Tại một khu chợ ở gần học viện Thương Lam
"Quân Quân, ta muốn ăn cái kia ~"
Bạch Ly lắc lắc tay Mạc Ảnh Quân làm nũng, tiểu móng vuốt chỉ vào quán cá nướng đối diện. Mùi vị thật ngon !
Mạc Ảnh Quân nhìn theo hướng tay bảo bối, không phải là quán cá nướng lần trước sao ?
"Tốt."
"Ăn cẩn thận."
Giống như lần trước, Mạc Ảnh Quân tiến đến mua hai xiên cá nướng đưa cho tiểu Bạch cầm.
Bạch Ly tiếp nhận, giơ một cái lên cắn, mắt tròn xoe nhìn Mạc Ảnh Quân, ấp úng kêu, "Quân Quân, ngươi không ăn sao ?" Nói xong còn đưa một xiên lên.
"Ta không, tiểu Bạch ăn đi." Mạc Ảnh Quân ôn nhu vỗ nhẹ đầu bé trai.
"Ưm ~"
Bé trai phấn điêu ngọc mài, cặp mắt mèo cong cong, trong miệng nhét đầy thịt cá khiến hai má phồng lên, khí tức xung quanh như có như không thỏa mãn.
Mạc Ảnh Quân im lặng ngắm tiểu Bạch ăn, tay thỉnh thoảng vuốt ve mái tóc bạch kim mềm mượt, trong mắt tràn đầy ý ôn nhu cùng sủng nịnh.
Cứ như vậy, một lớn một bé trong một buổi chiều lượn gần hết khu chợ, giống hệt như ngày trước, chẳng qua lúc trước tiểu Bạch là tiểu miêu còn bây giờ là tiểu nam hài.
Đang đi bỗng nhiên phát hiện tiểu Bạch dừng lại, Mạc Ảnh Quân sửng sốt quay sang muốn hỏi liền thấy bé con đứng trước một bức tượng quái thú được tô màu.
Quái thú to gấp đôi thân hình nhỏ bé của tiểu Bạch, hai tay giơ lên cao tựa như muốn nhào lên hoặc bắt thứ gì đó, miệng mở lớn lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn. Nhìn qua vô cùng dọa người.
"Tiểu Bạch ?" Chỉ là bức tượng thôi, bảo bối chưa thấy qua bao giờ ?
Tiểu Bạch lúc này đang đứng trước mặt 'quái thú', thân hình nhỏ nhắn căng cứng lên, ánh mắt tràn ngập đề phòng cùng đe dọa. Thứ này thế nhưng dám trừng hắn, lại còn nhe răng với hắn. Cũng may hôm nay hắn đi tuần tra khu chợ này mới thấy tên quái thú hỗn láo này, nhất định phải trừng trị !
Mạc Ảnh Quân hứng thú nhìn tiểu bộ dáng như lâm đại địch của bé con, cảm thấy vô cùng buồn cười. Đứng xem một chút bảo bối muốn làm gì đi, Mạc Ảnh Quân vô tâm nghĩ.
Thấy quái thú vẫn tư thế đấy, mắt trợn trừng nhe răng với hắn, tiểu Bạch phẫn nộ nghĩ 'Ngươi nghĩ răng ngươi đẹp lắm chắc !'.
"Grừ --"
Bé con cố gắng mở to đôi mắt trừng lại quái thú, miệng nhếch lên để lộ mấy khỏa răng trắng sữa nhỏ nhắn, cái mũi nhăn nhăn, hai tay nhỏ còn bắt chiếc theo bộ dáng quái thú giơ lên trước, âm thanh mềm mại non nớt thoát ra từ miệng xinh 'Grừ grừ'. Phát ra âm thanh xong, bé con đầu hơi ngẩng lên có chút đắc ý, ngươi không kêu được nhưng ta có thể nha! Nghĩ xong còn kiễng chân lên hưng phấn kêu 'Gru gru' thêm mấy cái.
'Phụt'
Mạc Ảnh Quân không khống chế được bản thân bật cười thành tiếng, tiểu Bạch lúc bé thật đáng yêu >///<
"Quân Quân ~" Bé con quay lại nhào vào lòng Mạc Ảnh Quân, môi đỏ chu lên, trong ánh mắt tràn đầy đều là 'cầu khen ngợi'.
Trong tưởng tượng của tiểu Bạch, bộ dáng của mình có lẽ vô cùng mạnh mẽ anh dũng, nhưng qua con mắt của Mạc Ảnh Quân, hắn chỉ cảm thấy tiểu bảo bối của hắn thật sự là đáng yêu đệ nhất thiên hạ !
Mạc Ảnh Quân cúi người xuống bế bé con lên, hôn một cái lên môi đỏ đang chu ra, rất thành tâm mở miệng, "Tiểu Bạch giỏi lắm." Nói xong còn đưa tay ra véo nhẹ cái má bánh bao hồng hồng.
Được khen ngợi, cái đuôi nhỏ của tiểu Bạch sắp vểnh lên trời rồi, quay về phía 'quái thú' vênh mặt, trong mắt tràn đầy là đắc ý cùng thắng lợi. Nhận thua đi, kẻ thua cuộc !
"Được rồi, chúng ta về thôi."
Mạc Ảnh Quân buồn cười nhìn tiểu bảo bối vì được khen mà muốn xông đến trước mắt 'quái thú' nhe răng thêm mấy cái, hai tay ôm chặt thân hình nhỏ mềm mại vào lòng, âm thanh ôn nhu lên tiếng.
Tiểu Bạch thất vọng tiến đến cọ cọ bên mặt Mạc Ảnh Quân, trước khi đi còn quay lại gật đầu với tiểu quái thú một cái, như muốn nói 'Ta đi đây, nhớ rèn luyện sức mạnh, chờ ta trở về tiếp tục chiến đấu !'
"Đi thôi."
Bóng dáng đại nhân ôm tiểu nhân dần dần biến mất khỏi khu chợ, tiến về sâm lâm hung hiểm, ánh chiều tà chiếu xuống cánh rừng rậm rập tạo cảm giác như nơi ở của quái thú đang rình rập người vô tội qua đường.
----------------------
"Vương !"
Còn chưa tiến vào cung điện đã nghe thấy tiếng kêu của Thanh Loan vọng ra, trong đó tràn đầy sự lo lắng cùng hốt hoảng.
Mạc Ảnh Quân hơi nhướng mày, có chuyện gì xảy ra ?
Hai thân ảnh một trước một sau phi đến, người dẫn đầu là hữu hộ pháp của sâm lâm ---- Thanh Loan.
"Mạc Ảnh Quân, sao ngươi dám mang Vương ra ngoài muộn như vậy !" Vừa mở miệng là bắt đầu mắng người, trong mắt Thanh Loan tràn ngập lửa giận.
"Ta . . . . ."
"Ngươi có biết bộ dáng Vương bây giờ rất nhỏ bé không ?!"
"Ta . . . . ."
"Ngươi có biết thế giới ngoài kia tràn ngập hung hiểm không hả ?!"
"Ta . . . . ."
"Sao ngươi không nói cái gì ?!"
"Ta . . . . ."
"Ngươi còn chưa biết tội sao, xem ngươi làm gì này ?!"
". . . . . . ." Có để cho người khác nói không ? -_-
"Mang Vương ra ngoài thì thôi, thế nhưng ngươi dám làm y phục của Vương bị bẩn !"
". . . . . . ." Nhóc ăn cá nướng thôi mà.
"Bị bẩn thì thôi, ngươi thế nhưng khiến Vương hôn mê !"
". . . . . . ." Là chơi mệt nên ngủ được chứ ?
"Ngươi còn không mở miệng thú nhận tội lỗi !"
"Ngươi . . . . ." Im lặng cho ta nói một câu đi . . . .
"Ngươi ngươi cái gì, ngươi phải biết bảo vệ Vương chứ, tầm quan trọng của Vương rất lớn đó !"
"Ta . . . . ."
"Thần sắc thản nhiên của ngươi là sao, ngươi còn không hối lỗi ?!"
. . . . . . .
Kim Qui khóe miệng run rẩy nhìn cảnh tượng trước mặt, tiểu Loan bình thường thanh lãnh coi thường thế sự nhưng cứ có chuyện gì liên quan đến Vương lại thành bộ dáng này, được rồi, hắn nhìn từ bé đã quen. . . .
Lúc bé hắn từng lôi kéo Vương ra ngoài chơi đến tối muộn mới về liền bị tiểu Loan lôi vào phòng 'giáo dục' đến nửa đêm mới chịu buông, sáng hôm sau còn tiếp tục kêu ca.
Phát giác nhãn thần Mạc Ảnh Quân có chút âm u, Kim Qui tiến lên 'khụ' một tiếng báo hiệu cho Thanh Loan, bất quá tiểu Loan đang mắng người hăng say không để ý đến hắn a ><!
Quay trái quay phải, mắt sắc thấy Vương có dấu hiệu muốn tỉnh, Kim Qui vội vàng giơ tay bịt miệng Thanh Loan lại, dùng tay còn lại ôm chặt eo Thanh Loan kéo về sau, không tiếng động gật đầu với Mạc Ảnh Quân khiến hắn ôm Vương về phòng trước.
Thanh Loan thấy Kim Qui không những ủng hộ mình còn chặn hắn lại, vô cùng phẫn nộ hua tay múa chân, ra sức vùng vẫy muốn thoát khỏi.
Kim Qui cố gắng ôm chặt người trong lòng, sờ sờ bóp bóp. Thật mềm thật thơm >///<
"Ngươi đang làm cái gì ?!" Âm thanh phẫn nộ.
Lấy lại tinh thần, Kim Qui hoảng sợ vội vàng buông tay ra, thế nhưng không kịp bị Thanh Loan đấm một phát bay ngược ra sau.
"Oa, tiểu Loan ngươi bình tĩnh !"
Đáp lại một đấm nữa.
"Ô ô, không phải ta chỉ sờ một cái thôi sao !"
'Bốp'
"Oa đau quá !"
Đợi đến khi thoát khỏi ma trảo của Thanh Loan, Kim Qui mang mặt mũi bầm dập ngồi trên mặt đất nghe tiểu Loan của hắn mở miệng mắng người. . . . . .
Ô ô, Mạc Ảnh Quân đáng ghét, ta thay ngươi nghe mắng, lần sau dẫn Vương ra ngoài chơi nhớ mua quả cầu thủy tinh cho ta T^T