Con Thần Thú Ngu Ngốc, Cút Ngay!

Chương 37

Sau khi nhận xong thần khí Lưu Ly Phi Toa dưới ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của mọi người, Mạc Ảnh Quân cùng Bạch Ly tay trong tay trên đường về kí túc xá.

"Tiểu Quân -------------" Bỗng nhiên một thanh âm từ đâu vọng đến.

Bạch Ly dừng lại nhăn nhó, thế nhưng có người dám kêu Quân Quân của hắn là tiểu Quân !

Thân ảnh càng tiến càng gần, hóa ra là . . . Thanh lão !

"Thanh lão ?" Bạch Ly có chút ngượng ngùng gãi má, nãy hắn còn định quay lại đánh người kia một trận, bất quá đây là sư phụ Quân Quân a >.<!

Mạc Ảnh Quân tiến lên một bước gật đầu với Thanh lão, nhẹ hỏi: "Thanh lão, có chuyện gì không ?"

"Tiểu Quân, ngươi . . ngươi . . . . thiếu niên bên cạnh ngươi . . . .!" Thanh lão hô hấp dồn dập nói.

Mạc Ảnh Quân hơi nhíu mày: "Thanh lão, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi."

Thanh lão lấy lại tinh thần, trầm mặc gật đầu.

---------------------

Phòng hiệu trưởng

Cương lão xem mấy người tiến vào liền biết tên Thanh ngu ngốc này lại làm hỏng việc, đã bảo âm thầm giải quyết việc này mà lại còn . . . . . 

"Cương lão." Mạc Ảnh Quân gật nhẹ đầu với Cương lão, ánh mắt mang ý hỏi.

Cương lão thở dài một chút, mời mọi người ngồi xuống liền nghiêm túc mở miệng.

"Ảnh Quân, nói thật cho ta biết, vị thiếu niên bên cạnh ngươi . . . . có phải là thần thú không ?"

Thân hình Mạc Ảnh Quân cứng đờ một chút, lập tức thản nhiên hỏi ngược lại: "Tại sao ngươi nói thế ?"

Cương lão nghiêm túc nhìn hắn nói: "Ảnh Quân, chúng ta sẽ không làm hại ngươi cùng vị thiếu niên này, thế nhưng ngươi cần cho ta biết sự thật !"

Mạc Ảnh Quân nhìn sang bên Bạch Ly mang ý hỏi hắn, nhận được cái gật đầu nhẹ nhàng liền thản nhiên nói với Cương lão.

"Bạch Ly là dị thú bản mệnh của ta, về phần có phải thần thú hay không ta cũng mới biết."

Thanh lão và Cương lão trầm mặc, nói cách khác vị thiếu niên này thật sự là thần thú bạch hổ đã thất truyền vạn năm !

"Xảy ra chuyện gì ?" Mạc Ảnh Quân cũng nhận thấy có chút không đúng, hơi nhíu mày.

Thanh lão buồn rầu xoa thái dương nói: "Tiểu Quân, từ bây giờ ngươi nhất định phải đề phòng cảnh giác, không được để người khác biết con . . vị thiếu niên này là thần thú biến thành !"

Cương lão tiếp lời nói: "Ảnh Quân, mấy hôm trước có người đến học viện chúng ta bảo rằng đã tận mắt thấy một con dị thú biến thành người, cũng may chỉ có mỗi hắn nhìn thấy nên vì bảo toàn ngươi ta đã . . . ."

Không cần nghe thêm Mạc Ảnh Quân cũng biết vế sau là gì, người kia . . . đã chết !

Bạch Ly xoay người thân mật ôm lấy cổ Mạc Ảnh Quân, hếch mặt giương giọng nói: "Không cần các ngươi nói, nếu không phải các ngươi là sư phụ Quân Quân thì còn lâu mới xứng biết được thân phận của ta, hừ !"

Thần thú thật ngạo kiều a !

Thanh lão với Cương lão co rút khóe mắt, đây là đang khoe khoang các ngươi có bao nhiêu ân ái thân mật sao !

Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ ôm lấy con mèo nhỏ, mang theo cảm tạ ý nói với hai người trước mặt: "Thanh lão, Cương lão, cảm ơn các ngươi đã nhắc nhở, chúng ta sẽ chú ý."

------------------------

Về phòng

"Quân Quân ~~" Bạch Ly làm nũng.

"Sao ?" Mạc Ảnh Quân nhướng mày xem hắn.

Bạch Ly chớp chớp mắt xem Quân Quân, không biết phải nói cái gì, hắn chỉ là tự nhiên muốn gọi thôi a !

"Tiểu Bạch, ta tu luyện một chút." Mạc Ảnh Quân khoanh chân ngồi trên giường.

"Tốt, ta sẽ ở bên cạnh Quân Quân !" Bạch Ly nghiêm túc giơ tay thề thốt.

Mạc Ảnh Quân dở khóc dở cười xem hắn.

Mạc Ảnh Quân bắt đầu tu luyện, thế nhưng không biết tại sao tinh thần có chút không ổn, đây là một dấu hiệu xấu với việc tu hành !

Được rồi, đối với lời hai vị lão giả nói, hắn thật sự rất để ý, nhất định phải mạnh hơn nữa để bảo vệ bản thân cùng người bên cạnh !

'Hự'

Mạc Ảnh Quân đột nhiên mở to mắt phun ra một búng máu, chết rồi hắn không nên suy nghĩ đến việc khác khi đang luyện công !

"Quân Quân !" Bạch Ly hoảng sợ vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, tay để vào động mạch Mạc Ảnh Quân.

Bạch Ly vội vàng giục Mạc Ảnh Quân, trong thanh âm là không che lấp được lo lắng cùng kinh hoàng: "Quân Quân, mau nằm xuống, ngươi bị trúng độc !"

Mạc Ảnh Quân lau đi vệt máu bên khóe miệng, sửng sốt xem Bạch Ly: "Trúng độc ?"

"Đúng vậy, Quân Quân . . ngươi cảm thấy thế nào rồi, ngươi có đụng vào cái gì không, ngươi . . ." Trong mắt Bạch Ly dâng lên chút nước mắt, lung tung lộn xộn hỏi loạn.

"Tiểu Bạch, ngươi bình tĩnh một chút." Mạc Ảnh Quân cầm tay Bạch Ly, nhẹ giọng nói.

Bạch Ly môi run run, hít sâu một hơi cố gắng bình phục tâm tình.

Mạc Ảnh Quân trầm ngâm một chút liền mở miệng: "Có lẽ lúc rời đi đấu trường bị hạ độc, ta không để ý."

"Quân Quân -----" Giọng Bạch Ly nghẹn ngào.

Khẩn trương mím chặt môi, ánh mắt quét qua vết máu trên khóe miệng Quân Quân, Bạch Ly âm thầm hít sâu hạ quyết tâm: "Ta có biện pháp."

Mạc Ảnh Quân bất động thanh sắc quan sát, biện pháp gì đây? Hắn có vài phần hiếu kì.

Sau đó, hắn thấy con mèo nhỏ vẻ mặt nhịn đau cắn mạnh xuống tay mình, Mạc Ảnh Quân cũng không còn tâm tình hiếu kì nữa, vội vàng bắt lại cánh tay thanh mảnh đã xuất hiện lỗ thủng đầy máu, biểu tình âm u có chút tức giận nói: "Ngươi làm cái gì ?!"

Bạch Ly nhãn thần ủy khuất, thanh âm nghẹn ngào: "Cứu ngươi."

Mạc Ảnh Quân nhướng mày.

Thấy Mạc Ảnh Quân không phối hợp, Bạch Ly có chút nóng nảy: "Đừng lãng phí mau uống nhanh a, máu của ta có thể cứu ngươi !"

Mạc Ảnh Quân sững sờ, phản ứng kịp là vừa đau lòng vừa căm tức, tưởng hung hăng đánh cái mông của hắn không được tự mình hại mình, lại tưởng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn biểu đạt cảm động !

Không phải đã kể với hắn là tu luyện Thao Thiên Không Độn pháp có thể bách độc bất xâm sao? Đơn giản là một con mèo ngu ngốc !

Bình Luận (0)
Comment