Con Thần Thú Ngu Ngốc, Cút Ngay!

Chương 55

Sáng hôm sau

Bạch Ly mơ màng mở mắt, lọt vào tầm mắt chính là đường xương cằm hoàn mỹ của Mạc Ảnh Quân.

Lúc này thiếu niên đang gối lên đùi thanh niên, trên người là bộ quần áo khô ráo, có lẽ Mạc Ảnh Quân đã giúp y mặc vào.

Bạch Ly ngây ngô đối diện với gương mặt nhu hòa của thanh niên cười ngốc, đột nhiên thấy hắn vẫn không nhúc nhích nhìn về một hướng, như đang suy nghĩ gì đó. Bạch Ly hạ mắt xuống phía dưới, thấy được lồng ngực cuốn băng của thanh niên, nơi đó đang rỉ máu, miệng vết thương rõ ràng đã bị toát ra, còn về nguyên nhân thì . . . . . 

Ha Ha Ha . . . .

Vừa nghĩ tới cảnh tượng cuồng loạn hôm qua, tên ngốc nào đó đã muốn che mặt.

Ta cứ như vậy mà lăn lên giường với Quân Quân, không chỉ đánh dã ngoại mà trên người Quân Quân còn bị thương, nghĩ thế nào cũng thấy điên rồ. Nhưng nếu nó xảy ra một lần nữa, Bạch Ly thừa nhận y vẫn như cũ, không thể nào cự tuyệt lời cầu hoan của Quân Quân a !

Bạch Ly ngồi dậy khỏi đùi Mạc Ảnh Quân.

Mạc Ảnh Quân như bừng tỉnh quay đầu lại, ánh mắt nhu hòa theo dõi thiếu niên, đưa tay lên vuốt lại mấy sợi tóc trắng rối tung của y.

Bạch Ly rất không có cốt khí dụi đầu vào bàn tay Mạc Ảnh Quân, ánh mắt nheo lại, miệng rầm rì, bộ dạng vô cùng thoải mái.

Dụi được một lúc mới bỗng nhớ ra, Bạch Ly ngượng ngùng cầm lấy bàn tay trên đầu xuống ôm vào trong lòng, có chút tò mò hỏi: "Quân Quân, nãy ngươi nhìn gì chăm chú vậy ?"

"Ngươi. . . không nghe thấy gì sao ?" Mạc Ảnh Quân sửng sốt, nghiêng đầu xem thiếu niên.

Đáng . . .Đáng yêu quá !

Bạch Ly đỏ mặt, ánh mắt đắm đuối xem thanh niên đối diện, ánh nắng ngoài hang ánh lên khuôn mặt tuấn mĩ lãnh khốc, mái tóc đen dài dưới ánh sáng hơi ngả sang màu tím, đầu hơi nghiêng sang một bên, ánh mắt thắc mắc xem bản thân, thật sự là . . . .không nhịn được !

"A . . . ." Bạch Ly bổ nhào lên người Mạc Ảnh Quân, không cho hắn có cơ hội nói đã bịt kín miệng hắn bằng môi mình.

Tiếng 'sách sách' từ hai người toát ra, âm thanh khiến người nghe phải đỏ mặt.

Cuối cùng Mạc Ảnh Quân phải đưa tay ra đỡ thân hình thiếu niên không trượt xuống, ánh mắt bất đắc dĩ xem y.

Bạch Ly thỏa mãn ôm chầm lấy Quân Quân dụi dụi, cảm nhận hơi thở của người yêu bao vây xung quanh bản thân.

"Tiểu Bạch ?" Mạc Ảnh Quân nghi hoặc vuốt ve mái tóc bạch kim của thiếu niên.

"Không có gì, Quân Quân ~" Bạch Ly ngửa đầu lên cười khúc khích nhìn Mạc Ảnh Quân, bỗng nhớ ra gì đó mở miệng hỏi: "Quân Quân, nãy ngươi bảo ta nghe cái gì cơ ?"

"À, bên tai vẫn luôn có tiếng gọi đứt đoạn, ta không rõ nó ở đâu." Mạc Ảnh Quân nghiêm túc mở miệng.

"Bây giờ ngươi vẫn nghe thấy sao ?" Bạch Ly nhướng mày, có chút không tình nguyện đứng dậy khỏi lòng thanh niên, đi ra ngoài hang ngó ngó, cố gắng vểnh tai nghe ngóng nhưng không thấy gì.

"Đúng vậy." Gật đầu.

"Vậy chúng ta ra ngoài tìm đi Quân Quân ~~" Bạch Ly vui vẻ chạy đến trước mặt thanh niên, cầm tay hắn đung đưa làm nũng.

"Tốt." Mạc Ảnh Quân nhu hòa xem Bạch Ly.

-------------

"Quân Quân, chỗ này sao ?" Bạch Ly quay sang nghi vấn, tay vẫn nắm chặt lấy tay Mạc Ảnh Quân.

"Um, ta nghe thấy tiếng gọi phát ra bên dưới." Mạc Ảnh Quân nghiêm túc cảm nhận một chút.

"Hehh, không phải chứ, hôm qua vừa từ đây bước ra, hôm nay lại phải vào sao, hay chúng ta kệ nó đi Quân Quân !" Bạch Ly nhăn nhó.

Mạc Ảnh Quân dở khóc dở cười xem thiếu niên tính trẻ con bên cạnh, giơ tay ra tạo một lớp bảo vệ, "Nó liên tục nói bên tai ta, rất phiền, ngươi xuống không ?"

". . . .Xuống." Bạch Ly ủ rũ nhìn mặt biển trước mắt, lại quay sang xem Mạc Ảnh Quân, cuối cùng nhận thua gật gật cái đầu nhỏ.

"Đi thôi." Mạc Ảnh Quân cười khẽ, ôm lấy thiếu niên nhảy xuống biển.  

---------------

"Quân Quân, chúng ta sắp đến chưa. . . . ." Bạch Ly buồn bực thì thào.

"Sắp rồi." 

"Quân Quân . . . ."

"Hm ?" 

"Ngươi bảo sắp đến nhiều rồi a, rốt cuộc bao giờ mới đến vậy, chúng ta đi nửa tiếng rồi đó !" Bạch Ly đu lên người Mạc Ảnh Quân, bám chặt lấy hắn như con Koala không chịu xuống dưới, miệng la hét ầm ĩ.

Mạc Ảnh Quân ôm lấy tên ngốc nghịch ngợm, bất đắc dĩ mở miệng: "Ta nghĩ . . . .chúng ta phải quay trở về chỗ thủy quái kia."

"A ?" Thiếu niên mờ mịt.

"Ta cảm nhận được tiếng gọi phát ra từ đó." 

"A, đừng nói là con rắn chín đầu gọi ngươi nhá !" Bạch Ly trừng lớn mắt, không thể tin được hỏi.

Mạc Ảnh Quân buồn cười xem thiếu niên,"Đương nhiên không phải." Con thủy quái đó bị hắn một chiêu nổ tung cả xác lẫn hồn, làm sao lại gọi hắn được.

"Di, vậy rốt cuộc là thứ gì nha ?" Bạch Ly nhíu mày khổ não.

"Đến rồi." Đột nhiên dừng lại, Mạc Ảnh Quân nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt.

Bạch Ly nhìn theo tầm mắt của Mạc Ảnh Quân, ". . . .Ta không thấy gì cả, Quân Quân." Nói xong quay ra làm nũng với thanh niên.

Mạc Ảnh Quân vỗ đầu Bạch LY, nhẹ nói: "Ngu ngốc, truyền linh khí vào mắt."

"A ha ha." Bạch Ly ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Làm theo lời Quân Quân, hiện ra trước mắt là . . . .một quả bong bóng trong suốt?

A, bên trong còn có thứ gì đó !

Bạch Ly tiến lên quan sát, cuối cùng cũng phát hiện ra hình dạng của nó, cảm thấy rất quen thuộc, có chút nghi ngờ hỏi thanh niên bên cạnh, "Quân Quân, ta hình như gặp nó ở đâu rồi ?"

"Đây là . . . ." Mạc Ảnh Quân có chút không tin tưởng được, thứ này thế nhưng kiếm dễ vậy sao ?

Một tia sáng chợt lóe qua trong đầu Bạch Ly.

Hai người cùng lúc thốt ra, "Ngũ Lôi Chỉ !"

Bình Luận (0)
Comment