Con Thần Thú Ngu Ngốc, Cút Ngay!

Chương 61

"Đợi . . . ." Mạc Ảnh Quân ngẩn người, vừa định mở miệng nói chuyện liền bị thiếu niên cúi người xuống che lấp.

Chỉ chốc lát trong khoang miệng đã tràn đầy vị đạo của Bạch Ly, Mạc Ảnh Quân thấy vậy bất đắc dĩ đưa tay lên ôm thân thể Bạch Ly.

Bạch Ly dùng đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng tiến vào trong khoang miệng Mạc Ảnh Quân, nước miếng theo đôi môi hai người giao triền mà chảy xuống dưới. 

Bạch Ly cảm giác đầu óc mê muội, rõ ràng người chủ động tiến công là y nhưng cơ thể bây giờ lại mềm nhũn xuống, không thể tiến hành bước tiếp theo.

Buông môi ra, Bạch Ly hai mắt thất thần thở dốc.

Trong nháy mắt, vị trí hai người đảo ngược lại, Mạc Ảnh Quân buồn cười quan sát thiếu niên bị hôn đến choáng váng dưới thân, "Không phải chúc mừng sinh nhật ta sao, ngươi làm gì ?"

"A. .ha . . .cái . .cái gì . . . ." Bạch Ly mờ mịt nhìn lại Mạc Ảnh Quân, trong con ngươi tràn đầy thủy khí, liễm diễm động nhân.

Mạc Ảnh Quân dù đã nhìn quen mỗi ngày cũng một chốc ngẩn người, người này bình thường thanh nhã cao lãnh nhưng bây giờ nằm dưới thân hắn lại mềm mại yêu mị, trong con ngươi tràn đầy sự tín nhiệm cùng không muốn xa rời.

Bạch Ly hơi lắc đầu một chút lấy lại tinh thần, vươn hai tay lên ôm cổ Mạc Ảnh Quân kéo xuống, hơi thở nhè nhẹ tỏa ra bên tai Mạc Ảnh Quân, nhẹ nhàng nói: "Tặng ngươi quà sinh nhật." Nói xong, hôn một cái lên môi Mạc Ảnh Quân. 

Mạc Ảnh Quân ngẩn người, "Quà sinh nhật ?" Nhìn quanh căn phòng tràn đầy sắc đỏ, không hề có thứ gì trông giống như món quà để tặng người, liền quay lại thắc mắc xem Bạch Ly.

"Ta." Bạch Ly cười khẽ, ánh mắt ôn nhu thâm tình nhìn Mạc Ảnh Quân.

"Sao ?" Mạc Ảnh Quân không rõ hỏi lại, ta cái gì ?

"Quà sinh nhật của ngươi, là ta." Bạch Ly thâm tình nhìn sâu vào mắt Mạc Ảnh Quân, vòng tay ôm lấy người hắn siết chặt hơn.

Tiếp đó, giống như niệm chú, Bạch Ly mở miệng, giọng đều đều: "Thân thể của ta, linh hồn của ta, mỗi một tấc trên cơ thể ta, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều thuộc về ngươi, ta là của ngươi, Bạch Ly là của Mạc Ảnh Quân, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không gì lay chuyển được."

Từng câu từng chữ từ miệng Bạch Ly thoát ra đều như những nhát búa đập mạnh lên trái tim Mạc Ảnh Quân, thâm tâm vô cùng rung động, một lát lâu đều không biết nên nói gì, cuối cùng cúi người xuống hôn nhẹ lên môi thiếu niên, "Mạc Ảnh Quân cũng là của Bạch Ly."

Ánh mắt Bạch Ly bỗng chốc sáng rực lên, tựa như có hàng vạn ngôi sao đang lưu chuyển trong đó, hấp dẫn không gì sánh được, "Chúng ta là của nhau."

"Um." Mạc Ảnh Quân ôn nhu nhìn thiếu niên dưới thân, khẽ cúi đầu hôn hắn, không phải hôn lướt qua như ban nãy mà là hôn sâu, như chạm đến tâm can người dưới thân.

"A ưm . . .ưm . ." Vài tiếng rên rỉ thoát ra từ khóe miệng Bạch Ly, hai gò má đỏ ửng, mái tóc bạch kim tỏa ra trên chiếc giường đỏ thẫm, hai sự đối lập khiến vẻ đẹp của thiếu niên ma mị hẳn lên.

Quần áo càng lúc càng rời rạc, làn da trắng nõn lấp ló hé mở, cảnh xuân như ẩn như hiện, thỉnh thoảng còn thấy hai điểm hồng nộn trên ngực qua vạt áo, xương quai xanh gợi cảm, thân hình mềm mại cũng không mất sự dẻo dai.

Mạc Ảnh Quân theo cổ một đường hạ xuống dưới, khẽ cắn lên xương quai xanh của Bạch Ly, lưu luyến trước ngực thiếu niên, dùng miệng hấp trụ (mút) một điểm trước ngực, sau đó dùng móng tay khẽ gẩy hồng quả còn lại.

Bạch Ly vô lực chỉ biết dùng tay ôm chặt lấy người bên trên, mặc hắn càn quấy cơ thể mình, từng trận tê dại truyền đến khiến thiếu niên vô thức rên rỉ, mắt đượm sương mù.

Bất tri bất giác, y phục hai người đều đã bị cởi bỏ, Mạc Ảnh Quân càng ngày càng nhập tâm, dùng cả thể xác và tinh thần của bản thân mà mê luyến thiếu niên trước mắt.

Người này tựa như thiên thần mà ông trời đưa xuống cứu vớt hắn, mặc dù chính bản thân hắn không hề tin thần linh có thật nhưng hắn vẫn thầm cảm ơn Người đã khiến hắn xuyên đến dị giới này để được gặp Bạch Ly.

"Thoải mái sao ?" Mạc Ảnh Quân hỏi xong, không đợi Bạch Ly trả lời liền cúi người ngậm lấy đầu nhũ hồng nộn đang dựng đứng, cắn ra một vòng dấu răng.

"A . . . . ." Bạch Ly ngâm giọng lên cao, thân thể không tự chủ được ưỡn cong, "Đau, đau . . ."

"Chỉ đau thôi sao ?" Mạc Ảnh Quân tiến sát bên tai Bạch Ly, thấp giọng nói.

"Ô . . . . thoải . . thoải mái . . .a ưm. . ." Giọng nói Bạch Ly mang theo âm thanh nức nở.

Mạc Ảnh Quân một tay ôm lấy đầu thiếu niên hôn sâu, một tay nắm hồng quả ma sát lúc mạnh lúc yếu, phía dưới thì áp sát vào 'hạ bộ' Bạch Ly trên xuống kích thích.

"A ha . . .a . . .ưm . . . .Quân Quân. . ." Bạch Ly rên rỉ, nước bọt theo khóe miệng chảy ra từ cằm xuống cổ, một bên đầu vú được Mạc Ảnh Quân hầu hạ, bên kia lại hư không khó chịu muốn chết.

Mạc Ảnh Quân thấy tia nước bọt bên miệng Bạch Ly định lấy tay lau đi, gần chạm miệng liền bị Bạch Ly vươn đầu lưỡi bao lấy ngón tay.

Đầu lưỡi Bạch Ly như con rắn nhỏ linh hoạt cuốn ngón tay Mạc Ảnh Quân vào trong miệng mình, phía trên thấp giọng rên rỉ câu dẫn, phía dưới lại không an phận vặn vẹo.

Mạc Ảnh Quân rút ngón tay ra, kéo theo sợi chỉ bạc thật dài: "Tiểu Bạch, ngoan." 

Bạch Ly mở to đôi mắt trong suốt ngập nước, giọng nói kéo dài cầu xin: "Quân Quân, ta khó chịu ~~"

Mạc Ảnh Quân sửng sốt, vội hỏi: "Khó chịu chỗ nào ?" Vậy không làm nữa, mặc dù hắn rất muốn nhưng tiểu Bạch khó chịu đành để lần sau vậy.

Bạch Ly khẽ cắn đôi môi đỏ tươi, híp đôi mắt lại, nâng lên đôi chân dài trắng nõn làm lộ ra cái mông vừa trắng vừa nộn.

"Quân Quân, chỗ này thật khó chịu ~~" Âm điệu mềm mại quyến rũ.

Mạc Ảnh Quân ngẩn người, quan sát người dưới thân.

"Quân Quân, ta ngứa ~" Thấy Mạc Ảnh Quân vẫn không có động tác tiếp theo, Bạch Ly thấp giọng kêu.

"Tiểu Bạch, từ từ, ta không muốn ngươi bị thương . . . ." Mạc Ảnh Quân chưa dứt lời đã bị Bạch Ly kéo đầu xuống hôn tiếp.

"Quân Quân, nhanh lên a, ta không nhịn được . . . ." Bạch Ly khó chịu hơi cựa quậy thân thể.

Bình Luận (0)
Comment