Con Thần Thú Ngu Ngốc, Cút Ngay!

Chương 30

Hai tháng sau.

Mạc Ảnh Quân mở mắt, hào quang vạn trượng như chảy ra từ đó, hắn đã đột phá được Thao Thiên Không Độn pháp tầng hai --------Dị Lãnh Bộc Huyết.

Hắn cúi xuống vuốt ve con mèo nhỏ đang nằm ngáy ngủ trên chân, thần tình vô cùng ôn nhu, nếu không nhờ tiểu Bạch hy sinh một nửa tinh nguyên để cứu hắn, có lẽ bây giờ hắn đã nổ tan xác mà chết chứ không phải đột phá lên tầng hai thế này !

"Tiểu Bạch . . . ." 

"Ưm . . ." Con mèo nhỏ hơi dụi dụi đầu vào bàn tay Mạc Ảnh Quân lại ngủ tiếp.

Tình thế lúc đó thật sự là nguy hiểm, rõ ràng hắn đã nghiêm túc nhớ kĩ lời dặn của tiền bối nhưng không hiểu sao trải qua một đoạn thời gian hắn lại càng ngày càng không kiềm chế lại được nguồn sức mạnh khủng bố ấy, ra sức hấp thụ nó vào trong cơ thể, lúc đầu chưa có gì xảy ra nên hắn nghĩ tiền bối nói quá nhưng ai ngờ nó tích lũy dần rồi đột nhiên nổ tung trong kinh mạch, cũng may tiểu Bạch phát hiện nhanh chóng cũng kịp thời lấy tinh nguyên của bản thân dồn hết vào cơ thể hắn để chống lại thứ sức mạnh tàn phá ấy, chỉ chậm một giây nữa thôi có lẽ hắn và tiểu Bạch không thể gặp nhau nữa rồi !

Mạc Ảnh Quân ôn nhu ôm lấy con mèo nhỏ thầm thì: "Tiểu Bạch, ta nhất định sẽ không bao giờ để ngươi bị thương nữa !"

"Ngaoo ~" Con mèo nhỏ ngáp một cái nhưng vẫn chìm sâu vào giấc ngủ.

Mạc Ảnh Quân có chút buồn rầu nhìn hắn, vì rút ra lượng tinh nguyên nhiều quá nên cơ thể tiểu Bạch tự tiến vào chế độ bảo dưỡng, có lẽ khoảng một tuần nữa hắn mới tỉnh, mà có tỉnh cũng phải mất thêm một đến hai tháng giữ hình thú.

Bất quá Mạc Ảnh Quân hắn nhất định sẽ bảo vệ con mèo nhỏ thật tốt, đợi con mèo nhỏ tỉnh sẽ mang hắn đi ngao du !

'Cốc cốc'

Mạc Ảnh Quân sửng sốt nhìn ra cửa, trước khi tu luyện hắn đã để bảng 'miễn làm phiền' ngoài cửa rồi sao lại có tiếng gõ cửa, chẳng lẽ . . . . ?

Mạc Ảnh Quân một tay ôm tiểu bạch miêu, một tay mở cửa ra.

"Tiểu Quân, buổi thi đấu chiều nay sẽ bắt đầu, sao ngươi còn chưa đi báo danh a . . . !" Thanh lão thấy cửa vừa mở liền hướng vào bên trong hét ầm lên.

Lão đầu còn chưa nói xong đã nhận được ánh mắt sắc bén lãnh khốc của Mạc Ảnh Quân, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng là trợn trừng mắt với vẻ mặt không thể tin được nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Quân.

"Tiểu Quân, ngươi . .ngươi . . ngươi. . .!" Lão đầu khóe mắt nứt ra, cánh tay run run chỉ Mạc Ảnh Quân.

Mạc Ảnh Quân hơi nhíu mày xem lão đầu, làm gì mà nhìn hắn như sinh vật lạ vậy ?

"Tiểu Quân, ngươi thế nhưng mới hai tháng đã tấn cấp đấu hoàng !?" Giọng điệu Thanh lão run rẩy, thiên tài gì nữa yêu nghiệt luôn rồi!

"Oh." Mạc Ảnh Quân hờ hững nói, công pháp của hắn không giống các công pháp khác cho nên hắn cũng không biết mình tu luyện thế nào, hóa ra đã lên đấu hoàng rồi.

"Ngươi. . ngươi . . . . ô ô thật đáng ghét !" Thanh lão ra sức trừng mắt nhìn Mạc Ảnh Quân, cuối cùng không nhịn được nữa đạp cửa tông ra.

Mạc Ảnh Quân trầm mặc nhìn bóng dáng lão đầu càng chạy càng xa, trong mắt thoáng qua tia bất đắc dĩ.

Um, Thanh lão vừa bảo chiều nay bắt đầu thi đấu, xem ra bây giờ ta phải đi báo danh ngay mới kịp, đáng tiếc tiểu Bạch không thể thấy ta thi đấu được rồi !

Mạc Ảnh Quân tiếc nuối vuốt ve bộ lông trắng mềm mượt của tiểu bạch miêu đang ngủ say sưa trong lòng.

---------------------------------

"Ta muốn báo danh." Mạc Ảnh Quân tiến về phía lão giả đang ghi chép trên bàn nói.

Lão giả ngước mặt lên xem hắn, có chút giật mình nhìn chằm chằm hắn.

Mạc Ảnh Quân thản nhiên nhìn lại.

"Tên." Lão giả cúi đầu xuống cầm bút hỏi.

"Mạc Ảnh Quân."

"Số báo danh của ngươi là 511." 

Mạc Ảnh Quân cầm lấy thẻ báo danh gật đầu với lão giả liền xoay người bước đi.

Lão giả ngồi đằng sau híp mắt nhìn theo bóng lưng Mạc Ảnh Quân lẩm bẩm 'mới mười năm tuổi mà đã lên cấp đấu hoàng, thật sự là yêu nghiệt !'

Về phần Mạc Ảnh Quân nhận xong số báo danh đang định về phòng bỗng thấy động động ở tay, vội vàng cúi xuống liền thấy cặp mắt mèo đen nhánh tròn xoe ngây ngô nhìn hắn, thật . . thật đáng yêu !

"Tiểu Bạch, ngươi đã tỉnh, có làm sao không ?" Mạc Ảnh Quân đau lòng vuốt nhẹ bộ lông của tiểu bạch miêu, miệng ôn nhu hỏi.

"Ngao ngao ~" Con mèo nhỏ vui vẻ dùng đầu cọ cọ vào người Mạc Ảnh Quân, vô cùng thân thiết.

"Không sao là tốt rồi, nếu là thú hình ta sẽ ôm ngươi đi khắp nơi cho nên không phải lo."

Mạc Ảnh Quân nhãn thần nhu hòa nhìn tiểu bạch miêu, đưa tay gãi gãi cằm nó, con mèo nhỏ ngửa cổ lên nheo mắt rầm rì hưởng thụ.

"Tiểu Bạch, ngươi muốn ăn gì không ?" Mạc Ảnh Quân nhìn qua phía căn tin học viện bên kia.

"Ngao ô !" Con mèo nhỏ mắt sáng rực lên nhìn theo hướng Mạc Ảnh Quân chỉ, cái lưỡi nhỏ phấn hồng đưa ra liếm qua mép.

Mạc Ảnh Quân cười khẽ xoa nhẹ đầu tiểu Bạch, chân bước về hướng nhà ăn.

Bình Luận (0)
Comment