Edit: MinnieKemi*Nguyên văn负石行. Lấy ý từ thành ngữ负石赴河 Cõng đá qua sông. Ý là cõng đá nhảy vào Hoàng Hà, nói tới người lấy cái chết để chứng minh bản thân.Lời mời đến bất ngờ khiến Hứa Tắc có chút bất an. Dù là mời nàng hay là mời Diệp Tử Trinh thì cũng không được bình thường. Người hầu sau đó lại nói: “Quốc lão nói mời thị lang tới là vì chuyện công, hi vọng thị lang không nên cảm thấy đường đột.”
Chuyện công mà cần phải tới phủ bàn bạc ư? Lời người hầu nói vẫn chưa làm Hứa Tắc bớt lo lắng. Người hầu lại vái chào rồi ra về, còn Hứa Tắc vẫn đứng ở cửa một lúc.
Khi nàng quay lại thì Diệp Tử Trinh đã gục xuống bàn ngủ, nàng lay hắn dậy, nhìn hắn vẫn trong bộ dạng ngáy ngủ bấy giờ không báo cho hắn biết là Lý quốc lão có lời mời.
Hôm sau trời vừa sáng, Vương Phu Nam đã đến.
Điểm tâm bày trên bàn, Hứa Tắc rửa mặt chải đầu xong thì ngồi xuống, Diệp Tử Trinh mặt mày phờ phạc ngồi sau chiếc bàn giấy. Hắn ngẩng lên nhìn Vương Phu Nam: “Ngươi sợ ta ăn mất Gia Gia hay sao mà cố ý tới sớm vậy chứ? Một chút thành ý cũng không có, cũng không đem thứ ngon tới, món này quá tệ.”
Vương Phu Nam không vui, chàng cầm một cái bánh rán chặn cái miệng của hắn lại, Hứa Tắc lấy thiếp mời ra đặt lên bàn dài, đẩy tới.
Diệp Tử Trinh cắn miếng bánh rồi giở ra xem, ánh mắt dao động, hàng lông mày tuấn tú cau lại, vẻ mặt thay đổi mấy lần cho thấy hắn đang rất xoắn xuýt.
“Nói là công việc cho nên ngươi không cần quá căng thẳng.” Hứa Tắc trấn an hắn.
Diệp Tử Trinh đặt thiệp xuống, nuốt miếng bánh nhạt nhẽo trong miệng, cúi đầu không nói gì.
Vương Phu Nam cầm thiếp mời xem qua, chàng nghiêng đầu nhìn Hứa Tắc ngồi bên cạnh thì thấy thần sắc nàng vẫn thản nhiên, dường như chuyện này hoàn toàn không có tác động gì tới nàng, mặc dù vốn tấm thiếp này mang một ý nghĩa rất quan trọng.
Nàng là con gái của Vệ Chinh, Lý quốc lão là ngoại tổ của nàng, mối dây liên hệ huyết thống này không làm sao xóa được. Nhưng từ khi nàng sinh ra đến nay, chưa bao giờ đặt chân đến Lý gia, chưa từng gặp người Lý gia, bây giờ họ gọi nàng tới dù thế nào cũng không thể coi là không có chuyện gì.
Lý quốc lão biết nàng là con gái của Vệ Chinh chưa? Theo lý là chưa. Vậy mời nàng tới là vì công việc sao? Vậy gọi cả Diệp Tử Trinh, là vì biết Diệp Tử Trinh chính là Lý Thuần ư?
Vương Phu Nam suy đoán rồi nói: “Để ta đưa nàng đi.”
Diệp Tử Trinh bên cạnh giật mình hoàn hồn: “Vậy ta thì sao?”
“Ngươi tự đi đi chứ.” Vương Phu Nam vô tình đáp.
“Ngươi không thể nhân tiện đưa ta cùng đi sao hả? Ta nhìn còn dễ bị bắt nạt hơn cả Từ Gia đấy, lỡ như gặp phải chuyện bất trắc gì thì sao?”
Vương Phu Nam: “…”
Hứa Tắc: “Giờ dậu một khắc đến An Thượng môn đợi ta.”
Tâm trạng hồi hộp của Diệp Tử Trinh lúc này mới dịu đi, Hứa Tắc bình tĩnh như vậy hiển nhiên là một cây đại thụ đáng để dựa vào, hắn muốn lây một chút điềm tĩnh của nàng.
Thành Trường An trăm dặm trời quang, một này mua đông lại ấm áp thì cũng không có gì tốt lành. Diêm Thiết ty chẳng những quản tiền lợi từ muối sắt trà mà còn chủ quản vận chuyển, thực tế công việc vô cùng nặng nhọc. Lúc trước Trần Kỳ ở đây, vì hắn bỏ mặc không quản nên các quan lại phía dưới cũng lười nhác, giờ Hứa Tắc tạm lãnh, nàng muốn chỉnh đốn lại bầu không khí làm việc.
Chuyện kiểu này nàng đã thực hiện suốt từ địa phương tới trung ương, hết lần này đến lần khác, dường như không có điểm cuối. Thân là trưởng quan của một ty đều phải có nhận thức này. Ngự Sử Đài mỗi ngày đều ở đây làm chuyện như vậy e là còn lĩnh hội sâu sắc hơn. Cuộc sống như thế, phải kéo dài đến khi nào đây?
Lúc Hứa Tắc đi ra từ Diêm Thiết ty, mặt trời giơ nanh múa vuốt cả ngày dần dần chìm xuống, một vòng hào quang đỏ rực treo lưng chừng ngọn núi phía tây, ráng chiều phủ kín phía chân trời, khí thế như muốn che phủ cả thành Trường An. Tiếng trống trên Thừa Thiên môn đúng giờ vang lên, bên dưới các quan viên nhao nhao rời khỏi công giải, trên đường lớn Cảnh Phong môn đều là các tiểu quan tiểu lại lui lui tới tới.
Hứa Tắc cúi đầu lầm lũi tiến về phía trước, chợt có người kéo nàng lại.
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng thức tức thì đều dồn về đây, còn Vương Phu Nam lại thản nhiên cùng Hứa Tắc băng băng trên đường thẳng tới An Thượng môn.
Thực ra thì giữa đồng liêu với nhau, lôi lôi kéo kéo cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng cái đôi này cho dù chỉ cùng đi chung thôi cũng dẫn tới một màn tranh luận thổn thức.
Đương thời nam phong
(Tức năm sắc, chỉ tình yêu đồng giới giữa nam và nam. Thịnh hành trong tầng lớp đế vương và quý tộc Trung Quốc cổ đại) không phải là chuyện quá nghiêm trọng. Thậm chí còn có người tìm vài tiểu quan
(người hầu) là những cậu bé xuất thân kém nhưng xinh xắn về nuôi, chỉ để chơi bời phóng đãng.
Nhưng đường đường là hai vị quan viên cấp cao, lại dám ở bên nhau một cách trắng trợn, như vậy tính chất sự việc không còn tương đồng nữa. Dù gì, từ khi khai quốc tới nay cũng chưa thấy qua ai công khai như vậy bao giờ, nếu thật là quý mến đối phương, thì cũng chỉ lén lút gắn bó, ngoài mặt thì vẫn lấy vợ sinh con.
Tại sao lại phải làm như vậy? Một là vì kéo dài hương hỏa, hai là che giấu tai mắt người khác. Dẫu sao hai nam nhân chung sống trong mắt người thiên hạ dường như luôn có một người “yếu” hơn. Mà trong quan niệm của người thiên hạ, kẻ yếu hơn luôn là tiểu quan phóng đãng kia. Nếu là một quan viên, hay con em thế gia, bị nhìn nhận là kẻ “yếu” hơn kia thì phải vứt mặt mũi cho ai, lúc đó thậm chí còn bị người ta khinh thường.
Vì vậy Hứa Tắc, Vương Phu Nam ai ở trên ai ở dưới mới có thể dẫn tới cuộc cá cược của người trên kẻ dưới trong hoàng thành, chuyện này cũng không kì lạ lắm.
Còn Diệp Tử Trinh là kẻ nếm trải khốn khổ trong chuyện này.
Năm đó hắn cũng chỉ mới mười mấy tuổi, thường hay tới Bí Thư tỉnh tản bộ xem sách. Thuở thiếu thời thường hay tò mò, tuy hắn so với những bạn cùng trang lứa cũng đã coi là tài hoa hơn ngườinhưng dù sao cũng không phải kẻ từng trải. Sau này hắn quen với một Chính Tự
(tên chức quan) ba mươi tuổi trong Bí Thư tỉnh, thường thường thăm hỏi luận bàn. Lại sau đó, sinh ra mến mộ đối với vị Chính Tự phong lưu phóng khoáng, học rộng tài cao đó. Chính Tự cũng đã khao khát một Diệp Tử Trinh trẻ tuổi ấy từ lâu, lạc mềm buộc chặt, cuối cùng cũng làm cho Diệp Tử Trinh hoàn toàn mê muội.
Chuyện về sau, tự nhiên như nước chảy thành sông.
Nhưng Diệp Tử Trinh vì còn nhỏ tuổi, gia giáo lại nghiêm, hắn chỉ muốn cẩn thận từng chút giữ lại tình cảm này, còn Chính Tự phong lưu thành thói dĩ nhiên là không giống với hắn. Cuối cùng Chính Tự cũng đem chyện ân ái giữa họ đi khoe khoang, hắn nói hắn đã ăn ngủ với tôn tử
(cháu) nhà Lý trung thư, thậm chí còn nói với mọi người tên tiểu tử này mùi vị không tệ, trẻ trung tươi non vô cùng, là một món đồ chơi tốt, vì thế hắn còn viết cả một bài thơ diễm tình cho mọi người xem chung.
Một tấm chân tình nhưng bị người ta dùng mấy lời từ ướt át sỉ nhục, Diệp Tử Trinh kiên quyết dứt khoát. Đau buồn thay mọi chuyện còn chưa dừng lại, quan trọng là lời đàm tiếu trong nháy mắt đã lan xa, người ta nói hắn còn phóng đãng hơn cả nam kỹ của Bình Khang phường.
Tin đồn thì khó dừng lại, tổn thương đối với bản thân, đối với người nhà càng khó mà đong đếm.
Đối với nề nếp gia phong của Lý gia, chỉ cần một mải mai tai tiếng cũng không được phép. Vì thế Diệp Tử Trinh phải chịu gia pháp nghiêm khắc. Phạt thì cũng phạt rồi, nếu có thể bắt đầu lại lần nữa cũng thôi đi, nhưng từ ông bà, cha mẹ cho tới các đệ muội trong lúc nhất thời đều có trăm ngàn căm ghét hắn, cảm thấy hắn vô cùng quái đản, và kinh tởm.
Năm hắn rời khỏi Lý trạch, rời khỏi Trường An, vẫn còn dùng cái tên Lý Thuần này, chưa gọi là Diệp Tử Trinh.
Tự tôn mất hết, hắn mang tâm tình tự ti, sợ sệt, căm hận rời đi. Bây giờ lại trở về, phần sợ sệt đó vẫn chưa giảm, nhưng hắn vẫn âm ỷ nuôi tâm tư “muốn lại được chấp nhận lần nữa”.
Đã qua rất nhiều năm, mọi người hình như đã quên những lời tùy tiện tuôn ra năm đó, chỉ còn đương sự vẫn khắc sâu kí ức này, chỉ còn hắn khi cúi đầu là vẫn có thể nhìn thấy từng vết dao sắc lẹm vạch trên lồng ngực.
Hứa Tắc lên tiếng gọi hắn, Diệp Tử trinh giật mình quay đầu. Hứa Tắc nhận lại môn tịch thị vệ đưa cho, nàng ra khỏi An Thượng môn, nhìn hắn rồi hỏi: “Đứng trong gió không thấy lạnh à?”Mặt hắn bị gió thổi muốn ríu lại, trắng bệch chẳng có một chút máu, bấy giờ mới miễn cưỡng cười trừ: “Đứng trước gió mới ngầu chứ.”
Hứa Tắc kêu hắn lên xe ngựa, Diệp Tử Trinh vẫn luôn nép mình bên hông xe nhìn ra ngoài, hoàng hôn Trường An đều được hắn thu hết vào mắt, một đường quanh co quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn nữa, vì trong mộng vô số lần hắn mơ thấy mình bước về nhà trên con đường này.
So với hắn, Hứa Tắc bình tĩnh hơn nhiều. Nàng chưa thay công phục, dường như đang khoác thêm một lớp áo giáp đi đến Lý gia, lúc xuống xe Vương Phu Nam nói: “Ta về Vụ Bản phường trước, trời tối sẽ tới đón mọi người.”
Hứa Tắc gật đầu rồi đi thẳng vào trong, theo sau là Diệp Tử Trinh sắp đứt hơi tới nơi.
Về nhà trong tâm trạng sợ hãi lo lắng làm tay chân Diệp Tử Trinh lạnh ngắt, Hứa Tắc ngừng bước, nàng quay lại nghĩa khí kéo hắn: “Đi bàn chuyện công việc, ngươi căng thẳng cái gì?”
Diệp Tử trinh Thở ngắt quãng: “Gia Gia, ngươi tốt quá.”
“Nói nhảm gì vậy, đi nhanh thôi, chúng ta đến trễ rồi.” Hứa Tắc giục hắn đi tiếp, nàng tóm lấy tay hắn cho hắn một chút dũng khí.
Diệp Tử Trinh mắt cay cay, hắn cúi đầu theo nàng đi tới đại sảnh. Người hầu mở cửa nói: “Hai vị mời ngồi, Quốc lão sẽ đến ngay.”
Lý quốc lão khoan thai mà tới, mặc dù đã có tuổi nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn, triều đình mời quan tướng là Lý quốc lão đã về Lũng Tây dưỡng già trở lại chưởng quản Trung Thư, rõ ràng triều đình thực sự không còn người tốt có thể dùng.
Hứa Tắc và Diệp Tử Trinh đều đứng dậy hành lễ, Lý quốc lão bình thản bảo: “Ngồi đi.”
Rượu và thức ăn được mang lên, Hứa Tắc, Diệp Tử Trinh và Lý quốc lão chỉ cách nhau một cái bàn, nhất cử nhất động của đối phương đều lọt vào tầm mắt. Diệp Tử Trinh khẩn trương khó lòng che giấu, ấn tượng của tổ phụ đối với hắn đã dừng lại ở nhiều năm về trước. Hắn biết rõ thủ đoạn của tổ phụ, sau khi hắn rời khỏi Trường An không lâu, vị Bí Thư tỉnh Chính tự kia bị giáng chức đày ra biên giới xa xôi, sau thì mất.
Ba người ăn một lúc lâu, không ai nói với nhau câu nào.
Lúc sau Hứa Tắc hỏi: “Xin hỏi hôm nay Quốc lão có chuyện gì muốn chỉ giáo vãn bối?”
“Nghe nói ngươi tịch thu Hà Nam Diêm giám viện, tiền bạc của cải giao cho một thương nhân?” Lý quốc lão hỏi thẳng, rồi nhìn Diệp Tử Trinh: “Là vị Diệp ngũ lang này đúng không?”
Ông ta lựa chọn không quen biết với Diệp Tử Trinh, một chút hi vọng kia trong lòng Diệp Tử Trinh đã tan biến, nhưng lái khiến hắn chẳng còn căng thẳng nữa.
Đổi sang thân phận Diệp Tử Trinh, hắn có thêm dũng khí.
“Chính là tại hạ.” Hắn đáp.
“Ngươi tính dùng như thế nào? Không tới mức lấy tiền của ngươi bù vào quốc khố chứ!?” Thái độ không chút khách sáo, giống như thật sự là người xa lạ.
Hứa Tắc đáp: “Hồi quốc lão, hạ quan cho rằng khoản tiền này có thể dùng vào chuyện sửa chữa kênh đào ở thành nam thành Dương Châu. Tiền muối sắt trà, thuế ngũ cốc đều phải nương nhờ sông ngòi. Mà sông ngòi đông nam là gốc rễ vận chuyển, nhưng hạ tầng vận chuyển Dương châu ngày càng xuống cấp, việc tu bổ đã giống như lửa xém chân mày. Nếu như có thể, hạ quan sẽ tấu trình tự chuẩn bị kinh phí để khai thông kênh đào, cải thiện điều kiện vận chuyển của Dương Châu.
Trong lòng đã có tính toán trước, một câu tự chuẩn bị kinh phí đã hợp lí đem khoản tiền này dùng vào việc công cho triều đình, lại tránh được phản đối của hoạn quan, còn thuận tiện nâng cao địa vị của Diệp Tử Trinh, vì trên danh nghĩa số tiền này là tiền cá nhân của Diệp Tử Trinh quyên góp.
Lấy lợi ích đổi lấy ân huệ, ngược lại có vài phần cao minh.
Lý quốc lão lại hỏi: “Chỗ như Dương Châu, nếu không có mấy triệu xâu thì làm không nổi, tiền này nếu dùng hết mà còn không đủ, sau đó phải làm sao?”
“Tại hạ sẽ tự bỏ ra!” Diệp Tử Trinh thốt.
Hứa Tắc kinh ngạc nhìn hắn, nhìn hắn giống như đứa trẻ con sốt ruột muốn thể hiện trước mặt người lớn, hắn đúng là rất giàu, nhưng…”
Diệp Tử Trinh vẫn không hề hay biết: “Hạ quan là thương nhân, quả thực đã nhìn thấy nhiều chỗ không tiện lợi ở bến Dương Châu hiện nay, không thể kéo dài thêm nữa.”
“Tự ngươi bỏ tiền cho triều đình, chưa chắc sẽ nhận lại được gì, hiểu chứ?”
Hắn hơi cụp mắt: “Tại hạ…muốn làm chút chuyện hữu ích.” Không muốn bị xem là quái vật bị người ta căm ghét, mà muốn trở thành một người hữu ích, ta muốn có một vị trí nào đó ở trong lòng các người.
Hứa Tắc nghe vậy, ly rượu trong tay xoay nửa vòng, nàng mím chặt môi.
“Ngươi đã có ý tốt như thế, vậy cứ làm như vậy đi.” Lý quốc lão vỗ bàn.
Hứa Tắc ngước lên, Lý quốc lão nhấp một hớp rượu: “Không ai nói ngươi giống một người à?”
Hứa Tắc thẳng sống lưng, đây là tư thế phòng ngự của nàng. Nàng nghĩ đêm nay có thể không cần phải nói tới vấn đề này, nhưng cuối cùng…vẫn không thể tránh khỏi.
“Có, họ nói tại hạ còn trẻ mà tóc đã bạc, giống như Vệ tướng quân trước kia.”
Lý quốc lão xoay ly rượu non nửa vòng: “Vậy sao? Hình như cũng khá giống.”
“Vệ tướng quân là con rể của quốc lão, năm đó khi ngài ấy bị hại, quốc lão lại không đứng ra nói một câu, tại sao vậy?”
“Nói một câu thì có tác dụng không?” Lý quốc lão bỗng ngẩng đầu nhìn nàng, giọng thản nhiên: “Không hẳn đâu.”
“Nói một câu, có lẽ…có thể sẽ có cơ hội chứ?” Nàng hơi khom người: “Dù sao Vệ tướng quân, cũng không phải là kẻ phản quốc theo địch.”
“Tính tình hắn lập dị, khó gần, hết lần này tới lần khác công cao át chủ, người khác nhìn vào chỉ thấy hắn ngạo mạn khinh người. Ghen ghét cũng tốt, âm ỉ lâu ngày cũng vậy, nếu có một ngày, hắn bị dèm pha theo địch phản quốc, người châm dầu vào lửa ít sao. Lẽ nào chỉ cần một câu nói của lão phu là có thể đem vạc dầu kia thổi bay lên trời hết ư?”
Bàn tay nàng chống xuống đệm tìm điểm tựa: “Vậy sao quốc lão không ra tay giúp mẹ con họ? Trượng phu bị mọi người hạm hại như bát nước bẩn hắt xuống gia môn, nếu lúc đó quốc lão thân là phụ thân, là ngoại tổ chịu đưa tay ra cứu, mẹ con họ đã không phải chết.”
“Không phải chết ư?” Ánh mắt Lý quốc lão vẫn còn tinh tường, lời nói sắc bén: “Người đã rời khỏi Lý gia, gặp phải chuyện như vậy, tất phải chết.”
Hứa Tắc nắm tay thành nắm đấm, giọng điệu không còn bình tĩnh: “Không thử dốc sức, sao dám chắc chắn.”
“Khí tiết quan trọng hơn tính mạng, lấy cái chết để chứng minh còn quan trọng hơn tham sống sợ chết.”
“Chứng minh được gì khi đã chết rồi? Chết rồi thì còn có thể chứng minh mình trong sạch à?”
“Đúng vậy.”
Diệp Tử Trinh bỗng nhiên bật dậy chạy ra ngoài, mắt Hứa Tắc đã đỏ quạch, nàng cố mở to mắt, hít sâu một hơi nuốt hết tất cả buồn phiền.
Nàng đứng lên, thanh âm lạnh lẽo: “Hạ quan cáo từ.”
Nàng nhanh chóng lui ra khỏi đại sảnh, rảo bước trên hành lang dưới dãy đèn lồng sáng lóa, gió bắc tạt vào mặt làm nàng đau rát. Tiếng bước chân gấp gáp của Diệp Tử Trinh biến mất trong hành lang, nàng rũ mắt, nước mắt thoáng cái lăn dài, tuôn như mưa.
Nàng không biết bằng cách nào mình ra tới cửa, cũng không biết đứng ở đấy bao lâu, tỉnh thoảng có người qua đường tò mò nhìn nàng nhưng không có ai ngừng lại.
Tiếng vó ngựa tới gần, dừng lại rồi im bặt. Có người lập tức xuống ngựa, sải bước tới, kéo nàng dúi vào lòng.