Con Thần Thú Ngu Ngốc, Cút Ngay!

Chương 23

(linh hồn còn sót lại sau khi chết)

"Tiểu Bạch."

"Ngao ?"

"Chúng ta ra ngoài đi dạo."

"Ngao ngao !"

Tiểu Bạch vui vẻ vung cái đuôi nhỏ, mắt mèo sáng rực, nhảy khỏi chân Mạc Ảnh Quân chạy ra cửa vỗ vỗ như giục 'nhanh lên!'.

Mạc Ảnh Quân nhìn đoàn lông xù ngoe nguẩy đuôi chạy ra cửa cảm thấy buồn cười, xem ra là ở trong phòng nhiều tiểu Bạch rất chán.

"Ngươi muốn đi đâu?" Mạc Ảnh Quân ra khỏi cửa, ôm tiểu Bạch tự giác nhảy vào lòng, nghi vấn.

"Ngao ngao ô !" Dịch ra là 'chúng ta đi hội chợ ngoài học viện xem đi, lúc sáng ngươi thi đấu ta nghe có người nói tối nay thế nhưng có lễ thả hoa đăng nha !'

"Tốt."

--------------------------------------

Mạc Ảnh Quân ôm con mèo nhỏ trên tay, chuẩn bị ra khỏi cổng học viện, bỗng một thanh âm la lên.

"Mạc Ảnh Quân !"

Dừng bước, Mạc Ảnh Quân lạnh nhạt nhìn người vừa chạy đến trước mặt mình.

"Mạc Ảnh Quân, ta. . ta có chuyện muốn nói với ngươi !" 

Nguyệt có chút bối rối nói, hai tay siết lấy cạnh áo, ánh mắt nhìn lung tung không dám dừng ở trên mặt Mạc Ảnh Quân.

"Chuyện gì ?" 

"Ta . . ta . . . "Khuôn mặt Nguyệt đỏ bừng lên, ấp úng mãi không nói được một câu.

Bỗng nhiên một móng vuốt đánh về phía Nguyệt, khí thế vô cùng hung hăng, âm thanh tức giận 'ngao ngao' vang lên.

Nguyệt sửng sốt, hơi lùi ra sau một chút nhìn chằm chằm con mèo nhỏ trong lòng Mạc Ảnh Quân.

Mạc Ảnh Quân đưa tay đè lại tiểu Bạch, hơi nhíu mày nhìn hắn: "Ngươi làm sao ?"

"Ngao ngao ô !" Tiểu Bạch ủy khuất run run hai tai, chân nhỏ cào cào y phục Mạc Ảnh Quân, thè lưỡi liếm tay hắn.

Mạc Ảnh Quân có chút suy nghĩ quan sát tiểu Bạch, chỉ thấy mắt mèo đen nhánh tròn xoe nhìn mình tỏ ra đáng thương, đuôi quăng trái quăng phải, một bộ dáng 'ta rất vô tội !'.

Mạc Ảnh Quân liếc qua Nguyệt đang đứng bối rối đối diện, lãnh đạm nói: "Ta có việc."

Một người một thú nói xong cứ thế bỏ đi, mặc kệ thiếu nữ xinh đẹp đứng cô đơn đằng sau trừng mắt nhìn họ.

----------------------------

Mạc Ảnh Quân đi gần đến chợ, thản nhiên hỏi tiểu Bạch: "Ngươi không thích cô ta ?"

Tiểu Bạch đang thích thú ngó nghiêng xung quanh bỗng giật cả mình, vội ngước lên chớp chớp mắt mèo, nghiêng đầu nhìn Mạc Ảnh Quân, dáng dấp vô cùng dễ thương.

"Không cần giả vờ." Mạc Ảnh Quân nheo mắt nhìn tiểu bạch miêu.

'Ta chính là không thích nàng ở gần ngươi, đã thế lại còn . . . . chặn đường chúng ta đi chơi !' Tiểu Bạch vung vung móng, phẫn nộ kêu. 

Mạc Ảnh Quân mặt không biểu tình nhìn chằm chằm tiểu miêu trong lòng, tiểu Bạch có chút sợ hãi rụt cổ một chút, tai mèo không tự giác dựng thẳng lên đề phòng.

"Được rồi, ngươi muốn ăn gì không ?" Mạc Ảnh Quân dời tầm mắt sang mấy hàng đồ ăn bên cạnh.

"Ngao ?" Tiểu Bạch ngơ ngác, không . . không nói gì hắn sao, nghe Quân Quân nói quán đồ ăn hắn mới để ý, bỗng nhiên một mùi thơm bay vào mũi hắn, là . . . . . cá nướng !

Con mèo nhỏ dựng thân lên, bốn chân bám chặt vào y phục Mạc Ảnh Quân, ánh mắt tỏa sáng long lanh nhìn quán cá nướng bên kia, miệng chảy ra chút nước trong suốt khả nghi !

Mạc Ảnh Quân quan sát tiểu miêu nãy giờ, thấy hắn đột nhiên nhìn chằm chằm vào một chỗ, ngẩng đầu lên xem liền thấy . . . . quán cá nướng, hổ cũng thích ăn cá sao, à không, hổ cũng thuộc loại động vật họ mèo mà, được rồi hắn hiểu . . . .

"Muốn ăn sao ?"

"Ngao ô !" Tiểu bạch miêu vui vẻ xoay người ôm lấy cổ áo Mạc Ảnh Quân kêu thân thiết, trong con ngươi tràn đầy sự thèm khát . . . . với con cá nướng đằng kia !

Mạc Ảnh Quân cảm thấy buồn cười, muốn ăn thì nói với hắn, cần gì phải làm nũng.

"Cho ta hai xiên cá nướng." Mạc Ảnh Quân bước đến quán cá nướng bảo.

"Tốt, đợi ta một chút. . . . . !"

Mạc Ảnh Quân đưa tiền cho người kia, một tay ôm tiểu Bạch, một tay cầm xiên cá nướng đưa cho hắn, thản nhiên nói: "Ăn đi."

Bạch Ly trừng mắt nhìn xiên cá nướng trước mặt đang không ngừng tỏa ra mùi thơm hắp dẫn hắn, nước miếng chảy ra, vội hướng lên kêu 'ngao ngao' như cảm ơn liền lập tức ôm lấy gặm cắn.

Mạc Ảnh Quân thấy tiểu miêu ăn vô cùng vui vẻ, tiếp tục bước đi, đương nhiên là lập màng phòng hộ ngăn cách người hắn với xiên cá tiểu Bạch ôm, nếu không may nó rơi xuống sẽ bắn ra ngoài luôn, y phục của hắn luôn sạch sẽ !

Bỗng nhiên một viên đá nhỏ màu đen tuyền xuất hiện trong tầm mắt của Mạc Ảnh Quân, hắn hơi sửng sốt liền lập tức tiến đến cửa hàng bán viên đá đó, hắn cảm giác được có một thứ gì đó trong viên đá đang dẫn dắt hắn.

Mạc Ảnh Quân đứng trước sạp hàng, hỏi: "Lão bản, viên đá đó bán thế nào ?"

"A, xin chào thiếu niên, người muốn viên đá nhỏ màu đen này sao ?"

Lão bản cầm viên đá lên theo tầm mắt của Mạc Ảnh Quân, ngạc nhiên nói.

"Đúng vậy."

"Haiz, ta cho ngươi luôn đấy, ta bày hàng năm ngày rồi mà vẫn chưa bán được thứ gì cả, mấy thứ này chẳng qua là do ta nhặt nhạnh linh tinh nhất thời hứng đem ra bán mà thôi, hơn nữa tối nay có lễ hoa đăng nên ta phải về đón nương tử ta ra cùng đi chơi !" 

Lão bản vẻ mặt buồn rầu kể lể, tay đưa viên đá đen cho Mạc Ảnh Quân, tiếp đó liền xoay người thu dọn đồ đạc.

Mạc Ảnh Quân nhướng mày nhìn viên đá nhỏ màu đen trong tay, hắn cảm thấy trong đây có nguồn năng lượng rất lớn, vậy mà vị lão bản này với mọi người xung quanh lại không biết, hắn còn sợ mình mang không đủ tiền để mua nó cơ !

Đột nhiên một thanh âm cứng ngắc truyền vào trong đầu hắn.

'Ngươi tốt .'

Mạc Ảnh Quân hơi giật mình, nhìn kĩ viên đá nhỏ, nếu hắn không nhầm thì âm thanh vừa hiện lên trong đầu hắn là do viên đá này ?

'Mạc Ảnh Quân, người kế thừa Thao Thiên Không Độn pháp, ta là tàn hồn được lưu giữ lại trước khi chết, chủ nhân của cuốn công pháp này, đồng thời cũng là người có thuộc tính hỗn độn không gian như ngươi.'

"Tiền bối ?"

'Thật may khi cuối cùng cũng gặp được người có thuộc tính giống ta, vì là một tàn hồn không hoàn chỉnh nên qua nghìn năm ta cũng sắp tan biến.'

"Tiền bối có chuyện gì muốn nói với ta ?"

'Trong viên đá này có . . . . . . . . .'

Bình Luận (0)
Comment