Chương 3120
Đoạn Vân Long cười lớn, anh ta bay lên trời, sau đó đột nhiên rơi xuống nước. Con thuyền chở khách du lịch mà Đoạn Vân Long vừa mới đứng đang phát ra một tiếng nổ dữ dội, và thân thuyền đa bị tách ra làm hai nửa rồi từ từ chìm xuống biển.
Ngọn lửa bùng lên và chiếu sáng cả một vùng rộng lớn thành màu đỏ rực ở trên vùng biển bị bao phủ bởi bóng tối này.
Sau khi bầu trời sáng sủa hơn một chút, một tiếng động ồn ào vang lên, chỉ thấy trên biển có dày đặc máy bay trực thăng đang bay đến. Trên những chiếc trực thăng này đều có dấu hiệu của Cửu Cục và khi đếm số lượng trực thăng thì có ít nhất là hơn trăm chiếc.
Và dưới những chiếc trực thăng này, có cực kỳ nhiều tàu chi3n đang từ một hướng được lái tới một cách trật tự và nhìn có vẻ hùng mạnh.
Đứng trên ván ép của tàu chi3n dẫn đầu, Trương Thác nhìn về phía trước và trong lòng anh có chút cảm thán. Lần trước, khi anh đến đây, gió lớn vẫn gào thét, sương mù dày đặc, nguy hiểm rình rập, nhưng lúc này, ở đây trở nên yên tĩnh, mặt trời ló ra một tia sáng đỏ và mọc lên từ trên mặt biển, mang đến ánh sáng của hy vọng.
Trương Thác đã mặc một bộ đồ có đầy đủ thiết bị dùng để lặn trên người.
Tưởng Thạch và Lâm Trân đứng bên cạnh Trương Thác.
“Anh Trương, đã đến phạm vi của Biển Tử Vong rồi” Tưởng Thạch nói.
Trương Thác gật đầu và sắp xếp lại thiết bị lặn trên người. Nếu như là trước đây thì anh nhất định sẽ không cần những thứ này, nhưng bây giờ, anh không thể không cúi đầu trước hiện thực. Anh liếc nhìn mặt biển vẫn còn đỏ rực dưới ánh nắng mặt trời đầu tiên, Trương Thác nhảy xuống biển.
Máy quay ở trên người anh đưa tất cả những gì anh nhìn thấy về phòng giám sát và điều khiển ở trong khoang thuyền.
Cùng lúc đó, hơn trăm người trên mỗi tàu chi3n cũng nhảy xuống nước. Khi dần bơi sâu xuống, những cái đèn ở bên dưới tàu chi3n đã soi sáng đáy biển cho họ và trên bầu trời, một lượng lớn máy bay trực thăng không ngừng lượn vòng quanh ở đây.
Sau khi xuống nước, Trương Thác bay thẳng xuống chỗ sâu dưới đáy biển. Bản thân quyền trượng không phải đồ vật bình thường, cho nên sẽ không trôi theo nước biển. Đây cũng là lý do mà Trương Thác quyết định muốn đến đây tìm, nếu không thì sẽ thật sự là mò kim đáy bể ở vùng biển rộng lớn này.
Khi càng lặn sâu xuống đáy biển, tâm nhìn dưới mặt nước cũng càng ngày càng xuống thấp, Trương Thác có thể cảm nhận rõ ràng sức ép của nước biển lên làm da của mình, nhưng thiết bị lặn trên người đủ để anh tiếp tục lặn xuống.
Trương Thác âm thầm tính toán quãng đường lặn xuống, anh đã qua một trăm mét, hai trăm mét và ba trăm mét.
Khi đến độ sâu ba trăm mét, cho dù có thiết bị thì Trương Thác cũng cảm thấy trong người có chút khó chịu. Dù sao thì trong hoàn cảnh hiện tại, anh cũng chỉ là một người bình thường.
Tuy nhiên, số lượng thành viên của Cửu Cục ban đầu cùng Trương Thác lặn xuống biển đã giảm dần. Độ sâu ba trăm mét gần như đã đạt đến giới hạn của kỷ lục lặn thế giới. Kỷ lục lặn được thiết lập sau khi đo nhiệt độ và áp suất của nước, thậm chí phải để người ta duy trì cơ thể ở nhiệt độ ổn định vài tháng trước. Tuy nhiên, những thành viên của Cửu Cục chỉ là nhận một nhiệm vụ tạm thời mà có thể lặn xuống được độ sâu này và điều này cho thấy thể lực của họ mạnh đến mức nào.
Khi đến ba trăm ba mươi mét, Trương Thác lại nhìn xung quanh thì đã không có ai nữa. Khi anh lặn thêm bốn mét nữa là đã lập tức phá vỡ kỷ lục lặn của thế giới. Lúc này Trương Thác đã cảm nhận được cơ thể cực kỳ khó chịu nhưng anh vẫn di chuyển cánh tay và lặn xuống dưới.
Vê phần người của Cửu Cục thì họ chỉ có thể nhìn thấy tất cả những gì Trương Thác nhìn thấy qua camera giám sát.