnh quá, quay về Trường An thôi.” Dứt lời liền phóng lên mình ngựa, chợt lại ghé mắt nhìn Vương Phu Nam, chẳng hiểu sao bỗng cặn vặn: “Tên tiểu tử nhà ngươi, trước đây chẳng phải từng hỏi vì sao Vệ Chinh lại chết hay sao? Vì ông ta quá đơn thuần, quá chính trực, luôn tuân theo quy củ! Nếu ngươi cũng muốn ngồi vào vị trí của ông ta xưa kia thì chớ có học theo ông ta! Ngươi còn trẻ, ta sẽ rất tiếc thay ngươi, ngươi cũng biết ta muốn nhận ngươi làm con nuôi, đều là tại gã cha cố chấp đã mất của ngươi cả.”

Vương Phu Nam định nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ đáp: “Trung Úy thuận buồm xuôi gió, về kinh lại gặp mặt.”

Dương Trung Úy cả cười, kẹp bụng ngựa quát: “Đi!”

Thoáng chốc bụi bặm giăng khắp trời, Vương Phu Nam lui về sau hai bước. Hắn từng đứng ở đây đưa tiễn rất nhiều người, có người của Châu phủ, có người của quân Thái Ninh, có sứ giả của triều đình…Bây giờ cũng đến phiên chính mình rồi.

Có lẽ hắn đã hiểu vì đâu mà Dương Trung Úy nói với mình chuyện Vệ Chinh. Vì từ nơi này về đến kinh thành, hắn sắp thay vào vị trí mà năm đó Vệ Chinh tại vị sau cùng—Đại tướng quân Hữu Thần Sách quân.

Đây là vị trí mà lúc còn tấm bé hắn luôn ao ước, nó có ý nghĩa rất quan trọng, cũng mang lại cho hắn những đấu tranh quyền lực tàn khốc hơn.

Vệ Chinh từng dừng bước tại nơi này, vì trung nghĩa mà dâng đầu của mình, còn hắn thì sao?

–*–*–*–*–

Ngày mười bốn tháng mười, Đông Đô lạnh lẽo và hanh khô đến kì cục, Hứa Tắc cảm thấy khuôn mặt mình đã bị gió thổi phong hóa. Nàng giơ tay che mặt đứng bên ngoài Trung Thư Tỉnh giậm chân vì lạnh, cuối cùng cũng có một tiểu lại đi ra gọi: “Hứa thị lang mau vào thôi.”

Hứa Tắc theo hắn bước vào trong, liên tục đi qua ba lần cửa, sau khi quẹo vào hành lang đi tiếp chừng năm bước mới đến công phòng của Trung Thư lệnh.

Hứa Tắc vội cúi người cởi giày đặt bên ngoài, sau khi vào trong mới khom người bẩm báo: “Hạ quan Hứa Tắc, đến đây dâng tấu về kế hoạch tài chánh Độ Chi năm Nguyên Trung thứ hai.”

Nói xong thì đứng thẳng người lấy bản tấu, hướng về phía chủ tọa, lúc này mới có một chút sửng sốt.

Bên trong Trung Thư tỉnh vô cùng u ám lạnh lẽo, bên ngoài là sắc trời ảm đạm nên bên trong chẳng mấy sáng sủa, nhưng Hứa Tắc vẫn nhận ra, người bên cạnh Trung Thư lệnh.

————

“Không cần vội, ngươi hẳn ngồi xuống trước đã.” Bùi Trung Thư nói xong lại lệnh cho người hầu dâng trà, sau đó chuyển hướng sang người bên cạnh: “Quốc Lão không ngại cũng ngồi nghe một lúc.”

Người được gọi là Quốc Lão ngẩng đầu nhìn Hứa Tắc một cái đã thấy nàng ngồi xuống mải miết lật bản tấu, bèn tự tay dời một cái giá nến ở trước mặt. Bùi Trung Thư lúc này hiểu ý, vội vàng kêu người hầu chuẩn bị đèn, hiền hòa hỏi Hứa Tắc: “Ngươi từ Trường An tới, có cảm thấy Đông Đô lạnh hơn không?”

Hứa Tắc qua loa vâng dạ, có một chút luống cuống, vì vậy nàng cầm cốc trà uống ực một hớp trà nóng, định thần lại mới vào thẳng chủ đề: “Năm Nguyên Trung thứ nhất, Độ Chi thu hai thuế xuân, thu tổng cộng là một ngàn hai trăm sáu mươi tư vạn ba ngàn năm trăm sáu mươi mốt quan tiền, lấy sổ sách mỗi ty sở báo cáo tám tháng làm cơ sở, dự tính chi dùng của mỗi ty năm Nguyên Trung thứ hai như sau…Lại lấy sổ sách các châu huyện làm căn cứ, định mức các châu huyện thu thuế như sau…”

Công phòng trống trải lạnh lẽo, mùa đông vắng vẻ làm người ta phát hoảng. Bùi Trung Thư không chen vào, Lý Quốc Lão cũng không nói không rằng, từ đầu tới cuối chỉ có một mình Hứa Tắc đang nói mãi nói mãi, nói mãi nàng cũng sắp chết rét đến nơi.

Nàng có trách nhiệm chăm chỉ, cẩn thận bẩm báo xong tất cả, lúc này vẫn đang cúi đầu trầm mặc đợi kết quả.

Người hầu tới mang bản tấu dâng cho Bùi Trung Thư lệnh, Bùi Trung Thư lật lật rồi hỏi người bên cạnh: “Quốc Lão thấy thế nào?”

Lý Quốc Lão không tỏ vẻ gì: “Hiện nay chiến sự thiên tai liên miên, sao có thể dựa vào kế hoạch của Độ Chi thực hiện? Tập này đưa ra chỉ cần xem qua là được, không cần nhất nhất làm theo.”

Tuy lời ông ta nói ra không chút khách sáo, nhưng đây cũng là sự thực. Bây giờ có rất nhiều khoản chi tạm, không nằm trong dự tính, muốn giống như trăm năm trước nghiêm ngặt chấp hành theo kế hoạch trước đó đưa ra là chuyện không thể.

Bùi Trung Thư nói: “Cũng phải, bản tấu này cứ giữ lại trước đã.”

Vậy là phần căn cứ kế trương cả nước và đô trương tám tháng mà Độ Chi nghiêm ngặt đối chiếu sau khi được hai vị Thượng Thư tỉnh kiểm tra qua, lúc này đã có thể “nhìn thấy kết luận”, nó đang nằm trên bàn của Trung Thư lệnh.

Hứa Tắc im lặng đứng lên, khom người vái một vái thật sâu: “Hạ quan xin cáo lui.”

“Đi đi.” Bùi Trung Thư nói.

Hứa Tắc nghe vậy mới quay người, lúc này lại nghe Lý Quốc lão lên tiếng: “Người còn trẻ đừng nên nghiêm trọng hóa nỗ lực của bản thân, thay vì oán trách ‘tại sao kế hoạch mà mình khổ sở vất vả lập ra lại không được thừa nhận’, chi bằng nghĩ cách làm sao lấy được tiền về tay.”

Lưng Hứa Tắc hơi khựng lại. Thực ra ngay từ lúc dâng cho Thượng Thư tỉnh xem xét, cũng bị nói là “Cần gì phải làm chuyện như vậy, làm qua loa một chút là được.” Giờ nghe thấy mấy lời tương tự, nàng cũng đã không sao.

Nàng không buồn, chỉ là có chút thất vọng.

Hứa Tắc cũng không quay đầu mà chỉ để lại một câu “Hạ quan ghi nhớ lời dạy của Quốc lão.” Rồi bước ra cửa.

Nàng khom lưng ở cửa mang giày, gió bắc vù vù mang như theo hạt cát quét lên mặt làm người ta đau.

Nàng không đi vội, cứ đứng đưa lưng về phía cửa.

Bên trong công phòng truyền đến tiếng nói chuyện.

Bùi Trung Thư nói: “Ban đầu ta còn cho rằng Thượng Thư tỉnh đề bạc một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy là hồ đồ, nhưng xem ra cũng không tệ, có điều quá nghiêm túc cứng nhắc, cũng không gọi là quá tốt được.” Lại nói: “Bây giờ trong triều đang trong giai đoạn hỗn loạn*, sắp không trụ vững được nữa, Quốc Lão sao nhẫn tâm mặc kệ thế kia? Vậy là định tránh về quê nhà ở Lũng Tây rồi sao?”

“Ta trở về thì thế nào? Quay lại phiên trấn thì không có lộn xộn à? Hai đảng lại không đối đầu ư?” Lý Quốc Lão lạnh lùng hỏi lại: “Đã mấy chục năm rồi, thực sự nhìn chán rồi.”

Quả thực đã từng cố gắng, nhưng lại phát hiện không hề có kết quả, đây mới thật là khổ sở.

Hứa Tắc hít vào một hơi, cảm thấy lồng ngực quặn đau, rồi cơn đau lan tới dạ dày, chạy khắp tứ chi, các đầu ngón tay nàng đều cảm thấy khó chịu.

Vị Lý Quốc Lão này, là cựu thần triều đình, mười năm trước cáo lão trở về Lũng Tây an hưởng tuổi già. Là vị nhạc phụ mà năm đó Vệ Chinh gặp chuyện không may cũng không đứng ra nói một lời công đạo, là người phụ thân không vươn tay giúp đỡ khi nữ nhi để tang chồng, đây là ngoại tổ phụ của nàng.

Hứa Tắc bị gió lạnh quật vào người đến thất thần, nàng nghe không rõ giọng người nói bên trong, chỉ cố gắng nhắm hai mắt lại, nghiêng đầu nhìn mặt trời đang lặn về tây, Lạc Dương đến buổi hoàng hôn.

–*–*–*–*–

Ngày mười lăm tháng mười, là ngày nộp lưỡng thuế cho Thái Phủ Tự nhập Tả Tàng Khố.

Sáng sớm, viên ngoại lang của Độ Chi đã nhìn chằm chằm vào cửa luôn miệng oán thán: “Ôi, sao còn chưa về nữa!”

“Hứa thị lang đi Đông Đô chưa về sao?”, “Vẫn chưa! Đã nói là hôm nay sẽ về, nếu buổi chiều vẫn chưa quay lại, đành phải báo lên Thái Phủ Tự ngày khác rồi.”, “Còn phải để ngày khác sao? Đã kéo dài lâu quá rồi, bên Thái Phủ Tự sẽ than phiền nữa, lúc này đang là thời điểm cần tiền gấp mà!”, “Biết làm sao được, Hứa thị lang nói nếu ngài ấy không ở Tây kinh thì phải trì hoãn.”

Viên ngoại lang trung thành và tận tâm đang giải thích quan hệ lợi hại với đồng liêu, kiên trì đợi đến buổi chiều, thấy chưa có dấu hiệu gì là Hứa Tắc sẽ trở về bèn định đi thông báo hoãn lại với Thái Phủ Tự.

Song buổi chiều, lang trung Độ Chi chẳng hề ở lại lại xuất hiện, ngăn cản viên ngoại lang: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Thông báo với Thái Phủ Tự dời lại…”

“Làm gì có chuyện có thể dời lại chứ, Hứa thị lang có ở đây hay không không phải cũng giống nhau sao?” Lang trung Độ Chi sốt ruột ngắt lời ông ta: “Đã nói hôm nay nộp là phải nộp, ngươi mau đi chuẩn bị đi!”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả? Có chuyện gì ta sẽ chịu, đi nhanh đi!” Lang trung Độ Chi đập hắn một cái, quay người nhìn ra bên ngoài.

Viên ngoại lang rất khó xử, nhưng mấy vị đồng liêu cũng ở bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy, đừng đợi nữa, đám người bên Thái Phủ Tự rất rầy rà, họ đã tới thúc giục mấy lần rồi, nhanh giải quyết cho xong thôi! Chúng ta cũng có thể về nhà đánh một giấc!”

Viên ngoại lang rơi vào tình thế bất đắc dĩ, không biết làm gì hơn đành nghe theo.

Cũng may không có chuyện gì quá khó khăn, trình tự kiểm tra bên Thái Phủ Tự vô cùng suôn sẻ, lúc hắn sắp thở phào một hơi thì từ xa đã nhìn thấy một đám người đi về phía này.

Viên ngoại lang vừa nhìn đã nhận ra người tới chính là thủ hạ của Hạ Nguyên Trân, tức khắc liền than không ổn!

“Người của Diên Tư Khố đến làm gì thế nhỉ?” Thái Phủ Tự thiếu khanh lẩm bẩm tự hỏi.

Trong lúc nói chuyện đám người của Diên Tư Khố đã tới nơi: “Bọn ta phụng mệnh tới đây thu nợ của Độ Chi.” Dứt lời liền lấy Độ Chi văn phù ra, hợp lý hợp pháp nói: “Hạn trong hôm nay phải nộp đủ.”

Viên ngoại lang nghe vậy nhảy dựng lên: “Không thể nào! Văn phù Độ Chi này chắc chắn là giả!”

Thái Phủ Tự thiếu khanh cẩn thận lùi về sau một bước, dùng kế quanh co: “Hôm nay đã quá muộn rồi, trời cũng sắp tối, hay là để ngày mai!”

“Ngươi không nghe thấy sao? Hạn trong hôm nay phải nộp!” Vừa nói vừa dí văn phù Độ Chi tới gần.

“Nhưng mà…”

“Thái Phủ Tự đâu ra nhiều lời đến thế? Ấn phù Độ Chi ở đây, ngươi cứ theo đó mà làm① không được sao? Người đứng đầu kia vừa dứt lời thì hùng hổ sấn tới trước.

① Phàm là xuất nạp của Thái Phủ Tự đều dựa theo văn phù Độ Chi, Thái Phủ căn cứ theo tín phù mà thi hành, Độ Chi dựa thoe đó để kiểm tra đối chiếu, quan hệ qua lại, tránh gian trá.

Thái Phủ Tự thiếu khanh bối rối: “Đợi đã, ta phải khớp mộc khế②.”

②Mộc khế 木契: Tín phù hoặc bằng chứng làm bằng gỗ

Không ngờ khi mộc khế đưa tới, Thái Phủ Tự thiếu khanh khớp lại, quả thực không sai. Vì vậy nghi ngờ nhìn viên ngoại lang Độ Chi.

Viên ngoại lang thất kinh, nhưng hắn chắc chắn những thứ này đều là giả! Nhất định là Diên Tư Khố thừa dịp Hứa Tắc không ở đây, ngay lúc nộp thuế vào kho mới tới cưỡng chế đòi bằng được! Hắn trợn tròn hai mắt, nhanh chư chớp đoạt lấy một con hùng mộc khế trong tay Thái Phủ Tự thiếu khanh nhét vào miệng.

“Ngươi muốn làm gì!”

Viên ngoại lang quay đầu chạy như điên, gió lạnh thốc tới làm gương mặt hắn đỏ bừng, khăn vấn đầu cũng rơi ra, vì trong miệng ngậm mộc khế khiến đôi mắt hắn trợn tròn, vẻ mặt vừa đau khổ vừa dữ tợn.

Không thể để bọn chúng được như ý! Không thể để bọn chúng được như ý…

Một hòn đá lao vụt tới sau ót hắn.

——*——*——*——*——*——*——

Lý Mậu Mậu: Ta là chắt trai của Lý Quốc Lão nè
Bình Luận (0)
Comment