Con Rối

Chương 4

Quả thật luận về võ công của hắn, muốn gi//ết một hai người là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng mối thù thấu tận trời xanh này, làm sao có thể để người khác xử lý thay ta được.

Ta phải tự tay trả thù.

Lúc vào cung, ta cũng không nghĩ đến việc có thể sống sót ra ngoài.

Ta cười, khoét máu từ tim mình ra.

Ta muốn cung điện này phải thay hình đổi chủ đến nghiêng trời lệch đất.

15.

Ta đút cho hoàng đế uống.

Vừa múc một thìa thuốc, đưa nó đến môi của hoàng đế.

Hoàng đế trạc tầm hai mươi, mày kiếm mắt sắc luôn tạo cảm giác áp bách, các phi tần trong hậu cung đều vì thân phận hoàng đế đó mà một lòng một dạ với hắn.

Thứ hai là vì vẻ ngoài của hắn quả thực tuấn tú.

Do đó lúc hắn ta ra ngoài mới có thể chiếm được trái tim của thiếu nữ trong dân gian, hơn nữa còn khiến người ta cam tâm tình nguyện tiến cung.

Hoàng đế vô cùng kiêu ngạo.

Lúc trước, khi muội muội ta không muốn ở lại, hoàng đế đã rất tức giận. Hơn nữa, hắn còn thấy nó năm lần bảy lượt muốn chạy trốn.

Nên hắn ta mới ra tay tàn nhẫn với nó như vậy.

Hắn ta đột nhiên nắm lấy tay ta.

"Thẩm Sơ Di, rốt cuộc ngươi là ai?"

"Tại sao hoàng thượng lại hỏi như vậy?"

Ta cười nhẹ, tỏ ra chút khó hiểu.

"Trẫm nghe nói ngươi có ý đồ xấu, gần đây trong cung có rất nhiều người ch//ết, tất cả đều là do ngươi làm."

Ta đặt bát thuốc sang một bên, khẽ thở dài, khóe mắt hơi nhướng lên:

"Hoàng thượng biết quá nhiều, không tốt đâu."

Khi nhìn thấy ta như vậy, hắn tức giận đưa tay ra bóp cổ ta.

"Dám giở thủ đoạn với trẫm, ngươi là kẻ đầu tiên! Mặc dù không biết ngươi hành động như thế nào, nhưng trẫm đã hạ lệnh cho ngự lâm quân bao vây Càn Thanh cung, cho dù ngươi là ai cũng không thể chạy thoát."

"Trẫm chỉ không hiểu, mục đích ngươi tiến cung là gì?"

Mặt ta đỏ bừng, nhưng vẫn mỉm cười.

"Ta thấy những bức tường trong cung chưa sơn đủ đỏ, muốn để m//áu nhuộm đỏ tường thành, tô điểm thêm màu."

"Vẫn phải tạ ơn hoàng thượng, kế hoạch cuối cùng này của ta vừa hay cần đến ngự lâm quân của ngươi."

Sắc mặt hắn cuối cùng cũng thay đổi.

Lực tay nới lỏng, hắn kinh ngạc nhìn hai bàn tay của mình.

"Ngươi đã làm gì trẫm!"

Ta sờ sờ cổ: "Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi được ch//ết quá nhẹ nhàng đâu."

"Không biết hoàng thượng còn nhớ cái tên Thẩm Hoan hay không? Nó là muội muội ta, bản tính ngốc nghếch không hiểu lòng người nham hiểm."

Hoàng đế: "Ngươi…"

Ta cười rồi nhìn vào mắt hắn, gằn từng chữ một:

"Ta giống muội muội ta, cũng là nghệ nhân điều khiển rối, chỉ là ta khác với nó, thứ ta luyện là con rối người sống."

"Tổng quản là con rối của ta."

"Nghi Phi mang thai được khoảng ba tháng, ta sợ ngươi sẽ không nhìn thấy ngày đứa trẻ chào đời, nên là sớm thôi, ta sẽ cho ngươi xem đứa nhỏ, để ngươi an tâm phần nào.”

Cuối cùng hắn cũng nhận ra có gì đó bất thường, cả người ngã ngửa ra sau, cuối cùng quỵ xuống giường.

Hắn không nói được lời nào nữa, trợn to mắt nhìn ta chằm chằm.

"Độc… phụ!"

Dáng vẻ của hắn thật đáng sợ.

Nhưng ta chỉ cười thầm, càng lúc càng phấn khích.

Ta cầm con d//ao găm lên, không chút do dự mà đ//âm vào ngực hắn.

Giữ chặt con d//ao găm, ta đ//âm xuống, d//a th//ịt bị xé toạc ra.

"Ta hy vọng hoàng thượng có thể cầm cự được cho đến lúc ta trở về."

Nói xong, ta quay người bước ra khỏi phòng.

Tổng quản đang đứng bên ngoài cửa.

Hắn thấy ta nhưng dường như không nghe thấy gì, tiếp tục nhìn chằm chằm bên trong cung điện.

16.

Khi ta đi ra ngoài, cố tình gây ồn ào, thu hút ngự lâm quân tới.

Ta chạy thẳng theo một hướng dọc theo hành lang dài.

Phía sau ngự lâm quân đang đuổi theo.

Đột nhiên.

Một bàn tay vươn ra từ khúc ngoặc, kéo ta vào phòng rồi lập tức đóng cửa lại.

Người kéo ta vào là một nam nhân lạ mặt, gương mặt hắn ta lạnh lùng.

Không nhìn ta.

Mà hắn ta nhìn ra phía sau lưng ta.

Dáng vẻ này…

Là con rối.

Ta kinh ngạc.

Khi ta quay lại đã thấy sư phụ mất tăm mất tít của mình đang nhấm nháp trà ở bên bàn trà cách ta không xa.”

Sắc mặt của bà ta rất bình tĩnh.

"Sư phụ, sao người lại ở đây?"

"Bổn cung là Tuyên Phi, đương nhiên là ở đây."

Tuyên Phi, chính là phi tần bị ném vào lãnh cung mấy năm trước.

Đã nhiều năm không được thả ra.

Ta cụp mắt xuống, giấu đi vẻ u ám trong mắt.

Ngự lâm quân không tìm thấy ta, đương nhiên phải đi tiến hành lục soát.

Ta bị sư phụ giấu dưới gầm bàn.

Sau khi người rời đi hết, ta mới từ từ đi ra.

Sư phụ lơ đễnh vén tóc.

Con rối của bà ta đứng bên cạnh bà ta.

Ta liếc mắt nhìn hai lần.

Sư phụ mỉm cười: "Chàng ấy có tuấn tú không?"

"Chàng ấy là người đàn ông mà sư phụ thích nhất từ trước đến nay, lúc trước sư phụ đi du ngoạn, nhưng lại yêu hoàng thượng từ cái nhìn đầu tiên, tình nguyện tiến cung vì hắn, khoảng thời gian đó là quãng thời gian tươi đẹp nhất của sư phụ, vô số những báu vật trên đời hắn đều tặng cho ta. Nhưng đám đàn ông lại chẳng có kẻ nào tốt đẹp, chẳng mấy chốc hoàng thượng đã thay lòng yêu người khác, ta chỉ gi//ết ch//ết ả Tiệp Dư mà hắn mới sủng ái, hắn đã đưa ta vào lãnh cung rồi."

"Những người trong cung toàn lũ nịnh trên nạt dưới, ta chịu rất nhiều sự sỉ nhục, nên ta mới biến đám người đó thành con rối."

"Lúc đó chàng ấy xuất hiện, chàng ấy rất tốt với ta, lúc thấy ta bị bắt nạt, chàng ấy sẽ ra mặt bảo vệ ta, ta đã dành cho chàng ấy tấm lòng chân thành của mình, nhưng còn chàng ấy thì sao? Vẫn còn vương vấn không quên thanh mai trúc mã đã có hôn ước của mình! Ta đây có điểm nào không tốt chứ!"

Nam tử đó tên là Trịnh Kì.

Hắn ta không thích sư phụ, hơn nữa cũng đã có hôn thê, là thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ của hắn ta.

Sư phụ tức giận, g//iết ch//ết hôn thê của Trịnh Kỳ rồi biến hắn ta thành con rối.

Những thứ này ta đều không quan tâm.

Sư phụ bị kích động nhưng sau đó bà ta đã bình tĩnh lại, vén tóc sang bên tai, dựa vào người Trịnh Kỳ, ánh mắt mê mẩn.

"Như bây giờ là được, ta đây rất thích."

Bà ta vẫn luôn quái dị như vậy, sau khi kể xong chuyện của bản thân, bà ta mới chậm rãi nói:

"Thật ra ban đầu ta đây thích muội muội ngươi hơn ngươi, nhưng thật đáng tiếc muội muội ngươi hồng nhan bạc phận, không đủ năng lực, ch//ết rồi thì thôi, sau này sư phụ sẽ chuyên tâm dạy ngươi thuật điều khiển rối."

Nhưng từ lâu ta đã không cần sư phụ dạy nữa rồi.

Ta đứng bên cạnh bà, cúi đầu nheo mắt.

"Vâng. Chỉ là sư phụ à, ta còn muốn báo thù cho muội muội, gi//ết ch//ết Nghi Phi."

Bà ta không quan tâm, nhẹ giọng nói:

"Vậy thì đi đi."

Đột nhiên, một lưỡi d//ao đâ//m vào tim bà.

Ánh mắt ta lạnh lùng: "Còn có người nữa đó, sư phụ à.”

Bà ta giãy giụa, Trịnh Kì ở bên cạnh cũng lập tức ra tay với ta.

Trong nháy mắt Thẩm Tuân xuất hiện trước mặt ta, chặn đòn tấn công của Trịnh Kì cho ta.

Sư phụ tức giận mắng: "Thẩm Sơ Di! Lẽ nào ngươi muốn gi//ết sư phụ ngươi sao!"

"Muốn chứ.”

"Khi muội muội ta ở trong cung chịu biết bao sỉ nhục thì người làm gì?"

"Khi muội muội ta nhìn thấy người, nhờ người giúp đỡ thì người đã nói gì với nó?”

“Người nói thứ thấp hèn chết được thì ch//ết quách đi.”

Ta mỉm cười nói: "Lưỡi đ//ao tẩm đ//ộc, người sẽ không chết nhanh được đâu, chỉ bị tê liệt, giống như khối thịt từ từ thối nát vậy, trong cung điện lạnh lẽo sẽ không có ai quan tâm đ ến người cả.”

"À đúng rồi, ta đã biết người ở đây lâu rồi, ngự lâm quân cũng là ta cố ý dụ ta đây."

Ta giơ tay lên, vào lúc bà ta thống khổ nhất, giáng cho bà ta một bạt tai.

Đánh thay muội muội ta.

Còn những con người rối của bà ta, ta sẽ tiêu diệt từng con một.

Ta xoay người rời đi.

Con rối ngã quỵ xuống đất.

Ý thức còn sót lại làm hắn hẳn còn loạng choạng lẩm bẩm:

"Cảm ơn, cảm ơn cô."

Ta không trả lời, trở tay phá hủy con rối.

Hắn ta cười nhẹ nhõm.

Mấy thứ này ta đều không quan tâm.

Người ta quan tâm chỉ có muội muội ta.

Giờ thì còn cả Nghi Phi.

Ta phải đỡ đẻ cho nàng ta thật tử tế, đưa đến cho hoàng đế xem.

17.

Tổng quản tuyên bố hoàng thượng cảm thấy không khỏe, truyền thánh chỉ giả.

Không còn ngự lâm quân đuổi theo ta nữa.

Ta đi cả chặng đường rất suôn sẻ.

Nghi Phi đang uống thuốc, lúc nhìn thấy ta đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi.

"Sao ngươi lại ở đây? Sao ngươi còn chưa chết?"

Ta đóng cửa lại.

Có mùi máu tươi phảng phất trong không khí.

Nàng ta sợ hãi đứng dậy, loạng choạng chạy sang phía bên kia, cố hết mức tránh xa ta.

"Nghi Phi nương nương, vào ngày Thẩm Hoan bị ngươi hại chết, ngươi đang nghĩ gì?"

"Ngươi... Ngươi đã biết những gì?"

"Ngươi đoán xem?"

"Người đâu! Người đâu!"

"Đừng hét nữa, hôm nay sẽ không có ai đến đâu, nếu như ngươi đã không đoán được, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết."

Ta cười nhẹ: "Bởi vì ta đã biến muội muội ta thành con rối rồi."

“Muội muội ta cũng đang mang thai ba tháng như ngươi, nhưng nó đã ch//ết, cái xác của nó bị quăng ngoài bãi tha ma. Ta chưa từng thấy một đứa trẻ ba tháng tuổi trông như thế nào, chi bằng ngươi cho ta xem một lần nhé?"

Đôi mắt nàng ta mở to, trâm cài trên búi tóc kêu leng keng.

"Ngươi đ//iên rồi! Ả đi//ên... ả đi//ên! Đứa trẻ trong bụng của bổn cung sẽ là thái tử tương lai, ngươi dám động vào bổn cung!"

Ta mỉm cười: "Không sao, rất nhanh thôi, rạ//ch một đường nhẹ nhàng thôi là có thể nhìn thấy rồi, nương nương hẹp hòi như vậy sao?"

"Ngươi không thể làm vậy với bổn cung! Đứa trẻ trong bụng bổn cung vô tội!"

"Nhưng ta không phải muội muội ta, ta thích l//ạm s//át người vô tội."

"Ngươi sẽ bị ông trời trừng phạt!"

Ta thiếu kiên nhẫn hừ một tiếng.

"Nếu như bị trời phạt, vậy thì cứ phạt đi."

Ta vẫn còn quá lương thiện, chỉ gi//ết những kẻ lúc đầu nhúng tay vào chuyện của muội muội ta.

Có lẽ là ở cạnh nó đã lâu nên cũng bị nó ảnh hưởng.

Tay ta dính đầy m//áu, nhưng ta không quan tâm.

Ta t//át cho nàng ta một bạt tai, trả lại cái bạt tai hôm đó nàng ta t//át ta.

Ta chỉ nhốt nàng ta một ngày, cho nàng ta nhịn đói.

Ngày hôm sau lúc ta đến gặp nàng ta, ta mang theo một hộp đồ ăn.

Lấy ra một đ ĩa bánh ngọt.

Nghi Phi cảnh giác nhìn ta.

Ta cười nhẹ: "Nương nương ăn nhiều vào, yên tâm đi không có độc đâu."

"Cho dù ngươi không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa trẻ trong bụng chứ."

"Nếu như ta thật sự muốn hạ đ//ộc, tại sao phải làm nhiều chuyện thừa thãi như vậy?"

Vẻ mặt nàng ta hơi đổi.

Nàng ta đã nhanh chóng nhận ra ta thật sự không hạ đ//ộc, bèn lấy bánh ngọt lên ăn.

Đã gần một ngày nàng ta chưa được ăn gì, giờ đã rất đói rồi.

Chẳng mấy chốc nàng ta đã ăn hết hơn nửa đ ĩa bánh ngọt.

Ta nhìn nhìn nàng ta, nở nụ cười: "Có ngon không?"

Nàng ta không đáp, giữ khư khư vẻ kiêu ngạo như cũ.

Có lẽ nàng ta nghĩ rằng hoàng đế sẽ đến cứu nàng ta, sẽ có người phát hiện ra chỗ của nàng ta bất thường.

Thật đáng tiếc.

"Ăn no rồi sao?"

Nàng ta thờ ơ "ừm" một tiếng.

Ta lại hỏi: "Ngươi thân với Ti Đăng lắm sao?"

"Ta có qua lại với nàng ta vài năm, rốt cuộc thì ngươi muốn hỏi điều gì?"

"Nếu như ngươi đã thân với nàng ta như vậy, tại sao không thể nếm thử mùi vị của nàng ta?"

Ánh mắt nàng ta ngơ ngẩn, nàng ta chậm rãi nhìn vào đ ĩa bánh ngọt.

Ở bên ngoài bánh ngọt có hương gạo hơi ngọt, bên trong một chút nhân th//ịt.

Trước kia nàng ta chưa từng ăn loại bánh này.

Rốt cuộc thì thịt đó là gì?

Nàng ta nôn đến mức muốn nghẹt thở.

"Tốt nhất là ói sạch ra, nếu không lát nữa r//ạch ra, bụng sẽ toàn những thứ bẩn thỉu."

Ta cầm con dao găm lên.

Gào thét, m//áu tươi, màu đỏ thẫm.

Dưới tác động của thị giác kèm khứu giác, ta cố gắng kiềm chế lại sự phấn khích bùng nổ bên trong cơ thể.

Cuối cùng ta cũng nhìn thấy đứa nhỏ ba tháng tuổi.

18.

Ngày hôm đó mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Ta vui vẻ ngâm nga một giai điệu, đưa đứa bé đến cho hoàng đế.

Hắn ta đang hấp hối.

Khi thấy ta đến, hắn ta vô cùng kích động, nhưng lại chẳng thể cử động được.

Chỉ có thể nhìn ta mỉm cười đưa đứa bé đến, đặt vào trong tay hắn.

"Nhìn đi, hoàng thượng, con của người thật đáng yêu, nhỏ nhắn mềm mại. Nhìn có vẻ là một bé trai, hoàng thượng, sao người lại không cười?"

Đôi mắt hoàng đế mở to, suýt chút nữa là hắn ngừng thở.

Thật đáng tiếc.

Con rối của ta đã được luyện thành rồi.

Hắn ta gần như vẫn như trước, ngoại trừ đồng tử đang dần giãn ra.

Ta bật cười.

Cười to, cười đ//iên cu//ồng.

Cười đến nỗi nước mắt trào ra.

Con rối hoàn hảo nhất của ta cuối cùng đã thành rồi.

Đương kim thánh thượng giờ đây chỉ là một con rối của ta.

19.

Khi mọi thứ đã lắng xuống, đột nhiên ta rơi vào một giấc mơ.

Trong giấc mơ, có một con rối thích ta, thường lén lút đem cho ta đồ ăn ngon.

Ta không thích hắn.

Ta lợi dụng hắn hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, vì cứu ta mà hắn ch//ết dưới mưa tên của ngự lâm quân.

Trong lòng hắn vẫn ôm bánh quế hoa mà ta thích ăn nhất.

Ta rơi nước mắt, nhưng không hề hay biết mình rơi lệ.

Nhặt chiếc bánh quế hoa đã vỡ nát, ngắt một miếng bỏ vào miệng, ăn mà giống như đang nhai sáp.

Quá đáng ghét, ta không thích nó.

Ta ghét con rối này.

Bởi vì hắn là thành phẩm thất bại, hắn có suy nghĩ riêng, có cảm xúc riêng.

Cho dù hắn luôn trung thành với ta.

Ta vẫn ghét hắn.

Nhưng hắn thích ta.

Mở mắt ra lần nữa.

Ta phát hiện ra Thẩm Tuân chưa chết, đó chỉ là một giấc mơ.

Nhưng ta không muốn điều đó trở thành hiện thực.

Ta im lặng.

Bên ngoài bức tường cung điện, có một cây quế hoa tươi tốt cao lớn.

Cành nó vươn ra khắp các hướng trong cung điện đầy rẫy thâm độc này - nơi đáng lẽ nên được thay đổi từ lâu.

Bỏ đi.

Từ giờ trở đi, ta sẽ là người nắm giữ vận mệnh của thế giới này.

Trong ngự hoa viên, ta với Thẩm Tuân đứng bên hồ.

Ta nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Thật ra ngươi vẫn còn ký ức của trước kia đúng không, Tạ Lệnh Hành."

Ta đã đoán ra từ lâu rồi.

Vậy nên hắn mới là con rối thất bại nhất của ta.

Hắn thừa nhận.

"Vậy ngươi đi đi, ta đã gi//ết ngươi, biến ngươi thành con rối, khiến cho ngươi biến thành dáng vẻ không phải người cũng chẳng phải quỷ như bây giờ."

Hắn khàn giọng nói: "Ta không đi, ta chỉ muốn ở bên nàng."

"Lúc đầu ta đã cam tâm tình nguyện ch//ết dưới tay nàng."

"Ta không phải Tạ Lệnh Hành, ta chỉ là một con rối của nàng mà thôi, chỉ là một con rối mà thôi."

Ta nhìn hắn một lúc lâu.

"Không lấy bánh quế hoa trong người ra thì còn muốn cho ai ăn nữa?"
Bình Luận (0)
Comment